Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Vườn Hoa Cẩm Tú là một dãy khu biệt thự bên bờ sông, người ở đấy không phải giàu thì là rất giàu. Chiếc taxi mà Lục Dư tiện tay vẫy chỉ có thể miễn cưỡng lái đến cửa thì bị bảo vệ chặn lại, vẻ mặt tài xế áy náy xin lỗi, Lục Dư nói không sao, đưa cho hắn một tờ một trăm tệ, mở cửa xe bước xuống.
Dung mạo của Lục Dư thừa hưởng gen tốt từ cha mẹ Lục, ngũ quan ưu tú, đôi mắt đào hoa với đuôi mắt hơi cong nhưng sức sống trong mắt lại biến mất, như bị đóng băng, chỉ một cái liếc mắt đã khiến người ta thấy lạnh thấu xương.
Bảo vệ hơi sửng sốt khi thấy cậu, vô cùng kinh ngạc trước khuôn mặt không gì sánh được này: "Cậu là... Chỗ chúng tôi không cho phép người lạ vào khi không có sự đồng ý của chủ biệt thự."
Lục Dư nói: "Chủ của biệt thự số 3, họ Lục - Lục Dư."
Bảo vệ nghe vậy nhanh chóng quay về trong trạm gác lật danh sách xem lại. Đúng là chủ của biệt thự số 3 thuộc về nhà họ Lục, nhưng khi nhìn xuống nhìn thì căn bản không thấy hai chữ "Lục Dư". Bảo vệ nhíu mày, tiếp tục hỏi thăm: "Cậu chắc chứ? Nhà họ Lục không có ai tên Lục Dư cả."
Thanh niên lẳng lặng đứng đó, ánh nắng nóng bỏng thuộc về mùa hè rơi xuống đầu vai càng làm nổi bật thêm làn da trắng ngần của cậu, cậu nhìn vào mắt bảo vệ, từ đầu ngón tay chảy ra một luồng sương mờ như là tơ lụa đen nhánh quấn chặt lấy cánh tay bảo vệ.
Không đến mấy giây, bảo vệ liền thay đổi: "Mời cậu vào."
Diện tích Vườn Hoa Cẩm Tú rất lớn, nhưng Lục Dư tiếp nhận hiến tế về tinh thần và thể xác của tiểu thiếu gia, thừa hưởng tất cả ký ức của đối phương, cậu lần theo ký ức trong đầu đi thẳng một đường tới ba toà nhà, đẩy cửa chính biệt thự ra.
Tiếng mở cửa lập tức thu hút quản gia trong nhà, đối phương vội vàng đi từ phòng bếp ra, nhìn thấy Lục Dư thì sửng sốt một giây, sau đó nhíu mày: "Cậu hai? Cậu đã đi đâu? Mấy ngày nay không thấy bóng dáng, điện thoại cũng không liên lạc được. Ông chủ và cậu cả đều rất tức giận."
"Tức sắp chết chưa?"
Quản gia: "Sao?"
Lục Dư nhìn quản gia lớn hơn cha Lục vài tuổi này, dòng ký ức chảy qua đầu cậu. Cậu bình tĩnh đánh giá người quản gia đang bày ra biểu cảm giả vờ nhưng lại khống chế rất tốt này, ít nhất là không lộ rõ vẻ mặt chán ghét đến tận xương tủy giống cha con Lục gia, cậu chỉ liếc mắt một cái đã nhìn thấy rõ. Nhưng sự chán ghét đối với xuất thân từ khu ổ chuột làm mất hết mặt mũi Lục gia của Lực Dư trong nội tâm của ông ta chưa từng giảm bớt đi chút nào.
Hơn nữa, quản gia cực kỳ yêu thương Lục Lịch, chính vì vậy mà trong lòng ông ta oán hận Lục Dư.
Đôi môi xinh đẹp nhếch lên, trên khuôn mặt tinh xảo lại không có nửa điểm ôn hòa, vẻ mặt Lục Dư như tuyết tùng trong núi: "Lần sau chờ bọn họ tức chết hẵng nói cho tôi biết tin."
Cậu đi lướt qua người quản gia, lúc lướt ngang qua ánh mắt sâu thẳm giống như ngưng tụ một đám sương đen, giọng nói thanh niên mang theo hơi lạnh như gió đêm mùa xuân: "Bọn họ đi đâu rồi?"
Đôi mắt quản gia sững sờ: "Ông chủ và bà chủ đi tỉnh Y, cậu cả đang ở công ty, gần đây cậu út có quay chương trình, chắc phải đến ngày mốt mới trở về."
