Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Phía bắc lúc ấm lúc lạnh, một nam tử mặc áo đen cưỡi ngựa chạy xuyên qua phố xá sầm uất.
Chu Vạn Lý kéo cương dừng ngựa trước cửa Hàn phủ sau đó mang theo hộp gấm từ cửa nhỏ đi vào.
Sau một nén nhang thủ lĩnh hộ vệ nhận được lệnh thì vội vàng bước nhanh vào Hàn phủ, dưới sự dẫn đường của tỳ nữ hắn đi vào thư phòng nơi hậu viện.
“Hàn đại nhân ——”
Thủ lĩnh hộ vệ quỳ một chân chắp tay thỉnh an.
Hàn Phùng Niên mang thần sắc nhàn nhạt hếch cằm chỉ Chu Vạn Lý ở bên cạnh nói: “Nhìn xem đây có phải tên Giả Vụ kia không.”
Chu Vạn Lý cầm lấy hộp gấm nghiêng người đối mặt với Hàn Phùng Niên sau đó mở nắp hộp ra trước mặt vị thủ lĩnh hộ vệ.
“Này……” thủ lĩnh thị vệ nghiêm túc nhìn chăm chú vào đầu người trong hộp gấm, trên mặt là kinh ngạc.
Trải qua mấy ngày bôn ba, dù có băng lạnh chống đỡ nhưng đầu người kia vẫn có dấu hiệu hư thối.
Để tránh tình trạng hư thối ảnh hưởng tới nhận dạng nên tên thủ lĩnh hộ vệ kia lặng yên nhìn chằm chằm một lát.
“Là hắn sao?” Giọng Hàn Phùng Niên đã cực kỳ lạnh lẽo.
Một lát sau thủ lĩnh hộ vệ cúi đầu, không dám nhìn biểu tình của Hàn Phùng Niên và Chu Vạn Lý.
“…… Bẩm đại nhân, người này…… không phải Giả Vụ.”
“Sao có thể?” Chu Vạn Lý sửng sốt.
Thủ lĩnh hộ vệ nhìn Chu Vạn Lý lúc này đang nhíu mày không tin nổi thì lộ vẻ mặt khó xử: “Người này…… quả thực không phải kẻ ta và Hàn nhị công tử gặp ngày đó.”
“Nhưng kẻ vẽ trên lệnh truy nã chính là kẻ này!” Sắc mặt Chu Vạn Lý cực kỳ khó coi, “Nếu ta tìm lầm người thì cũng là do bức vẽ truy nã của các ngươi có vấn đề!”
Thủ lĩnh hộ vệ vừa muốn nói thì một tiếng quát lạnh đã đánh gãy lời biện hộ của hắn.
“Đủ rồi!” Sắc mặt Hàn Phùng Niên xanh mét, cả người bật dậy.
Chu Vạn Lý và thủ lĩnh hộ vệ đồng loạt quỳ xuống.
“Một chuyện nhỏ cũng không làm xong thì ta còn cần các ngươi để làm gì?!” Hàn Phùng Niên thấp giọng gầm lên.
“Đại nhân, thuộc hạ tội đáng chết vạn lần!” Chu Vạn Lý đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, hơi lạnh bò lên cổ hắn khi hắn thấp giọng nói: “Mong ngài cho thuộc hạ cơ hội lập công chuộc tội……”
“Không cần nói nữa! Để Út Xương lập tức đến mấy châu huyện quanh Dương Châu, Ung Châu, Hoàng Châu tra rõ hộ tịch của đối phương —— cho dù phải lật tung khắp thiên hạ ta cũng phải tìm được kẻ đã giết chết em trai ta ——” Ánh mắt Hàn Phùng Niên lóe lên hung ác nham hiểm, lạnh lẽo tuôn ra từ mỗi lời hắn nói, “Nếu bọn chúng không thích kẻ nào làm kẻ ấy hứng tội thì đừng trách ta tiễn cả tộc nhà bọn chúng lên đường!”
“…… Vâng!”
……
“Ắt xì!” Thẩm Châu Hi hắt xì một cái.
Lúc này bọn họ ngồi trong xe ngựa, Lý Vụ lập tức liếc mắt trách cứ: “Thấy không! Thấy không! Lão tử bảo nàng mặc thêm quần áo mà nàng không chịu —— hiện tại cảm lạnh rồi đấy?!”
“Nhưng ta không lạnh……”
Vì một cái hắt hơi vừa nãy mà Thẩm Châu Hi lập tức yếu thế hẳn.
