Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
…… Này, như thế này thì rõ rồi nhưng nàng làm gì có tâm tư gì mà đi xem sủi cảo!
Thẩm Châu Hi đỏ mặt muốn chui ra khỏi ngực Lý Vụ, nhưng cánh tay hắn siết lại kéo nàng về chỗ cũ.
“Ngươi không nhìn kỹ thì làm sao mà biết gói thế nào.” Lý Vụ nói, tay phải nhéo miếng sủi cảo đặt trong lòng bàn tay sau đó bắt đầu gấp.
“Ngươi —— ngươi chiếm tiện nghi của ta!” Mặt Thẩm Châu Hi đã đỏ như tôm luộc, không biết vì xấu hổ hay tức giận.
Nàng lại có ý lẩn trốn lần nữa, nhưng vẫn bị cánh tay Lý Vụ ôm trở về.
“Ai chiếm tiện nghi của ngươi, ngược lại ngươi đừng có chiếm tiện nghi của ta là được.” Lý Vụ tặc lưỡi một tiếng, tay phải buông miếng vỏ sủi cảo sau đó dùng bàn tay dính bột mì nắm lấy cằm nàng bức nàng nhìn thẳng: “Ngươi xem cho kỹ, đây là lần cuối lão tử làm cho ngươi xem, nếu còn không học được thì đến Điêu Nhi cũng khinh thường ngươi.”
Thẩm Châu Hi rơi vào cảnh không trâu bắt chó đi cày nên đành phải trừng mắt tập trung tinh thần nhìn Lý Vụ chậm rãi nhéo nếp gấp thứ hai.
Lúc này hắn làm thật chậm, mười ngón tay thon gầy chậm rãi gấp mép bột thành nếp uốn.
Tay áo dài được hắn xắn lên để lộ một phần hình xăm màu xanh trên cánh tay.
Mỗi một cái nếp gấp hình thành đều mang theo tiếng quần áo cọ xát.
Cánh tay hắn liên tiếp cọ lên bả vai và cánh tay của nàng, giống như cục đá vừa cứng vừa nóng, mỗi lần va chạm đều cường điệu sự tồn tại của bản thân.
Hô hấp ấm áp của hắn liên tiếp phả lên da đầu mẫn cảm của nàng, cảm giác xa lạ khiến nàng tê dại.
Cả người Thẩm Châu Hi cứng đờ, không dám nhúc nhích, ánh mắt đờ đẫn nhìn cái sủi cảo dần thành hình trong tay hắn.
“Đã thấy rõ chưa?” Thẩm Châu Hi đang loạn hết cả lên mà Lý Vụ còn cố tình cúi đầu dán bên tai nàng hỏi, “Có cần đứng gần hơn chút nữa để thấy rõ hơn không?”
“Không cần, không cần!” Thẩm Châu Hi rụt vai, không thể tưởng được gần hơn nữa là gần thế nào.
“Ta thấy rõ rồi!”
“Thật sự?” Lý Vụ nghi ngờ.
“Thật sự!”
“Vậy ngươi làm thử xem.” Lý Vụ lui ra một bước và nói, “Nếu vẫn không làm được thì ta sẽ lại đứng gần dạy thêm một lần.”
Có câu “Uy hiếp” này thế là Thẩm Châu Hi không dám lơi lỏng.
Nàng dùng thái độ với sư phụ dạy nữ hồng trước đây mà nơm nớp lo sợ gói một cái sủi cảo lá liễu coi như không tồi.
Có thể gói được như vậy Thẩm Châu Hi cũng phải lắp bắp kinh hãi.
Nàng cầm cái sủi cảo đầu tiên tự gói trong đời mà giơ ra cho Lý Vụ xem như hiến vật quý: “Ngươi xem!”
Lý Vụ nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của nàng một lát mới nói: “…… Tiếc quá.”
Thẩm Châu Hi không để ý tới lời hắn cạc cạc mà hưng phấn làm đánh dấu lên cái sủi cảo này.
Đã có cái đầu thì mấy cái sau nàng càng làm càng tốt.
Hai người nhanh chóng gói hết một tô nhân, từng cái sủi cảo lá liễu trắng trẻo mập mạp được bày trong rổ lớn.
Trong đó còn mấy cái hình thù phức tạp do Thẩm Châu Hi tự nghiên cứu phát minh ra.
Nàng dựa trên cơ sở của đống sủi cảo lá liễu kia mà đánh bậy đánh bạ phát triển ra sủi cảo trăng non và sủi cảo hướng dương.
