Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Bệnh liệt dương là không có khả năng giả được.
Phàm là một nam nhân nói ra mình bị bệnh liệt dương thì nhất định đã phải trải qua không dưới ngàn lần nghiệm chứng.
Nếu rau hẹ, pín bò ăn như cơm rồi mà vẫn bó tay thì người ta mới không thể không thừa nhận sự thật này.
Tiểu Hổ nói mình bị liệt dương một cái là ở đây không người hoài nghi.
Đại Hổ còn vỗ bả vai nàng, hiếm thấy mà toát ra một chút thương hại rõ ràng.
“Ngươi yên tâm, lời vừa rồi đại ca sẽ coi như không nghe thấy, sẽ không nói với người khác.”
Tiểu Hổ trầm mặc không nói, trong lòng biết chuyện minh bị bệnh liệt dương hẳn chỉ cần nửa ngày đã thổi quét qua cả sơn trại cho coi.
Nhưng không sao ——
Nàng quả thực bị liệt dương.
Vì thế nhiệm vụ cưới em gái của Ngưu Bật đại sư để thay đổi bát tự của gia tộc cuối cùng được giao cho Nhị Hổ.
Rốt cuộc hắn không đấu được với kẻ đã được chọn làm thiếu đương gia như Đại Hổ nên đành nghiến răng nghiến lợi đồng ý cuộc hôn nhân này.
“Đệ đệ ta những năm gần đây tiêu xài phung phí, đại ca cũng biết.
Có thể cưới được em gái của Ngưu Bật đại sư đúng là phúc ba đời, nhưng sính lễ này ta có tâm vô lực……”
“Đây là việc vui trong trại, đương nhiên sẽ để sơn trại chi trả.” Đại Hổ lập tức nói, “Vốn dĩ trại chủ cũng đã chuẩn bị sính lễ cho ngươi đón dâu, là ngươi chậm chạp không muốn thành thân thôi.”
“Vậy ta làm kẻ ngồi yên hưởng phúc, chuẩn bị thành gia thôi ——” Nhị Hổ nở một nụ cười hung tợn sau đó xoay người phất tay áo rời đi.
Đại Hổ nói: “Sáng sớm ngày mai sơn trại sẽ mang sính lễ qua, không biết lúc nào thì tân nương có thể lên kiệu?”
“Đầu giờ tuất là canh giờ đẹp.” Ngưu Vượng nói, “Nhưng em gái ta có bát tự quá cứng, người nâng rương hòm và tới đón dâu buộc phải từ 15 đến 35 tuổi, lại đều phải là người khoẻ mạnh hung hãn.
Ngưu Bật ta gả em gái, dù thời gian có gấp gáp nhưng cũng không thể thiệt thòi hơn người khác được.
Ít nhất các ngươi phải chọn được 100 người phù hợp đi đón dâu.”
“Cái này……” Đại Hổ do dự.
Tuổi từ 15 tới 35, thân thể khoẻ mạnh hung hãn —— còn phải hơn trăm người.
Vậy không phải 1/3 trai tráng trong trại đều phải đi ư?
“Người tới đưa dâu chứ có phải làm gì có hại đâu —— thế này ngươi cũng không muốn thì còn nói gì tới thành ý nữa?” Ngưu Bật nhíu mày, cả giận nói, “Cũng đâu phải ta vội vã gả em gái, thôi, thôi, thả ta xuống núi đi thôi!”
“Đại sư chớ trách, ta cũng chỉ muốn xác nhận một chút, còn yêu cầu của ngài thì sơn trại đương nhiên phải làm theo.” Đại Hổ dừng một chút, ý vị thâm sâu nói, “Chỉ cần có thể khiến trại chủ tỉnh lại thì dù ta phải cắt thịt cũng không từ chối.”
Được lắm tên nhãi này, còn biết diễn hơn cả hắn.
Ngưu Vượng cảm giác nguy cơ đang tới, nhưng vẫn không chịu bỏ vai chính trên sân khấu kịch mà sờ cái đầu trọc của mình, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Vốn quả thực cần cắt thịt nhưng ta pháp lực cao cường nên ngươi mới được miễn nỗi khổ da thịt ấy.
Lúc đón dâu ngươi và ta ở lại đây làm một đại pháp sự chiêu hồn là được.”
“Không cần cắt thịt thì tốt rồi.” Đại Hổ nói, “Ta sẽ triệu tập mọi người trong trại tới hỗ trợ pháp sự.
Đại sư cứ thoải mái mà làm, cần phải cứu trại chủ tỉnh lại.”
Đại Hổ cảm thán nói: “Để trại chủ tỉnh lại thấy ta vì ông ấy mà làm hết thảy…… Đại sư yêu cầu cái gì ta đều thỏa mãn, ngài cũng đừng làm ta thất vọng nhé.”