Lúc Lý Vụ lấy ra một cái áo ngoài không hề hợp với quần áo trên người nàng sau đó khoác lên cho nàng thì nàng cũng chẳng thể kháng cự.
“Chờ đến khi nàng biết lạnh thì chậm rồi!” Lý Vụ tức giận nói.
Vì hắn lo lắng mới hùng hổ nên Thẩm Châu Hi không nhịn được nhớ tới mẫu phi của mình.
Ngẫu nhiên sẽ có lúc bà cũng sẽ quan tâm tới nàng với tư cách là con gái bà chứ không phải Việt Quốc công chúa có thể giành được chú ý của đế vương.
Khi ấy bà ta cũng sẽ giống hắn bây giờ, mang vẻ mặt không kiên nhẫn mà đốc xúc nàng mặc thêm quần áo, che ô chống nắng hoặc không được ăn những thứ cay độc, sống hoặc nguội.
Chỉ có như thế làn da nàng mới giữ được tươi trẻ, nhan sắc trường tồn.
“Nàng cười cái gì?” Lý Vụ nhíu mày hỏi.
“Ta nhớ mẫu phi.” Thẩm Châu Hi nói.
Lý Vụ mang sắc mặt cổ quái: “Nàng mắng lão tử bất nam bất nữ hả?”
Đây lại là cái gì?!
Thẩm Châu Hi chỉ có thể tinh tế giải thích với tên rắm thối này: “Ý ta là trước kia mẫu phi cũng sẽ lải nhải giống ngươi, dặn dò ta mặc áo kẻo cảm lạnh……”
Sắc mặt Lý Vụ lúc này mới đẹp hơn, hắn kéo cổ áo cho nàng rồi thắt một cái nơ bướm chẳng ra cái gì.
“Mẹ nàng đối xử với nàng có tốt không?”
Thẩm Châu Hi theo bản năng rũ mắt, tránh đôi mắt trong sáng của hắn và thấp giọng nói: “Khá tốt……”
Lý Vụ nhìn ra né tránh của nàng nên không nỡ phá vỡ lời nói dối này.
Hắn cố ý dùng sức vò loạn mái tóc nàng chải nửa canh giờ mới được rồi hỏi: “Lão tử đối xử với nàng có tốt không?”
Thẩm Châu Hi vội vàng bảo vệ mái tóc của mình trước ma trảo của con vịt này sau đó tức giận trừng mắt mắng hắn: “Ngươi nói xem?!”
Lý Vụ nhếch miệng cười, vẻ mặt đắc ý: “Đương nhiên là ta tốt nhất thiên hạ.”
Không khí nhẹ nhàng vui sướng, lúc này hẳn chính là thời cơ tốt đưa ra đề nghị giải trừ quan hệ vợ chồng giả.
Lời đã tới bên miệng nhưng Thẩm Châu Hi lại không nói được thành lời.
Nàng nhìn biểu tình nhẹ nhàng không có chuẩn bị của Lý Vụ thì cổ như mắc xương cá, nuốt không xuống, phun không ra.
Vừa mở miệng nàng lại lập tức ngậm lại.
“Sao thế?” Lý rắm thối nhìn bộ dạng muốn nói lại thôi của nàng thì hỏi, “Không phải nàng mới đi giải quyết à? Có phải lạnh bụng bị tiêu ——”
“Ngươi mới tiêu —— cái kia ấy!” Thẩm Châu Hi vội vàng đánh gãy lời bất nhã của hắn.
“Vậy nàng ấp a ấp úng làm cái gì?”
“Ta muốn hỏi ngươi khi nào mới tới Từ Châu?”
Lý Vụ lười biếng dựa lên vách xe, dùng chân đẩy mở cửa sổ xe phía sau nàng sau đó nhìn nhìn và nói: “Đã có dân cư vậy tám chín phần chúng ta đã tới biên giới Từ Châu —— có phải không, Điêu Nhi?”
“Bữa tối ăn heo xuống nước hả?” Lý Côn ở bên ngoài xe vui vẻ hét toáng lên.
“Đệ con mẹ nó mộng du hả?” Lý Vụ lập tức bật dậy, “Lão tử hỏi đệ có phải đã tới biên giới Từ Châu chưa cơ mà?”
“Tới rồi, tới rồi…… Cột mốc biên giới, vừa mới đi ngang qua.” Lý Côn đáp.
“Đệ không nhầm chứ?” Lý Vụ hồ nghi hỏi.
“Không nhầm! Điêu Nhi…… Điêu Nhi thông minh mà!”
