Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Một nam nhân cao lớn thô kệch như ngươi khóc sướt mướt trước mặt nữ nhân là sao thế?” Lý Vụ mang sắc mặt khó coi hỏi.
Ngưu Vượng còn không mở miệng thì cái kẻ mới vừa thành lập tình hữu nghị với hắn thông qua việc cùng thóa mạ Trương Sinh đã lên tiếng bênh hắn: “Ngưu công tử tuy bề ngoài tục tằng nhưng kỳ thật lại có một trái tim mềm mại.”
Ngưu Vượng cười hê hê, ngượng ngùng nói: “Thất lễ, thất lễ.
Ta quả thực có cái tật xấu dễ rơi lệ, Lý huynh đệ đừng trách móc —— à, hiện tại ngươi là Lý bách hộ, ta còn gọi ngươi Lý huynh đệ đúng là không thích hợp.”
“Trước kia ngươi gọi thế nào thì cứ thế mà gọi.” Lý Vụ nói.
“Lý huynh đệ quả nhiên là người sảng khoái, ta ghét nhất đám loanh quanh lòng vòng.
Lý nương tử cũng đừng gọi ta là công tử, ta chỉ là một kẻ thô lỗ, quá ngượng ngùng —— ta lớn hơn ngươi nhiều, không bằng ngươi kêu ta Đại Ngưu ca đi ——”
“Ngươi còn muốn nữ nhân của lão tử gọi ngươi là Đại Ngưu ca ấy hả?” Lý Vụ càng tối sầm mặt, “Ngưu ca đại cũng không được!”
“Chỉ là cái xưng hô thôi mà, Lý huynh đệ nhỏ mọn quá.” Ngưu Vượng thở dài.
“Đại Ngưu ca, các ngươi vẫn ở chỗ kia ư?” Thẩm Châu Hi làm lơ cái tên mặt thối ở bên cạnh rồi quan tâm hỏi nghi vấn nàng nghĩ đã lâu.
“Đúng vậy.” Ngưu Vượng gật gật đầu nói, “Ở chỗ khác tốn quá nhiều tiền, ăn không tiêu.”
“Vậy về sau các ngươi tính thế nào?” Thẩm Châu Hi hỏi.
“Đi một bước tính một bước, trước mắt chúng ta nhận một ít nhiệm vụ bảo tiêu, có thể kiếm chút tiền.
Tuy rằng không nhiều lắm nhưng đủ lấp bụng.” Ngưu Vượng không sợ hãi nói, “May mắn lúc này đã qua nạn đói nên chi phí có thể tiết kiệm một chút, ngày cũng có thể chậm rãi đi qua.
Nếu không ta đúng là không biết phải nuôi sống nhiều huynh đệ như thế bằng cách nào……”
Thẩm Châu Hi không nhịn được hỏi: “Một khi đã như vậy vì sao các ngươi không quay lại quê hương?”
“Về quê ư…… Nói thì dễ nhưng làm thì khó.” Ngưu Vượng thở dài nói, “Đám huynh đệ của ta đều bị bắt đi lính, nếu có thể về thì vì sao không về chứ? Người có gia đình đã sớm về, còn hơn 400 người này vốn không nhà để về, có nhiều người về và phát hiện trong nhà chẳng còn ai, không có chỗ để đi nên lại tới Từ Châu.”
Thiên hạ đại loạn, hoàng triều thay đổi, người vô tội nhất chính là bá tánh.
Bọn họ còn chưa được hưởng ưu đãi của hoàng tộc nhưng lại muốn cùng triều đình gánh vác —— thậm chí càng phải nhận hậu quả đau khổ hơn.
(Ebook tạo bởi EbookTruyen.Net) Thẩm Châu Hi có tâm vươn tay trợ giúp nhưng không nghĩ ra cách nào để bố trí hơn 400 nam tử thành niên.
Ngưu Vượng nhìn đông nhìn tây hỏi: “Lý huynh đệ, đứa em trai sức lớn kinh người của ngươi đâu? Trước khi các ngươi dọn đi ta vật tay thua hắn một ván, lúc này ta đã khổ luyện lực cánh tay, hôm nay nhất định phải rửa mối nhục xưa ——”
“Hắn ở phủ nha thao luyện.” Lý Vụ nói, “Ngươi gặp hắn cũng vẫn thua thôi.”
“Chưa chắc!” Ngưu Vượng lập tức phản bác, “Ta cũng không phải ăn chay, không so thì sao biết được ai thắng ai thua?”
