Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Dãy núi nơi chân trời trùng điệp xanh mướt.
Một vầng thái dương đỏ ối tỏa ánh sáng vàng óng chậm rãi bay lên, hòa tan sương đêm còn sót lại.
Tường thành bị tổn hại nghiêm trọng lộ ra dưới ánh mặt trời giống như ngay sau đó sẽ có máu tươi chảy xuống.
Qua mấy lần tấn công mạnh mẽ thì binh lực của Tương Dương còn đứng vững để thủ thành đã không còn bao nhiêu.
Trên tường thành lúc này chỉ còn toàn thương binh đang cố gắng chống đỡ.
Máu tươi thấm vào mặt thành lâu, ngay cả trong không khí cũng có mùi máu như có như không.
Đâu đó còn vương vãi những bộ phận cơ thể người, ngón tay đứt, ruột non cùng kiếm gãy chồng chất bên nhau.
Trên thành lâu lặng ngắt như tờ, mỗi tướng sĩ thủ thành đều bị thương, sắc mặt u ám giống tượng đá không nhúc nhích mà dựa vào tường thành tranh thủ nghỉ ngơi.
Trận đánh tiếp theo sẽ là trận đánh cuối cùng, bọn họ sẽ phải đối mặt với quân Ngụy Liêu được nghỉ ngơi dưỡng sức lại có khí giới đầy đủ.
Trước mắt ngoài kết cục thất bại bọn họ không nhìn thấy bất kỳ hy vọng nào.
Lý Thanh Mạn đã lên thành lâu một lần và thu hết cảnh tượng này vào trong mắt.
Lý Hồng đi theo bên cạnh vừa nhíu mày nhìn tướng sĩ ngã trái phải chung quanh vừa nhỏ giọng nói với chị mình: “Tỷ, khi nào thì chúng ta sẽ chạy?”
Lý Thanh Mạn làm như không nghe thấy.
“Tỷ có nghe đệ nói không đó?” Lý Hồng bất mãn lôi kéo góc áo nàng ta, “Nếu không đi bây giờ thì không kịp đâu! Chờ quân Liêu đánh vào chẳng lẽ tỷ muốn làm hậu phi của Ngụy đế à?”
Lý Thanh Mạn liếc hắn một cái thế là Lý Hồng lập tức héo.
“Tỷ, đệ cũng lo lắng cho tỷ thôi mà!”
“Mình đệ đi đi.” Lý Thanh Mạn giật áo mình lại rồi không quay đầu mà nhìn xuống dưới thành lâu.
“Một mình đệ thì có thể đi đâu?” Lý Hồng trợn mắt hỏi, “Không có tỷ thì đệ sao sống nổi ba ngày?”
Lý Thanh Mạn đưa lưng về phía hắn và nói, “Nếu biết thế thì còn không nhanh đi làm việc đi?”
“Thế lúc nào chúng ta mới đi?!”
“Còn chưa đến lúc.”
Lý Hồng dừng bước trừng mắt nhìn bóng dáng nàng ta mãi tới khi nàng ta quay đầu đi tới doanh hậu cần hắn mới ủ rũ cụp đuôi mà lẹp xẹp đi tới khu chữa bệnh.
“Đa tạ.”
Lý Thanh Mạn hơi mỉm cười đón lấy một hộp đồ ăn đầu bếp đưa cho và xoay người đi tới rừng cây nhỏ cách đó không xa.
Vừa qua giờ Mẹo nên ngay cả chim cũng chưa rời tổ, núi rừng chỉ có tiếng gió an tĩnh, còn có tiếng tên bắn vang lên loáng thoáng.
Lý Thanh Mạn đạp lên lá rụng đi một lúc và thấy được người mình muốn tìm.
“Vèo!”
Mũi tên bay ra ngoài nhưng lực mềm như bông, còn cách bia ngắm một khoảng nó đã bất lực rơi xuống.
Người bắn tên vẻ mặt buồn nản đi qua nhặt mũi tên, lúc xoay người thì thấy Lý Thanh Mạn đang đứng đó.
“Thanh Mạn?” Thẩm Châu Hi kinh ngạc gọi.
Lý Thanh Mạn yên lặng nhìn nàng chỉ thấy trên mặt Thẩm Châu Hi có một tầng mồ hôi mỏng, phần cổ lộ ra dưới áo cũng có một tầng nước hơi mỏng.