“Ngươi yên tâm đi, chỉ cần biện pháp này thực hiện trôi chảy thì trại chủ ắt sẽ tỉnh lại.
Nếu ông ta không tỉnh thì Ngưu Bật ta sẽ hái đầu mình xuống cho ngươi chơi.”
Đại Hổ như được uống thuốc an thần: “Một khi đã như vậy ta cũng không nhiều lời nữa.
Đại sư mới đến, ta phái người sắp xếp cho ngươi một chỗ nghỉ ngơi.”
“Để ta tự mình làm thôi.”
Ngưu Vượng nhéo nhéo tay, trầm tư tính toán một lát rồi đi về phía nam.
Đại Hổ và thủ hạ hai mặt nhìn nhau sau đó nhanh chân đuổi theo.
Tiểu Hồ vốn không muốn trộn chung vũng nước đục này nhưng thấy con lừa trọc đi về phía nam chỗ ba người Thẩm Châu Hi ở thì nàng ta nghĩ nghĩ rồi cũng đi theo.
Ngưu Vượng vòng đông vòng tây cuối cùng dừng lại đúng ở nam viện nơi ba người Thẩm Châu Hi đang ở.
“Nơi này có người rồi, ngươi tìm chỗ khác đi.” Tiểu Hổ mang sắc mặt không vui nói.
“Không phải ta muốn ở đây mà vì an nguy của cha ngươi ta không thể không ở đây.” Ngưu Vượng ngừng trước sân giam lỏng Lý Thước và lắc đầu nói, “Chỗ này giam người nào? Bát tự không hợp với cha các ngươi đâu, mau mang đi chỗ khác đi.”
“Mang đi đâu?” Đại Hổ lập tức nói, “Người này rất quan trọng với sơn trại của chúng ta, cần phải trông giữ cẩn thận mới được.”
“Để ta tính xem……” Ngưu Vượng lung tung bấm đốt ngón tay rồi nói, “Phía đông đi, cách cha ngươi càng xa càng tốt.”
Hai tên tiểu lâu la trông cửa nhìn Đại Hổ.
Bản thân Đại Hổ cũng do dự một lúc lâu rốt cuộc gật đầu: “Mang người đi phía đông, tìm tòa nhà hình tháp nhốt lại.”
“Vâng!” Hai tên lâu la đáp lời sau đó lập tức đẩy cửa ra áp giải Lý Thước.
Lý Thước mặt mày âm trầm bị xô đẩy ra ngoài thấy Ngưu Vượng thì sắc mặt có chút biến hóa nhỏ.
Hắn vội dời ánh mắt nhìn qua cái kẻ cũng đang nhìn chằm chằm mình.
Lý Thước cong khóe miệng trào phúng với Tiểu Hổ sau đó ném tay tên tiểu lâu la gác trên vai mình ra, lạnh lùng nói: “Tự ta đi.”
Sau khi Lý Thước bị áp giải rời đi rồi Ngưu Vượng bước vào nơi từng giam lỏng hắn.
“Chuẩn bị cho ta một pho tượng Phật, cống phẩm phải đầy đủ linh đình —— nhất định phải có giò heo kho.” Ngưu Vượng tự tại như ở nhà mình, tay vẫy vẫy không kiên nhẫn thúc giục, “Nhanh tay chút, Phật Tổ không đợi người đâu.”
“Đại sư, cống phẩm ngươi vừa nói là cái gì?” Đại Hổ hoài nghi thính lực của mình có vấn đề.
“Đồ ăn uống linh đình và phải có giò heo kho.” Tiểu Hổ ôm cánh tay dựa vào khung cửa cười lạnh nói, “Hắn chính là hòa thượng giả mà đại ca còn không nhìn ra sao?”
“Tiểu Hổ ——” Đại Hổ xụ mặt, nửa thật nửa giả nói, “Không được vô lễ với đại sư.”
Tiểu Hổ cười lạnh một tiếng rồi không nói gì nữa.
Ngưu Vượng lại đòi thêm vài thứ lung tung rối loạn khác.
Sau khi hắn bày ra tư thế muốn lập đàn nói chuyện với Phật tổ thì Đại Hổ và Tiểu Hổ rốt cuộc cũng rời đi.
Lấy lý do “chăm sóc” nên Đại Hổ không quên để lại hai tên tiểu lâu la trông coi trước cửa.
Lúc này thiếu một Lý Thước lại nhiều thêm một Ngưu Vượng, Tây viện vẫn giam lỏng ba người —— đấy là mọi người ở Bình Sơn trại cảm thấy thế.
Trên thực tế trong cái viện ba người này đã nhiều thêm một kẻ thứ tư mà thần không biết quỷ không hay.
