Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ôn Bạch vừa nói xong, toàn bộ hiện trường rơi vào bầu không khí yên tĩnh chết chóc.
Đạo sĩ kia sững sờ thật lâu, mãi mới tìm về được giọng nói của mình: “Vi phân và tích phân?”
Đó là cái gì?
Anh ta hoàn toàn chưa từng được nghe tới chứ đừng nói là có so tài được hay không.
Không muốn muối mặt hỏi lại Ôn Bạch, đạo sĩ kéo tay người bên cạnh mình, “Tích phân gì kia là cái gì?”
Người bên cạnh anh ta trầm tư nửa ngày, đáp: “Là một thứ mà cậu chưa được học bao giờ.”
“Thế sao cậu ta lại biết?”
“Cậu ấy không phải là người.”
Người kia không nghe ra ý tứ trêu chọc trong lời nói, đột nhiên hoảng sợ.
Lần thứ hai quay mặt lại, kiếm đồng xu càng được giơ cao hơn, lần này mũi kiếm nhắm thẳng vào mặt Ôn Bạch, “Cậu không phải là người!”
Ôn Bạch: “…”
Lục Chinh mất kiên nhẫn, hỏi Ôn Bạch: “Có muốn không?”
Ôn Bạch: “Muốn gì ạ?”
Lục Chinh: “Thanh kiếm kia.”
Ôn Bạch lắc đầu: “Không muốn.”
Có dùng được đâu, đã thế lại xấu quắc.
Một giây trước Ôn Bạch còn không hiểu tại sao Lục Chinh lại hỏi điều này, một giây sau cậu lập tức được biết.
Cậu vừa nói không muốn xong, Lục Chinh huơ tay một cái, ngón tay chạm nhẹ vào thanh kiếm kia.
Sau đó, tất cả mọi người nhìn thấy rất rõ ràng, sợi dây đỏ kết nối những đồng xu đứt phựt, thanh kiếm đồng xu thoạt nhìn rất bền chắc cứ vậy mà nát luôn. Không nhìn được rõ dây đứt chính xác ở đâu, chỉ nhìn thấy đầu dây bị đứt rơi xuống có dấu vết bị đốt cháy sém.
Còn những đồng tiền cổ bắt mắt kia cũng rơi rớt lung tung xuống nền, tiếng động vừa thanh vừa kéo dài, cường độ như đánh thẳng vào linh hồn.
Người kia cứng ngắc cúi đầu, nhìn hai viên đá buộc trên kiếm rơi trúng chân mình rồi nằm lẫn trong đám tiền xu: “…”
Tất cả mọi người: “…”
Cmn đây là chuyện mà con người có thể làm được à?
Những người khác không biết nhưng người của Thanh Uẩn Quán lại biết rất rõ lai lịch của thanh kiếm này, tuy không sánh được với vài món đồ nổi danh trong giới nhưng cũng là một đồ vật tồn tại nhiều năm.
Nhưng lần này chỉ bị chạm một cái đã bị hủy tan tành.
Người của Thanh Uẩn Quán đồng loạt hít vào một hơi khí lạnh, vô thức lui về sau một bước. Vừa rồi chỉ là chạm vào thân kiếm, nếu trực tiếp chạm vào người bọn họ sợ là bọn họ cũng sẽ nằm đất luôn mất.
Không chỉ có đám người kia, đến chính Ôn Bạch cũng rất kinh ngạc.
Xưa nay cậu hoàn toàn không biết hóa ra dáng vẻ nổi giận của Lục Chinh chính là thế này, suy ra thường ngày đối xử với cậu như vậy đã là tốt lắm rồi.
Trịnh Lộ đang chuẩn bị hòa giải cũng bị dọa ngốc lăng, tầm mắt vẫn chưa thoát khỏi đống tiền xu cổ nằm rải rác kia.
“Có đi nữa hay không?” Trên mặt Lục Chinh viết to ba chữ “mất kiên nhẫn”.
Chỉ một câu ngắn gọn, lại chẳng khác nào tiếng sấm nổ bên tai mọi người.