Lý Vụ không nóng không lạnh mà cười một tiếng: “Ta lại biết đó.”
“Ngươi —— ngươi vừa không phải ta vừa không phải em trai ngươi thì làm sao biết được.” Ngưu Vượng không phục nói.
“Muốn so với hắn cũng đơn giản.” Lý Vụ dựa lên ghế mây tùy ý nói, “Nếu ngươi gia nhập quân của ta thì muốn so thế nào có thể so thế ấy.”
“Ngươi để ta gia nhập quân của Từ Châu sao?” Ngưu Vượng sửng sốt, “Nhưng hơn 400 huynh đệ của ta thì sao?”
“Ta là bách hộ chứ không phải thiên hộ, không nuôi nổi 400 người.” Lý Vụ nói, “Nhiều nhất chỉ có thể nhận 20 người.”
“Không được.” Ngưu Vượng lập tức lắc đầu, “Hơn 400 huynh đệ chúng ta đều sống chết có nhau, ở trên chiến trường bọn họ gọi ta là Ngưu tướng quân, ngầm đều gọi là Đại Ngưu ca —— bọn họ tin tưởng ta như thế sao ta có thể nhẫn tâm buông tay mặc kệ?”
“Ta cũng không gạt các ngươi,” Ngưu Vượng nói, “Phía trước cũng có vài người muốn nuốt đội ngũ của chúng ta, nhưng bọn họ không muốn toàn bộ thế la ta lập tức cự tuyệt.
Ta đã bảo đảm với mọi người, mặc kệ ăn rau hay cỏ hoặc cơm ngon rượu say thì chúng ta đều sẽ ở bên nhau.
Không có đạo lý đao kiếm trên chiến trường của kẻ địch không tách được chúng ta mà ngược lại khi phát đạt lại mỗi người một nơi?”
“Ngươi và hơn 400 huynh đệ của mình có yêu cầu gì không?”
“Có ý gì?”
Lý Vụ nói: “Các ngươi không thể ăn không khí đúng không? Quân lương, nguyệt bạc, chia hoa hồng —— tùy ngươi gọi thế nào cũng được, nhưng các ngươi phải có ý tưởng rồi đúng không?”
Thẩm Châu Hi không khỏi nhìn về phía Lý Vụ, lấy hiểu biết của nàng với hắn thì hắn sẽ không làm việc thừa.
Nếu Lý Vụ đã hỏi thì tất nhiên là có ý hợp nhất đám quân này.
Nàng không nhịn được chờ mong nhìn Ngưu Vượng.
“Có thể có ý tưởng gì? Chỉ cần có mọi người bên nhau, có cơm ăn là được rồi.” Ngưu Vượng cười nói, “Chúng ta cũng không muốn dựa quân lương để phát tài.”
Lý Vụ trầm mặc không nói nhưng như suy tư gì đó.
Lúc này mọi người trong rạp hát đã rời đi hết, trên đài vốn náo nhiệt cũng đã trống không.
Một gã sai vặt mặc áo nâu nhanh nhẹn thu thập mâm đĩa, cốc chén trên bàn, một tiểu nha đầu búi tóc hai bên cầm cây chổi nhanh chóng quét sạch vỏ hạt dưa, vỏ lạc trên mặt đất.
“Vở diễn đã tan, ta cũng nên trở về dùng cơm.” Ngưu Vượng đứng lên cười ha hả mà nói, “Lý huynh đệ, ngươi mang theo vợ nên ta không mời ngươi dùng cơm, chỗ kia nhiều nam nhân thối, bất kể để vợ ngươi đi về một mình hay theo tới chỗ kia đều không tiện.
Có cơ hội lần sau ta sẽ mời ngươi uống rượu.”
Lý Vụ gật đầu, Ngưu Vượng thì chắp tay sải bước đi ra khỏi rạp hát.
Tiểu nha đầu đã cầm cây chổi đi tới hỏi: “Hai vị khách nhân, các vị còn muốn nghe buổi diễn tiếp theo ư?”
Lý Vụ nhìn về phía Thẩm Châu Hi.
Xem diễn rất hay nhưng xem với Lý Vụ thì quá không thú vị —— còn không bằng cùng Đại Ngưu ca xem thế nên Thẩm Châu Hi nói: “Không xem.”
Nàng đi ra cửa, Lý Vụ thần thái sáng láng đi theo phía sau.
