Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Bầu trời xanh thẳm vô tận, mặt trời mới lên, ánh sáng rực rỡ trút xuống núi rừng hùng vĩ và mái ngói lưu ly khiến chúng tỏa sáng lấp lánh.
Trong lầu các tứ phía có cửa sổ mở, ánh mặt trời chen nhau chui vào.
Tiếng đàn lượn lờ, như sóng biển phập phồng.
Một cái lư hương bằng đồng cổ đã ngả màu xanh đậm được khắc hình kỳ lân và đặt trên bàn thờ.
Có làn khói nhẹ lượn lờ bốc lên từ lư hương.
Một người đang ngồi trong ánh mặt trời mà đánh đàn, tay áo to rộng, một thân thanh nhã.
“…… Đã cho người đi tìm khắp các phố thị và kinh giao, thi thể đám tông thất bị hại và của những kẻ vô danh đều đã kiểm tra.
Là thuộc hạ thất trách không phát hiện được tung tích của Việt Quốc công chúa.”
Tiếng đàn ngừng lại.
Ngoài cửa sổ là tiếng đàn lượn lờ nhưng bên trong phòng lại lặng ngắt như tờ.
Ám vệ quỳ một gối xuống đất, phía sau lưng hắn thấm ra tầng tầng mồ hôi lạnh, ngay cả vành tai cũng như bị mồ hôi dính ướt.
“Còn có một chuyện, thuộc hạ phát hiện thi thể của ám vệ lục ở bãi tha ma.”
“Chết như thế nào?”
“Tự vẫn.”
“Nàng ta cũng coi như không làm nhục sứ mệnh.
Ta sẽ đối xử tử tế với người nhà của nàng ta.
Còn ngươi……” Phó Huyền Mạc dừng một chút, tầm mắt nhìn ám vệ tứ.
Lúc này một thị nữ tư thế cung kính đứng bên ngoài bẩm báo: “Công tử, lão gia và phu nhân tới.”
“Ta đã biết.” Phó Huyền Mạc chậm rãi đứng dậy, cả người cao lớn trùm qua ánh sáng mặt trời.
Hắn vòng qua bàn, tự mình đỡ ám vệ kia dậy và nói: “Ngươi cũng đã tận lực, đi xuống lĩnh thưởng đi.”
Một cơn gió thổi đến, tên ám vệ run lên, chợt thấy cả người bị hồ hôi lạnh thấm ướt đẫm.
Phó Huyền Mạc đi ra khỏi tầng một của Kim Mang Các, tay áo to rộng tung bay, bước nhanh xuống tầng tầng thang lầu.
Một chiếc xe ngựa cổ xưa màu đen ngừng bên dưới.
Một nam tử trung niên mặc trường bào màu xanh đá có hoa văn giẫm lên ghế để xuống xe.
Phía sau ông ta là một phụ nhân sắc mặt tái nhợt đang khom lưng đi ra ngoài.
Dưới sự hầu hạ của thị nữ bà ta sờ soạng giẫm lên ghế bước xuống.
Thị nữ không nhịn được nhắc nhở nhưng phụ nhân kia vẫn giẫm trượt.
Nam tử trung niên phía trước đưa lưng lại nên không phát hiện sự việc phía sau, là mã phu phản ứng nhanh vội vọt tới đỡ lấy bà ta.
“Phu nhân, cẩn thận dưới chân.” Mã phu nói.
Sắc mặt Phương thị so với lúc trước càng trắng hơn, dưới ánh mặt trời rực rỡ mặt bà ta giống như mới chui ra từ hầm băng.
“…… Đừng chạm vào ta.” Phương thị nhanh chóng rụt tay về.
Mã phu sửng sốt quỳ xuống nói: “Phu nhân thứ tội.”
Phương thị không nói chuyện còn nam tử trung niên kia thì phất tay nói: “Đứng lên đi, phu nhân luôn như thế, ngươi không cần để ý.”
“…… Tiểu nhân cảm tạ lão gia.” Mã phu thở ra một hơi rồi đứng qua một bên.
“Thiền Vũ, con lại đây.” Phó Nhữ Trật vươn tay với Phó Huyền Mạc ở phía trước.
Phó Huyền Mạc bước nhanh đến trước mặt ông ta rồi cầm lấy tay cha mình.
