Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); 34: Anh đợi tôi.
Edit: J.F
" Tôi không có yêu đương."
Đàm Mặc trả lời.
Trả lời như vậy xem như thừa nhận có người trong lòng.
Nội tâm Tiêu Gia Ánh có chút mất mát, không hẳn vì Đàm Mặc có đối tượng yêu đương, phần nhiều là vì thái độ sống khép kín của y.
Đứa nhỏ trong nhà trưởng thành, tự quyết định cuộc sống riêng, người lớn cảm thấy mất mát là chuyện bình thường, Tiêu Gia Ánh an ủi bản thân mình như vậy.
Đi dạo siêu thị, Đàm Mặc không vừa ý được một bộ nào, giá những bộ đồ đó quá đắt, mỗi khi Gia Ánh hỏi y thích hay không, y liền im lặng ôm khuôn mặt không cảm xúc, cuối cùng Gia Ánh đành phải tự chọn mua vài món cho y.
"Chất liệu mấy bộ này mỏng, khai giảng là có thể mặc được, suốt ngày mặc đồng phục cũng không tốt."
Thấy Đàm Mặc xách quần áo đi phía trước, không biết có nghe mình nói hay không, Gia Ánh thở dài trong im lặng.
Rất nhanh đã đến Tết âm lịch.
Khi trước, mỗi khi đến dịp Tết, Gia Ánh nhiều ít cũng có chút chờ mong, bây giờ lại chỉ có lo lắng.
Cậu sợ Đàm Mặc gặp phải chuyện thương tâm.
Dì Đàm sẽ mất đi trong ngày cuối năm, chuyện này Gia Ánh đương nhiên không thể quên được.
Tranh thủ trước kỳ nghỉ đông, cậu đã sắp xếp kế hoạch ổn thỏa.
Tuy rằng đang trong mùa du lịch vàng, nhưng bởi thời tiết rét lạnh nên giá mấy tour du lịch ở gần đây không đắt lắm, chuyến du lịch ở thành cổ dành cho hai người chỉ hơn một ngàn đồng, còn có thể ở một đêm trong khách sạn 5 sao.
Nhìn cái tên "Chuyến du lịch tình yêu dành cho hai người" trên trang web, Tiêu Gia Ánh mím môi, click mở khung chat tư vấn, đăng ký tên mình và Đàm Mặc.
Trên đường về nhà, Tiêu Gia Ánh ôm di động, lúc nói chuyện khói trắng phả ra khỏi miệng:
"Này Đàm Mặc, có rảnh nói chuyện không?"
Ví giảm bớt gánh nặng kinh tế cho Tiêu Gia Ánh, từ ngày nghỉ đông đầu tiên Đàm Mặc đã đi làm công ở tiệm net, ca đêm.
"Ngày mai anh nghỉ rồi, dẫn em đi dạo thành cổ, em nói với ông chủ một tiếng, xin nghỉ 2 ngày, hoặc tìm ai đó đổi ca trực đi."
Đầu dây bên kia im lặng.
"Không được sao?"
Tiêu Gia Ánh dừng bước.
Không ngờ Đàm Mặc còn không thèm viện cớ:
"Không có hứng thú."
"Sợ tốn tiền sao? Chuyện này em yên tâm đi, anh chọn đi theo đoàn, giá cũng không cao, hơn nữa...."
"Không nói nữa."
Đầu dây bên kia ồn ào, tiếng nói của y không rõ ràng lắm:
"Có người gọi phục vụ."
Cúp diện thoại, Tiêu Gia Ánh tiếp tục đi về nhà.
Hiện giờ mọi người đều đã về quê, số lượng xe cộ trên đường đã giảm đi một nủa, thành phố lớn như vậy lại trở nên vắng lặng, buồn tẻ.
Cậu hiểu Đàm Mặc, đây là cách y tự vệ: khi y thật sự cảm thấy khó chịu, y không muốn người khác nhìn thấy một mặt khác của mình.
Nhưng Tiêu Gia Ánh vẫn luôn cho rằng, bản thân cậu có tư cách cùng Đàm Mặc trải qua những ngày khó khăn.
"Thôi."
Cậu lắc lắc đầu.
Bạn sinh viên cũng đã rời khỏi nhà cho thuê, căn nhà có chút trống vắng.
