Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hoàng đế đi đến hậu điện ôm con về, ai ngờ vừa tới gần đã nghe được một câu như thế.
Hắn dừng bước, lại xảy ra chuyện gì nữa rồi?
Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, hai ma ma kia không ngờ sẽ có người tới nhanh như vậy.
Hai người vội vội vàng vàng bế Bối Tịnh Sơ lên, làm bộ như đang nghiêm túc chơi với tiểu công chúa.
Hành động của bọn họ không có lỗ hổng nào, ngoại trừ tiếng lòng của Bối Tịnh Sơ: [Vừa rồi còn mắng ta là nhãi ranh rất ghê gớm mà, sao vừa có người tới thì không dám nữa rồi? Có giỏi thì tiếp tục mắng ta đi, đừng có rụt đầu rụt cổ ta xem nào!]
Hai ma ma thấy người tới là hoàng đế bệ hạ, nửa ngồi xổm hành lễ.
Hoàng đế đón lấy Bối Tịnh Sơ, hai ma ma do dự không biết có nên đứng dậy hay không.
Bởi vì Hoàng Thượng không đi, cũng không nói bình thân.
Vị này cũng không phải tiểu công chúa nằm trong tã lót không có sức phản kháng, một câu là có thể lấy mạng bọn họ.
Vậy nên hai ma ma vẫn duy trì tư thế nửa ngồi xổm, mãi cho đến khi chân tê rần, run rẩy.
“Ngự tiền thất nghi, kéo ra ngoài vả miệng.”
Tưởng công công bên cạnh không dám thở mạnh, ông cũng không biết hai ma ma kia làm sao lại chọc giận bệ hạ, chỉ cho rằng tâm trạng bệ hạ không tốt.
Bởi vì quá căng thẳng, Tưởng công công bất cẩn va vào bàn trà, phát ra một tiếng vang lớn.
Ông lập tức quỳ xuống thỉnh tội, hoàng đế cạn lời: “Không sao, đứng lên đi.”
Tưởng công công đứng dậy, thì ra không phải bệ hạ tâm trạng không tốt.
Hoàng đế căn dặn: “Tìm cho tiểu công chúa hai ma ma khác, tìm người tính tình hiền hậu chút.”
Có nghĩa là hai ma ma này có vấn đề, cũng không biết làm sao bệ hạ nhìn ra được, tóm lại là ông nhìn không ra.
Không hổ là bệ hạ.
[Woa, không hổ là bạo quân, chỉ cần không vừa ý là đánh người!]
Hoàng đế có chút đau đầu, nhóc con vô lương tâm này.
Tiếng lòng của nàng vẫn còn tiếp tục tuôn trào: [Xong rồi xong rồi, tương lai mình phải kiếm ăn dưới mí mắt của hắn, sẽ không đến nỗi động một cái cũng ăn gậy chứ?]
Hoàng đế không hiểu nàng đang lo lắng cái gì, chuyện này có thể xảy ra hay sao?
Thân là công chúa, tại sao phải so sánh mình với người khác?
Hoàng đế tức giận nhéo cái m.ô.n.g nhỏ của Bối Tịnh Sơ.
“Oa a a a a a a a a ——”
…
Ngày thứ ba chào đời, Bối Tịnh Sơ tắm ba ngày*.
Tắm rửa cho trẻ sơ sinh, chỉ dính chút nước tượng trưng cho có, cầu bình an thuận lợi trưởng thành là được.
Điều quan trọng là, phụ thân bạo quân của nàng tặng không ít thứ tốt cho nàng.
Còn có các cung phi và trưởng bối đưa lễ, đủ loại phỉ thúy, mã não, vàng bạc, khóa trường mệnh… Đủ loại đồ vật ngụ ý cát tường ùn ùn kéo đến.
Mới sinh ra được ba ngày, Bối Tịnh Sơ đã biến thành tiểu phú bà.
[Mau để bảo bối của ta lên giường, ta muốn ôm bảo bối của ta đi ngủ! ]
Hoàng đế: “…”
Đặt lên giường là không có khả năng rồi, khuê nữ còn nhỏ, dễ bị thương.
