Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Sau Khi Mất Nước Ta Gả Cho Kẻ Chân Đất
  3. Chương 17: Chương 17
Trước /272 Sau

Sau Khi Mất Nước Ta Gả Cho Kẻ Chân Đất

Chương 17: Chương 17

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Dưới tình huống không hề dự đoán trước bị người ta gọi là chị dâu khiến mặt Thẩm Châu Hi lập tức nóng lên.

“Còn chưa thành thân đâu, đừng gọi loạn.” Lý Vụ nói.

“Đã biết.” Lý Tước Nhi cười sau đó giơ một gói lá sen ra khoe với Thẩm Châu Hi: “Thẩm muội muội thức dậy đúng lúc quá, ta mang bánh khoai sọ tới nè.”

Thẩm Châu Hi còn chưa rửa mặt chải đầu mà cứ thế xuất hiện trước mặt ba đại nam nhân.

Nàng có chút ngượng ngùng rũ mắt lung tung gật gật đầu sau đó bất chấp mọi người vội vàng đi tới hậu viện rửa mặt.

Sau khi rửa mặt xong nàng soi mình trong lu nước, đơn giản buộc mái tóc đen nhánh lên sau đó đi vào nhà chính.

Ba anh em nhà kia đã ngồi xuống, bao lá sen trên bàn đã mở ra.

Từ xa nàng đã ngửi được mùi khoi sọ thơm nồng.

Nàng ngồi xuống chỗ còn trống duy nhất, lúc này Lý Vụ đẩy gói lá sen tới trước mặt nàng nói: “Này.”

Có Lý Điêu Nhi và Lý Tước Nhi ở đây nên Thẩm Châu Hi co quắp câu nệ không ít, nàng thấp giọng nói: “Đa tạ.”

Lý Vụ nhíu mày nhìn nàng một cái hỏi: “Ngươi ngủ đến choáng váng rồi hả?”

Thẩm Châu Hi rất muốn mắng hắn lại đánh rắm nhưng vì hai người kia còn ở đây nên nàng chỉ cố cười nói: “Lễ phép không thể bỏ qua được.”

“Ta nổi hết cả da gà lên đây.” Lý Vụ ngẩng đầu, nói với hai đứa em trai: “Hai đứa đi về đi.”

“Ăn bánh rồi mới đi.” Lý Điêu Nhi nhồm nhoàm nói.

Lý Tước Nhi buông bánh trong tay hỏi: “Không xây nhà ở sao?”

Hóa ra là xây cầu tiêu và phòng tắm cho nàng!

Thẩm Châu Hi vừa nghe đã nhịn không được mở miệng nói: “Phải xây!”

“Hôm nay không xây.” Lý Vụ nói.

Thẩm Châu Hi hỏi: “Vậy khi nào mới xây?”

“Lúc nào lão tử hết nổi da gà thì mới xây.”

Thẩm Châu Hi nghẹn họng, nàng nổi giận đùng đùng mà trừng mắt nhìn hắn.

Lý Vụ thấy thế thì không những không tức giận mà ngược lại còn nhếch miệng cười.

Đôi mắt hắn đen bóng sáng loáng, giống như tắm trong ánh mặt trời.

“Như thế này mới tốt, nhìn có sức sống hơn nhiều.” Hắn duỗi tay tới trước mặt nàng, đẩy đẩy bánh khoai sọ về phía nàng nói: “Mau ăn đi, những gì ngươi muốn đều sẽ có hết, không thiếu cái gì.”

Thẩm Châu Hi tức giận cắn một miếng bánh, sau đó quên luôn cả tức giận.

Mùi hương đặc trưng của khoai sọ lan ra trong miệng nàng, phối hợp với lớp vỏ bánh giòn xốp.

Một miếng vào miệng quả thực khiến người ta khó quên.

Nàng kinh ngạc hỏi: “Nhân này làm kiểu gì vậy? Sao không ngấy chút nào!”

Lý Tước Nhi cười nói: “Đây là chiêu bài của quán điểm tâm Đinh Ký, phối phương cụ thể thì ta cũng không biết.

Nếu Thẩm muội muội muốn học thì ngày khác ta sẽ đi hỏi giúp ngươi xem bí quyết độc môn của Đinh tam nương là gì.”

Thẩm Châu Hi vừa nghe đã do dự: “Vẫn nên thôi đi, nếu là bí quyết độc môn của người khác……”

“Cái đó liên quan gì?” Lý Vụ nói: “Đến nước ngươi còn không đun được, chẳng lẽ nghe người ta nói rồi ngươi sẽ làm được chắc?”