Tỉnh dậy vào sáng hôm sau, Tiêu Gia Ánh dùng một ngày để vệ sinh nhà cửa, sau đó ra ngoài mua một ít đồ ăn.
Tiêu Duy và Lưu Huệ, ba mẹ cậu chưa từng xuất hiện ở đây, chứng tỏ bọn họ không có liên quan gì đến thế giới này, có tồn tại hay không cũng không thay đổi được bất cứ điều gì.
Vậy cũng tốt, Tiêu Gia Ánh trải qua sinh hoạt phong phú ở đây, thật sự không có sức mà đi đối phó với bọn họ, cuộc sống ở đây rất đơn giản, cậu cảm thấy đủ, tuy thỉnh thoảng sẽ phiền lòng vì không có tiền nhưng cậu hy vọng thời gian sẽ dài hơn, dài thêm một chút, dài đến lúc gấu của cậu, Đàm Mặc của cậu có thể thoát khỏi bóng ma của quá khứ, tự cung tự cấp cho bản thân mình một cuộc sống bình yên.
Dù sao thì khi trở lại hiên thực cũng không còn tốt như vậy, ý nghĩa kia cũng không còn.
Ngày cuối năm nói đến là đến.
Ngoài cửa Tiêu Gia Ánh dán câu đối xuân, dưới gối đầu cũng để bao lì xì, trên bàn bày hạt dưa, Đàm Mặc nói có việc bận, buổi tối một mình cậu ngồi ăn bữa cơm đoàn viên, mở TV lên, dò tìm kênh có tiết mục xuân để xem_có kênh không thu phí.
Gần đến 8 giờ tối, TV đang phát quảng cáo.
Suy cho cùng thì Tiêu Gia Ánh vẫn chưa đủ chín chắn.
Mặc kệ Đàm Mặc bận bịu thế nào cũng không thể để y một mình ăn tết ở tiệm net, cho dù kéo cũng phải mang người về nhà, cậu mặc áo lông vào, ra ngoài chạy đến tiệm net Đàm Mặc đang làm công.
Mới qua 7 giờ trời đã hoàn toàn tối đen, ngoài trời không có mưa, cũng không có tuyết rơi, nhưng vẫn còn một lớp băng do hai ngày trước có tuyết, gọi xe taxi cũng không được.
Thật vất vả gọi được một chiếc, Tiêu Gia Ánh đứng ở ven đường, ông chủ của siêu thị nhỏ sau lưng đang ở sau quầy xem TV, nhìn thấy cậu thì bảo cậu vào trong:
"Vào trong chờ đi! Trong này ấm áp."
Tiêu Gia Ánh đi vào, mua một thức uống nóng ôm vào trong ngực.
"Đêm giao thừa còn ra ngoài sao?"
"Đi đón em trai, em ấy còn ở bên ngoài vừa học vừa làm."
Ông chủ tựa hồ nhớ đến điều gì, gật gật đầu:
"Là thằng nhóc có vóc dáng rất cao, trên trán có sẹo phải không? Em trai của cậu vậy mà tốt, còn nhỏ mà đã giỏi giang, đã từng giúp tôi cài đặt phần mềm một lần."
Người khác khen Đàm Mặc còn làm cậu vui hơn bản thân được khen, Tiêu Gia Ánh mỉm cười gật đầu:
" Đúng vậy, chính là em ấy."
Ngồi xe đến tiệm net, đêm 30 rồi mà bên trong tiệm còn rất nhiều người.
Nghe nói Tiêu Gia Ánh đến tìm Đàm Mặc, ông chủ xua tay với cậu:
"Nó không có ở đây, giữa trưa đã ra về rồi, nói là có việc."
"Có biết em ấy đi đâu không?"
"Làm sao tôi biết, tôi cũng không phải cha nó."
Lúc đi về thật sự không gọi được xe, Tiêu Gia Ánh đi bộ qua mấy trạm xe buýt, hai chân sưng lên, còn bị ngã đến hai lần, một lần ngã đập đầu gối trên nền xi măng, một lần chống tay phải trên lề đường, tiếng xương cốt va chạm vang lên, cũng may không bị gãy xương hay trật khớp, nhưng mà hơi đau một chút, lòng bàn tay cũng bị trầy xước.
