Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Sau Khi Người Chơi Vô Hạn Lưu Về Hưu
  3. Chương 47: “Bạn gái”
Trước /104 Sau

Sau Khi Người Chơi Vô Hạn Lưu Về Hưu

Chương 47: “Bạn gái”

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Vì không kịp đề phòng, cánh tay Diệp Ca bị đối phương ôm chặt.

Cơ thể người nọ lạnh như băng, mềm mại như rắn, không có chút hơi ấm áp sát vào vai và cánh tay anh, chẳng khác gì một nàng quỷ xinh đẹp hút hồn đoạt mạng, dán chặt lấy anh không chừa lại chút khe hở nào.

Diệp Ca vô thức muốn tránh đi, nhưng vừa rút tay lên anh đã cọ phải một thứ gì đó mềm mại.

Anh đơ người: “!???”

Đờ mờ có cả cái đó cơ?!

Kê Huyền lại chẳng thấy có vấn đề gì.

Hắn nghiêng đầu, mái tóc xoăn đen mướt xõa dài, đôi mắt đen u ám híp lại, hắn nhìn Vệ Nguyệt Sơ đứng trước mặt Diệp Ca, nhếch đôi môi mỏng đỏ tươi nở một nụ cười xinh đẹp yếu ớt, giọng nói mềm mại yêu kiều: “Em gái nhỏ này là ai vậy?”

Giờ phút này, não bộ của Diệp Ca đã sập nguồn.

Anh cứng ngắc như trời trồng tại chỗ, cử động cũng không được mà không cử động cũng không được, khắp mình mẩy đều tỏ rõ hai chữ “kháng cự”.

Nghe thấy câu hỏi của đối phương, Vệ Nguyệt Sơ cau mày.

…Kê Huyền nói câu này như đâm vào nỗi đau của cô ta vậy.

Bởi vì lúc bị kéo vào trò chơi cô ta vẫn còn trẻ, vậy nên bây giờ dù cho tuổi tâm lí của cô đã rất trưởng thành, nhưng sau khi rời khỏi trò chơi, ngoại hình của cô ta vẫn như một con nhóc. Mặc dù ngoài mặt không nói gì, nhưng Vệ Nguyệt Sơ cực kì không hài lòng với bộ dáng hiện tại của mình.

Cô ta khó chịu hỏi: “Cô là ai? Đây là khu vực tư, không phận sự miễn vào.”

Màu mắt Kê Huyền hơi sẫm lại.

Thân hình cao lớn tựa hẳn lên người Diệp Ca như không có xương, hắn nghiêng đầu gác cằm lên vai Diệp Ca.

Đôi mắt lẳng lơ híp lại, ánh sáng lập lờ mê đắm lòng người: “Tôi là bạn gái của anh ấy.”

Mấy người đang hóng chuyện đồng thanh hít hà.

Quào, tin sốc!

Lúc này Diệp Ca mới hoàn hồn.

Anh nổi hết da gà, không hơi đâu suy nghĩ bây giờ đối phương đang ở trong bộ dạng nào nữa mà sợ hãi lùi sang, cố gắng thoát khỏi gông cùm của đối phương.

Kê Huyền không thể hiện gì ra mặt, nhưng tay lại dùng lực rất lớn.

Hắn sáp đến bên tai Diệp Ca, làn môi lạnh ngắt cọ vào tai đối phương, hắn khôi phục giọng nam trầm thấp, nói nhỏ:

“Có manh mối rồi.”

Diệp Ca khựng lại.

Anh lặng lẽ nhìn đối phương.

Kê Huyền chớp mắt với anh vài lần, ý tứ chọc ghẹo mập mờ rõ rành rành.

Diệp Ca: “…”

Muốn giết quỷ.

Nhưng cuối cùng anh chỉ hít sâu một hơi, dồn nén lửa giận trong lòng mình xuống.

Diệp Ca nghiêng đầu nhìn Vệ Nguyệt Sơ đang nghi ngờ ra mặt bên cạnh, anh miễn cưỡng nhếch môi, nở nụ cười gượng gạo: “Tôi…với cô bạn…”

“Bạn gái của tôi…” Nghe trong giọng nói của Diệp Ca còn lẫn cả tiếng nghiến răng kèn kẹt: “Ra ngoài nói chuyện một lát.”

