Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Sau Khi Nam Phụ Phá Sản
  3. Chương 68: Cái khó ló cái khôn
Trước /94 Sau

Sau Khi Nam Phụ Phá Sản

Chương 68: Cái khó ló cái khôn

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

"Thường..."

Thấy rõ sắc mặt Đàm Thường Minh, Trần Trản thôi không gọi thẳng tên nữa.

Đàm Thường Minh trực tiếp ngắt lời cậu, ánh mắt sắc lẹm: "Sẽ còn xuất hiện người càng thảm hơn tôi, đúng không?"

Trần Trản: "Ừm?"

Đáng tiếc nghe vào tai đối phương, từ này trở thành tín hiệu đồng ý.

Đàm Thường Minh chỉnh chỉnh quần áo, hài lòng bước khỏi nơi này.

Trần Trản thấy anh tụ tập trò chuyện với mấy người mặc trang phục cùng kiểu, trên tay áo còn có một logo hình bầu dục.

"Trong chương trình có phân đoạn kiểm tra hiệu năng điện thoại." Bùi Ân Thu giải thích: "Hẳn là cho hai đội chiến nhau một trận."

Trần Trản cảm thấy Đàm Thường Minh đến lúc này còn vững tâm đến tham gia, chứng minh phẩm chất tâm lý của anh ta cũng không tồi.

Bùi Ân Thu nhìn ánh mắt cậu cũng đoán được phần nào, hắng giọng một cái: "Phỏng chừng là trước đó đã thoả thuận xong, không thể từ chối."

Dù không có đấu cá nhân, một mình rút lui cũng ảnh hưởng tới đội ngũ.

Ngay khi dứt tiếng, bên cạnh Trần Trản vang lên một giọng nói: "Xin nhường tôi qua chút."

Ngẩng đầu thì thấy là người vừa đi vệ sinh trở về.

Trần Trản đứng lên cho anh ta đi vào, người nọ lịch sự cười cười.

Vẫn chưa trực tiếp ngồi xuống, người đàn ông chủ động mở miệng: "Tôi là fan truyện của anh."

Nghe vậy Trần Trản mới bắt đầu nghiêm túc quan sát Kế Đông Vũ.

Có thể bước chân vào showbiz, dáng dấp đương nhiên không quá kém, Kế Đông Vũ còn thuộc kiểu cường tráng ít gặp, chỉ nhìn thôi cũng biết nghiệp diễn trong tương lai sẽ rất xán lạn.

Đối mặt người lấy lòng, Trần Trản khách sáo mà nói câu "Vinh hạnh cho tôi quá."

Kế Đông Vũ lúc này mới cong cong khoé miệng ngồi xuống.

Chơi di động thì ai cũng thích, nhưng nghe thuyết giảng thao thao bất tuyệt thì không phải ai cũng có lòng tham gia thảo luận.

Trên đài nhà thiết kế vừa cầm chiếc điện thoại thế hệ mới vừa minh hoạ giảng giải, tư thế Trần Trản thẳng tắp, mắt nhìn về trước, nhưng đầu óc thì đã bay về phương trời nào.

Làm cậu lấy lại tinh thần là phân đoạn chơi game kiểm tra hiệu năng.

Người dẫn chương trình mỉm cười lần lượt giới thiệu thành viên hai đội.

Trong đội chơi thường không dùng tên thật, Đàm Thường Minh lấy biệt danh là "Thất Truyền".

Dưới khán giả có người biết được thân phận cũng không nhịn được cười ý nhị.

Có lẽ bi phẫn hoá thành sức mạnh, trong game Đàm Thường minh đại sát tứ phương, thắng khá là đẹp đẽ.

Ngay khi có kết quả mọi người vỗ tay nhiệt liệt, Bùi Ân Thu hơi nghiêng về phía Trần Trản: "Lát nữa tôi mời anh một bữa."

Trần Trản gật đầu.

Công ty không thể phí một đồng nào, nên thời gian minh tinh lên đài tương tác cũng rất dài, đến khi tuyến bố bế mạc, Trần Trản đã cảm thấy đôi chút đói bụng.

Tác phong của Bùi Ân Thu trước nay vốn khiêm tốn, lần này chẳng biết vì sao không tị hiềm nữa, luôn bám sát theo sau Trần Trản.

Hai người đến một quán cha chaan teng có phòng riêng gần đó.