Nghe thấy tiếng này Thẩm Châu Hi lập tức có thể tưởng tượng ra biểu tình không phục của Lý Côn.
Lý Vụ vừa quay đầu đã thấy biểu tình buồn cười trên mặt nàng thế là mặt mày hắn lập tức nhíu chặt lại.
Thẩm Châu Hi thấy thế thì vội hoảng hốt nói: “Ngươi quan trọng, ngươi quan trọng nhất.”
Thẩm Châu Hi vốn tưởng nói thế là tránh được một kiếp, ai biết Lý Vụ tìm lối tắt mà hỏi ra câu hỏi từ đáy linh hồn: “Được lắm, Thẩm Châu Hi, càng ngày nàng càng biết cách dỗ dành nam nhân.
Ai dạy nàng bộ dạng này, về sau nàng định dùng nó với ai?”
“Ngoài ngươi ra ta còn dùng nó trên người ai nữa?” Thẩm Châu Hi lộ vẻ mặt hoảng hốt.
Một Lý Vụ đã đủ khiến nàng khó chịu, nếu còn một Lý Vụ số 2 ngày ngày lải nhải, thậm chí phân cao thấp với một bát cháo thì nàng còn sống nổi nữa không?
“Thẩm Châu Hi ——” Lý Vụ ngồi dậy dán đến gần.
Thẩm Châu Hi theo bản năng lui về phía sau, mặt càng lúc càng nóng hơn vì khoảng cách hai bên ngài càng gần.
Lý Vụ yên lặng nhìn nàng, đáy mắt lộ ra nghiêm túc: “Sau khi gặp Nguyên Long Đế nàng cũng phải nhớ kỹ những lời này đó.”
Thẩm Châu Hi nhớ tới tính toán của mình thì cái tay đang chống lên ngực hắn chợt mất đi sức lực.
Lý Vụ thuận thế nắm chặt lấy tay nàng và nói: “Đừng lo lắng, nàng chỉ cần kiên định với quyết định của mình, chuyện khác cứ giao cho ta.”
“Lý Vụ……” Thẩm Châu Hi lấy hết can đảm mở miệng.
Lý Vụ nhìn nàng, còn nàng thì gian nan sắp xếp từ: “Ta……”
“Tới rồi, tới rồi! Đại ca, tới rồi! Ăn heo xuống nước! Ăn phía dưới của đại ca ——”
Lý Vụ lập tức bật dậy, đẩy cửa xe ra vung tay kéo lấy cổ Lý Côn mà nghiến răng nghiến lợi nói: “Hôm nay là ngày lành, là ngày không tồi để đánh đệ ——”
Lý Côn bị Lý Vụ kẹp cổ thì giãy giụa tru tréo: “Đánh tam đệ! Đánh tam đệ! Đánh heo heo! Đánh heo heo! Không đánh Điêu Nhi!”
Thẩm Châu Hi ở trong xe cũng gấp đến độ thò đầu ra: “Đừng náo loạn, chúng ta còn ở trên đường đó! Lỡ chọc con ngựa kinh hoảng thì làm sao.”
Trong lúc nhất thời xe ngựa cực kỳ náo nhiệt, Thẩm Châu Hi tự nhiên cũng quên mất chuyện ngả bài.
Sau phong ba nhỏ nhỏ này hai chiếc xe ngựa dừng ở cửa thành Từ Châu.
Chiếc xe ngựa chở Vương cô nương đi phía trước, không biết nàng ta giơ ra cho lính thủ thành cái gì mà hai chiếc xe ngựa đều thuận lợi qua cửa, thậm chí xe và vật phẩm đều không bị kiểm tra.
Vừa qua cửa thành Thẩm Châu Hi lập tức trở nên khẩn trương.
Nàng có thể thuận lợi gặp Nguyên Long Đế sao?
Sau khi trở về gia đình đế vương nàng sẽ không thể tránh khỏi nhìn thấy Phó Huyền Mạc.
Một năm đã qua, tin Việt Quốc công chúa chết đã truyền khắp đại giang nam bắc, nếu hắn đã lấy người khác vậy không có gì tốt hơn.
Nàng không cần gả cho hắn, mà hắn cũng không cần vì mặt mũi hoàng gia mà cố nhịn cầu toàn.
…… Nhưng thế sự sao có thể như nàng mong muốn?
Ba canh giờ sau hai chiếc xe ngựa chạy trên con đường cái qua bốn trấn, cuối cùng vào lúc chạng vạng bọn họ cũng tới Bành Thành huyện, trung tâm của Từ Châu.
