Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Em rể ư?”
Phó Huyền Mạc cười nhạt và lặp lại xưng hô của Bạch Nhung Linh nhưng hắn nói rất lưu loát chứ không hề lắp bắp, trong giọng có thêm lạnh lẽo bén nhọn.
“Em rể của Bạch công tử không phải đã sớm đổi thành người khác rồi à?”
Một câu này khiến Bạch Nhung Linh sợ tới độ lập tức muốn dập đầu xin tha!
Cha! Ông nội! Con vịt hoang chết tiệt kia —— mọi người đâu rồi?!
“Ha ha…… Ha……” Bạch Nhung Linh cười gượng nói, “Em rể thật là biết đùa……”
“Xem ra lần trước Bạch công tử xuất hiện ở Tương Châu cũng đã biết tin Việt Quốc công chúa còn chưa chết.” Phó Huyền Mạc nói tiếp, “Không chỉ biết, thậm chí ngươi còn giúp giấu trời qua biển, giấu tai mắt người khác……”
Nếu nói lúc trước đứng dưới cây hoa quế hắn còn đang nghĩ Thẩm Châu Hi không ở Tương Dương thì sẽ đi nơi nào, nhưng vừa thấy Bạch Nhung Linh thì hắn đã biết đáp án.
Nàng gặp được Bạch Nhung Linh lại không yêu cầu hắn giúp đỡ mà mang theo Lý Vụ đi Dương Châu gặp mặt Bạch Du Canh.
Nàng tự nguyện.
Nàng cam tâm tình nguyện ở cùng một tên con hoang xuất thân đê tiện không cha không mẹ cũng không muốn trở lại bên cạnh hắn.
Không có bất kỳ sự thật nào khiến hắn đau đớn hơn điều này.
Phó Huyền Mạc chậm rãi đi đến trước mặt Bạch Nhung Linh, ánh mắt lạnh băng nhìn xuống cái kẻ đang sợ tới độ co vai rụt cổ kia sau đó chậm chạp thốt ra những lời cũng lạnh lẽo không kém: “…… Bạch công tử, ngươi đúng là nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Nhìn ta tới Thọ Bình thôn bế một khối nữ thi không biết tên thì lòng ngươi nghĩ sao? Rất đắc ý hả?”
Bạch Nhung Linh chỉ biết cười gượng chứ không biết phải làm sao nữa.
Nói dối trước mặt kẻ thông minh thì có thể thử một lần.
Còn nói dối trước mặt kẻ cực kỳ thông minh thì chỉ có tự rước lấy nhục.
Hiện tại Bạch Nhung Linh chẳng dám có ý định lừa gạt dối trá gì bởi vì hắn biết chuyện tới hiện giờ thì mọi lời nói dối đều không có tác dụng.
Hiện tại hắn chỉ hận không thể trợn mắt mà ngất luôn ra đây còn hơn là quỳ gối chỗ này trong lúc tim đập như điên vì sợ —— lúc ông nội hắn cầm gia giáp đuổi theo đánh hắn thì hắn cũng chưa từng sợ thế này!
Ông nội cùng lắm là đánh hắn không xuống được giường, còn Phó Huyền Mạc lại không như thế.
Phó thị chẳng những có thể khiến cả nhà bọn họ không xuống giường được mà còn có thể tùy tiện tìm cái cớ tống cả nhà họ vào tù.
Lúc trước đầu óc hắn bị heo ăn rồi mới lên thuyền giặc của con vịt hoang kia.
“Em, em rể…… Ta cũng bị bắt ép mà! Ta cũng không biết làm sao mọi chuyện lại thành ra như thế.
Ta, lúc ấy ta chỉ muốn tự mình tìm được công chúa, sau đó để cha ta phải lau mắt nhìn ta.
Đương nhiên là ta ủng hộ ngươi, nhưng ai biết được công chúa đã thành thân.
Ta, ta sợ! Sau đó……”
Bạch Nhung Linh nói năng lung tung, trong lòng chỉ tràn đầy ý nghĩ làm sao để đẩy Bạch gia ra khỏi chuyện này vì thế hắn lại lắp bắp nói: “Ta cũng không biết sao chuyện lại như vậy…… Ngươi muốn trách thì trách ta đi! Cái này không liên quan gì tới Bạch gia! Đều là ta làm sai!”
“Sao ta có thể trách ngươi được?” Phó Huyền Mạc nhẹ giọng nói nhưng sắc mặt lại lạnh tận xương.
Bạch Nhung Linh đã quỳ thật lâu mà lúc này hắn mới như nhìn thấy và duỗi tay đỡ tên kia dậy sau đó nói, “Ngươi không biết sự tình sao lại thành như thế thì có thể cẩn thận nghĩ lại rồi nói tỉ mỉ cho ta trên xe.”