Điện thoại Đàm Mặc vẫn luôn tắt máy.
9 giờ hơn Tiêu Gia Ánh mới về đến tiểu khu.
Khi bị ông chủ cửa hàng bán đồ ăn vặt gọi lại, da mặt cậu bị gió lạnh thổi đến nứt ra, môi cũng nứt nẻ, lông mi bị tuyết ngưng đọng thành từng hạt nhỏ, yết hầu bị đau đến nói chuyện cũng khó khăn.
" Chưa tìm được em trai của cậu sao?"
Ông chủ vươn đầu ra ngoài quầy lớn tiếng hỏi:
"Ây dà! Chắc chắn hai người không gặp nhau rồi, 8 giờ hơn tôi thấy nó đi vào nhà!"
Tiêu Gia Ánh há miệng thở dốc, máu toàn thân lập tức ấm lên, nhưng cậu không chạy nổi, chỉ có thể đi từ từ.
Lúc lên được một nửa cầu thang, Gia Ánh đã nhìn thấy Đàm Mặc, y đang đứng trước cửa nhà chờ cậu, trong tay còn xách theo túi mua hàng.
Đến khi nhìn rõ bộ dạng chật vật của Tiêu Gia Ánh, ngũ quan vốn lãnh đạm của Đàm Mặc nhăn lại:
"Anh đi đâu vậy?"
"Tôi đi tìm em."
Tay Gia Ánh rất lạnh, không lấy chìa khóa ra được, Đàm Mặc thay cậu tìm chìa khóa, lúc chạm đến bàn tay lạnh lẽo của cậu, đôi mắt nhìn về phía cậu, biểu cảm trên mặt trở nên khó chịu:
"Trời lạnh như vậy mà anh đi đến tiệm net tìm tôi?"
"Ừ."
Tiêu Gia Ánh nhỏ giọng trả lời, một phần do lạnh, một phần là cảm thấy mất mặt vì biểu hiện không chín chắn của mình.
Vào cửa, Tiêu Gia Ánh cởi giày rất chậm, lại muốn thay áo khoác lông, tay còn chưa đụng đến khóa kéo, hai chân liền rời khỏi sàn nhà.
Đàm Mặc bế cậu lên, đá văng cửa phòng ngủ.
Tiêu Gia Ánh không kịp phản ứng.
Thả Gia Ánh lên giường, Đàm Mặc cầm điều khiển điều hòa bấm lên đến 30 độ, sau đó lại cởi quần áo giúp cậu.
"Đàm Mặc, không cần đâu."
Tiếng nói Gia Ánh bắt đầu nghẹn.
Đàm Mặc liếc nhìn cậu một cái, cởi áo khoác lông của cậu rồi đứng lên, im lặng đi ra ngoài phòng khách.
……
Thay quần áo ở nhà xong, Tiêu Gia Ánh điều chỉnh hô hấp, kéo cửa phòng ngủ đi ra ngoài.
Bên ngoài đã được dọn dẹp, chén cũng được rửa sạch, trên bàn có thêm một bình nước ấm, đi đến phòng bếp thì thấy Đàm Mặc đang nấu mì bên trong.
"Tết mà ăn mì sao?"
Cằm Đàm Mặc hất về phía tủ lạnh:
"Còn đồ ăn anh để lại, anh không ăn cay, có phải làm riêng cho tôi không?"
Y nói rất bình tĩnh, không biết vì sao mà mặt Gia Ánh hơi nóng lên.
Dù sao thì im lặng cũng có nghĩa là đồng ý, Tiêu Gia Ánh quyết định không nói gì.
Nấu mì, hâm đồ ăn xong, Đàm Mặc bưng lên phòng khách, Tiêu Gia Ánh cũng đã bớt lạnh, ôm ly nước ấm ngồi bên cạnh y xem TV.
Tiết mục xuân cũng đang đến hồi hay nhất.
Đàm Mặc bưng tô inox ăn mì nên phát ra âm thanh nhỏ, trên người Tiêu Gia Ánh quấn chăn, nghe y ăn được vài đũa mì mới hỏi hôm nay y đi đâu.
"Tảo mộ cho mẹ tôi."
Y nói.