“Con ta gầy quá, một đường này bôn ba hẳn đã không chịu ít khổ.” Ông ta vỗ vỗ mu bàn tay hắn hỏi: “Bệ hạ đang ở đâu?”
“Nhi tử bất hiếu làm phụ thân lo lắng.” Phó Huyền Mạc cúi đầu nói: “Bệ hạ đã theo đại quân tiếp tục đi về phía nam, chỉ để nhi tử ở lại Tây Thành huyện tiếp ứng phụ thân.”
Phó Nhữ Trật thở dài: “Đi vào rồi lại nói.”
Phó Huyền Mạc hành lễ rồi nhường đường.
Phó Nhữ Trật dẫn người đi trước, chỉ để lại thị nữ đỡ Phương thị đi ở phía sau.
Phó Huyền Mạc đến gần Phương thị rồi ra hiệu cho thị nữ lui ra.
Thị nữ nhìn nhìn Phó Huyền Mạc, lại nhìn nhìn Phương thị, rất khó xử do dự mà buông tay bà ta ra.
Phó Huyền Mạc tiến lên một bước đỡ lấy cánh tay Phương thị đang buông xuống.
“Mẫu thân, để con đỡ ngài.”
Phương thị nhíu mày, giãy tay ra rồi đi thẳng về phía trước.
Trước mắt chính là thềm đá cao cao, bà ta không nhìn rõ nên mắt thấy sắp vấp chân.
Thị nữ cẩn thận nhìn trộm ánh mắt Phó Huyền Mạc.
“…… Đi đi.” Phó Huyền Mạc nói.
Thị nữ vội vàng tiến lên đỡ lấy cánh tay Phương thị.
Bà ta nhíu mày, phát hiện người tới là ai mới trầm mặc không nói gì mà để mặc nàng ta đỡ mình lên bậc thang.
Đoàn người lục tục đi vào Kim Mang Các, từng người sau đó tự đi nghỉ ngơi chỉnh đốn.
Ăn sáng xong nữ quyến lên lầu tạm nghỉ ngơi, còn Phó Nhữ Trật và Phó Huyền Mạc thì quay lại tầng gác mái cùng pha một bình trà và ngồi đó nói chuyện.
Phó Huyền Mạc đơn giản kể lại những chuyện đã xảy ra gần đây.
“…… Không tìm được người cũng là tin tức tốt.” Phó Nhữ Trật mang theo thần sắc ngưng trọng nói: “Ít nhất chứng tỏ Việt Quốc công chúa không rơi vào tay phản quân.”
“Phụ thân, hiện giờ chúng ta đã lục soát toàn bộ kinh thành, có lẽ công chúa đã không ở đó nữa.
Con mong ngài đồng ý điều động mọi lực lượng tìm kiếm kinh đô và vùng lân cận.”
Phó Nhữ Trật trầm mặc một lúc lâu mới mở miệng nói: “Chuyện tìm Việt Quốc công chúa con không cần xin chỉ thị của ta, bất kể phải trả giá đắt thì nhất định cũng phải tìm được, dù chỉ là thi thể.”
“…… Nhi tử cảm tạ phụ thân.” Phó Huyền Mạc ngồi đó hành nửa lễ sau đó ngẩng đầu phát hiện tóc mai của cha mình lại bạc hơn, sắc mặt cũng tiều tụy hơn bình thường.
“Phụ thân cần phải quan tâm đến sức khỏe của mình, việc phò vua giúp nước không phải việc ngày một ngày hai.
Nếu ngài gục ngã thì Đại Yến sẽ đi tới con đường diệt vong.”
Phó Nhữ Trật không nói gì, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm dòng sông lấp lánh bên dưới, mày nhíu lại, cả người lộ ra bộ dạng nản lòng thoái chí.
Phó Huyền Mạc vừa muốn nói chuyện thì bên ngoài Kim Mang Các bỗng nhiên vang lên tiếng ồn ào.
“Bên ngoài làm sao vậy?” Phó Nhữ Trật nhíu mày hỏi.
Tỳ nữ quỳ hầu trong phòng vừa muốn đi ra ngoài tìm hiểu thì một tỳ nữ khác tiến vào.
Nàng này có bộ dạng xinh đẹp chói mắt nhưng thần thái lại đoan trang nội liễm, giống như một gốc hoa sen dính sương sớm.