Sau khi dùng hết vỏ bánh nàng còn chưa đã nghiền nên ước định với Lý Vụ mấy ngày nữa bọn họ lại làm sủi cảo.
Sau khi gói xong sủi cảo thì chỉ còn một bước đó là bỏ vào nồi.
Lý Vụ dùng đũa gắp từng cái sủi cảo bỏ vào nước sôi khiến chúng nó bùm bùm rơi xuống, bọt khí trong nồi cũng theo đó mà khôi phục bình tĩnh.
Hắn dùng đũa ngoáy đáy nồi để tránh cho đám sủi cảo dính vào nhau.
Viên sủi cảo hình hoa hướng dương Thẩm Châu Hi gói lúc này lay động rồi bị đẩy tới giữa cái nồi.
Sau khi nước sôi Lý Vụ lại đổ thêm nước lã vào.
Thẩm Châu Hi nghi hoặc hỏi: “Sao lại phải thêm nước lạnh vậy?”
“Như thế vỏ sủi cảo sẽ dai và không dễ bị vỡ.” Lý Vụ lời ít mà ý nhiều đáp.
Tuy Thẩm Châu Hi không biết ý nghĩa của câu này lắm nhưng nếu Lý Vụ đã làm thế thì tất nhiên là có đạo lý của hắn.
Lát nữa nàng nhất định phải nhìn xem ý hắn làm như thế nào.
Tổng cộng Lý Vụ bỏ thêm ba lần nước lạnh, chờ tới lần thứ tư nước sôi hắn mới lấy muôi múc sủi cảo trắng trẻo trong nồi ra.
Trong không khí đã có mùi sủi cảo nhàn nhạt, Thẩm Châu Hi không biết cố gắng mà nuốt nuốt nước miếng.
Sau khi bưng sủi cảo lên bàn Lý Vụ bưng lên bát nước chấm có rắc vừng.
Thẩm Châu Hi chờ hắn ngồi xuống mới gấp không chờ nổi mà cầm lấy đũa chuẩn bị gắp.
“Ngươi nếm thử.”
Lý Vụ mở miệng ăn trước nàng mới vươn đũa về phía cái sủi cảo hình hoa hướng dương ngắm nãy giờ.
Cái sủi cảo này dùng hai miếng vỏ khép lại nặn thành hình hoa, sau khi nấu quả nhiên nở rộ.
Thẩm Châu Hi thật cẩn thận gắp nó lên chấm nước chấm rồi mang theo thành kính mà bỏ vào miệng miếng sủi cảo đầu tiên được ăn sau bao ngày trắc trở.
“Thế nào?” Lý Vụ nhìn nàng hỏi.
Thẩm Châu Hi rưng rưng gật gật đầu.
Một tháng này đói khổ lạnh lẽo giống như nằm mơ, hiện tại ác mộng rốt cuộc cũng trôi qua, nàng đã về với nhân gian.
“…… Dưa ngốc.” Lý Vụ dùng lòng bàn tay lau nước mắt cho nàng sau đó nói, “Ăn nhiều một chút, phải bồi bổ đống cân nặng đã mất mới được.”
Thẩm Châu Hi dùng sức gật gật đầu.
Mỹ thực trước mặt thì cách tôn trọng nhất chính là ăn!
Nàng gắp miếng sủi cảo hình hoa hướng dương đang ăn dở lên cắn một tiếng nữa.
Nếu miếng đầu tiên ăn hùng hục thì miếng thứ hai chính là nhai kỹ nuốt chậm.
Thẩm Châu Hi tinh tế nhấm nháp nhân thịt heo cải trắng trong miệng, bất kể là vỏ hay nhân đều không có nhược điểm gì để người ta có thể chê bai.
Trải qua Lý Vụ vài lần thay nước nên vỏ sủi cảo vừa dai vừa chắc, nhẹ nhàng cắn một miếng thì cải trắng thịt heo tươi ngon đã xông ra.
Thịt heo lúc trước đã được xào qua mỡ heo nên béo mà không ngán, nước sốt nhiều, lúc tinh tế nhai nuốt còn có thể nếm được chút kinh ngạc giấu trong thịt heo cải trắng này —— đó là vó bò Lý Vụ băm nhuyễn còn Thẩm Châu Hi tự tay trộn vào.
Vó bò ngon miệng, xen lẫn với thịt heo mang theo vị khác biệt mới mẻ.
Gắp một miếng sủi cảo từ nhân tới vỏ đều không có gì để chê lên, chấm vào nước chấm đảo qua dầu sôi sau đó cắn một miếng thế là vị cải trắng cùng thịt heo và vó bò đều bùng nổ.