Trịnh Lộ vội vàng khom người, đưa tay làm động tác xin mời.
Còn người của Thanh Uẩn Quán cũng tự động đứng gọn sang hai bên, chừa một lối đi rộng rãi ở giữa, người đang nhìn trời tiếp tục nhìn trời, người đang nhìn đất tiếp tục nhìn đất, không một ai dám đối diện với tầm mắt của Lục Chinh.
Hai người kia đi xa rồi mà Lý Chí Thanh vẫn đứng bất động tại chỗ.
“Sư, sư phụ, kiếm của con không, không còn nữa.” Đạo sĩ kia nghẹn ngào nói.
Lý Chí Thanh nhìn đống tiền xu dưới đất, nửa ngày không đáp lại. Ông ta biết rõ, thứ người này đánh nát không chỉ là thân kiếm mà còn là kiếm khí, cho nên mới tan nát một cách triệt để như vậy.
“Con nhặt về được cái mạng là tốt lắm rồi.” Lý Chí Thanh thở dài.
Lâm Khâu cũng không ngờ hai người kia lại có đạo hạnh sâu như vậy. Cậu ta nhìn theo bóng lưng của Lục Chinh, rồi lại nhìn dây ngọc hồ lô đeo trên cổ tay Ôn Bạch, quyết định đi theo. Nếu cậu ta đoán không sai, hai vị này thật sự sẽ giúp được Chính Thiên Quán bọn họ.
Một đệ tử của Thanh Uẩn Quán ở bên cạnh không biết Lâm Khâu đang nghĩ gì, nhìn động tác của đối phương, thầm nghĩ không hay rồi, vội vàng kéo cậu nhóc lại: “Tiểu sư đệ, đệ muốn đi đâu?”
Những người xung quanh biến sắc, hỏi: “Chẳng lẽ là muốn đi tìm hai người kia?”
Lâm Khâu gật đầu.
“Cậu điên rồi!”
“Vị tiền bối kia rõ ràng đang nổi nóng, muốn làm quen thì cũng không thể kết bạn ngay lúc này được, đừng kích động!”
“Sư phụ, thầy mau khuyên nhủ tiểu sư đệ này đi.”
Ai ngờ, Lý Chí Thanh lại gật đầu: “Thầy đi cùng con.”
Các đệ tử của Thanh Uẩn Quán: “…”
Lý Chí Thanh quyết định rồi.
Thực ra những gì bọn họ vừa nói không phải là không có lý, vừa mới mạo phạm người ta, đúng là không phải thời cơ tốt để làm quen kết bạn. Nhưng loại năng lực cực cao này, không phải muốn gặp là gặp được, có khi cả đời cũng chỉ được gặp một lần mà thôi.
Lâm Khâu biết Lý Chí Thanh đang nghĩ gì.
Tuy mong muốn ban đầu không giống nhau nhưng truy cứu ngọn nguồn thì mục đích lại giống nhau.
Đoàn người kia lại đi vòng trở lại.
Cho dù nhóm Lý Chí Thanh rất cẩn thận, cố ý khống chế khoảng cách, chờ hai người kia đi hết khoảng sân ngoài mới theo sau, chỉ lo đi gần quá sẽ chọc giận Lục Chinh.
Nhưng chưa đi được mấy bước đã bị Lục Chinh phát giác.
“Phiền phức.” Lục Chinh nhíu mày, dừng bước xoay người lại.
“Cảm thấy một thanh kiếm vẫn chưa đủ đúng không?”
“Hay là cảm thấy đầu của mấy người cứng hơn thanh kiếm kia?”
Nhóm Lý Chí Thanh đứng đằng xa, cách cả một khoảng sân, nghe thấy tiếng của Lục Chinh, suýt chút nữa quỳ hết xuống.
Ôn Bạch còn đang hoang mang không biết Lục Chinh nói chuyện với ai, nhìn ra ngoài cửa sổ thấy đoàn người đứng chỉnh tề ngoài sân mới hiểu.
Cậu đang chuẩn bị mở miệng, bỗng nhiên đối diện với tầm mắt của Lâm Khâu đứng ở đầu đội ngũ.