Nàng ta uốn gối hành lễ rồi nho nhã lễ độ nói: “Hồi bẩm tướng gia, Quách Lương rơi xuống xông.”
“Quách Lương là ai?”
“Là mã phu,” Dương Liễu nói: “Lúc phu nhân xuống xe suýt nữa thì ngã, chính hắn đã đỡ được người.”
“Là hắn ——” Phó Nhữ Trật nhớ ra, “Sao hắn lại ngã xuống sông?”
“Người nhà quê chưa hiểu việc đời nên dựa vào lan can ngắm cảnh, không biết sao người lại rơi xuống.
Hiện tại mọi người đều đang tìm người nhưng hy vọng không lớn.”
“…… Tránh thoát phản quân truy kích lại không tránh thoát được ông trời trêu cợt.
Thật là thế sự khó liệu.” Phó Nhữ Trật thở dài nói: “Cho người nhà của hắn một số tiền đi.”
“Vâng.” Dương Liễu thong thả ung dung uốn gối đáp.
Phó Huyền Mạc mở miệng nói: “Con đã sai người chuẩn bị phòng ngủ và thư phòng, phụ thân đi đường vất vả, không bằng lên lầu nghỉ tạm.”
“Cũng được.” Phó Nhữ Trật đứng dậy nói: “Nếu có chuyện quan trọng phải tức khắc báo cho ta.”
“Con đã biết.” Phó Huyền Mạc đứng dậy hành lễ.
Sau khi Phó Nhữ Trật rời đi Phó Huyền Mạc mới nói với Dương Liễu: “Gọi Ngự Phong tới.”
“Vâng.”
Chưa tới một hồi đã có một nam tử cường tráng nhanh nhẹn đi tới trước mặt Phó Huyền Mạc.
“Ám vệ ở lại kinh đô và vùng lân cận còn mấy người?”
“Trên dưới 20 người.”
“Hai mươi người này ta giao cho ngươi, các ngươi điều tra kinh đô và vùng lân cận, phải biết được tin tức của Việt Quốc công chúa.”
“Thuộc hạ lĩnh mệnh!”
Phó Huyền Mạc phất phất tay, Dương Liễu tiến lên một bước nhẹ giọng nói: “Mời đi lối này.”
Ngự Phong bước ra khỏi cửa sau đó xoay người nói với Dương Liễu: “Nghĩa muội không cần tiễn nữa, bên ngoài gió và nắng, ngươi mau đi vào đi.”
“Huynh định xuất phát lúc nào?”
“Ta cũng không có gì có thể thu thập nên ta chỉ về nhặt vài món quần áo là đi luôn.”
“Trước khi huynh đi có thể tới chỗ muội uống một chén trà không?”
Ngự Phong không chút nghĩ ngợi đã đồng ý.
Dương liễu cười nói: “Tiểu muội chờ huynh tới uống trà.”
Sau khi Ngự Phong rời đi Dương Liễu lại trở về phòng hành lễ với người đang đối diện với cửa sổ: “Công tử, Ngự Phong đã rời đi, tầm chạng vạng có thể xuất phát.”
“Đã biết.”
Dương Liễu vẫn đứng tại chỗ một lúc lâu sau đó đi tới trước bàn cầm ấm trà nói: “Trà này đã nguội, để nô tỳ……”
“Không cần.” Phó Huyền Mạc nói: “Ngươi đi xuống đi.”
Trong mắt Dương Liễu lộ buồn bã đáp: “…… Vâng.”
Trong phòng chỉ còn mình Phó Huyền Mạc, hắn đẩy hai cánh cửa sổ ra rồi trầm mặc nhìn dòng sông bên dưới.
Người hắn muốn tìm đến tột cùng đang ở đâu?
Gió thổi sóng nước lăn tăn.
Một con chim lẻ loi xẹt qua bầu trời, bay về phía những căn nhà trệt thưa thớt nhỏ bé ở bên dưới.
……
Một con chim sẻ đậu trên cây hoa quế ngoài cửa, nó rũ cánh, thản nhiên gia nhập đoàn hợp xướng cùng mấy con chim ở trên cây.
Một chiếc giày vải bay từ trong nhà chính ra làm đám chim bay tán loạn.