Phàm là Lý Vụ mở miệng Thẩm Châu Hi sẽ không nhịn được cãi lại: “Chỉ cần ta chịu học thì ta nhất định có thể làm được.”

Lý Vụ liếc nàng một cái, ý cười trong mắt cực kỳ rõ ràng: “Chờ ngươi học được cách nhóm lửa rồi hẵng nói lời này.”

Lý Tước Nhi ở giữa phối hợp mà đánh gãy trận đấu võ mồm của cả hai: “Đại ca, nghe nói gần đây huynh đang học Thiên Tự Văn, học thế nào rồi?”

“Đơn giản, không làm khó được ta.” Lý Vụ nói: “Xem nhiều một chút là nhớ kỹ, đám người đọc sách ở trấn trên cũng không có gì ghê gớm.”

“Học xong Thiên Tự Văn đại ca định học cái gì?《 Luận Ngữ 》sao?”

“Không cần cái kia.” Lý Vụ nhíu mày, quay đầu nhìn về phía Thẩm Châu Hi nói: “Tiếp theo chúng ta học cái gì? Lão tử không thi khoa cử, không cần học mấy thứ cổ hủ.”

“Ha hả.” Thẩm Châu Hi nhếch miệng, lễ phép cười nói: “Chờ ngươi viết chính tả Thiên Tự Văn không mắc lỗi sai rồi lại nói.”

Lý Điêu Nhi nhanh chóng giải quyết nốt cái bánh khoai sọ trong tay, miệng căng phồng lên nói: “Nói cái gì thế, mọi người? Sao đệ nghe không hiểu gì hết?”

Ánh mắt như đứa nhỏ của hắn nhìn nhìn Lý Vụ, lại nhìn nhìn Thẩm Châu Hi, năm ngón tay vừa to vừa rắn chắc cầm lấy cái bánh khoai sọ cuối cùng trong gói lá sen sau đó nghiêm túc dạy dỗ: “Phải yêu thương nhau, không được cãi nhau.”

“Không cãi, đệ ăn của đệ đi.” Lý Vụ chậm rãi nói với hắn.

Thẩm Châu Hi cảm thấy bánh khoai sọ rất ngon nhưng nàng ăn nửa cái đã không nuốt trôi nữa, Lý Vụ vẫn tự nhiên giải quyết nốt đồ ăn thừa của nàng, ngay cả chỗ nàng đã cắn hắn cũng không bỏ mà trực tiếp nuốt vào bụng.

Thẩm Châu Hi vốn định nhắc nhở hắn nhưng sau đó nàng mặc kệ, hắn còn không để ý thì nàng để ý làm gì.

Sau khi ăn xong không lâu, Thẩm Châu Hi đang ở trong viện viết Thiên Tự Văn thì thấy ngoài rào tre vang lên tiếng bánh xe từ gần đến xa.

Lúc nó tới gần nàng còn nghe thấy tiếng nam nhân thở dốc cố hết sức.

Tiếng bánh xe ngừng ở ngoài cửa nhà bọn họ, có người gõ cửa gọi với vào: “Lý Vụ, đồ đã kéo tới cho ngươi, mau tới xem đi.”

Thẩm Châu Hi cách cửa gần nhất nên vội đi tới mở cửa.

Nam nhân bên ngoài thấy nàng thì hơi sửng sốt, sau đó nói: “Đồ đã kéo tới cho các ngươi, làm thế nào thì các ngươi tự thương lượng mà mang vào đi.”

Thẩm Châu Hi nhìn về phía sau người kia thì thấy bốn nam tử làn da ngăm đen, nhìn đã biết chuyên làm việc nặng.

Bọn họ đứng trước một cái xe bò, bên trên toàn bao là bao, trên cùng còn có bốn mảnh vật liệu gỗ vừa dày vừa lớn.

Nhiều hàng hóa như thế đều đặt trên một chiếc xe, chỉ nhìn bánh xe lún xuống mặt đất là biết mấy thứ này nặng thế nào.

Bao tải còn đỡ, nhưng mấy mảnh gỗ kia còn cao hơn cả Lý Vụ.

Thẩm Châu Hi thật sự không biết phải mang vào sân như thế nào.

Cũng may lúc này Lý Tước Nhi lau dọn nhà chính xong lập tức đi ra.

Hắn đứng ở cửa nhìn thoáng qua một chút sau đó không hề lo lắng mà chỉ tùy ý quay đầu gọi một tiếng: “Nhị ca!”