Ngực nàng phập phồng dồn dập, nhìn qua có vẻ nàng đã ở đây luyện tập thật lâu.
“Ta mang cho ngài chút điểm tâm, mau nghỉ ngơi một lát.” Lý Thanh Mạn nói.
Thẩm Châu Hi nhìn cây cung trong tay và do dự.
“Tay phu nhân đã run thế kia mà còn luyện nữa thì cũng chẳng có thành quả gì đâu.
Không bằng ngài nghỉ ngơi một lúc đợi có sức lại luyện tiếp.”
Thẩm Châu Hi bị lời nàng ta thuyết phục thế là nàng nở một nụ cười mỏi mệt nói: “…… Ngươi nói đúng.”
Lý Thanh Mạn lấy một khối vải dầu được gấp gọn sau đó trải ra và quỳ gối trên đó mở hộp điểm tâm lấy thức ăn.
Tư thế quỳ gối của nàng ta quy củ lại đẹp đẽ giống như nơi này là chốn thanh nhã nào đó.
Thẩm Châu Hi cũng để cung tên qua một bên và nghiêm túc ngồi quỳ đối diện.
“Đây là ta chuẩn bị theo lời đầu bếp của Lý phủ nói, khẩu vị có lẽ không được như phu nhân thường ăn nhưng cũng coi như an ủi.”
Thẩm Châu Hi cầm lấy một miếng bánh đậu xanh vàng óng và nhẹ nhàng cắn một miếng.
“Đây không phải là tay nghề của tiệm Hoa Anh Thảo ư?” Nàng cả kinh hỏi.
“Đúng là nó.” Lý Thanh Mạn cười nói, “Đây là chưởng quầy của Hoa Anh Thảo tự mình đưa tới doanh địa lúc trời còn chưa sáng.”
“Những người khác có không?” Thẩm Châu Hi vội hỏi.
“Còn có một ít và đã được chia rồi, phu nhân yên tâm.”
Lúc này Thẩm Châu Hi mới bỏ nửa miếng bánh còn lại vào miệng.
“Phu nhân ở đây luyện tập bao lâu rồi?” Lý Thanh Mạn hỏi.
“Ta cũng không nhớ nữa.” Thẩm Châu Hi ngượng ngùng cười cười, “Ban đêm ta không ngủ được nên miên man suy nghĩ.
Cuối cùng ta dứt khoát đứng dậy luyện bắn tên.”
“Phu nhân còn biết bắn tên sao?”
“Hôm qua ta mới học với tiểu Hổ, ta nghĩ nếu vạn nhất……” Thẩm Châu Hi dần ảm đạm, nàng rũ mắt nhìn đĩa điểm tâm nhỏ trong tay và thấp giọng nói, “Ta cũng muốn có một chút tác dụng.”
Lý Thanh Mạn nhìn nàng thật lâu mới mở miệng nói: “Phu nhân, Tương Dương không chống đỡ được nữa rồi, chúng ta đi thôi.”
Sắc mặt Thẩm Châu Hi không hề thay đổi giống như nàng đã đoán được Lý Thanh Mạn sẽ nói thế.
Nàng nuốt miếng bánh đậu xanh trong miệng và ngước mắt cười nói: “Thanh Mạn mang theo em trai ngươi đi đi, ta sẽ sắp xếp xe ngựa cho các ngươi.”
“Còn phu nhân thì sao?”
“Ta muốn ở lại.” Trước khi Lý Thanh Mạn kịp mở miệng thì Thẩm Châu Hi đã cười nói, “Thanh Mạn, ta đã quyết định.”
Lý Thanh Mạn trầm mặc không nói gì mà nhìn cái người đang tươi cười trước mặt mình.
Nàng ta vĩnh viễn không thể lý giải được người như thế này.
Không vì tiền, không vì danh, không vì lợi.
Kẻ trước mặt gần như ngu xuẩn mà hy sinh chính mình.
Với Thẩm Châu Hi mà nói thì hình như gánh vác còn quan trọng hơn sinh mệnh của bản thân.
Cái này gọi là trách nhiệm.
Nhưng nó là trách nhiệm của vợ Lý Vụ hay trách nhiệm của Tương Châu phu nhân?