Lâm Khâu còn hành đại lễ với cậu.
Ôn Bạch không nhìn được rõ biểu cảm của đối phương, chẳng biết tại sao, cậu cảm giác đối phương như có điều gì đó muốn nói.
Ôn Bạch có ấn tượng khá tốt với vị tiểu đạo trưởng tướng mạo đoan chính này, hơn nữa vừa rồi tiểu đạo trưởng còn ra mặt nói chuyện giúp bọn họ, vì vậy cậu âm thầm kéo góc áo Lục Chinh.
Lục Chinh nghiêng đầu nhìn Ôn Bạch.
Ôn Bạch không lên tiếng, chỉ khẽ lắc đầu.
Thấy Lục Chinh không trả lời, trong lòng Ôn Bạch cũng không chắc lắm, nhưng cậu thực sự không biết nên nói gì, Trịnh Lộ vẫn còn đang ở đây, rất nhiều thứ không tiện nói, không thể làm gì khác hơn là nháy mắt một cái.
Lục Chinh: “…”
Rồi lại chớp chớp mắt.
Lục Chinh: “………”
Tên nhóc này rốt cuộc là học được từ ai? Sao lại thích làm nũng thế nhỉ?
Ôn Bạch hoàn toàn không biết lúc này trong lòng Lục Chinh, thiết lập tính cách “yếu ớt thích làm nũng” của cậu đã được hình thành, cũng may là Lục Chinh không còn tức giận nữa, trông có vẻ đã vui lên một chút rồi.
Lúc bọn họ đi vào phòng, Trịnh Bác Xương lập tức đứng dậy khỏi ghế sô pha.
Khi nhìn thấy diện mạo của Lục Chinh và Ôn Bạch, bộ dạng của ông ta như thể bị một chậu nước lạnh dội vào đầu.
Quá trẻ tuổi rồi.
Không phải ông ta cảm thấy trẻ tuổi không tốt, chỉ là nhiều đại sư kinh nghiệm phong phú như vậy còn đang bó tay toàn tập, người trẻ tuổi thế này sợ là cũng bất lực không làm gì được.
Biểu cảm thất vọng của Trịnh Bác Xương lộ rõ, Trịnh Lộ nhìn thấu, đang định tiến tới nhắc nhở cha mình tuyệt đối đừng đắc tội với đại sư thì Trịnh Bác Xương nhìn thấy nhóm người Lý Chí Thanh cũng đang chờ ngoài cửa. Ông ta lập tức mở cờ trong bụng.
Từ khi xảy ra chuyện đến nay, Trịnh Bác Xương mời không ít đạo sĩ và hòa thượng tới, tất cả đều trắng tay trở về, nhưng Lý Chí Thanh là người thực sự có ít bản lĩnh, hơn nữa còn xuất thân từ một đạo quán lâu đời nổi danh như Thanh Uẩn Quán.
Bây giờ quay lại, có khi là đã phát hiện ra được gì đó.
Trịnh Bác Xương chưa kịp bước lên thì Lý Chí Thanh đã vái chào hành lễ với Lục Chinh trước, đã thế lại còn là một đại lễ cực kỳ long trọng và đầy đủ nghi thức.
Chân duỗi ra của Trịnh Bác Xương bị khựng lại giữa không trung: “???”
Trịnh Lộ nãy giờ rảnh rỗi, vội vàng giới thiệu: “Cha, vị này chính là thần tiên thật sự!”
“Một ngón tay có thể phá nát một thanh kiếm!”
Trịnh Bác Xương tròn mắt: “Một, một thanh kiếm?”
Trịnh Lộ gật mạnh, “Chính là thanh kiếm mà hôm trước cha hỏi vị tiểu đạo trưởng kia có thể bán hay không, để treo ở đầu giường trừ tà ấy!”
Đôi mắt của Trịnh Bác Xương trợn càng to hơn: “Thật hả?”
Trịnh Lộ chỉ ra bên ngoài: “Mấy đồng xu vẫn còn nằm la liệt đầy dưới nền đó, nếu không tin cha cứ tự đi xem!”