Sau một lúc lâu Lý Vụ mới mắt nhắm mắt mở nhảy lò cò đi ra.
Hắn nhặt giày, vừa đi vào chân vừa hùng hổ mắng không ngừng miệng: “Ngày nào đó lão tử nhất định phải cầm canh tụi mày……”
Hắn híp mắt lắc lư đi tới hậu viện, bộ dáng buồn ngủ mơ màng, tóc tai như ổ gà hắn cũng mặc kệ.
Hắn bước chậm tới lu nước ở hậu viện, mắt nhắm mắt mở vớt cái gáo bên trong nhưng không thấy đâu.
Hắn ngẩn ra, lại vói tay vào sâu hơn mà vớt.
Vẫn không thấy.
“Gáo của lão tử đâu?”
Hôm qua gáo vẫn còn nổi trên mặt nước cơ mà, sao giờ không thấy đâu, nước cũng không có.
Cả nửa người Lý Vụ đều vói vào trong lu nước, cuối cùng cũng thấy gáo.
Cơn buồn ngủ đột nhiên bay đi, hắn nghẹn họng trân trối mà trừng mắt nhìn lu nước trống rỗng, khó có thể tin được vì tối qua lu nước này vẫn còn đầy.
Lý Vụ vớt vớt mãi mới vớt được nửa gáo nước.
Nhưng nửa gáo thì làm được cái mẹ gì? Rửa kẽ răng hả?
“Thẩm —— Châu —— Hi!”
Lý Vụ vọt vào nhà chính, vội vã vén rèm trúc lên.
Nghênh đón hắn là một cái phòng ngủ sạch như cái lu nước.
Bà nương điên này ăn bánh bao của hắn, ngủ giường của hắn thế mà trời vừa sáng đã vỗ mông chạy rồi!
Lý Vụ tức giận đến choáng váng đầu, chút lý trí còn sót lại khiến hắn dừng bước chân chạy như điên ra ngoài.
Hắn trở lại hậu viện, dùng nửa gáo nước còn sót lại lau mắt, súc miệng rồi vớt chút nước sót lại trên thành lu mà cào cào tóc và bó sau đầu.
Làm xong mọi việc hắn mới trầm mặt lao ra khỏi cửa.
Ngư Đầu trấn nhỏ bằng cái mắt muỗi, hắt xì một cái đã có thể đi hết cả trấn.
Lý Vụ tùy tiện túm lấy vài người hỏi thăm Thẩm Châu Hi đi hướng nào.
Đám người đã gặp nàng đều đáp là nàng đang hỏi thăm đường đi tới hiệu cầm đồ.
Đường đến hiệu cầm đồ Lý Vụ nhắm mắt cũng không đi nhầm, Độc Nhãn Long và hắn làm ăn lâu năm nên hắn cực kỳ hiểu tính tình tên kia.
Cái loại thỏ vừa béo vừa ngốc như Thẩm Châu Hi tới đó thì mười phần sẽ thành thỏ nướng cay, bị người ta ăn không còn xương.
Quả nhiên hắn còn chưa tiến vào tiệm cầm đồ đã nghe thấy tiếng khẩn cầu của Thẩm Châu Hi vang lên:
“…… Ngươi nhìn xem, đôi hoa tai này không thể chỉ đổi được chút tiền như thế chứ!”
Lý Vụ trầm mặt đứng ngoài cửa, nếu bà nương điên này muốn bán hoa tai rồi cao chạy xa bay thì hắn sẽ chờ nàng biến thành thỏ nướng cay sau đó cùng Độc Nhãn Long nhai nàng.
“Cô nương, ngươi không biết quy củ của hiệu cầm đồ rồi, mặc kệ là thứ gì vào đây đều muốn đổi tiền.
Nhưng chúng ta không phải người làm việc không công, nếu chúng ta đưa cho ngươi đúng giá tiền như lúc ngươi mua nó thì hiệu cầm đồ này không phải sẽ sớm sụp hả?”
Độc Nhãn Long đứng sau quầy, hai bên ria mép theo môi mỏng động đậy mà nhếch lên.
“Nhưng giá này quá thấp…… Có thể thêm một chút không?”
Thẩm Châu Hi đứng trước quầy, đưa lưng về phía cửa mà cầu xin.