“Nếu ta chết……” Thẩm Châu Hi do dự một lát mới móc một thứ từ trong ngực áo ra và đưa cho nàng kia.
Kim phượng bay cao trên mặt thẻ bài, lông phượng như lửa nóng quét qua ngón tay Lý Thanh Mạn.
Nàng ta đột nhiên run lên, suýt nữa đánh rơi phượng bài.
“Nếu ta chết,” Thẩm Châu Hi nghiêm túc khẩn cầu nhìn Lý Thanh Mạn đang lộ vẻ mặt khiếp sợ, “Nhờ ngươi đưa cái này cho Lý Vụ.”
……
“Tỷ! Sao tỷ còn chưa thu dọn đồ đạc đi mà chờ cái gì?!” Lý Hồng kêu lên.
Hắn dọn được một rương đồ vàng bạc nặng trĩu sau đó run rẩy vác lên xe ngựa và lại quay đầu thúc giục: “Tỷ! Quần áo trang sức của tỷ không thu dọn à?”
Lý Thanh Mạn ngồi yên bên cạnh bàn đá và nói: “Đệ dọn đi.”
Lý Hồng giận mà không dám nói gì, hắn tức đến phồng người như con cá nóc và đùng đùng đi vào phòng ngủ chính: “Cơm cũng đệ làm, bát cũng đệ rửa, việc nặng việc bẩn nào cũng bắt đệ làm, hiện tại đến quần áo cũng không thèm dọn! Đệ khổ quá mà, mệnh khổ quá mà, cha mẹ có thiêng, sao hai người đi sớm thế……”
Hắn mở tủ quần áo rồi mặc kệ quần áo có nếp nhăn hay không mà cứ thế nhét hết vào rương gỗ.
“Tỷ bảo đệ dọn, hỏng đừng có đổ lên đầu đệ.”
Sau khi nhét được vài cái Lý Hồng ngừng lại nhìn đống quần áo nhăn bèo nhèo trong rương, cuối cùng vẫn không nén được sợ hãi trong lòng và đành lôi ra gấp gọn mới bỏ vào.
“Hừ, không phải đệ sợ tỷ đâu nhé, đệ là nam nhân tốt nên không thèm so đo với nữ nhân……” Lý Hồng vừa thu dọn vừa thì thầm.
Lý Thanh Mạn ở ngoài sân lại vẫn ngồi ngây ra.
Cửa thành Tây lúc này lại vang lên tiếng mưa tên và đạn đá bắn tới.
Kết cục cuối cùng của cuộc chiến đã rõ ràng.
Xe ngựa hộ tống nàng ta ra khỏi thành đã được chuẩn bị xong, chỉ đợi Liêu quân đánh vào thành là bọn họ sẽ nhân lúc loạn chạy khỏi Tương Dương.
Với cảnh giàu có sung túc trong thành thì đám Liêu quân kia hẳn sẽ không đuổi theo một chiếc xe ngựa bình dân thế này.
Nhưng nàng ta thật sự phải đi sao?
Lý Thanh Mạn nhìn phượng bài trong tay và trầm mặc không nói gì.
Việt Quốc công chúa trong lời đồn là một kẻ xa hoa dâm dật, kiêu căng ngạo mạn nhưng Thẩm Châu Hi trong hiện thực lại thân thiết và kiên cường.
Nghe đồn và hiện thực cách một trời một vực, đến tột cùng là đã xảy ra vấn đề ở nơi nào? Việt Quốc công chúa bị tổn hao danh dự thì ai sẽ là người được lợi?
Lý Hồng ôm một rương quần áo tràn đầy đi ra thấy nàng vẫn ngồi tại chỗ thì không thể nhịn được nữa mà giục: “Tỷ! Sao tỷ vẫn ì ra đây? Tỷ muốn làm hậu phi của Ngụy đế thật à?!”
Lý Thanh Mạn nhìn phượng bài trong tay, năm ngón siết chặt.
“A Hồng, đệ có biết người làm quân chủ là thế nào không?”
“Không biết.” Lý Hồng mang vẻ mặt mờ mịt, thuận miệng đoán mấy cái, “Tiền? Trí tuệ? Vũ lực sao?”