Vệ Nguyệt Sơ nhún vai: “Tùy các người.”

Diệp Ca kéo Kê Huyền ra ngoài.

Bước chân anh gấp gáp như thể sau lưng có nước lũ hay thú dữ đuổi theo.

Trái ngược với anh, cô gái bên cạnh thì khẽ cười, trông càng thêm thướt tha, xinh đẹp.

Thậm chí cô ta còn kịp ngoái đầu lại vẫy tay với mọi người.

Vừa rời khỏi nhà máy, Diệp Ca đã vội giũ Kê Huyền ra như tránh tà.

Đôi mắt Kê Huyền đã trở lại màu đỏ tươi quỷ dị.

Hắn tao nhã tựa vào vách tường, ngón tay nhỏ nhắn nhợt nhạt vân vê lọn tóc dài đen mượt:

“Tuyệt tình quá vậy? Anh yêu?”

Diệp Ca: “…”

Anh yêu con mẹ mi.

Anh hít thật sâu, sợ mình sẽ làm ra chuyện gì không thể cứu vãn ngay tại chỗ này, sau đó anh gằn từng chữ một:

“Cậu muốn làm cái con mẹ gì?”

Anh rất ít khi nói tục như vậy.

Nhưng lần này thật sự không nhịn được nữa.

Dường như người trước mặt lúc nào cũng có thể tìm ra cách mới đến gần giới hạn chịu đựng của anh.

Nụ cười trên môi Kê Huyền càng tươi hơn, nhưng hắn vẫn ra vẻ ngây thơ vô tội:

“Em đã hứa với anh sẽ không dùng hai hình dạng kia xuất hiện trước mặt đồng nghiệp của anh, nhưng lúc này em lại có việc gấp cần tìm anh, nên là…”

Diệp Ca chỉ muốn gục ngã: “Thế là cậu biến thành bộ dạng này đến gặp tôi?!”

“Sao thế?” Kê Huyền quay một vòng trước mặt anh: “Không đẹp à anh?”

Diệp Ca: “…”

Hít sâu thở đều, hít sâu thở đều.

Anh nhắm nghiền mắt, nhả từng chữ khô khốc: “…Rốt cuộc! Cậu! Muốn làm gì?

Thấy đối phương sắp bùng nổ, lúc này Kê Huyền mới thôi càn quấy.

Hắn hắng giọng, nghiêm mặt nói: “Rạng sáng hôm nay, thuộc hạ của em bắt được con quỷ kia ở phía đông thành phố, em tìm được vài thứ trong cơ thể nó.”

Kê Huyền giơ tay.

Một sợi dây mảnh như tơ nhện lấp lánh dưới ánh mặt trời, nó đung đưa như một vật sống, cứ như đang muốn thoát khỏi sự trói buộc của đối phương.

“…Dây rối.” Diệp Ca ngạc nhiên.

Đã lâu lắm rồi anh không nhìn thấy thứ này, trong trí nhớ của anh chỉ có một con quỷ biết dùng thứ này và coi đây như kí hiệu riêng của nó.

Diệp Ca cau mày, ánh mắt bỗng trở nên nặng nề.

“Người điều khiển rối?”

“Đúng vậy.” Kê Huyền gật đầu, hắn thờ ơ híp mắt, nói giọng lạnh lùng: “Em không ngờ hắn lại đến thành phố này.”

Người điều khiển rồi, ác quỷ cấp S nổi tiếng.

Vũ khí đặc trưng của gã chính là sợi dây rối mỏng như tơ nhện kia, năng lực tự thân của gã không quá mạnh, song lại cực kì khó chơi. Dù là ác quỷ hay người chơi, chỉ cần bị gã nắm được nhược điểm thì sẽ bị rút hồn, chế thành con rối, hơn nữa gã còn có thể thao túng rất nhiều con rối cùng lúc. Là một kẻ không ai muốn đối đầu trong trò chơi.

Kê Huyền cất sợi tơ mỏng trong tay, nói:

“Em còn bắt được một con quỷ cấp A bên phía tây thành phố, nó cũng đang tìm anh, trong cơ thể nó cũng có dây rối.”