Nếu không phải trong nhà đang có nhiều người, nước mắt của Trịnh Bác Xương suýt nữa đã trào ra.
Chờ lâu như vậy, cuối cùng cũng thực sự chờ được.
Ông ta định nói thêm mấy câu khách sáo, Lục Chinh lại nhíu mày: “Tranh đâu?”
Cái khẩu khí này… không giống đến xem tranh mà giống đến cướp tranh.
Nhưng Trịnh Bác Xương không dám tỏ thái độ dị nghị gì, ông ta biết có không ít cao nhân tính tình không được bình thường cho lắm, thức thời im lặng, đưa tay mời người đi cùng mình vào phòng để tranh.
Phòng để tranh nằm dưới lòng đất, phải đi qua không ít bậc cầu thang, ánh sáng cũng dần dần tối đi.
Lâm Khâu vẫn luôn yên lặng đi theo phía sau, cân nhắc một hồi, quyết định cắn răng đi nhanh vài bước tới bên cạnh Ôn Bạch, còn cung kính gọi: “Tiên trưởng.”
Ôn Bạch sống hơn hai mươi năm, từng được nghe không ít người gọi là “học trưởng*”, lần đầu tiên bị gọi là “tiên trưởng”, cậu dở khóc dở cười nói: “Gọi tôi Ôn Bạch là được rồi.”
(*học trưởng: cách xưng hô tôn trọng lớp anh/chị ở trường học (đàn anh/đàn chị), tương tự, tiên trưởng cũng là cách xưng hô tôn trọng một vị tiên)
Nhưng Lâm Khâu vẫn không dám gọi thẳng tên của Ôn Bạch.
“Thứ cho vãn bối mạo phạm, có chuyện này muốn thỉnh giáo tiên trưởng. Ngài có thể tiết lộ một chút về dây ngọc hồ lô trên tay được không? Ngọc hồ lô này… dùng để làm gì vậy?”
Ôn Bạch ngẩn ra, bước chân dừng lại, đến cả Lục Chinh cũng quay người.
Ôn Bạch cúi đầu nhìn ngọc hồ lô nằm yên lặng trên cổ tay mình, rồi nhìn sang Lục Chinh. Cảm giác của cậu quả nhiên không sai, Lâm Khâu đúng là có lời muốn nói.
Nhưng cậu chưa nhìn thấu được mục đích của đối phương là gì nên không muốn nhiều lời: “Không làm gì cả, chỉ là một món đồ trang sức thôi.”
Lâm Khâu im lặng phút chốc rồi mới gật đầu, tự giác lui về sau.
Ngoại trừ Ôn Bạch và Lục Chinh, những người khác không biết tình hình cụ thể thế nào, chỉ biết Lâm Khâu bước lên nói gì đó với Ôn Bạch.
Đoàn người tiếp tục đi xuống tầng hầm.
Ôn Bạch đi tới sát cạnh Lục Chinh, nhỏ giọng hỏi: “Sao cậu ấy lại hỏi như vậy? Cậu ấy nhìn thấy đèn sen nhỏ à?”
Lúc trước cậu không để ý lắm, giờ mới nhớ ra, tầm mắt của Lâm Khâu quả thực đã dừng lại trên cổ tay mình không ít lần.
Lục Chinh: “Một tiểu đạo sĩ mà thôi, không có bản lĩnh đó.”
Ôn Bạch: “Hay là ngọc hồ lô có vấn đề?”
Lần này Lục Chinh không nói gì nữa.
Chỉ là một tiểu đạo sĩ, Lục Chinh vốn dĩ chẳng để tâm, nhưng người đứng bên cạnh hắn thì lại không khiến hắn bớt lo. Đừng tưởng hắn không biết, vừa rồi người này còn giúp cái tên Lâm Khâu kia nói chuyện.
Nghĩ tới đây, Lục Chinh nghiêng đầu sang, nghiêm túc nhìn Ôn Bạch, nói chậm rãi từng chữ: “Bất kể là vấn đề gì, cách xa cậu ta ra một chút.”[Hết chương 15]