“…… Tay trái của ta là khúc miêu trứng, tay phải là bột lưu huỳnh, sợ bọn họ tới kiểm tra tay ta ——”
Thẩm Châu Hi nghe Ngưu Vượng kể lại thật sinh động chuyện hắn dùng trí thắng được ba anh em họ Hổ thì mê mẩn, nhưng giờ khắc này nàng vẫn không nhịn được ngắt lời hắn: “Khúc miêu trứng là cái gì?”
“À, à, là trứng ếch xanh.” Ngưu Vượng nói, “Tên Tiểu Hổ kia nhìn chằm chằm tay ta khiến ta suýt thì tưởng hắn phát hiện ra cái gì.”
“Hắn có thể nhìn ra cái gì chứ?” Lý Vụ ngã vào trên giường, chẳng hề để ý mà bắt chéo chân nói, “Hắn đâu phải cùng một đám như chúng ta.”
“Có lẽ trong lúc ấy nàng ta đã nhìn ra cái gì rồi.” Thẩm Châu Hi nói, “Tiểu Hổ rất giỏi quan sát chi tiết, nhưng chắc nàng chưa vạch trần vì phát hiện ra quan hệ của Ngưu ca với chúng ta.”
“Ấy, không có khả năng!” Ngưu Vượng lập tức biến thành Ngưu Bật đại sư, mắt trừng lên nói, “Ngươi đang nghi ngờ kỹ năng diễn xuất của ta ư?!”
Thẩm Châu Hi nhìn chằm chằm cái đầu trơn bóng của hắn và hỏi câu đã do dự từ lâu: “Ngưu đại ca, tóc của ngươi…… cạo hết thật à?”
“Còn giả được sao?” Ngưu Vượng vuốt cái đầu trọc lốc của mình và đắc ý nói, “Vết nhang châm này cũng là ta cầm gương tự châm lên đó.”
Thẩm Châu Hi muốn nói thân thể da tóc là do cha mẹ ban cho, người bình thường bị cắt một sợi tóc còn như bị chặt đầu thế mà Ngưu Vượng vì cứu bọn họ lại sẵn sàng cạo tóc.
Bèo nước gặp nhau nhưng lại trượng nghĩa đến thế.
Nàng có tài đức gì? Chờ nàng trở về cung nhất định phải xin cho hắn một chức tam phẩm ——
À, nàng sẽ không hồi cung.
Thế là Thẩm Châu Hi cảm động rưng rưng nói: “Lần này có thể được cứu toàn nhờ vào sự hy sinh to lớn của Ngưu đại ca.
Châu Hi đời này không dám quên, trù nghệ của ta vụng về, không biết Ngưu đại ca có thích trứng gà luộc không? (Hãy đọc truyện này tại Rừng Hổ Phách) Ta muốn nấu một cái trứng gà cho Ngưu đại ca bổ bổ thân thể ——”
“Không thích.” Lý Vụ nhảy thách lên, “Hôm qua hắn còn nói với ta đời này hắn ghét nhất chính là trứng luộc.”
Kẻ đời này ghét nhất trứng gà luộc là Ngưu Vượng trợn mắt há hốc mồm nhìn Lý Vụ, không sao nhớ ra tối hôm qua mình nói câu này khi nào.
“Ngưu Bật đại sư, ngươi chỉnh xong phong thủy chưa?” Bên ngoài có tiểu lâu la gõ cửa thúc giục.
Ngưu Vượng đứng dậy nói với Lý Vụ: “Sư phụ, ta đi trước ——”
“Sư phụ?” Thẩm Châu Hi chấn kinh.
“Ừ, ngươi đi đi.
Diễn cho tốt vào,” Lý Vụ lại bày ra bộ dạng tập mãi thành quen, không chút để ý nói.
Ngưu Vượng xoay người một cái là lập tức khôi phục thần thái của Ngưu Bật đại sư, miệng quát to: “Đừng thúc giục, đừng thúc giục, Phật Tổ đều bị các ngươi thúc giục đi rồi đây này!”
Ngưu Vượng rời đi ra Thẩm Châu Hi lập tức hỏi: “Sao Ngưu đại ca lại gọi ngươi là sư phụ thế?”
“Ta dạy hắn lừa …… làm sao biến cuộc sống thành một vở kịch, cũng coi như sư phụ dẫn hắn nhập môn.
Tuy không có lễ bái sư nhưng hắn gọi ta một tiếng sư phụ cũng không quá.” Lý Vụ nói.
“Ngưu đại ca không ăn trứng gà luộc thì ta phải biểu đạt lòng biết ơn của mình thế nào đây?” Thẩm Châu Hi lập tức lộ vẻ mặt thất vọng.
Lý Vụ không kiên nhẫn nói: “Đừng tỏ vẻ, có cái gì phải bày tỏ đâu.”