Hắn nhìn Diệp Ca, vờ lơ đãng nói:

“Ai cũng biết hắn xem trọng đám rối của mình thế nào… Em không biết hóa ra giữa hai người lại có mối hận thù sâu đậm đến vậy.”

Diệp Ca: “…”

Anh tránh mắt đi, dường như không muốn nhắc đến chuyện này.

Anh nói: “Cậu tìm được vị trí của gã chưa?”

Kê Huyền mỉm cười, không tiếp tục hỏi tới vấn đề kia mà nói: “Có manh mối rồi.”

Hắn hỏi: “Tối nay anh muốn đi săn với em không?”

Diệp Ca suy nghĩ một lát, sau đó gật đầu.

Để mặc một con quỷ cấp S có thể thao túng mọi thứ hoành hành trong thành phố, ai biết được nó sẽ gây ra tai họa gì chứ.

Vả lại, người điều khiển rối đến đây là để tìm anh.

…Vậy thì để anh giải quyết gã.

Diệp Ca cụp mắt, hàng mi thật dài che đi sự lạnh lùng trong mắt anh.

Kê Huyền khẽ cười: “Em rất mong đợi.”

…Kề vai chiến đâu.

Lần trước đã là bao lâu rồi nhỉ?

Không nhớ nổi.

Kê Huyền rời mắt, gương mặt vẫn bình tĩnh vô cảm.

Hắn xoay người định đi, nhưng lại bị Diệp Ca gọi lại: “…Khoan đã.”

Kê Huyền kinh ngạc, hắn quay đầu nhìn Diệp Ca.

Đối phương quan sát hắn từ trên xuống dưới, sau đó không dám nhìn tiếp rời mắt đi, khó chịu nói: “Tối nay…cậu sẽ không tiếp tục bộ dáng này nữa chứ?”

Kê Huyền không kiềm được ý cười trên khóe môi, cố ra vẻ tủi thân, nói:

“Ơ…anh không thích ạ?”

“Vậy…” Hắn biến trở lại giọng nói trong trẻo mềm mại lúc trước: “Anh thích em trong hình dạng nào đây?”

Nghe vậy, Diệp Ca chỉ thấy da gà da vịt rớt đầy đất.

Anh như gặp phải rắn rết, liên tục lui ba bước về sau, kéo dài khoảng cách đôi bên: “Cậu…cậu biến về hình dạng trước kia là được.”

Cô gái diêm dúa chớp hàng mi dài đen nhánh: “Lớn hay nhỏ ạ?”

Diệp Ca nóng nảy đáp: “… Lớn.”

Vừa dứt lời anh đã cảm thấy sai sai, làn da vốn mỏng lập tức đỏ lựng.

Kê Huyền nhìn đôi tai đỏ ửng của đối phương, màu mắt sẫm dần, hắn dùng giọng nói trưởng thành trầm khàn, nói:

“Được.”

Sau khi tiễn Kê Huyền đi, Diệp Ca trở vào nhà máy bỏ hoang với vẻ mặt lạnh lùng.

Nhóm người mới anh dẫn tới nhanh chóng xúm lại.

Họ đã theo Diệp Ca một thời gian, biết rõ đối phương không phải kiểu cấp trên thích làm giá, ai nấy mặt mũi đỏ bừng vì hóng hớt, từng đôi mắt nhìn chằm chằm Diệp Ca, mồm năm miệng mười tra hỏi:

“Anh Diệp này, vừa rồi là ai đấy?”

“Bạn gái à? Anh tốt số thật đó!”

“Đúng đó đúng đó, xinh ơi là xinh, nhưng không ngờ anh Diệp lại thích kiểu người đẹp như vậy đấy…”

“Ầy cậu nói gì dấy? Nếu bạn gái tôi mà bốc như thế tôi cũng chẳng quan tâm cô ấy là kiểu người gì đâu, có đang mơ tôi cũng phải cười tỉnh đấy hiểu không?”

“Nói chứ tiếc ghê, có mấy cô gái từ các phòng ban khác đến tìm tôi xin wechat của anh Diệp, nếu các cô ấy biết anh là hoa đã có chủ chắc sẽ đau lòng lắm đây.”