Độc Nhãn Long vuốt râu trầm ngâm, bỗng nhiên hắn thấy Lý Vụ đứng bên ngoài nên lập tức nháy mắt ra hiệu.
Đó là ám hiệu quen thuộc của bọn họ, ý là: “Có thỏ béo, đừng quấy rầy.”
Độc Nhãn Long ho một tiếng, làm bộ làm tịch mà nói: “Như vậy đi, ngươi nói cho ta nghe xem ngươi muốn bao nhiêu?”
Thẩm Châu Hi do dự một lúc lâu mới chậm rì rì nói: “Hai trăm lượng.”
“Vì sao lại là 200 lượng?”
“Ta muốn viết thư kiếm tiền, ta nhìn trúng một bộ văn phòng tứ bảo ở cửa hàng, phải tốn 130 lượng……”
“Vậy ta sẽ trả cho ngươi 130 lượng.” Độc Nhãn Long nói: “Không thể cao ——”
Lý Vụ đi nhanh vào cửa, cách quầy hắn túm lấy cổ áo Độc Nhãn Long mà nhấc tên kia lên.
“Nhai thỏ còn dám nhai tới chỗ lão tử hả?” Lý Vụ đen mặt nói.
Độc Nhãn Long và Thẩm Châu Hi giật nảy mình, nàng ngơ ngác nhìn hai người hỏi: “Các ngươi quen nhau sao?”
“Quen đến không thể quen hơn, trên mông hắn có mấy cái nốt ruồi lão tử đều biết.” Lý Vụ đoạt lại hoa tai trong tay Độc Nhãn Long nói: “Không bán, chúng ta đi.”
“Ai? Ai! Lý Vụ, ngươi quay lại đi!” Độc Nhãn Long gấp đến độ thét to: “Ta lại thêm tiền! 300 lượng! 350! 400! 500 ——!!”
Lý Vụ không quay đầu lại, Thẩm Châu Hi cũng chỉ có thể chạy chậm theo sau hắn.
“Ngươi muốn đi đâu?”
Lý Vụ nói: “Theo ta đi là được.”
Chỉ chốc lát sau Thẩm Châu Hi đã tới Hà Liễu Đường lúc trước đã tới.
Đây là cửa hàng văn phòng tứ bảo duy nhất trên trấn, trong này có bán giấy và bút mực linh tinh.
Vì nó ở chỗ bờ sông, trước cửa lại có cây liễu nên được gọi là Hà Liễu Đường.
Thẩm Châu Hi đuổi theo Lý Vụ đi vào trong cửa hàng thì vừa lúc thấy Lý Vụ đang gõ mặt quầy sau đó cười lạnh nói: “Đem bảo bối giá 130 lượng của ngươi ra cho ta mở mang tầm mắt đi.”
Mặt chưởng quầy trắng như tờ giấy, vội cười làm lành nói: “Hiểu lầm, hiểu lầm…… Ta thật sự không biết vị cô nương kia lại có quan hệ với Lý huynh.
Nếu Lý huynh tới mua thì giá tự nhiên phải khác.”
“Nàng nhìn trúng bộ nào?” Lý Vụ hỏi.
Chưởng quầy vội lấy ra bốn món từ trên kệ.
Lý Vụ hỏi: “Ngươi nhìn trúng cái này hả?”
Thẩm Châu Hi nhìn nhìn rồi gật đầu.
“Ta muốn, ra giá đi.” Lý Vụ nói.
Chưởng quầy dùng góc tay áo xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán sau đó lấy lòng nói: “Lý huynh đã thích thì 18 lượng là được.”
“Ghi vào sổ, quy củ cũ.”
Chưởng quầy vội đáp, vẻ mặt như trút được gánh nặng.
Thẩm Châu Hi chứng kiến toàn bộ quá trình thì không nhịn được trợn mắt há hốc mồm.
Một bộ văn phòng tứ bảo trị giá 130 lượng đã bị hắn nhẹ nhàng bâng quơ chém thành 18 lượng.
Tiểu du côn đúng là cũng có ích quá đi chứ!
Nếu là lúc trước Thẩm Châu Hi sẽ chướng mắt bộ văn phòng tứ bảo này nhưng đây là cửa hàng văn phòng tứ bảo duy nhất trên trấn, giấy và bút mực ở đây cũng là tốt nhất.