“Được kính trọng (Nhân vọng).” Lý Thanh Mạn nhẹ giọng nói.
“Nhân Vương ư? Nhân Vương là ai?” Lý Hồng hồ nghi hỏi, “Nhân Vương cưới vợ à? Làm thiếp cho hoàng đế thì còn được, tỷ đừng có đi làm thiếp cho Nhân Vương……”
Lý Thanh Mạn coi như không nghe thấy mà tiếp tục nói: “Người làm quân chủ không cần có mưu trí siêu việt hay vũ lực nổi bật mà chỉ cần được người ta kính trọng là có thể hấp dẫn vô số quân sư và võ tướng đến thần phục.
Người làm quân chủ quan trọng nhất là được người ta tin tưởng, có thể để người đi theo mình cam tâm tình nguyện tin phục mà tập trung chiến đấu chứ không cần lo lắng bị cô phụ, bị phản bội.
Với người làm quân chủ thì có được đức hạnh xuất chúng so với năng lực nổi bật càng quan trọng hơn.”
“Tỷ…… Tỷ đang nói cái gì thế? Chúng ta không đi sao?” Lý Hồng chả hiểu gì hết.
“Lúc người ta muốn khống chế một huyện, một thành thì chỉ cần có năng lực xuất chúng là được.
Nhưng khi muốn đứng đầu cả thiên hạ thì năng lực cá nhân của một người đã chẳng đáng nhắc tới giữa trời đất này.”
Lý Hồng hoảng sợ nhìn nàng: “Tỷ! Đệ chỉ muốn làm cậu em vợ của người sẽ cai quản thiên hạ này thôi, không muốn làm chủ thiên hạ đâu!”
“…… Cái thứ không tiền đồ.” Rốt cuộc Lý Thanh Mạn cũng quét mắt về phía hắn và lạnh lùng nói, “Dọn đồ từ trên xe ngựa về đi.”
“A?” Lý Hồng trợn mắt há hốc miệng.
Lý Thanh Mạn lại cất phượng bài và đứng dậy đi về phía hắn sau đó tiện tay cầm lấy một thanh chủy thủ hắn vứt trong rương gỗ.
“Tỷ!” Lý Hồng đứng sau lưng không thể tin được mà kêu to, “Tỷ không đi thật ư?!”
“Không đi nữa.” Lý Thanh Mạn nhẹ giọng nói.
Bậc quân chủ nhân đức chỉ có thể gặp không thể cầu, thay vì làm lại từ đầu thì không bằng đánh cuộc một phen.
Bại thì làm nô làm thiếp, thắng sẽ trở nên nổi bật.
Đến công chúa một nước còn dám đánh cược tính mạng thì nàng có gì phải sợ?
“Tỷ muốn đi đâu?!” Lý Hồng gấp giọng nói, “Liêu quân sắp đánh vào thành rồi, tỷ không rời khỏi Tương Dương thì cũng đừng ra chỗ thành lâu nữa! Sẽ bị Liêu quân bắt được đó!”
Lý Thanh Mạn dừng chân ở cửa sau đó nghiêng đầu liếc mắt nhìn hắn: “Chỉ có phế vật mới trốn tránh trong nhà.”
Nàng ta bước khỏi ngạch cửa đi ra ngoài, bóng dáng vẫn nhu nhược như cũ nhưng lưng lại thẳng hơn bất kỳ lúc nào.
Lý Hồng ngơ ngác nhìn sau đó hắn tức giận ném cái rương trong tay xuống và chạy về phòng bếp tìm đông tìm tây được cái dao chẻ củi.
Hắn vội vã đuổi theo: “Tỷ! Chờ đệ với! Chờ đệ với!”
……
Oanh!
Máy bắn đá vứt một tảng đá lớn đánh sụp một lỗ trên tường thành.
Liêu quân nương mưa tên và yểm trợ của đạn đá mà vọt tới vững vàng đặt thang mây lên tường thành để trèo lên.
Thẩm Châu Hi gấp đến độ tiến lên đẩy nhưng cái thang kia vẫn nặng nề không chút sứt mẻ.
Thị Nương rưng rưng nước mắt vì sợ hãi và không ngừng lôi kéo cánh tay nàng: “Phu nhân, đi nhanh đi! Nơi này không chống được nữa đâu!”