Diệp Ca: “…”

Nghe đám nhân viên ríu rít tám chuyện, mặt anh đờ ra, cảm giác cuộc đời này chẳng còn gì để lưu luyến nữa rồi, chẳng qua trong lòng lại cáu kỉnh ghi nợ cho Kê Huyền.

Sớm muộn gì cũng giết chết ngươi!

Đêm đó.

Diệp Ca đến nơi đã hẹn trước với Kê Huyền.

Anh vừa rời khỏi quỷ vực đã bị Huyết Cổ Ngư nhào thẳng vào lòng.

Đã quá lâu không gặp, Huyết Cổ Ngư nhìn thấy anh thì vô cùng mừng rỡ, nó lắc đầu quẫy đuôi bơi quanh người anh vài vòng, thỉnh thoảng lại dụi cái đầu to đùng vào ngực Diệp Ca, vui vẻ tận hưởng sự vuốt ve của anh.

Dù đã quyết tâm chỉ lo việc công, Diệp Ca vẫn không nhịn được cong môi, cúi xuống gãi cằm Huyết Cổ Ngư.

Kê Huyền đứng một bên.

Hắn đã khôi phục dáng vẻ thật của mình, đường nét gương mặt sắc sảo, vai rộng chân dài, chỉ đứng một bên lặng im không nói câu nào cũng gây nên áp lực vô hình cho người khác.

Hắn cụp mắt, hàng mi dài che khuất đôi mắt đỏ tươi, ánh mắt dừng thật lâu trên người Diệp Ca đang vuốt cá cách đó không xa.

Khuôn mặt người đàn ông không có chút biểu cảm dư thừa nào, song khí chất quanh hắn lại dịu dàng hết mực.

Cuối cùng Diệp Ca cũng dứt khỏi sự nhiệt tình của Huyết Cổ Ngư, anh đứng dậy, nhìn Kê Huyền:

“Sao rồi, cậu tìm được người điều khiển rối ở đâu chưa?”

Kê Huyền chỉ một con đường tối mịt gần đó: “Tám chín phần mười.”

Nơi đây là một con phố mang phong cách cổ kính, mặt đất lát đá phiến xanh đang tỏa sáng lờ mờ dưới trăng, hai bên đường là những cửa hàng kiểu cổ thấp bé. Do ảnh hưởng từ đợt Quỷ Môn mở cửa lần trước, nền kinh tế của thành phố M vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, nơi đây cũng đã không mở cửa một thời gian, một vài cánh cửa bị phá hỏng xiêu vẹo, cả con đường toát lên vẻ thê lương vắng lặng trong bóng đêm.

Tuy không có chút dao động âm khí nào, nhưng chỉ cần có đủ kinh nghiệm là có thể nhận ra…

Chỗ này có điều bất thường.

Cơ thể Huyết Cổ Ngư từ từ chìm xuống, chẳng mấy chốc đã biến mất dưới nền đất phẳng lặng.

Vài phút sau, một vòng gợn sóng màu đỏ máu xuất hiện dưới mặt đất, cái đầu lâu dê của Huyết Cổ Ngư trồi lên, dụi vào tay Kê Huyền.

Kê Huyền nhìn xuống, hơi híp mắt lại.

“Đi thôi.”

…Xem ra là có manh mối rồi.

Diệp Ca gật đầu.

Hai người lần lượt tiến vào con phố, Huyết Cổ Ngư chậm rãi bơi cạnh họ, nhưng nó còn chưa bơi được bao xa đã bị Kê Huyền ngăn lại: “Ở đây chờ bọn ta.”

Huyết Cổ Ngư nhìn Diệp Ca, quẫy đuôi lấy lòng.

Diệp Ca: “Cậu ta nói đúng.”

Năng lực của người điều khiển rối thực sự rất khó nhằn, hơn nữa gã còn là ác quỷ cấp S, nếu như Huyết Cổ Ngư bất cẩn bị cấy tơ rối vào thì cuộc chiến tiếp đó của họ sẽ rất khó khăn… Càng ít người đối đầu với người điểu khiển rối càng tốt, nếu ngược lại sẽ chỉ cho đối phương thêm sự giúp đỡ.

Huyết Cổ Ngư tủi thân cúi đầu, ngoan ngoãn nằm lại đầu con đường, không tiếp tục tiến về phía trước.