Nàng lại không có khái niệm về tiền tài nên chỉ cho rằng giá cả ngoài cung đều không thể tưởng tượng được.
Văn phòng tứ bảo thấp kém mà giá trên trời, hoa tai xa hoa quý giá lại rẻ mạt thái quá.
Nếu không có Lý Vụ thì hôm nay nàng phải ăn lỗ nặng hai lần rồi.
Hai người đi ra khỏi cửa hàng, một làn gió sông thoải mái sạnh sẽ thổi tới.
Cây liễu ở bờ sông lay động, một ông lão râu tóc bạc trắng mới đi tới ngồi xuống băng ghế nhỏ sửa sang lại dụng cụ bắt cá của mình, một cần câu thật dài để bên cạnh.
Tâm tình nàng không tồi, trong lòng đang cân nhắc xem phải dựng quầy viết thư hộ ở chỗ nào thì Lý Vụ đã mở miệng nói:
“Cái này để ở chỗ ta.” Hắn mở bàn tay ra để lộ đôi hoa tai sau đó lại nắm chặt tay.
“Ta cho ngươi 500 lượng, nhưng không đưa ngay một lần, ngươi cần dùng tiền thì tới chỗ ta lấy.”
“Vì sao?”
Lý Vụ tức giận nói: “Ngươi quản nhiều như vậy hả?”
Thẩm Châu Hi chửi thầm, hiển nhiên tên tiểu du côn này không có nhiều tiền như thế rồi.
Lý Vụ âm thầm nói bà nương điên này nếu cầm tiền phủi mông chạy thì không phải hắn tự vác đá nện chân mình sao?
Hai người đều có ý nghĩ riêng, Thẩm Châu Hi bỗng nhiên nhìn thấy ở nơi xa có một tòa lầu các cao cao, gác mái có màu ngói xanh đẹp đẽ nên nàng tò mò hỏi: “Đó là chỗ nào?”
Lý Vụ nhìn thoáng qua chỗ nàng chỉ rồi không để bụng nói: “Kim Mang Các, là lầu các nổi danh nhất Kim Châu chúng ta.”
Không cần Lý Vụ nói Thẩm Châu Hi cũng thấy tòa lầu các kia xa hoa khác thường, chỉ tiếc nó cách bờ sông nên nàng không thể nhìn kỹ hơn.
Trong đó có một cánh cửa sổ đang mở, một bóng người thon dài đang đứng ở đó.
Có thể ở nơi xa hoa đó chứng tỏ hắn cũng không phải người bình thường.
Lòng nàng hâm mộ hỏi: “Người trong đó là ai thế?”
“Trước kia là Giản Vương, hiện tại không biết là tên quỷ xui xẻo nào.”
“Vì sao lại nói là quỷ xui xẻo?”
“Bởi vì ai vào đó ở cũng không có kết cục tốt.” Lý Vụ nói: “Giản Vương ở không đến 2 năm thì bệnh chết, những kẻ trước hắn cũng không được chết tử tế.”
Thẩm Châu Hi lại nhìn tòa lầu các, không còn hâm mộ nữa mà chỉ có kháng cự.
Lý Vụ lại chọc nàng: “Ngươi đúng là ngốc, nghe cái gì cũng tin.”
Lúc này Thẩm Châu Hi mới phản ứng lại, nàng tức giận trừng hắn: “Ngươi lại gạt ta!”
“Ngươi chỉ tin ta nói hay ai nói ngươi cũng tin?”
“Ngươi quản ta!”
“Ngươi ở nhà ta, nếu ta mặc kệ ngươi thì ta quản ai?”
“…… Ta không thèm so đo với ngươi!”
“Ngươi đi chậm một chút, có biết đường về không đó?”
“Ta biết!”
“Thế sao ngươi lại rẽ bên trái?”
“Ta, ta đang muốn rẽ bên phải!”
“Nhưng bên trái mới là đường về nhà.”
“Ngươi ——”
Trên đầu là bầu rời vạn dặm không mây, dưới chân là bóng hai người.
Thẩm Châu Hi tạm thời không nhớ tới bi thương trong lòng nữa, nàng chỉ nghĩ tới giấy bút cùng tên tiểu du côn khiến người ta ghét này.
Hai người ồn ào nhốn nháo, một đường đùa giỡn đi về nhà.