Cái kẻ đang nằm trên chiếu của Lý Vụ ngủ như lợn chết kia không hề nhúc nhích, giống như không nghe thấy ai đó đang gọi mình.

“Nhị ca!” Lý Tước Nhi lại gọi to: “Đại ca nói dọn cái này xong giữa trưa sẽ làm heo xuống nước cho huynh ăn!”

Cái kẻ vừa rồi còn bất động như tử thi bỗng như cá chép lộn mình nhảy bật lên.

Lý Điêu Nhi vội vàng đi ra cửa, miệng còn truy hỏi: “Thật vậy chăng? Thật sự không gạt ta ư? Đại ca thật sự làm heo xuống nước cho ta ăn sao?”

Lý Tước Nhi nói: “Huynh dọn rồi chẳng phải sẽ biết ư?”

Lý Điêu Nhi không hề nghi ngờ hắn mà đi tới chỗ xe bò, ánh mắt đánh giá đống hàng trên đó giống như đang nghĩ xem nên xuống tay từ đâu mới tốt.

Thẩm Châu Hi thấy vậy thì đang định hỏi hắn có cần người giúp không, ai ngờ lại thấy hai tay hắn ôm bốn mảnh gỗ trên xe, dồn khí đan điền quát khẽ sau đó một hơi ôm hết lên!

Mặt Lý Điêu Nhi đỏ bừng, cái trán nổi gồ gân xanh như từng con giun, mu bàn tay cũng là gân xanh.

Hắn hơi ngồi xổm xuống, lại quát một tiếng rồi cứ thế nâng cả đống vật liệu lên vai.

Hắn vấn duy trì tư thế ngồi xổm kia, cong eo xuống giống như đang chuẩn bị lấy đà.

Lý Tước Nhi nói: “Các ca ca giúp chất mấy bao cát kia lên lưng huynh ấy đi.”

Một màn trước mặt thật sự vượt ngoài nhận thức của Thẩm Châu Hi, nàng sợ ngọn núi nhỏ kia sẽ áp sụp Lý Điêu Nhi vì thế cũng không rảnh lo lễ tiết hay không mà vội khuyên: “Không được! Như vậy sẽ đè lên hắn mất!”

Bốn người bên cạnh vừa định chất thêm nghe vậy cũng lập tức dừng bước.

Lý Tước Nhi thì trực tiếp nhìn về phía Lý Điêu Nhi hỏi: “Nhị ca, huynh nói xem?”

“Nhanh chất thêm.” Lý Điêu Nhi lẩm bẩm nói: “Ta muốn sớm được ăn heo xuống nước.”

Lý Tước Nhi nhìn về phía bốn nam nhân kia nói: “Dọn đi.”

Bốn người kia nhanh chóng ra tay, chất từng bao hàng lên lưng Lý Điêu Nhi.

Mỗi túi hàng chất lên cái chân to mặc giày vải màu đen của hắn lại lún xuống đất một chút.

Nhưng dù thế hắn vẫn không ngừng kêu: “Lại thêm một túi.”

Chờ đến khi trên lưng hắn ngoài bốn khối gỗ còn thêm ba túi cát nữa mà hắn vẫn nói: “Lại thêm một túi.”

Lý Tước Nhi nói: “Không thêm nữa, lại thêm thì không đi nổi mất.”

Lúc này Lý Điêu Nhi mới từ bỏ sau đó nâng đống hàng đi vào.

Thẩm Châu Hi đã không cách nào tưởng tượng nổi mấy thứ kia nặng thế nào vậy mà hắn lại bước từng bước như sấm, vững vàng xuyên qua cửa gỗ đi tới hậu viện.

Thẩm Châu Hi nhìn đến ngây dại, không thể tin được trên đời còn có người cậy mạnh như thế.

“Sao hắn có thể……”

Trong lúc bất giác nàng đã nói nghi vấn trong lòng mình ra.

Lý Tước Nhi thấy nhiều không trách, chỉ nói: “Trời sinh, nguyện vọng trước kia của huynh ấy là thi đậu Võ Trạng Nguyên.”

Lời này khiến Thẩm Châu Hi càng giật mình hơn, nàng lộ ra thần sắc kinh ngạc, còn chưa nói thì Lý Tước Nhi đã giải thích: “Huynh ấy không phải bẩm sinh đã ngốc.”

Nói xong câu này Lý Tước Nhi lại im miệng, hiển nhiên không muốn nhiều lời.

Thẩm Châu Hi thấy thế thì cũng yên lặng nuốt câu hỏi trong lòng, không đào sâu thêm nữa.