Kê Huyền rời mắt, nhăn mày: “Giờ nó thích nghe lời anh hơn em nữa.”

Diệp Ca không nhìn hắn, lạnh lùng nói:

“Vậy có phải cậu nên tự kiểm điểm lại mình không?”

Kê Huyền: “…”

Hai người sóng vai tiến tới, gió đêm rét buốt chậm rãi len giữa những quầy hàng không người hai bên, ánh trăng trên cao lạnh lùng mà xa xôi, những đám mây đen bị gió thổi không ngừng biến đổi, ánh trăng cũng vì vậy mà lúc sáng lúc tối, khiến con đường thêm phần âm u.

Giữa bầu không khí tĩnh mịch, chỉ có tiếng chân hai người nện bước trên nền đá xanh.

Bỗng nhiên, không xa phía trước vang lên một tiếng “két” trầm đục, hai cánh cửa chầm chậm mở sang hai bên, bên trong tối đen không lọt chút ánh sáng.

Như đang mời gọi.

Diệp Ca híp mắt, đầu ngón tay lóe lên một tia sáng rét lạnh.

Hai người bước qua cánh cửa đang rộng mở.

Ngay khi họ vừa bước qua ngưỡng cửa, ánh đèn lờ mờ sáng dần, soi rõ không gian trong cửa hàng.

Không gian bên trong lớn hơn họ nghĩ, nhưng cũng chật chội hơn tưởng tượng; trên đầu, trước mặt, trên bàn, trên kệ hàng bày đầy những con rối, chỉ chừa một lối đi chật hẹp ở giữa. Những con rối xếp quanh căn phòng có đứng có ngồi, có ngay ngắn hoặc sõng xoài…tuy thư thế khác nhau nhưng tất cả đều có chung vẻ mặt tươi cười dị hợm, ánh đèn mờ mịt khiến chúng càng có vẻ kỳ quái đáng sợ. Từng gương mặt đều hướng thẳng ra cửa, đôi mắt vô thần nhìn chằm chằm kẻ xâm nhập, khiến người ta rợn tóc gáy.

“Đúng là gu của gã.” Kê Huyền cụp mắt, nhìn lướt qua vài con rối bày trên bàn.

Cánh cửa sau lưng kêu “két” một tiếng rồi khép lại.

Diệp Ca nhìn quanh căn phòng, đưa ra kết luận…

Sau khi bị âm khí cải tạo, nơi này gần như đã trở thành bán quỷ vực.

Mà đối phương đang ẩn thân tại đây chờ họ tới.

Diệp Ca nắm lưỡi dao sắc bén, bình thản bước lên lối đi. Những con rối chung quanh xoay cổ dõi theo từng bước đi của anh, từng đôi mắt chăm chú nhìn anh.

Lúc này, giọng nói khản đặc vang lên trên đầu họ: “Không ngờ Quỷ Vương nổi tiếng cũng đích thân tới đây.”

“Hì hì hì…” Người điều khiển rối phát ra tiếng cười quái dị: “Ngươi biết không? Mẹ rất bất mãn với sự chống đối của ngươi.”

“Thế nhưng đến tận bây giờ Mẹ nhân từ của chúng ta vẫn không tin ngươi đã đứng về phe loài người, bà vẫn luôn hi vọng vào ngươi, cho rằng ngươi sẽ hối cải, trở lại trong vòng tay của bà, trở thành bé ngoan của bà.” Giọng người điều khiển rối vang lên từ chỗ này đến chỗ khác: “Hì hì hì, nhưng ta không nghĩ vậy… Dáng vẻ hiếu thuận của ngươi có thể lừa được Mẹ chứ không lừa được ta… Ngươi chưa từng một lòng một dạ với chúng ta, đúng không?”

Sắc mặt Kê Huyền vẫn bình tĩnh và thản nhiên, như thể hắn hoàn toàn không bị đối phương ảnh hưởng.

Hắn nhướng mày: “Vậy là Mẹ phái ngươi tới?”

“Hì hì hì…” Người điều khiển rối nhẹ nhàng cười: “Phải, mà cũng không phải.”