Không có gì bổ dưỡng hơn sủi cảo nhân cải trắng thịt heo, nó cũng đặc biệt hấp dẫn hai kẻ lặn lội đường xa bọn họ.
Thẩm Châu Hi một hơi ăn chín cái sủi cảo, vượt xa kỷ lục ăn sủi cảo đời này của nàng.
Lý Vụ thì cực kỳ lợi hại, nàng đếm sơ sơ hắn cũng phải ăn ít nhất 50 cái, cả rổ sủi cảo bị hắn ăn sạch sẽ.
Sau khi ăn uống no đủ Thẩm Châu Hi giúp Lý Vụ thu dọn tàn cục.
Tuy Lý Vụ không nói gì nhưng lúc hắn rửa bát bỗng trầm mặc.
Nàng biết nhất định hắn đang nhớ tới hai đứa em trai.
Không biết hiện tại Lý Côn và Lý Thước đang ở đâu? Nếu có thể mau chóng hội ngộ bọn họ thì tốt rồi.
Lý Vụ nhớ bọn họ, Thẩm Châu Hi cũng thế.
Từ khi lưu lạc ra khỏi cung nàng gần như đều ở cạnh ba người này, hiện tại đột nhiên thiếu hai người khiến nàng cảm thấy trong nhà và bàn ăn đều vắng vẻ.
Đến nàng còn cảm thấy như thế thì người sống cùng bọn họ nhiều năm như Lý Vụ sẽ cảm thấy thế nào chứ?
Nghĩ đến đây nàng cố ý dùng giọng điệu vui sướng nói: “Chúng ta ăn no rồi thì đi ra ngoài đi dạo nhé.”
“Mua xí giấy hả?” Lý Vụ ngước mắt hỏi.
Tuy cũng có nguyên nhân này nhưng…… Thẩm Châu Hi đỏ mặt nghĩ: sao cái gì cũng không gạt được Lý Vụ thế?!
“Đi thôi.”
Lý Vụ cất xong bát đũa đã rửa sạch thì định lau tay ướt lên người.
Thẩm Châu Hi sớm đã có chuẩn bị nên vội nhanh tay lẹ mắt cầm cái khăn bên cạnh túm lấy tay hắn mà lau nước cho tên kia.
Lý Vụ không nói một lời mà nhìn hành động của nàng.
“Được rồi!” Thẩm Châu Hi lau khô tay cho hắn rồi cực kỳ thỏa mãn vui vẻ cười nói: “Đi thôi!”
Hai người khóa kỹ cửa nhà rồi lang thang không có mục tiêu ở thành trấn xa lạ này.
So sánh với Tuyên Châu chỉ cách đây một ngọn núi thì Hồ Châu giống như thế ngoại đào nguyên, không hề bị ảnh hưởng bởi cảnh thiếu lương thực bên ngoài.
Mọi người ăn xong cơm tối là lục tục rủ nhau ra cửa đi dạo, bên hàng hiên là đèn hoa nối nhau, tiếng đàn sáo văng vẳng không dứt.
Quán nhỏ bán hoành thánh vừa mới phục vụ một đám người, trong không khí có mùi hoành thánh thoang thoảng.
Một đứa nhỏ trên đầu buộc hai bím tóc dựng đứng, tay cầm hồ lô đường đang vừa cười vừa chạy vào một hộ dân mở rộng cửa.
Người bán trà lạnh đang rao to và gánh hàng đi dọc ngõ nhỏ.
Tiếng thét to ấy giống như bị tiếng cười ồn ào từ quán rượu che mất.
Thẩm Châu Hi đi trên con đường tấp nập của Ô Trình Huyện, trong lòng tràn ngập vui mừng kỳ lạ.
Ít nhất trong loạn thế này vẫn có một mảnh an vui.
Nếu nơi nào cũng là Ô Trình huyện thì thiên hạ còn có chiến loạn sao? Còn có nông dân khởi nghĩa vũ trang sao?
“Vị lão gia và phu nhân này! Mua chút trà lạnh hoa hồng tiêu thực đi, đây là bí phương tổ truyền của nhà ta đó.
Chỉ một ngụm là thần thanh khí sảng, cả người thoải mái!” Người bán trà lạnh rong khiêng đòn gánh đi tới trước mặt bọn họ.
“Uống không?” Lý Vụ nhìn Thẩm Châu Hi hỏi.
Thẩm Châu Hi có chút tò mò gật gật đầu.