Trần Trản chọn một phần mì, Bùi Ân Thu chỉ gọi một bình trà.

Thức ăn lên bàn, Bùi Ân Thu đứng dậy rót nửa tách trà, đối mặt ánh mắt quét tới, để bình trà xuống nói: "Cảm thấy tôi rất kỳ lạ?"

Trần Trản: "Chỉ giới hạn trong hôm nay."

Bùi Ân Thu nhẹ nhàng nhấp một ngụm, cánh môi còn chưa kịp thấm ướt.

Từ trước đến nay Trần Trản luôn có mắt quan sát rất nhạy bén: "Liên quan đến Kế Đông Vũ?"

Bùi Ân Thu rục rịch đôi mày: "Tên đó có chút tà môn."

Trần Trản đặt đũa xuống nghe anh nói tiếp.

"Kế Đông Vũ vốn nhận vai nam phụ số ba, nhưng sau đó nam chính "U linh" bị lộ tin hẹn hò với fan. Nhà đầu tư đến đoàn phim lại bất ngờ vừa ý diễn xuất của tên đó, lúc này mới lên thành nam chính."

Trần Trản không nghe ra tà môn chỗ nào.

"Đó không chỉ là lần duy nhất." Bùi Ân Thu cười cười nói: "Trước chuyện này còn có hai bộ phim, vai chính cũng ra chuyện giữa lúc đang quay, đều do tên đó lên thế chỗ."

Trong giới này bất kỳ cơ hội nào cũng không dễ kiếm, nào có chuyện bánh ngon trên trời rơi xuống năm lần bảy lượt như thế.

Trần Trản: "Lập mưu hại người?"

Bùi Ân Thu lắc đầu: "Nếu bị người ta tra ra là tên đó giở trò, làm gì còn có phong độ như bây giờ."

Trần Trản suy tư: "Đúng là có chút thú vị."

"Trước đây tôi từng hợp tác ở một vở kịch, không hiểu sao bỗng ăn ngủ không ngon." Bùi Ân Thu: "Vậy nên anh vẫn bớt tiếp xúc với người này thì hơn."

Nghe vậy Trần Trản bật cười: "Anh vừa rồi theo sát tôi chẳng lẽ vì..."

Bùi Ân Thu trực tiếp gật đầu: "Không phải người ta hay đồn lấy tóc để yểm bùa sao?"

Qua vài giây, lại mở miệng: "Nếu phát hiện có người trộm lấy tóc của anh, đừng nói nhiều cứ trực tiếp xử lý."

Trần Trản bỗng nhiên bật cười: "Thật sự cũng từng có một người làm thế."

Hơn nữa không chỉ lấy một sợi, mà là một chùm.

Sau đó dưới ánh mắt tò mò của đối phương báo ra tên của Ân Vinh Lan.

Ánh mắt Bùi Ân Thu đầy vẻ ngạc nhiên, nâng tách trà lên: "Anh ta lấy tóc của anh làm gì?"

"Nghe đâu gặp tiếng sét ái tình, xác định trước xem có là máu mủ gì không."

Một họng trà ấm áp cứ vậy phun ra ngoài.

Trần Trản thông cảm mà đưa khăn giấy.

Có lẽ là cảm thấy mình quá thất thố, Bùi Ân Thu không nán lại bao lâu, uống hết nửa bình trà đã lập tức lên xe của quản lý rút đi.

Anh ta đi rồi Trần Trản vẫn thong thả ngồi thêm một chốc, bắt đầu suy tư chuyện khác.

Về phần Kế Đông Vũ chạm mặt một lần kia, chỉ xem là tin đồn lúc trà dư tử hậu, vẫn chưa để ở trong lòng.

Biến cố xuất hiện vào một buổi tối.

Hừng đông bỗng nhiên giật mình tỉnh giấc, Trần Trản theo bản năng nhìn sắc trời bên ngoài, vẫn còn tối đen.

Nhưng chớp mắt một cái, cuối giường lại bỗng xuất hiện thêm một người!

Không rõ người kia đang ngồi xổm hay nửa quỳ, giờ khắc này Trần Trản chỉ chú ý vào khuôn mặt của người đó... Đây là một khuôn mặt giống bản thân như đúc, chỉ khác chỗ trắng bệch hơn thôi.

Trái tim nhảy lên kịch liệt, nhưng chỉ trong nháy mắt, bóng người lại biến mất không còn tung tích.