“Ta không đi!” Thẩm Châu Hi gào lên nhưng bị át bởi mưa tên.
Thị Nương còn không kịp phản ứng lại thì Thẩm Châu Hi đã theo phản xạ kéo nàng ấy trốn đến ven tường.
Đây là phản xạ nàng luyện được nhiều ngày nay.
Rất nhiều quân thủ thành Tương Dương trúng tên ngã xuống.
(Truyện này của trang Rừng Hổ Phách) Trong đó có một tiểu binh khuôn mặt non nớt ngã xuống cách bọn họ không xa.
Thẩm Châu Hi cắn chặt răng mạo hiểm mưa tên và Thị Nương ngăn cản mà duỗi tay dùng sức kéo hắn đến bên tường tránh trên.
Tên tiểu binh mặt mặt đầy nước mắt mang theo vui mừng vì tìm được đường sống trong chỗ chết sau đó run giọng nói: “Đa…… Đa tạ phu nhân……”
“Phu nhân! Chúng ta đi thôi!” Cuối cùng Thị Nương cũng bật khóc.
Bốn phương tám hướng là tiếng kêu rên không dứt.
Tương Dương không giữ được nữa rồi.
Nàng ngày đêm không ngủ nghỉ bài binh bố trận nhưng nay nước sôi và dầu nóng đã tưới hết, tráng đinh có thể kêu gọi đều đã ở đây, ngay cả bình dân và thợ thủ công trong thành cũng tham gia tu sửa công sự —— những gì có thể làm nàng đều đã làm.
Nàng chỉ có thể chống đỡ đến lúc này.
Nước mắt tràn mi, nàng sợ hãi, cũng áy náy và thống hận bản thân không có sức mạnh cường đại hơn.
Nhưng nàng không thể khóc.
Mặc dù đã tới một khắc cuối cùng nàng cũng không thể khóc.
Vì nàng là Tương Châu phu nhân mà bá tánh tin tưởng, cũng là công chúa hưởng bổng lộc, là vợ của Lý Vụ nên dù thế nào nàng cũng phải chết có ý nghĩa.
Nàng cắn chặt răng hất tay Thị Nương ra và không màng nàng ấy gọi để chạy tới tháp bắn tên cách đó không xa.
Trong này binh lính đều đã tử vong nhưng không có người tới lấp chỗ trống.
Liêu quân bên dưới tường thành nhắm chuẩn khe hở đó để bắc thang mây trèo lên ào ạt.
Trên mặt đất rơi rụng cung và mũi tên linh tinh, trong đó có một cây cung bằng gỗ thô ráp nhưng nhẹ được Phương Đình Chi cố ý lôi từ trong phủ kho ra để binh lính lâm thời chưa trải qua huấn luyện có thể sử dụng.
Thẩm Châu Hi không rảnh lo nghĩ nhiều mà nhặt cây cung gỗ đó lên dùng sức lớn nhất trong 17 năm qua của mình để kéo căng dây cung.
Nước mắt đảo quanh hốc mắt nàng, nhưng biểu tình của nàng lại cực kỳ dũng cảm quyết tuyệt.
Nàng không bảo vệ được Tương Dương.
Nàng thực xin lỗi sự tin tưởng của bá tánh Tương Dương.
Nàng thực xin lỗi Lý Vụ vì đã giao hậu phương lớn cho mình.
Chuyện tới hiện giờ Thẩm Châu Hi vẫn sợ chết nhưng nàng càng sợ hãi trở thành Thục Phi, chết không có tôn nghiêm.
Vì thế dù chết nàng cũng không muốn phụ thân phận công chúa của mình.
“Vèo!”
Mũi tên bay vụt ra ngoài bắn trúng một tên tiểu tốt đang trèo từ thang mây lên tường thành.
Tên kia như chim gãy cánh kêu thảm một tiếng sau đó rơi xuống đất.
Nhưng còn rất nhiều, rất nhiều tên lính tốt khác đang theo thang mây bò lên thành lâu.
Mũi tên thứ 2, rồi thứ 3, và thứ 4 ——
Đôi tay Thẩm Châu Hi không ngừng kéo cung đến tê mỏi, lòng bàn tay bị dây cung kéo rách tứa máu nhưng nàng lại giống như chẳng quan tâm.