“Chúng ta đi đâu nữa đây?”
Lúc này hắn thì tỉnh ngủ nhưng Thẩm Châu Hi lại mệt mỏi, “Ra ngoài cả ngày rồi nên ta cũng mệt mỏi.”
“Được, vậy ở nhà ăn.” Lý Vụ nói, “Buổi tối muốn ăn cái gì?”
“Heo xuống nước.”
Lý Vụ lắp bắp kinh hãi, đến chân cũng bước lệch: “Không phải nàng không ăn cái này ư?”
“Đến cỏ dại ta cũng ăn rồi, chẳng lẽ còn không ăn được heo xuống nước hả?” Thẩm Châu Hi nói.
“Nói thì nói thế……”
Lý Vụ nhớ tới lần duy nhất nàng ăn heo xuống nước đã phun khắp người hắn.
“Thôi…… nếu ngươi không muốn làm thì còn hỏi ta làm gì.” Thẩm Châu Hi u oán mà nhìn hắn, càng nhìn càng thấy hắn giống Lý Sinh (hô hô, Trương Sinh ơi là Trương Sinh).
“Làm làm làm, trở về ta sẽ làm một chậu —— nhưng nàng phải nói trước với ta xem vì sao nàng lại bỗng nhiên muốn ăn heo xuống nước?”
Bên ngoài rạp hát tiếng người ồn ào, hoàng hôn như lửa rũ xuống tầng trời thấp.
Thẩm Châu Hi trầm mặc một hồi lâu mới nói: “…… Ta muốn thử xem.”
“Cái gì?” Lý Vụ mang thần sắc khó hiểu.
“Ta muốn thử …… cuộc sống không giống trước kia.”
……
Lấy hết can đảm nếm thử heo xuống nước một lần nữa, nhưng cũng không khó khăn như nàng nghĩ.
Sau khi vứt bỏ những liên tưởng không liên quan, lần đầu tiên nàng nếm được mùi vị thơm ngon của món ăn này —— nàng không còn giật mình với sự chấp nhất của Lý Côn với heo xuống nước nữa.
Giống như món ăn này, những thành kiến trước kia không biết nàng đã dỡ bỏ bao nhiêu?
Thẩm Châu Hi hối tiếc không kịp.
Cuộc sống trước kia của nàng nhợt nhạt, cằn cỗi.
Nếu nàng có thể sớm phát hiện thế giới rộng lớn và kỳ diệu bên ngoài thì tốt biết bao? Thế mà nàng lại mất nhiều thời gian và tinh lực sống thành bộ dạng người khác kỳ vọng, thật là hổ thẹn.
Ăn chán chê một bữa rồi nàng giúp Lý Vụ thu dọn bàn ăn, động tác so với hồi đầu thì nhanh nhẹn hơn nhiều.
Thẩm Châu Hi coi việc giảng giải《 Tư Trị Thông Giám 》cho Lý Vụ như một cách tiêu khiển sau khi ăn.
Chờ trăng lên đầu cành hai người rửa mặt rồi dẫm bóng đêm trở lại nhà chính nằm hai bên cây chổi lông gà.
Sau khi nói chuyện phiếm vài câu thì không khí dần yên tĩnh.
Ngoài cửa sổ là tiếng ve kêu, ánh sao phủ kín bầu trời đêm, ánh sáng sâu kín lọt vào cửa sổ nhỏ hóa thành bụi bặm giữa không trung, tự do bay lượn.
Trên cái giường màu cọ nâu có hai người đang nằm, một người nằm ngay ngắn còn một kẻ nằm tùy ý.
Kẻ nằm tùy ý đang dùng một cái tay giấu dưới chăn lén lút rút cái chổi lông là ra.
Lông gà quét lên tay nàng thế là Thẩm Châu Hi giật mình tỉnh lại và theo bản năng đè cái chổi lông là đang rời xa mình.
“Ngươi làm cái gì?!” Nàng tức giận mở mắt hỏi.
“Nó cộm ta.” Lý Vụ đúng lý hợp tình nói.
Ngươi đánh rắm!
Thẩm Châu Hi nuốt lại một câu này, nàng không thể thốt ra câu thô lỗ như thế được.
Từ hôm nay nàng cự tuyệt bị vịt hóa.
“Ngươi không lộn xộn thì sao nó cọ tới ngươi được?”
Lý Vụ trở mình, nghiêng mặt nhìn nàng: “Nàng ngủ được ư?”