Trần Trản bật người ngồi dậy, cúi đầu thở hổn hển.

Nửa đêm về sáng cậu gần như không ngủ được, đến lúc trời sắp sáng hẳn, mới miễn cưỡng chợp mắt một chút.

Ba ngày liên tục, đều xuất hiện ảo giác tương tự.

Trần Trản trước hết đi bệnh viện làm kiểm tra sức khoẻ, các kết quả MRI đều bình thường.

Sau đó một ngày ba bữa gọi thức ăn đổi quán luân phiên, mua thêm cả nước khoáng để uống riêng, nhưng đến tối vẫn không ngủ được như cũ, chứng minh vấn đề không phải ở thức ăn.

Không còn tâm trạng viết vời, dựa vào bên cửa sổ ngẫm nghĩ hơn nửa buổi sáng. Một con chim sẻ ríu rít bay qua cửa, Trần Trản đột nhiên nghĩ đến buổi ra mắt hôm đó, Kế Đông Vũ từ nhà vệ sinh trở ra, rõ ràng đi vào từ một đầu khác sẽ dễ dàng hơn, nhưng lại lựa chọn đi lối ngang qua chính mình.

Lát sau, bật máy tính, lên mạng thử tìm tòi thông tin đối phương.

Phàm nghệ sĩ có chút tiếng tăm, đều sẽ có người lên bài bàn luận.

Bài viết không biết thực hư vô số, mà Trần Trản cũng thật sự tìm ra một bài có phong cách hoàn toàn khác biệt.

Nguyên nhân là Kế Đông Vũ hai lần liên tục được đẩy lên làm nam chính, một cư dân mạng phát biểu sau này có thể đắp nặn theo hình tượng cá chép may mắn.

Một người khác bình luận bên dưới: Chơi ngải dập diễn viên chính ban đầu thì có.

Trần Trản nhìn chằm chằm lời này một lúc lâu, rồi mới đóng khung bình luận lại.

Cậu tin luật nhân quả, nhưng không tin yêu ma quỷ quái.

Nghĩ nghĩ rồi hỏi hệ thống: "Có còn người xuyên sách nào như tôi không?"

Hệ thống luôn luôn trả lời mấy câu không có tính tham khảo.

【 Từ khi tốt nghiệp rồi được hỗ trợ việc làm đến nay, chưa gặp qua hai người xuyên vào cùng một quyển sách. 】

Trần Trản nhíu nhíu mày.

Hệ thống bắt đầu chào hàng tới tấp: 【 Tham khảo bùa an thần thử xem? Còn có kem nền may mắn, hiện đang khuyến mãi, giảm hai mươi phần trăm. 】

Trần Trản lý trí mà từ chối.

Vốn muốn gọi cho Bùi Ân Thu, đã quay số xong lại đột nhiên huỷ bỏ, chuyển sang gửi tin cho Vương Thành, bảo gã nếu có thời gian đến gặp mình một chuyến.

Có lẽ cho rằng sắp có chuyện động trời gì, tốc độ Vương Thành đến nhanh như gió lốc.

"Thất tình?" Nhìn thấy bọng mắt xám xanh, Vương Thành trêu ghẹo.

Trần Trản bình tĩnh kể lại chuyện mình gặp trong tuần này cho gã nghe.

Ban đầu Vương Thành vẫn còn cười, sau đó lập tức không cười nổi.

Mấy chuyện trúng tà này, rất khó phân định thật giả.

Dù sao cũng là người có kinh nghiệm trong nghề, gã nhanh chóng có ý tưởng: "Tôi sai người điều tra lịch trình của Kế Đông Vũ, tìm cơ hội chạm mặt ở sự kiện."

Cuối cùng còn dặn cậu đến lúc đó ăn vận sao cho tiều tuỵ chút.

Hiện tại trạng thái của Trần Trản vốn đã không tốt, đến ngày tham gia sự kiện chuyên viên trang điểm còn nhấn thêm chút phấn cho cậu, mặt mày lập tức trông phờ phạc hẳn.

Nối nhau kí tên trên thảm đỏ, Kế Đông Vũ nhìn thấy sắc mặt của cậu, bèn hỏi han hai câu, giọng có vẻ rất chân thành.

Hai bên không thân, cũng không tán gẫu quá lâu.

Thời điểm vào tới hậu trường, Vương Thành hạ giọng: "Tiếp theo xem xem có bài so sánh dìm anh không."