Đôi chân dài Lục Dư sải bước, vẻ mặt bình tĩnh lên tầng về phòng.
Biệt thự này chỉ có người của Lục gia sống, vợ chồng họ Lục, cậu cả Lục Tiêu và cậu chủ giả Lục Lịch đều sống trên tầng ba, chỉ có mình Lục Dư bị xếp đến phòng cuối dãy tầng hai. Đẩy cửa ra, bên trong tối âm u, bình thường ánh sáng mặt trời rất khó chiếu vào đây, lại thêm không có ai dọn dẹp khiến căn phòng thoang thoảng mùi ẩm mốc.
Trên thực tế lúc Lục Dư mới trở về, vợ chồng Lục gia sắp xếp cho cậu ở thư phòng tầng hai. Nhưng nghe nói thư phòng kia trước này đều là Lục Lịch sử dụng. Nhà họ Lục thấy thư phòng kia ánh sáng tốt, khi Lục Lịch đọc sách mệt, đẩy cửa sổ ra chính là khung cảnh sân sau dễ chịu. Suy nghĩ nửa ngày cuối cùng vẫn không cam lòng để Lục Dư ở.
Lục Dư cũng không để ý chút nào, đối với y tại thời điểm đó có một ngôi nhà đã là niềm vui bất ngờ, cho dù có là một gian phòng nhỏ y cũng thích.
Chỉ là quan hệ máu mủ cuối cùng vẫn thua trước thời gian, Lục Lịch làm con của Lục gia gần hai mươi năm khiến Lục Dư như một tên hề không biết tự lượng sức mình, ảo tưởng có thể chen vào, thật ra chỉ là tên ngu.
Lục Dư dựa vào giường, cậu lấy điện thoại di động ra, lên mạng tìm kiếm thông tin của Lục Lịch.
Lục Lịch là nhân vật của công chúng.
Nó không phải minh tinh thông thường mà là biểu tượng được chính phủ tạo nên.
Khoảng mười năm trước, từ trường dao động xuất hiện khắp nơi trên thế giới, đồng thời chất phóng xạ ẩn chứa trong lòng đất bộc phát kéo theo hàng loạt thiên tai như núi lửa phun trào, động đất, bị một số người hấp thụ trở thành người đột biến. Họ không chết mà mở ra một cuộc sống mới, được gọi là dị năng giả.
Bởi vì gen biến dị nên những dị năng giả có những khả năng khác nhau.
Một số dị năng giả có thể tùy ý biến đổi thân thể, từ cơ thể loài người biến ra các đặc trưng của thú như việc mọc móng vuốt sắc nhọn, có thể dễ dàng lấy mạng của một đám người chỉ bằng một đòn.
Một số dị năng giả khác lại có thể khống chế các nguyên tố tự nhiên, sấm sét, mưa gió trong tay họ cũng biến thành vũ khí.
Sự xuất hiện của dị năng giả lúc đó đã khiến chính phủ và người dân cảm thấy kinh hoảng, nhưng chỉ vẻn vẹn hai năm sau, trong thế giới hỗn loạn vì sự xuất hiện của dị năng giả đã xuất hiện sinh vật đáng sợ hơn - Chủng biến dị.
Không ai biết chủng biết dị tới từ đâu, ngoại hình bọn chúng quái dị, một số có tứ chi thon dài rất giống con người, một số lại bò trên mặt đất như gia súc, chúng khát máu, biến dị và ăn thịt người, khiến toàn bộ thế giới bao trùm bởi bóng tối. Bấy giờ, những dị năng giả luôn luôn bị bài xích cuối cùng cũng phát huy tác dụng của mình.
Bọn họ bảo vệ quốc gia mình, tiêu diệt tất cả chủng biến dị, một lần nữa nhận được sự ủng hộ từ chính phủ và nhân dân.
Như một điều kiện để sống chung với loài người, mỗi dị năng giả đều bị yêu cầu đăng ký trong danh sách và họ không được phép sử dụng năng lực của mình trừ trường hợp cần thiết. Đổi lại, Viện khoa học cung cấp cho dị năng giả Nguồn Sống.
Tuổi thọ của dị năng giả ngắn, đây là sự thật sau này mới được phát hiện. Tuổi thọ chính là cái giá mà họ phải trả để tự nhiên biến đổi họ.
Những năm gần đây, cùng với sự biến mất của chủng biến dị, dị năng giả cũng dần hòa nhập với xã hội, thế giới dần đi vào quỹ đạo. Với tư cách là một thành viên của nhóm dị năng giả, bởi vì Lục Lịch có hình tượng và gia thế tốt bị chính phủ đưa ra để thành hình mẫu của những dị năng giả...