Giọng hắn to dần ở từng vị trí, cứ như nó phát ra từ bốn phương tám hướng: “Chẳng qua, chúng ta đều muốn một thứ giống nhau, đạt được mục đích giống nhau…có lẽ ngươi cũng vậy, đúng không?”

Kê Huyền sầm mặt.

Tất nhiên hắn biết đối phương đang nói gì…nhưng đó cũng là thứ duy nhất hắn không thể nhượng bộ.

Ngay khi người điều khiển rối vừa nói xong, tiếng xé gió lập tức vang lên trong không gian tĩnh mịch…

Nhanh như chớp, dây rối sắc bén như dao phóng ra từ khắp nơi!

Diệp Ca sớm đã đề phòng.

Lưới hái hình trăng khuyết thoắt cái đã hiện ra trong tay anh, vẽ ra một vòng cung tròn trịa đẹp mắt. Tiếng “leng keng leng keng” không ngừng vang lên trong bóng tối, vô số dây rối bị cắt đứt lả tả rơi xuống, hệt như một trận tuyết tung bay.

“Hì hì hì.”

Người điều khiển rối cũng không nghĩ gã có thể một phát ăn ngay, tiếng cười quái dị của gã vang lên khắp nơi.

Dây rối bị đứt rơi trên mặt đất như có ý thức, chúng bò lên những hàng kệ xung quanh, lẳng lặng chui vào những con rối không có sinh mệnh.

Lúc này những tiếng “răng rắc” vang lên khắp nơi trong bóng tối.

Tựa như tiếng xương cốt ma sát, dày đặc và rậm rạp, làm cho người ta lạnh sống lưng.

Mỗi con rối đều bắt đầu cử động.

Cơ thể chúng phình ra, từng gương mặt trắng bệch nở nụ cười quái dị, những khớp nối trên cơ thể vặn vẹo chuyển động, nhào tới người đứng giữa căn phòng với tốc độ nhanh đến đáng sợ!

“Nhiều năm như vậy rồi…” Giọng người đàn ông trầm khàn, xen lẫn ý chế giễu thờ ơ: “Ngươi vẫn dùng cái trò cũ rích này, hử?”

Cơn sóng đỏ rực dâng lên giữa các kệ hàng, ầm ầm lao về phía đám rối.

Biển máu ẩn chứa nguồn sức mạnh cuồng bạo đáng sợ, nó cuốn lấy những con rối, xé toạc chúng, tiếng khớp xương bị sóng đánh vỡ “răng rắc” vang lên, vang vọng khắp không gian rộng lớn tối mù.

Từng đợt sóng đỏ rực dâng cao giữa các dãy kệ, chia cắt căn phòng thành hai màu tối đen và đỏ tươi, nuốt chửng và phá hủy tất cả kẻ địch nó chạm vào.

Duy chỉ có Diệp Ca đang đứng giữa căn phòng được làn sóng máu bảo vệ kín kẽ, không bị ảnh hưởng chút nào.

“…Thật thô lỗ.” Giọng người điều khiển rối trở nên u ám.

Gã có vẻ khó chịu: “Phá hỏng bộ sưu tập của ta, ngươi đền được không?”

“Tuy nhiên… trước khi đi Mẹ có cho ta một món quà nhỏ, giúp ta không bị ngươi, hoặc thứ gọi là “con ruột” uy hiếp.” Giọng người điều khiển rối bỗng cao vút, gã ngạo mạn cười phá lên: “Ha ha ha ha ha…được Mẹ yêu chiều tuyệt vời biết bao, không phải sao?”

Ngay giây sau, Diệp Ca chợt cảm thấy hoa mắt.

Cả biển máu lẫn Kê Huyền đều biến mất.

Trước mắt anh chỉ còn lại bóng tối và những dãy kệ liên miên không dứt, trên mỗi kệ bày đầy những con rối đủ kích cỡ, mỗi con đều đang nhìn anh bằng những vẻ mặt khác nhau.

Sự tĩnh mịch lan tràn.

Diệp Ca nắm chặt lưỡi hái trong tay, đề cao cảnh giác quan sát xung quanh.

Anh nhanh chóng phán đoán.

Bất kể “quà của Mẹ” có sức mạnh đến đâu cũng không thể trực tiếp diệt trừ Quỷ Vương được, vậy nên khả năng duy nhất là anh và đối phương đã bị đưa đến hai nơi riêng biệt.