“Trên xe?” Bạch Nhung Linh trợn mắt, “Chúng ta sao?”
Phó Huyền Mạc nhìn hắn không nói lời nào.
Bạch Nhung Linh càng trợn mắt to như chuông đồng: “Đi đâu?”
Rốt cuộc Phó Huyền Mạc cũng mở miệng.
Hắn nhìn Bạch Nhung Linh và nhẹ nhàng phun ra ba chữ: “Đi Dương Châu.”
……
Dương Châu vào hạ dần nóng lên.
Một ngày sau giờ ngọ Thẩm Châu Hi mặc một cái váy tơ tằm Bạch gia đưa tới và nằm trên giường mơ màng sắp ngủ.
Cây quạt trong tay nàng ngày một chậm, đúng lúc ấy Thị Nương bưng một bát nước ô mai ướp lạnh vào khiến nàng tỉnh cả ngủ.
Ở Dương Châu oi bức ẩm ướt này còn có cái gì càng khiến người ta phấn chấn hơn một bát nước ô mai ướp lạnh đây?
Thẩm Châu Hi thỏa mãn uống xong cả bát, lúc buông bát nàng mới phát hiện biểu tình cổ quái của Thị Nương.
Nàng ta đang nhìn nàng chằm chằm không chớp mắt giống nnhư lần đầu mới thấy có người uống nước ô mai, trên mặt lộ vẻ kinh hỉ và do dự cùng lúc.
“…… Làm sao vậy?” Thẩm Châu Hi hoảng sợ hỏi.
“Phu nhân ——” Thị Nương muốn nói lại thôi, “Chẳng lẽ ngài không phát hiện nguyệt sự của mình đã muộn ba ngày rồi hả?”
“Thế ư?” Thẩm Châu Hi cả kinh.
“Ba ngày đó —— nô tỳ vẫn nhớ kỹ mà!” Thị Nương mang vẻ mặt chắc chắn nói, “Tháng này đã muộn những ba ngày rồi.
Hơn nữa gần đây phu nhân thích đồ chua, ngủ cũng nhiều hơn dĩ vãng.
Phu nhân…… có phải ngài có hỉ rồi không?”
May mà Thẩm Châu Hi đã uống hết bát nước ô mai kia, bằng không lúc này nàng sẽ bị một ngụm nước ô mai sặc chết mất.
“Có, có, có hỉ ư?!” Nàng sợ tới mức mặt mày biến sắc, nói cũng lắp bắp.
“Đúng vậy!” Thị Nương nói, “Nguyệt sự của ngài không tới, lại thích ăn chua, lại ngủ nhiều —— vậy không phải có hỉ thì là cái gì?”
“Không, không thể nào?” Thẩm Châu Hi theo bản năng lắc đầu.
Thị Nương không rõ vì sao Thẩm Châu Hi lại tránh né loại chuyện vui mừng tốt đẹp này đến thế.
Nàng ta mê mang cau mày nghĩ nghĩ rồi nói: “Nếu không để nô tỳ ra ngoài tìm đại phu cho ngài.
Cứ bắt mạch xem một cái thế nào nhé?”
“Không!” Thẩm Châu Hi không chút nghĩ ngợi đã cự tuyệt.
Nhưng nói ra rồi nàng mới hoàn hồn và lấy lại bình tĩnh và thêm vào, “Hiện tại chưa cần…… Chờ một chút, ngươi quá nóng vội rồi.
Nguyệt sự mới chậm ba ngày, không nhất định có hỉ.”
Thẩm Châu Hi dùng giọng điệu như trấn an mà nói, nhưng không biết nàng đang trấn an Thị Nương hay bản thân mình: “Qua mấy ngày nữa lại nói…… Đúng rồi, tuyệt đối không thể kể việc này cho Lý Vụ biết.”
Thị Nương không biết vì sao nhưng vẫn đồng ý với yêu cầu này.
Vì chuyện này mà Thẩm Châu Hi không còn tâm tình ngủ trưa nữa.
Nàng nằm trên giường lăn qua lộn lại mãi, vừa nhắm mắt nàng đã thấy từng bồn máu loãng được bê ra từ viện của Trương mỹ nhân lúc nàng ta khó sinh.
Sẽ không có chứ?
Thẩm Châu Hi càng nghĩ thì trong lòng càng rối rắm và thêm sợ hãi.
Không phải Lý rắm thối nói lần nào hắn cũng uống thuốc à? Sao vẫn mang thai được nhỉ? Nàng mới 18 tuổi —— nàng còn chưa chuẩn bị tinh thần làm mẹ, mà mấu chốt nhất chính là —— nàng sợ.
Nàng sợ trở thành một Trương mỹ nhân nữa.