Không chút bất ngờ, hai ngày sau không ít tài khoản ngậm tiền thổi gió nói sắc mặt Trần Trản trông không tốt, không biết có phải do phóng túng quá độ hay không.

Kể từ khi công khai chuyện tình cảm với Ân Vinh Lan, bài nhục mạ chửi bới nói cuộc sống riêng của cậu quá thác loạn cũng không ít.

Trần Trản và Kế Đông Vũ trước sau lên sàn, không thể thiếu có sự so sánh, dưới bình luận khen ngợi đến sắp bay lên trời.

Vương Thành than thở: "Cũng may tôi đã đánh tiếng trước với phía thương hiệu, nói anh lúc tham dự đang đổ bệnh, có thể ảnh hưởng không tốt. Không thì vị trí đại sứ cũng không vững vàng."

Dứt lời hít sâu một hơi: "Hai ngày tới lập tức tìm thầy pháp, thử xem hoá giải được không."

Trần Trản phì cười: "Làm sao anh chắc được, người anh tìm không phải do người ta sắp đặt trước."

Không biết nghĩ đến gì, sắc mặt Vương Thành trở nên khó coi.

Trần Trản nhàn nhạt nói: "Nếu như đối phương đã rắp tâm hãm hại tôi, chắc chắn không tiếc bỏ chút công này."

Vương Thành không đồng ý nói: "Cũng không thể kéo dài vậy mãi."

Không thể ngủ ngon, tinh thần sẽ dần xói mòn.

Trần Trản liếc mắt nhìn gã: "Tôi đã có đối sách."

Mặc dù biết đối phương trước nay luôn có ý tưởng xuất thần, Vương Thành đến khi đi vẫn cứ bán tín bán nghi.

Cơm nước xong xuôi, Trần Trản không chút hoang mang bắt taxi.

Xe bon bon chạy thẳng đến một khu dân cư xa hoa yên tĩnh.

Đăng ký xong bảo vệ cho cậu đi vào.

Biệt thự hoa lệ làm Trần Trản và tài xế phải đồng loạt than nhẹ, trả tiền xe xong, Trần Trản ấn chuông cửa.

Ân Vinh Lan xuất hiện rất nhanh, quần dài áo len vô cùng thông thường khi treo trên người y lại có vẻ đặt biệt cấm dục.

"Em..."

Trần Trản kéo kéo vali: "Ở nhờ mấy hôm."

Ân Vinh Lan giúp cậu kéo vali, niềm vui tập kích quá bất ngờ lại làm người ta thấp thỏm, dò hỏi nguyên nhân.

"Em gặp ma."

"..."

Tóm tắt mấy câu về chuyện gặp phải gần đây, Trần Trản phất phất tay: "Nói chung là thế."

Ân Vinh Lan nheo mắt: "Kế Đông Vũ?"

Trần Trản lại nói: "Không cần lãng phí thời gian với người này."

Trong biệt thự vừa rộng vừa trống, có thể thấy bình thường chủ nhân nơi này không có sở thích gì nổi bật.

Trần Trản không đánh giá gì về phong cách trang trí, chỉ lo tranh thủ viết chương mới.

Mấy tiếng làm việc liên tục làm cảm giác mệt mỏi lắng đọng trước đó nổi lên, đến tối Trần Trản vội vã vọt đi tắm, lau khô tóc tai rồi hỏi: "Em ngủ ở đâu?"

Ân Vinh Lan dẫn cậu vào phòng ngủ chính.

Bình tĩnh nằm xuống, Trần Trản vỗ vỗ bên cạnh: "Giúp em chắn một chút."

Không biết từ "chắn" trong miệng cậu cụ thể có ý là gì, Ân Vinh Lan vẫn nghe lời nằm xuống kế bên.

Trần Trản áp sát lại dựa vào vai y thiếp đi.

Thân thể Ân Vinh Lan căng cứng, về sau mới chậm rãi thả lỏng.

Theo thường lệ ngủ vẫn chập chờn, nhưng so với quãng thời gian trước đã khá hơn nhiều. Như thể đã thành đồng hồ sinh học, ba giờ rạng sáng, Trần Trản đúng giờ tỉnh giấc.

Khác biệt chính là, lần này cậu không trực tiếp mở mắt ra, mà đẩy người bên cạnh một cái.

Ân Vinh Lan ngủ rất nông, lay nhẹ một chút đã tỉnh rồi.