Nhìn thấy dị năng giả này không? Cậu ta hiền lành vô hại, được nhiều người yêu mến.
Mà những gì quần chúng nhân dân đề xuất cũng là mục đích ban đầu của bên chính quyền: Dị năng giả và người bình thường có thể chung sống hòa thuận với nhau.
Lục Dư nhanh chóng chú ý tới tin tức mới nhất của Lục Lịch, chương trình tạp kỹ mà Lục Lịch đang quay là chương trình về đời sống, đúng lúc bây giờ là thời gian phát sóng trực tiếp. Lục Dư theo đám đông vào phòng phát sóng trực tiếp, lập tức thấy Lục Lịch.
Thanh niên ôm gối ngồi khoanh chân trên ghế sofa, vẻ mặt nhu hòa ngẩng đầu nói chuyện với mọi người. Khác với dung mạo tinh xảo như sương tuyết của Lục Dư, ngoại hình Lục Lịch có phần mềm mại kết hợp với mái tóc xoăn đen giống thỏ con không có chút sát thương nào. Điều này hoàn toàn khác với ấn tượng về dị năng giả trong lòng mọi người, cũng dễ dàng được mọi người đó nhận hơn.
Bão bình luận liên tục chạy qua.
[Lịch Lịch đáng yêu quá đi! Không ngờ thế mà cậu ấy lại là dị năng giả!]
[Đừng có dị năng giả dị năng giả mãi, mọi người đều là người bình thường, chúng ta đều phải trở nên tốt hơn!]
[Vừa nghĩ đến năm đó dị năng giả như Lịch Lịch bảo vệ chúng ta, trái tim mẹ già này của tôi mềm thành nước, con trai thật tuyệt!]
[Ơ, Lịch Lịch lại gọi điện thoại à?]
[Đúng vậy, nghe nói mấy hôm rồi người nhà không liên lạc được với anh thứ. Cũng nghe đồn rằng người anh này rất đáng ghét, thường xuyên không nể mặt Lục Lịch, chẳng hiểu tại sao Lục Lịch lại quan tâm đến anh ta như vậy.]
[Lịch Lịch của chúng ta tốt bụng quá đi~]
Lục Dư mở loa, nghe rõ ràng cuộc nói chuyện của Lục Lịch.
Lục Lịch kề điện thoại sát bên tai, mic gắn ở cổ áo thu lại rõ ràng cuộc nói chuyện của nó cùng người ở đầu dây bên kia truyền đến máy quay. Lục Lịch mềm mại gọi một tiếng "anh cả" với đôi mắt cong cong cười, sau đó giọng nói trầm ấm của người đàn ông đáp lại. Lục Lịch hỏi gã: "Có tin tức gì của anh hai không ạ? Anh ấy không về nhà mấy ngày rồi, em hơi lo lắng cho an toàn của anh ấy. Anh cả, mấy người anh phái đi có tìm được anh ấy không?"
Lục Tiêu nghe thấy tiếng "anh hai" thì cảm thấy chán ghét.
Nếu như có thể gã không muốn lãng phí thời gian và tinh lực trên người Lục Dư, nhưng nếu đây là yêu cầu của Lục Lịch, người làm anh như gã sẽ không bao giờ từ chối. Xoa mi tâm đang nhức nhối, đè xuống sự chán ghét trào ra từ đáy lòng, gã nói: "Chưa, không biết cậu ta chạy đến chỗ nào rồi. Em đừng lo nữa mà ghi hình cho tốt, anh sẽ đi tìm cậu ta."
Lục Lịch nghe vậy ừ một tiếng rồi vội vàng nói: "Vậy anh cả cũng phải chú ý nghỉ ngơi nha, đợi em trở về, ba người chúng ta cùng đi ăn cơm có được không?"
"Được, tất cả đều nghe em."
Lục Tiêu biết Lục Lịch đang quay chương trình nên chuyển chủ đề, sau khi hỏi thăm em trai có ăn được ngủ được không thì cúp máy như thường lệ. Một khách mời trong chương trình nghe được cuộc nói chuyện của cả hai bèn lại cần cười hỏi: "Lục Lịch này, nhà cậu còn một người anh nữa sao?"
Lục Lịch gật đầu cười: "Ừm, anh hai mất tích đã lâu, cha và gia đình phải mất hơn mười mấy năm mới tìm được. Nhưng khả năng là ở bên ngoài khá lâu làm cho anh ấy hơi không quen với chúng tôi."
Vị khách gật gù, nghĩ thầm có lẽ không phải là không quen.