Nàng sợ không được làm bạn bên cạnh Lý Vụ, không thể nhìn thấy Lý Côn, Lý Thước, Tùy Nhụy, Cửu Nương nữa.
Nàng sợ phải vĩnh biệt cõi đời, sau đó bị mọi người lãng quên.
Có lẽ nàng đang buồn lo vô cớ.
Mẫu phi đã từng nói qua sinh con là quỷ môn quan mà mỗi nữ nhân đều phải trải qua.
Đây giống như một việc bình thường, rằng nữ tử trên đời vì sinh đẻ mà phải mạo hiểm mạng sống là chuyện không có gì đáng nhắc tới.
Thẩm Châu Hi không rõ vì sao mẫu phi và những nữ nhân khác lại không cảm thấy sợ việc sinh đẻ.
Thật giống như người khác không hiểu được vì sao nàng lại cảm thấy sợ hãi loại chuyện bình thường như thế.
Nàng muốn tìm Lý Vụ thương lượng một chút, nhưng sáng sớm hắn đã bị Bạch An Quý gọi ra ngoài uống trà, tới giờ vẫn chưa về.
Trong lúc chờ hắn về nàng cảm thấy rất bất an, sợ hãi trong lòng không có chỗ phát tiết nên dần trở thành tức giận.
Nếu không phải Lý rắm thối đêm nào cũng nhì nhèo, nếu không phải Lý rắm thối không được như ý là sẽ mè nheo giả đáng thương, nếu không phải Lý rắm thối chọn cái thứ thuốc tránh thai vô dụng —— thì sao nàng phải một mình ngồi đây sợ hãi trằn trọc?!
Nàng ở đây lo lắng đề phòng, lo lắng bị lừa, còn hắn thì sao?! Hắn ra ngoài vắt chân uống trà kìa!
Thẩm Châu Hi càng nghĩ càng giận, nàng bò dậy, vung nắm tay tức giận đấm cái gối của Lý Vụ.
Lý rắm thối! Lý vịt!
Con vịt thối, con vịt hoang! Tức chết nàng! Còn uống trà cái gì?! Uống trà! Sặc chết hắn đi!
“Khụ khụ khụ……”
Ánh nước lấp lánh trên sông Tần Hoài, trên một con thuyền hoa đột ngột truyền tới tiếng ho khan.
Lý Vụ buông chén trà và dùng sức ho.
“Còn không mau vỗ lưng thuận khí cho Lý đại nhân đi?” Bạch An Quý ra lệnh.
Lý Vụ phất tay ngăn một nha hoàn mỹ mạo đi tới, sau đó tự hắn vỗ ngực ho khan vài tiếng cuối cùng cũng cắt được cơn ho vì sặc trà.
“Lý đại nhân bị sao thế?” Bạch An Quý nhìn chằm chằm Lý Vụ và hỏi.
“Trà này nghẹn cổ, không thích.” Lý Vụ nói với nha hoàn ở một bên, “Có Thiêu Đao Tử không? Mang hai cân ra cho ta nhấp chút cho thông họng nào ——”
Thuyền hoa lặng ngắt như tờ, sau một lúc lâu nha hoàn lộ vẻ mặt khó xử nói: “Chúng ta không có Thiêu Đao Tử……”
Bạch An Quý mở miệng nói: “Lý đại nhân muốn uống rượu thì sau khi rời thuyền chúng ta sẽ tới Bát Phương Các lớn nhất Dương Châu, nơi đó rượu Đỗ Khang là tuyệt nhất.”
“Rượu Đỗ Khang có khác gì rượu pha nước đâu, sao mà đã nghiền bằng Thiêu Đao Tử được?” Lý Vụ mang vẻ mặt ghét bỏ, “Trên thuyền này tới Thiêu Đao Tử còn không có thì đúng là nghèo kiết hủ lậu! Còn mở cửa hàng làm ăn cái gì? Sớm muộn gì cũng sẽ đóng cửa!”
Hắn khoác vai Bạch An Quý và ghé sát vào khuôn mặt đang nỗ lực né ra xa của ông ta sau đó hưng phấn nói: “Lần trước trên đường từ Xuân Phong Lâu về ta phát hiện một quán rượu —— Thiêu Đao Tử nhà hắn đúng là nhất! Ta đã hỏi thăm rõ ràng rồi, sau giờ Thân nhà kia vẫn bán đồ ăn sáng, không bằng lên bờ chúng ta tới nhà kia dùng cơm đi! Ta mời ngài, đừng khách khí với ta nhé!”
Đám tỳ nữ và gã sai vặt của trên thuyền hoa đều trợn mắt nhìn vị thương nhân hô mưa gọi gió ở đất Giang Nam này giãy giụa trong cánh tay Lý Vụ.