“Sao không ngủ được?”
“Ta không ngủ được.”
Thẩm Châu Hi: “……” Thế thì làm sao?!
“Lão tử không ngủ được mà nàng nhẫn tâm ngủ sao?”
Đáp án rõ ràng như vậy còn phải hỏi ư?
“…… Không đành lòng.” Thẩm Châu Hi giấu lương tâm mà nói.
“Vậy cùng ta trò chuyện đi.”
Cơn buồn ngủ tràn đến, Thẩm Châu Hi chậm rãi nháy mắt, nhỏ giọng nói: “Nói cái gì?”
“Vì sao nàng hoàn toàn khác Việt Quốc công chúa trong lời đồn?”
“…… Không giống chỗ nào?” Sau khi trầm mặc một lát Thẩm Châu Hi tự sa ngã nói, “Chúng ta đều ngủ gối ngọc, lời đồn ấy cũng không hoàn toàn oan uổng ta.”
“Nàng còn mang thù quá nhỉ, lão tử chỉ nói câu ấy có một lần mà nàng nhớ tới giờ.
Sao chuyện khác nàng không nhớ?”
“Chuyện gì?” Thẩm Châu Hi ngước đôi mắt mờ mịt nhìn hắn.
“Chuyện sau khi say rượu.”
“Ta nhớ rõ mà.” Thẩm Châu Hi mang vẻ mặt kỳ quái.
Lý Vụ thay đổi biểu tình, không biết là vui hay sợ: “Nàng nhớ rõ sao?”
“Sao không nhớ rõ?” Thẩm Châu Hi nói, “Ngươi không cho ta lấy khăn lông lau mặt cho ngươi, cứ thế lôi thôi lếch thếch mà ngủ khiến đêm đó ta cũng không tắm rửa gội đầu và thay quần áo……”
“……”
Lý Vụ biết ngay mà, hắn không thể ôm bất kỳ chờ mong nào với quả dưa ngốc tâm địa ngây thơ này.
“Sinh nhật 17 tuổi của nàng lão tử đối xử với nàng có tốt không?” Lý Vụ hỏi.
“Tốt.”
“Chỉ tốt thôi hả?” Lý Vụ bất mãn nhướng mày.
“Rất tốt, tốt đến không thể tốt hơn.” Thẩm Châu Hi nói.
Nàng chỉ có thể nói như vậy.
Bởi vì khi xúc động tới trình độ nhất định thì ngược lại chỉ có thể biểu đạt một cách đơn giản.
“Lý Vụ……” Nàng gọi, “Cảm ơn ngươi.”
Một năm qua hắn đã cho nàng quá nhiều.
Ngoài việc không có sức giặt quần áo, không biết làm đồ ăn thì nàng đã biết tay làm hàm nhai.
Vốn nàng chỉ biết thêu hoa, đánh đàn và chờ một nam nhân tới thăm khi có tác dụng thì nay nàng còn có thể làm nhiều chuyện hơn thế.
Mặc dù hiện tại rời xa Lý Vụ nàng vẫn có thể tự mình sống sót, nếu không thể vậy cũng là kẻ xấu và chiến loạn này sai chứ không phải do nàng.
Sinh ra làm nữ tử không phải lỗi của nàng, dung mạo kiều diễm không phải lỗi của nàng, nhu nhược bất lực cũng thế.
Kẻ sai chính là mẫu phi giận chó đánh mèo với nàng, là Phó Huyền Mạc lòng dạ hẹp hòi và những kẻ xấu ỷ mạnh hiếp yếu.
“Đừng cảm tạ không, nàng phải dùng hành động chứ?” Lý Vụ hỏi lại.
Thẩm Châu Hi biết rõ thói quen của tên rắm thối này nên tự giác nói: “Bạc ta tiết kiệm được đều cho ngươi.”
“Lão tử giống kẻ thiếu tiền sao?” Lý Vụ tức giận hỏi.
Thẩm Châu Hi chửi thầm: Giống, cực kỳ giống.
“Vậy ngươi muốn thế nào?”
“Nàng không thấy kịch ư?” Lý Vụ nói, “Lấy thân báo đáp —— bá vương ngạnh thượng cung cũng đúng, ta làm bộ giãy giụa một chút rồi sẽ đầu hàng.”
Thẩm Châu Hi chỉ có một câu trả lời: “Ngươi đánh rắm.”
Hôm nay nàng không thoát được vận mệnh bị vịt hóa.