Mà là cậu chủ này đã quen thói sống lỗ mãng của dân thường, cho nên không có khí chất của một cậu chủ sao?
Hiển nhiên, không chỉ có vị khách này nghĩ vậy.
[Chậc, còn tưởng cậu ta là cậu chủ giống với Lịch Lịch chứ, loạn nửa ngày hóa ra là đồ con hoang.]
[Chị phía trên nói hay quá, sao không đi xuất bản sách đi hahaha.]
[Dường như có thể lập tức phân biệt được giữa cậu chủ và con hoang khác biệt thế nào rồi nha. Lịch Lịch sao lại quan tâm nó như vậy chứ?]
[Đúng đúng đúng, thứ con hoang này chắc không coi Lịch Lịch là người nhà đâu nhỉ? Nếu không sao có thể bỏ nhà đi lâu thế mà không nói cho người nhà biết?]
[Không thể hòa nhập cũng rất bình thường mà. Ngược lại là mấy fan của cậu Lịch này làm người khác mở rộng tầm mắt. Mở miệng là nói gà rừng*, vậy thì Lục Lịch của mấy người là gà công nghiệp à? Chà, công nghiệp quả nhiên là hơn người một bậc.]
*Chơi chữ: Gà rừng = con hoang >< Gà công nghiệp
[Đm hahahahaha chị gái này không nên rời khỏi giới văn học nha.]
Bão bình luận nhanh chóng trở nên rùm beng, Lục Dư thu nhỏ màn hình phát sóng trực tiếp, lật mở danh bạ điện thoại. Trong danh bạ chỉ lưu bốn số, vợ chồng họ Lục, Lục Tiêu và Lục Lịch. Khi trước, lúc Lục Dư lưu thêm số của bốn người này đã rất vui vẻ, giờ nhìn lại chỉ cảm thấy nực cười. Thật ra chỉ có lần đầu tiên gọi vợ chồng họ Lục là đối phương bắt máy, từ đó về sau thì toàn là trợ lý nghe, lạnh băng đáp lại y một câu: Tổng giám đốc Lục đang bận, lát nữa sẽ gọi lại.
Một, hai lần như vậy, Lục Dư không còn làm khó đối phương cũng như làm khó chính mình nữa.
Thanh niên nhắm mắt suy nghĩ, ánh sáng yếu ớt từ màn hình điện thoại trong căn phòng u ám lại nổi bật lạ, ngón tay trắng như sứ của cậu chạm vào một cái tên nào đó. Đảo mắt liền thấy Lục Lịch trong phòng livestream cầm điện thoại di động lên, biểu cảm nghi ngờ nhìn số điện thoại lạ hoắc, ngay lập tức ấn nhận cuộc gọi.
"Xin chào, cho hỏi là ai vậy?"
Lục Dư không lên tiếng đáp lại ngay, Lục Lịch càng thêm khó hiểu, lặp lại câu hỏi lần nữa: "Xin chào? Cho hỏi anh là ai?"
Thanh niên nãy giờ vẫn im lặng lúc này đột nhiên cười nhẹ một tiếng, ánh mắt của cậu vẫn luôn nhìn Lục Lịch, nhẹ giọng nói: "Quan tâm anh như thế mà ngay cả số điện thoại của anh cũng nhận không ra. Lục Lịch, em khiến anh hai thất vọng quá."
Trong giây lát, Biểu hiện của Lục Lịch trước máy quay trở nên hết sức kỳ quái.
Nhưng Lục Dư không cho nó cơ hội bào chữa.
Cậu lãnh đạm nói: "Anh với em đúng là khác nhau thật, thân là con ruột của nhà họ Lục nhưng lại lưu lạc ở ngoài hai mươi năm, lúc nào trong lòng cũng chờ đợi đến ngày cha mẹ tìm được mình. Nhưng thực tế thì thật đáng thất vọng, họ nhận nuôi em như con trai ruột, còn đối với con trai ruột như anh thì lại xem như người ngoài. Em biết thái độ của người Lục gia đối với anh, em cũng biết chính xác anh bị mắc kẹt ở đâu nên mới mất tích suốt mấy ngày qua. Vậy nên đừng tỏ vẻ tình anh em thân thiết trước máy quay, bộ dạng giả vờ của em khiến anh thấy kinh tởm lắm."
Dừng một chút, khóe môi thanh niên nhếch lên như đang cười nhưng giọng lại lạnh nhạt như tuyết, thấp giọng hỏi: "Đến cùng ai mới là gà rừng trong miệng người hâm mộ của em đây, hửm?"