Nàng bắn từng mũi tên một, cả người như con rối gỗ bị giật dây mà dùng hai cánh tay ngày càng nặng như chì để lặp lại hành động kia.
Không bắn trúng cũng không sao, nàng còn mũi tên, tay nàng có thể động đậy, ngực nàng vẫn phập phồng.
Chỉ cần còn sống.
Nàng sẽ không từ bỏ.
Qua một chén trà nhỏ hay một nén nhang cũng tốt, chỉ cần nàng kéo dài được thêm thời gian cho bá tánh Tương Dương có thêm một đường sống thì nàng sẽ kiên trì tới khắc cuối cùng của sinh mệnh.
Thẩm Châu Hi nhặt mũi tên trên mặt đất và lại cài vào dây cung, nhưng nàng còn chưa kịp buông dây thì một mũi tên lạc đã bay tới.
“Cẩn thận!”
Một cánh tay dài kéo nàng vào ôm ấp quen thuộc.
Một tiếng đinh vang lên, trường đao chặn được đầu mũi tên lạnh băng.
Lý Vụ ôm chặt lấy Thẩm Châu Hi và quát đến khàn cả giọng: “Toàn quân nghe ta hiệu lệnh, mở cửa thành tây, quân canh cửa thành né ra!”
Tiếng ầm ầm vẫn vang lên nhưng không phải từ máy bắn đá ở bên ngoài.
Trấn Xuyên quân trang bị hoàn mỹ, mặc áo giáp đen nhánh chạy xuyên qua đường lớn của Tương Dương giống một con sông trào dâng.
Khí thế của bọn họ không thể cản nổi, toàn quân xông tới cửa thành Tây đang lung lay sắp đổ.
Lý Côn dẫn đầu, đôi tay múa may hai cây rìu lớn, miệng rống lên giận dữ.
“Mở —— cửa —— thành ——”
Từng tiếng hiệu lệnh vang lên.
Cửa thành bị tổn hại nghiêm trọng lúc này kẽo kẹt mở ra một cách chậm rãi.
Thẩm Châu Hi giống như đang nằm mơ nhìn Trấn Xuyên quân như từ trên trời giáng xuống.
Bọn họ như biển rộng, như núi lớn, chỉ giây lát đã phá tan thế vây công của quân Liêu, nhanh chóng xé rách đội ngũ của kẻ địch.
Nước mắt của nàng rốt cuộc cũng tràn mi.
Lý Vụ nhanh chóng đẩy nàng tới nơi an toàn, còn bản thân thì nhảy vài bước xuống tường thành rách nát.
Lý Thước cưỡi ngựa chờ ở dưới lầu, trong tay cầm dây cương của một con ngựa đỏ thẫm.
Lý Vụ xoay người lên ngựa, hai chân dùng sức kẹp một cái sau đó cả người vọt đi như mũi tên và nhanh chóng hòa mình vào con sông màu đen trước mặt.
Lý Thước thúc ngựa theo sát phía sau.
Liêu quân không dự đoán được quân của bọn chúng ở cửa nam đã bị tiêu diệt toàn bộ, cũng không thể ngờ trong thành lại có đội quân tinh nhuệ cuồn cuộn túa ra đánh cho bọn chúng trở tay không kịp.
Lý Côn thân cao hơn chín thước xông pha giữa quân địch, miệng hắn tức giận gầm lên, tốc độ thần tốc có thừa như chỗ không người.
Những nơi hắn xông tới chẳng ai dám bén mảng.
Hai cái rìu nặng trĩu của hắn như sao băng múa loạn lên không hề có kết cấunhưng thịt vụn và chân tay gãy nát lại theo đó văng không ngừng.
Lý Côn dùng sự thật nói cho kẻ địch trước mặt cái gì gọi là lấy một địch trăm.
Chỉ trong một thoáng ngắn ngủi quân Liêu đã bị đánh cho tơi bời, sĩ khí tan hết.
Lý Vụ giục ngựa phóng nhanh trong đám quân Liêu đang chạy tán loạn.
Hắn nhắm tới một cái xe ngựa xa hoa đang chạy trốn và thúc ngựa vọt qua.
Hắn cất cao giọng gọi, “Tới cũng tới rồi, ở lại chơi đi!”