Ba anh em Lý Vụ, mỗi người đều có vẻ không đơn giản.

Lý Điêu Nhi qua lại ba lần mới dọn sạch sẽ đống đồ trên xe bò, sau đó bốn nam nhân kia mang theo xe bò cáo từ.

Lý Tước Nhi cười tủm tỉm tiễn khách, miệng liên mồm gọi “ca ca” khiến đối phương rất vui, bảo bọn họ thiếu cái gì cứ nói.

Sau khi bốn người rời đi rồi Thẩm Châu Hi đi theo Lý Tước Nhi cùng nhau trở về sân.

Lý Tước Nhi nói: “Thẩm muội muội, mấy ngày nay ta và nhị ca đều ở đây làm phiền.

Phía sau xây phòng hẳn sẽ ầm ĩ, nếu quấy rầy muội đọc sách thì muội phải thông cảm cho chúng ta đó.”

Thẩm Châu Hi đỏ mặt nói: “Ta làm gì có sách mà đọc, mọi người cứ tùy ý, không cần để ý đến ta.”

“Không thể không để ý,” Lý Tước Nhi vui đùa nói: “Nếu quấy nhiễu Thẩm muội muội thì đại ca cũng sẽ không buông tha ta.”

Thẩm Châu Hi vừa muốn nói chuyện Lý Vụ đã đi ra từ hậu viện, hai tay dính đầy bùn đất.

Thần sắc hắn cau có nhìn Lý Tước Nhi đứng trước mặt Thẩm Châu Hi sau đó nói: “Nhị đệ đã bắt đầu xây tường mà đệ còn ở đây làm gì?”

“Tới ngay.” Lý Tước Nhi cười cười với Thẩm Châu Hi sau đó đi về phía hậu viện.

Lý Vụ đi đến trước mặt Thẩm Châu Hi nhìn đống Thiên Tự Văn mới viết được một nửa dưới tàng cây hoa quế rồi nói: “Hôm nay ta không tập viết, nếu nắm chặt thời gian thì đêm nay là có thể xây xong nhà xí.”

Thẩm Châu Hi ước gì hắn mau chóng xây xong cầu tiêu và phòng tắm vì thế săn sóc nói: “Ngươi bận việc của ngươi đi, dù sao cũng chỉ là việc đơn giản, ngày mai ta viết lại một lần là được.”

“Hắn vừa mới nói cái gì?” Lý Vụ đột nhiên hỏi.

Thẩm Châu Hi sửng sốt.

“Lý Tước Nhi ——” Ánh mắt Lý Vụ lộ ra không vui hỏi: “Hắn vừa nói gì với ngươi mà ngươi lại xấu hổ e thẹn thế hả?”

Thẩm Châu Hi trừng mắt: “Ta không xấu hổ e thẹn!”

“Không có là tốt nhất.” Lý Vụ cảnh cáo liếc nàng một cái: “Đừng cùng nam nhân khác mắt đi mày lại.”

Thẩm Châu Hi: “……”

Nàng cùng nam nhân khác mắt đi mày lại lúc nào?

Người này nhất định là bị bệnh ngày ngày đánh rắm, không có hôm nào là hắn không lải nhải, nếu không nói thì trong lòng hắn không thoải mái hay sao ấy.

Thẩm Châu Hi lười so đo với hắn, nàng xoay người về phòng ngủ nướng.

Lúc nằm ở trên giường nàng còn nghe được tiếng Lý Vụ và Lý Tước Nhi nói chuyện bập bõm truyền vào từ cửa sổ:

“…… Lão tử không cần đệ hỗ trợ.”

“Đại ca đá nhẹ thôi! Lát nữa đệ còn phải làm việc đó!”

Trong lúc mơ màng Thẩm Châu Hi đã ngủ mất.

Đến buổi trưa Lý Vụ tới gọi nàng dậy ăn cơm Thẩm Châu Hi lại hoảng hốt như trở về những ngày trong cung.

Khi ấy ngày ba bữa cơm có người hầu hạ, nàng theo bản năng vươn tay chờ Ngọc Sa tới đỡ mình dậy.

Nhưng người trước mặt mãi không có động tĩnh, nàng mở đôi mắt nửa mộng nửa tỉnh ra thấy biểu tình một lời khó nói hết của Lý Vụ.

“Công chúa, tỉnh mộng rồi hả?” Hắn nói: “Ra ăn màn thầu đi.”

Quảng cáo
Trước /272 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Hương Hỏa Thành Thần Đạo

Copyright © 2022 - MTruyện.net