Diệp Ca cụp mắt liếc các dãy kệ chung quanh.

Anh sững sờ.

…Những con rối ở đây không hoàn toàn giống lúc trước.

Tuy mỗi con rối ở căn phòng kia đều có đặc trưng riêng nhưng cũng đều mang hình dáng con người, vẻ mặt tươi cười quái dị giống hệt nhau. Còn ở nơi này thì khác hẳn, ngoài con người còn có những quái vật hình dạng xấu xí, biểu cảm của con nào cũng khoa trương cực đoan, phần lớn là những biểu cảm kinh hoàng, thống khổ, thậm chí là tuyệt vọng.

…Nơi này mới thực sự là kho sưu tầm của người điều khiển rối.

Giọng người điều khiển rối vang lên phía trước.

“Nhìn đi”. Hai cánh tay khổng lồ hiện ra trong bóng tối, chúng không có da dẻ máu thịt, chỉ có những mẩu xương bằng kim loại, đầu ngón tay như những chiếc kim bạc, giữa lòng bàn tay là một con rối nhỏ.

Con rối có mái tóc và đôi mắt nhạt màu ngồi trên bàn tay gã, trong vòng tay be bé ôm một thanh lưỡi hái, vẻ mặt buồn bã nhìn Diệp Ca.

“Còn một bước cuối cùng nữa thôi là sẽ hoàn thành.”

Giọng người điều khiển rối chứa đầy sự vui sướng và run rẩy khó kìm.

“…Ngươi sẽ là vật sưu tầm quý báu nhất của ta.”

Diệp Ca cười khẩy: “Cút mẹ mày đi.”

“Hì hì hì…” Người điều khiển rối rề rà cất con rối đi, giọng gã trở nên tàn độc và âm u, nghe như tiếng rít của loài rắn độc.

“Lần trước ngươi thoát được, lần này ta sẽ không để ngươi chạy nữa.”

Gã vừa dứt lời, vô số sợi dây mỏng rơi xuống từ trần nhà. Dãy kệ dưới đất rung chuyển, đám rối phát ra tiếng rầm rì.

Diệp Ca ngẩng đầu.

Tựa như rương đồ chơi khổng lồ được mở nắp, trong bóng tối ngón tay như kim lơ lửng trên đỉnh đầu, vô số dây rối quấn trên đó rủ xuống, nối vào đám rối trên kệ.

Những tiếng “răng rắc” lại vang lên, vô số con rối lệ quỷ ngẩng đầu, cơ thể cứng đờ bắt đầu cử động.

Bọn chúng nhìn Diệp Ca, miệng khép mở, đồng loạt nói: “Chào mừng gia nhập.”

Một nơi khác.

Mặt Kê Huyền lạnh tanh, hắn đi dọc theo lối đi nhỏ hẹp, biển máu bên người gầm thét phá hủy mọi thứ theo mỗi bước chân của hắn.

“Anh ấy đâu?”

Đôi mắt đỏ rực của người đàn ông chứa đầy sát khí, vẻ u tối nguy hiểm trào dâng trong ánh mắt, hắn gằn từng chữ, hỏi:

“…Anh ấy đâu?”

Những con rối xung quanh vùng vẫy, gào thét, song chúng vẫn bị nuốt chửng mà không có chút cơ hội phản kháng nào.

“Hì hì hì.” Người điều khiển rối cười, nói: “Hắn là của ta.”

Kê Huyền nheo mắt.

Vẻ mặt hắn chưa từng đáng sợ đến thế, quỷ khí ngút trời bốc ra từ cơ thể hắn như lưỡi dao sắc bén xé nát mọi thứ xung quanh, tựa như cuồng phong quét qua phá tan hết thảy.

Bóng tối bị nguồn sức mạnh áp đảo xé rách, để lộ tấm màn sân khấu tái nhợt.

Bóng dáng một người thanh niên hiển hiện.

Đôi mắt và mái tóc nhạt màu, anh nghiêng đầu nhìn Kê Huyền, vẻ mặt buồn bã:

“Huyền.”

Anh nói.

Quảng cáo
Trước /104 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Minh Triều Tiểu Ngỗ Tác

Copyright © 2022 - MTruyện.net