Vừa vào thành Vương Thi Vịnh đã mang theo nha hoàn Xuân Quả từ biệt bọn họ.
Có lẽ một đường này Vương Thi Vịnh đều cho thấy năng lực không đùa được ở Từ Châu thế nên Lý Vụ đồng ý để nàng ta tự mình về nhà sau đó đợi nàng ta mang phí giữ bí mật tới coi như cảm tạ sau.
Hai chủ tớ Vương Thi Vịnh rời đi rồi Lý Vụ bắt đầu tìm kiếm nơi ở.
Bọn họ liên tiếp đi qua bốn khách điếm nhưng hiện đều ở trạng thái chật ních.
Lúc tới khách điếm thứ 5, cũng là cái cuối cùng ở Bành Thành huyện thì đến Thẩm Châu Hi cũng xuống xe.
Chuyện này liên quan tới tối nay có chỗ ngủ không thế nên nàng cũng muốn biết chưởng quầy trả lời thế nào.
“…… Không có, đến chuồng ngựa đều có người thuê rồi, thật sự là không còn chỗ nào.” Chưởng quầy của khách điếm buông tay nói.
“Chưởng quầy đại ca, vậy ngươi có biết trong thành còn khách điếm nào khác không? Bốn khách điếm lớn còn lại chúng ta đều đã đi qua nhưng không có phòng, đây là cái thứ 5 rồi.” Lý Thước hỏi.
“Dù ngươi có tìm khắp cả thành cũng không có khách điếm nào còn chỗ đâu.” Chưởng quầy vẫy vẫy tay, vẻ mặt khẳng định nói, “Nếu các ngươi tới trễ hai ngày thì chỗ nào cũng là phòng trống, nhưng các ngươi lại đuổi tới vừa lúc ——”
“Vừa lúc gì?” Lý Vụ hỏi.
“Vừa lúc mấu chốt!” Chưởng quầy nói, “Bệ hạ mới vừa đi, mọi người tới nhờ cậy hiện vẫn ở lại trong thành, nếu các ngươi tới muộn chỉ hai hôm thôi, chờ bọn họ đi hết thì khách điếm trong thành đều sẽ trống!”
“Bệ hạ đi rồi sao?!” Thẩm Châu Hi biến sắc buột miệng thốt ra.
“Đi rồi, hôm qua mới vừa đi.” Chưởng quầy dùng ánh mắt kỳ quái mà nhìn bọn họ, “Các ngươi cũng tới cậy nhờ sao? Vậy quá không khéo rồi, bệ hạ, thừa tướng và mọi người mới rời khỏi Từ Châu hôm qua.”
“Ngươi có biết bọn họ đi đâu không?” Thẩm Châu Hi hỏi.
“Hành tung của bệ hạ làm sao dân chúng bần cùng như chúng ta có thể biết được?” Chưởng quầy không nhịn được bật cười nói.
“Tẩu tử……” Lý Thước muốn nói lại thôi.
Thẩm Châu Hi hiểu ý hắn, vì thế nàng cố nén thất vọng và không nói nữa để tránh cho chưởng quầy hoài nghi.
Dưới ống tay áo Lý Vụ vươn tay lặng lẽ nắm lấy tay nàng, siết chặt như an ủi.
Thẩm Châu Hi thất hồn lạc phách, cũng quên cả lễ tiết mà để mặc hắn nắm tay.
“Các ngươi muốn ở Từ Châu mấy ngày?” Chưởng quầy hỏi.
“Ngắn thì dăm ba bữa, lâu thì 10 ngày nửa tháng.” Lý Vụ nói.
“Các ngươi mà không tìm được khách điếm thì ta có một chỗ khác có thể giới thiệu cho các ngươi.”
“Là chỗ nào?”
“Các ngươi có gan dạ không?”
Chưởng quầy đảo qua bốn người trước mặt, ánh mắt hồ nghi dừng trên người Thẩm Châu Hi.
“Lá gan lớn hay không quyết định bởi phí phòng ở cao hay thấp.” Lý Vụ nói, “Nếu ông cho bạc thì bãi tha ma chúng ta cũng dám ở.”
Thẩm Châu Hi lập tức hoảng sợ: Nàng không dám!
Lời đầy rắm thối của Lý Vụ khiến chưởng quầy không nhịn được cười nói: “…… Ngươi đúng là thú vị, nhưng đưa tiền là không có khả năng, bãi tha ma ta cũng chưa đi qua.
Chẳng qua ta có một chỗ khác, có thể tạm thời cho các ngươi đặt chân với giá thấp.” Chưởng quầy cười nói, “Đi theo ta.”