Trần Trản: "Giúp em xem thử cuối giường có gì không?"

Ân Vinh Lan quét mắt sang, nói không có.

Trần Trản: "Em muốn đi xả nước."

Cậu nhắm tịt hai mắt, Ân Vinh Lan tựa như thái giám, đỡ vương phi quyền cao chức trọng, cẩn thận từng li từng tí đến cửa phòng vệ sinh, tiện tay giúp cậu bật đèn.

Có giai đoạn quá độ, Trần Trản bình tĩnh mở mắt, không trông thấy ảo ảnh nào cả.

Đóng cửa lại, cậu đưa ra yêu cầu: "Phát ra chút tiếng động nhé, để em biết anh còn đó."

Ân Vinh Lan dựa người vào tường, không biết tán gẫu cái gì, đành nói về thời tiết hôm sau.

Trần Trản đột nhiên nói: "Theo tình tiết trong phim, anh nói một hồi thì em có khả năng đã tịt ngòi."

Ân Vinh Lan bật cười: "Cho nên?"

"Hay là chuyển từ độc thoại một mình thành song ca tình khúc?" Trần Trản: "Như vậy em cũng có thể báo bình an cho anh."

"..."

Trần Trản: "Em trước... Dù thổi gió dù nổi lửa, cũng không thể làm anh gục ngã..." [*]

Ân Vinh Lan rốt cuộc không nhịn được mà giật giật mí mắt.

Khó khăn chống đỡ qua cơn, đỡ người trở lại giường. Ân Vinh Lan vì bị chọc cho dở khóc dở cười, triệt để đánh mất cơn buồn ngủ, Trần Trản thì hoàn toàn ngược lại, gần như vừa dính vào gối đã lập tức li bì.

Mỗi khi cậu cau mày hay vặn vẹo không yên, Ân Vinh Lan sẽ nhẹ nhàng vỗ vỗ lên chăn, chậm rãi chờ cậu khôi phục yên tĩnh.

Không cần đối mặt ảo ảnh đêm khuya một mình, chất lượng giấc ngủ của Trần Trản càng ngày càng tăng lên. Cộng thêm trong biệt thự có không ít nguyên liệu nấu ăn đắt đỏ, vấn đề ăn, mặc, ở, đi lại cũng đồng thời được cải thiện.

Một bên khác, Vương Thành thật sự lo lắng cho sức khoẻ của Trần Trản, hợp đồng mới ký kết không lâu, nếu xảy ra sự cố, chắc phải tán gia bại sản để đền tiền vi phạm.

Tới bữa quên ăn nửa đêm vỗ gối, cả người hốc hác đi trông thấy.

Bất an đợi đến sự kiện lần tiếp theo, Vương Thành đã sớm chuẩn bị tâm lý. Vốn tưởng rằng sẽ thấy một thanh niên xác xơ tiều tuỵ mắt đầy tơ máu, nhưng mà --

Sắc mặt hồng hào, tinh thần hăng hái, vóc dáng của người đang bước tới thậm chí còn đầy đặn hơn một chút.

Trần Trản dừng lại trước mặt Vương Thành, suýt nữa không nhận ra được gã, ngỡ ngàng nói: "Sao anh héo hon thế này!"

Vương Thành: "..."

---

Lời tác giả:

Nửa tháng trôi qua:

Ân Vinh Lan vì phải song ca tình khúc mỗi đêm... Gầy.

Vương Thành vì lo lắng phí vi phạm hợp đồng... Gầy.

Kế Đông Vũ vì mưu đồ mãi không thấy kết quả... Gầy.

Bùi Ân Thu vì lo lắng bạn mình... Gầy.

Trần Trản: Em ăn ngon ngon thật là ngon,

em ngủ ngon ai cũng phát thèm,

em dạo này đã lên kí rưỡi.

Lời Không Cánh:

Chương này dài phết orz

---

Chú thích:

[*] Dù thổi gió dù nổi lửa, cũng không thể làm anh gục ngã: Trích bài Bản tính khó dời (死性不改) của Twins & Boy'z.

Mọi người có thể search vietsub, có bản cover của Luân Tang nữa.

https://youtu.be/5jD2VYQD5A8

Quảng cáo
Trước /94 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Cái Giá Của &Amp;Amp;Amp;Amp;Quot;Yêu&Amp;Amp;Amp;Amp;Quot;?

Copyright © 2022 - MTruyện.net