Lý Vụ móc ra bốn đồng tiền mua một ống trà lạnh đưa cho nàng.
Thẩm Châu Hi cầm ống trúc nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
Lý Vụ nhìn nàng hỏi: “Thế nào?”
Đúng là như lời người bán hàng rong, trà lạnh này thoải mái lại ngon miệng.
Lá trà tuy kém nhưng lại có mùi hoa hồng thoang thoảng che lấp nên trà này dễ uống cực kỳ.
Hơn nữa giá cũng rẻ, Thẩm Châu Hi cuối cùng cũng gật gật đầu đưa ra đánh giá nàng cho là rất khoan dung: “Có thể uống.”
Sau khi uống trà lạnh hai người tiếp tục đi về phía trước, trong lúc bất giác đã rời khỏi phố chính đi tới sông đào bao quanh thành.
Lý Vụ tìm một quán trà ngồi xuống gọi một đĩa hạt dưa tới cắn, còn Thẩm Châu Hi nhìn hắn tự giác ném vỏ hạt dưa vào đĩa nhỏ thì trong lòng có niềm vui của người làm mẹ dạy dỗ con có thành tựu.
Quán trà kín người hết chỗ, người ngồi cạnh Thẩm Châu Hi là ba nam tử mặc áo dài, bộ dạng như người đọc sách.
Mặc dù bọn họ đã đè thấp giọng nhưng nàng vẫn loáng thoáng nghe thấy bọn họ nói chuyện.
Bọn họ nói tới tình hình kinh đô và vùng lân cận, những nơi nay đã trở nên xa lạ với nàng
“…… Mọi người vốn đã không có cơm mà ăn nhưng Chân Long đế còn ở kinh đô và vùng lân cận đánh tới đánh lui.
Kể cả người có lương cũng không chịu nổi tao ương này!”
“Người từ kinh thành trốn tới nói nơi đó đã bắt đầu ăn thịt người…… Thật là thảm.”
“Lễ nhạc tan vỡ, thiên mệnh sụp đổ…… Cuộc sống này đến tột cùng phải thế nào mới tốt lên đây?”
Một tiếng thở dài vang lên, ba người ngồi bên cạnh đều rơi vào im lặng.
Ở phố chính cách đó không xa vẫn có tiếng đàn ca sáo nhị văng vẳng tới.
Tâm tình Thẩm Châu Hi cũng trầm trọng, ánh mắt nàng nhìn về phía sông đào chảy xuôi phía trước.
Thế giới trong mắt nàng không phải thế giới của công chúa Đại Yến nữa, lúc này nàng nhìn thấy mọi hỉ nộ ái ố như một bá tánh bình dân.
Thế gian này không tốt đẹp như khi nàng còn ở trong cung, ngược lại nó vỡ nát, có nơi còn chảy mủ tanh tưởi.
Nó đang bị bệnh.
Không phải do khởi nghĩa vũ trang nông dân mà là do tổ chức ký sinh trùng khổng lồ đang bám lên người bá tánh.
Kẻ trước bám kẻ sau cắn lên mạch máu của đất nước này, tay siết chặt cổ nó.
Rời khỏi cung điện một năm này nàng đã không còn đơn thuần như trước nữa.
Nàng đã không còn căm hận đám phản quân huyết tẩy hoàng cung nữa.
Kể cả lúc này bọn họ phát rồ phát dại nhưng trước đây họ cũng là những người dân thức khuya dậy sớm.
Chính đám quan phủ hủ bại không làm mà ăn kia đã buộc họ trở thành bạo dân.
Ngụy Đế hiện giờ đương nhiên tội ác tày trời nhưng nếu muốn truy từ nguyên nhân ban đầu thì kẻ đầu sỏ gây ra mọi chuyện như hiện nay……
Thẩm Châu Hi không dám nghĩ tiếp, nếu nghĩ nữa thì nàng cũng không khác phản tặc là mấy, như thế nàng sẽ bị thiên lôi đánh chết.
Nàng là công chúa Đại Yến, sao nàng có thể nghĩ như thế chứ?
Thẩm Châu Hi ảo não mà lắc lắc đầu, muốn đuổi những tư tưởng đại nghịch bất đạo trong đầu đi nhưng chúng lại như ung nhọt, như giòi bọ trong xương bám chặt vào sâu trong tâm tư của nàng.
Chỉ cần người còn sống thì sẽ có hy vọng.
Lòng nàng lẩm nhẩm lời Lý Vụ nói.
Thái tử a huynh sẽ là người mang tới bình minh cho bá tánh thường dân ư?