Bạch An Quý cũng không nghĩ tới mình đã 40 mà có kẻ còn dám khoác vai bá cổ mình! Hắn coi ông ta là hạng du côn lưu manh gì đó sao? Sống 40 tuổi nhưng lần đầu tiên có người dám đối xử với ông ta như thế!
“Lý đại nhân……” Bạch An Quý nỗ lực duy trì bình thản, “Ngài buông tay trước đã……”
“Ngài khách khí với ta như thế làm gì!” Lý Vụ làm bộ không coi ông ta như người ngoài mà tùy tiện nói, “Không bao lâu nữa ta và cha ngài sẽ kết làm ông cháu khác họ, đến lúc đó bối phận của chúng ta khác biệt, sẽ không thể giao tiếp ngang hàng thế này đâu.
Nhân lúc còn cơ hội chúng ta cần phải thân thiết hơn mới được! Ngài nói có phải không?”
Bạch An Quý không mở miệng cự tuyệt được.
Bởi vì Lý Vụ kẹp cổ ông ta thế là ông ta chỉ có thể giãy giụa một chút mới thở được hai ngụm không khí trong lành.
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi thậm chí ông ta còn nổi lên hối hận: Sớm biết thế này không bằng lúc trước đừng cự tuyệt hắn gọi ông ta là cữu bá, ít nhất —— cữu bá sẽ không bị một tên nhóc mới 20 tuổi đầu kẹp cổ mà còn không dám nói gì!
Sau khi thuyền hoa cập bờ Bạch An Quý bị Lý Vụ mạnh mẽ đưa tới quán rượu hắn nhắc tới sau đó ngồi xuống một cái bàn cũ loang lổ dầu mỡ và uống thứ rượu cay nhất đời này ông ta từng nếm.
(Ebook tạo bởi EbookTruyen.Net) Chờ tới khi ra khỏi quán rượu Bạch An Quý đã bước không nổi, phải có gã sai vặt đỡ còn Lý Vụ vẫn sinh long hoạt hổ, mỗi bước vững vàng.
Ông ta bất lực quá.
Bạch An Quý chạy như trốn vào trong xe ngựa của mình, định về nhà thỉnh tội với cha: Ông ta thật sự không túm được cái tên Lý Vụ dầu muối không ăn này.
Nếu Bạch Nhung Linh ở đây thì tốt rồi —— ông ta không nhịn được nghĩ cái đứa con trai không có chút bản lĩnh nào của mình.
Thằng nhóc kia cực kỳ giỏi trong việc khiến người ta khó chịu.
Nếu để hắn đi tiếp Lý Vụ thì nói không chừng có thể lấy độc trị độc.
Bên kia Lý Vụ lấy từ trong tay xa phu của nhà họ Thẩm mấy cái lá bạc hà và bỏ vào miệng nhai.
Hắn ngồi phịch trên đệm mềm trong xe, cà lơ phất phơ mà dùng chân đá văng cửa sổ xe khép hờ.
Hắn vừa nhìn cảnh phố phường hai bên vừa hừ hừ hát mấy bài đồng dao.
Vừa hát ra miệng bỗng hắn nhớ tới đây là bài đồng dao Lý Thước dạy thế là biểu tình vui vẻ trên mặt hắn ngưng lại sau đó tâm tình dần nặng nề hơn.
Hắn ngồi ngay ngắn, đôi mắt thâm trầm nhìn ánh trăng ở nơi xa.
Trăng sáng được gió đêm thổi càng ngày càng bay xa, chậm rãi leo tới đỉnh.
Cả nhà tù an tĩnh chìm trong ánh trăng bạc, ngẫu nhiên sẽ có tiếng rên rỉ của tên tù nhân nào đó bị đau ốm.
Đột nhiên cửa nhà lao kẽo kẹt mở ra, một bóng người cao lớn đi tới.
Tiếng bước chân phá vỡ an tĩnh trong nhà tù, cũng đánh thức đám phạm nhân chui rúc như con chuột.
Bọn họ trốn trong bóng tối nhìn nam tử đang đi qua từng gian phòng giam.
Ông ta mặc quan phục, biểu tình nghiêm nghị, cả người là khí chất của kẻ ngồi trên ngôi cao đã lâu.
Ông ta đi tới nhà giam cuối thì bước chân ngừng lại.
“Bình nhi……”
Phó Nhữ Trật kinh ngạc nhìn thiếu niên đang nhắm mắt dựa vào vách đá lạnh băng.
Ánh mắt ông ta quét qua vết sẹo lớn bên má hắn.
Lý Thước chậm rãi đứng dậy sau đó quỳ xuống trước mặt Phó Nhữ Trật.
Trán của hắn chạm tới nền nhà và chậm rãi nói: “Nghĩa tử Dung Bất Bình tham kiến nghĩa phụ.”