Nhưng hắn vẫn ôm Bối Tịnh Sơ đến trước hòm trang sức của nàng, để nàng nắm hai cái mình thích nghịch chơi.
[Đây là xúc cảm khi sờ vào phỉ thúy thượng phẩm ư? Nhìn sắc nước này, còn có độ bóng này, ít nhất cũng phải trăm vạn đi. Sờ vào mát rười rượi, thật là thoải mái ~]
Hoàng đế khẽ cười một tiếng, xem cái dáng vẻ nhà quê của con kìa.
Thân là trưởng công chúa, đây mới chỉ là món khai vị mà thôi, chỉ cần không xảy ra chuyện tráo con.
Đời này của nàng chắc chỉ có uống thuốc là khổ mà thôi.
Nhưng mà nhóc con tham tiền cũng tốt, dễ mua chuộc.
Hoàng đế ôm nàng đến tẩm điện của mình, chỉ vào một vật trang trí ở trung tâm, khoe khoang với Bối Tịnh Sơ: “Sơ Sơ, cái này con có thích không?”
Khoảng cách hơi xa, với thị lực của trẻ sơ sinh, Bối Tịnh Sơ nhìn không rõ.
[Cái thứ lóe sáng kia là gì vậy?]
Hoàng đế ôm nàng tới gần.
“Đây là một viên dạ minh châu cao nửa người, là bảo bối phiên quốc tiến cống, Sơ Sơ cười với phụ thân một cái, phụ thân sẽ tặng nó cho con được không?”
Hoàng đế có chút đắc ý, nhóc con à, lần này còn không mua chuộc được con sao?
Tưởng công công lại lần nữa giật mình, dạ minh châu cao tới nửa người chính là bảo bối hiếm có, ngay cả Hoàng Thượng cũng rất yêu thích. Khi bọn họ lau dọn cũng vô cùng cẩn thận, có thể nói thử này còn đáng giá hơn cái mạng của ông nữa.
Ngay cả phi tử được sủng ái nhất cũng không dám đòi hỏi, Hoàng Thượng thế mà lại tặng nó cho tiểu công chúa sao?
Hai hôm trước, ông còn tưởng Hoàng Thượng đau lòng cho đứa nhỏ. Dù sao hậu duệ và phi tử không giống nhau, tuy ông không phải nam tử bình thường, song vẫn có thể hiểu được m.á.u mủ tình thân.
Nhưng đại hoàng tử mới sinh được nửa ngày chính là hoàng trưởng tử đó.
Hoàng Thượng còn chẳng buồn tới nhìn lấy một cái, suốt ngày vây quanh tiểu công chúa.
Thật kỳ lạ.
Hoàng đế vốn đang chờ khuê nữ cười lấy lòng mình, đòi dạ minh châu với mình, ai ngờ lại chờ được vẻ mặt hoảng sợ của Bối Tịnh Sơ.
[Cái gì! Dạ minh châu! Chẳng trách bạo quân lại c.h.ế.t sớm như vậy!]
Bối Tịnh Sơ hò hét trong lòng.
Nghe được tiếng lòng của nàng, hoàng đế cũng hoảng sợ, yên lặng lùi ra sau nửa bước, cách xa dạ minh châu kia một chút.
Dạ minh châu sẽ khiến hắn c.h.ế.t sớm ư? Chẳng lẽ có người hạ độc lên đó hay sao?
Nhưng phàm là thứ có thể đến gần ông đều được kiểm tra cặn kẽ qua vô số khâu, chẳng lẽ người hầu thân cận bên cạnh hắn có kẻ phản bội sao?
—
* Là một phương pháp truyền thống trong văn hóa Trung Quốc, theo đó, em bé mới sinh sẽ không được tắm gội, không được rửa sạch trong ba ngày đầu tiên sau khi sinh. Đây là một tập tục từ lâu đời, được cho là giúp bảo vệ sức khỏe của em bé, bởi người ta tin rằng làn da của em bé trong những ngày đầu chưa bị chịu ảnh hưởng của môi trường bên ngoài và nên để nó tự nhiên như vậy để bảo vệ sức khỏe. Tuy nhiên, hiện nay, phương pháp này đã không còn được áp dụng phổ biến trong thực tế y học hiện đại.