“Cũng phải,” Thẩm Châu Hi nói, “Khắc trong tâm khảm là được rồi.”
“Lão tử bảo nàng đừng tỏ vẻ chứ có bảo nàng khắc trong tâm khảm đâu —— đến Ngưu đại ca nàng cũng gọi rồi còn muốn khắc trong tâm khảm cái gì nữa?” Lý Vụ ác mồm nói, “Lúc nàng mới quen lão tử cũng có gọi ta là Lý đại ca đâu! Đến tột cùng Ngưu đại ca quan trọng hay lão tử quan trọng?”
Có tiếng đánh rắm lượn lờ bên tai, Thẩm Châu Hi coi như chẳng nghe được gì.
Vẻ mặt nàng quan tâm nói: “Sao Ngưu đại ca và ngươi lại ở cùng một chỗ thế? Những người khác đi cùng hắn đâu rồi?”
“Đương nhiên là đi cùng nhau —— chồng nàng biết cách làm giàu, hiện giờ nuôi nổi 400 người kia rồi.” Vẻ mặt Lý Vụ cực kỳ đắc ý.
“Vậy bọn họ……” Thẩm Châu Hi mơ hồ hiểu ra mưu kế của hai kẻ này.
Đúng là bởi vậy nàng mới lập tức giật mình.
Lý Vụ nhếch khóe miệng nói: “Đang chờ đối đầu với chủ lực của Bình Sơn trại đó.”
……
“Ai da!”
Nhị Hổ nhấp một ngụm nước trà nóng thì lập tức bùng nổ, cầm cả chén trà ném tên tiểu lâu la trước mặt mắng: “Ngươi có âm mưu gì? Muốn bỏng chết ta sao?!”
“Tiểu nhân không dám, tiểu nhân không dám ……”
Tiểu lâu la kinh hoảng quỳ xuống.
Nhị Hổ vừa đá người vừa tức giận nói: “Trại chủ còn chưa có chết đâu! Thiếu đương gia này có thể trở thành đương gia hay không còn chưa biết thế mà ngươi đã dám xem thường ta hả?”
Lại thêm một cái đá nữa, gã sai vặt bị giận chó đánh mèo thì nghẹn họng không trả lời được, chỉ đành liên tục dập đầu xin tha.
“Xì!” Nhị Hổ nhổ một ngụm và mắng, “Ăn cây táo, rào cây sung, kéo xuống đánh chết cho ta!”
“Nhị thiếu gia!”
Gã sai vặt không ngừng kêu thảm nhưng vẫn bị người ta kéo xuống.
Tiếng kêu thảm thiết của hắn xa dần, sắc mặt Nhị Hổ lại vẫn âm trầm không thôi.
Đám tỳ nữ và gã sai vặt cùng đứng đó lập tức im như ve sầu vào đông, sợ chỉ sơ ý một cái sẽ bị văng lửa giận lên người.
Nhị Hổ thấy bọn họ run sợ thì càng không thuận mắt, hắn hừ mạnh một tiếng, túm lấy cái quạt rồi phất vạt áo đi ra ngoài.
Đám người hầu hai mặt nhìn nhau, chẳng ai dám đuổi theo.
Một mình Nhị Hổ đi vào phía sau sơn trại lúc này chìm trong bóng đêm.
Ánh lửa đốt sáng bốn góc, trên vọng tháp có ánh đuốc chiếu sáng, còn có thể thấy bóng người lay động ở bên cạnh.
Nhị Hổ đã hòn đá dưới chân, hùng hổ nói: “…… Dung mạo tuấn tú, vóc người còn lớn hơn lão tử, này còn mẹ nó vẫn là nữ nhân sao? Chẳng trách 22 tuổi còn không gả ra được ——”
Hắn cắm đao lên một cái cây vô tội ở bên cạnh, rồi lại âm trầm thọc vài nhát.
“Con lừa trọc này cũng quá ác độc! Hắn đương nhiên thấy em gái mình không gả ra được mới nói tới chuyện bát tự quỷ quái gì đó và lừa lão tử cưới nam nhân bà kia! Đáng giận! Đáng giận!”
“Đại ca cũng thực sự đáng chết! Làm gì có chuyện kẻ làm anh chưa thành thân mà kẻ làm em như ta đã phải thành thân chứ?”
Hắn càng nghĩ càng giận, càng nghĩ càng cảm thấy mình không thể cứ thế nuốt trôi cục tức này được.
“Ngày mai nam nhân bà kia sẽ qua cửa, nói không chừng còn là bà la sát.
Ta phải nghĩ cách vui sướng một phen trước mới được.”
Hắn hạ quyết tâm, sau khi xác nhận không ai chú ý tới mình hắn mới rón rén đi về phía nam viện.