Quan sát vẻ mặt của y, thấy y không quá khổ sở thương tâm, Gia Ánh mới hỏi tiếp:
"Vậy tại sao lại không gọi điện thoại được?"
"Không nạp tiền."
"Không phải vậy chứ? Tôi đã cho em phí sinh hoạt rồi, hơn nữa em còn có tiền công làm thêm ở tiệm net, sao lại không có tiền nạp điện thoại?"
"Ăn xong rồi hỏi được không?"
Nhìn y giống như chết đói.
Tiêu Gia Ánh yêu thương mà sờ đầu y:
"Ăn đi."
Gấu của chúng ta.
Y ngừng một chút mới tiếp tục ăn.
Ăn mì xong, uống hết nước canh, Đàm Mặc thả tô xuống, đi đến cửa lấy cái túi cầm trong tay lúc nãy đưa cho Gia Ánh.
"Cho tôi sao?"
Đàm Mặc cầm lấy điều khiển TV bấm chuyển kênh, không trả lời vấn đề này.
Tiêu Gia Ánh mở túi, phát hiện bên trong là một cái di động cao cấp mới tinh, hiện giờ đang có giá trên 5000 đồng, cậu trừng mắt nhìn Đàm Mặc:
"Có tiền liền tiêu xài phung phí hả?"
Kênh trên TV dạo qua một vòng lại trở về tiết mục xuân.
"Quá lãng phí! Nếu biết trước em không bận bịu gì, tôi phải kéo em đi du lịch cho bằng được."
Đàm Mặc làm ngơ lời Gia Ánh nói, đứng dậy đi rửa chén.
Tiêu Gia Án nhìn điện thoại di động trong hộp, ở thế giới hiện thực cậu đã từng dùng một cái còn tốt hơn cái này nên không cảm thấy mới mẻ, huống chi cái này còn mua bằng tiền mồ hôi nước mắt của Đàm Mặc, cậu chỉ có cảm giác đau lòng, không hề cảm thấy vui vẻ.
Rửa chén xong, Đàm Mặc nhìn túi mua hàng còn nguyên đặt trên bàn, sắc mặt hơi tối đi.
Sau đó cùng nhau xem tiết mục xuân, Đàm Mặc không vui vẻ chút nào, Tiêu Gia Ánh lại còn muốn hỏi về ngày giỗ của dì Đàm.
Vừa qua 12 giờ đêm, bên ngoài liền bắt đầu bắn pháo hoa, âm thanh đùng đùng chấn động cả một góc trời.
Hai người đứng ở ban công xem pháo hoa, Tiêu Gia Ánh nhìn pháo hoa, Đàm Mặc nhìn Tiêu Gia Ánh, Gia Ánh hỏi:
"Sao em cứ nhìn chằm chằm tôi vậy?"
Đàm Mặc thu hồi ánh mắt:
"Anh không thích sao?"
"Hả?"
"Quà của tôi tặng anh."
Tiêu Gia Ánh nói:
"Tôi rất thích, chỉ là không thích em tiêu xài phung phí."
Cằm Đàm Mặc căng chặt:
"Tôi đã nói với mẹ chuyện của chúng ta."
"Chuyện của chúng ta là chuyện gì?"
Tiêu Gia Ánh quay mặt qua nhìn Đàm Mặc.
Đàm Mặc xoay người, hai tay ôm lấy eo Tiêu Gia Ánh.
Chiều cao hai người chênh lệch với nhau, Đàm Mặc cong lưng, ôm Gia Ánh rất chặt.
Niềm khát vọng chưa bao giờ nhiều đến như thế, nhưng chỉ có một người cảm thấy như vậy, khớp hàm cũng đang run lên.
Tiêu Gia Ánh không biết làm sao, hai tay lơ lửng giữa không trung:
"Làm sao vậy?"
"Tiêu Gia Ánh, anh ôm tôi đi."
Tiếng nói Đàm Mặc hơi khàn, nghe giống như đang ngậm ngùi.
Trái tim Gia Ánh thắt lại, hai tay ôm lấy lưng y:
"Sao vậy em?"
"Hãy nói anh sẽ không rời khỏi tôi."
Chuyện đó là dĩ nhiên, vì em tôi mới đến nơi này.
Nhưng Tiêu Gia Ánh còn chưa kịp bảo đảm, Đàm Mặc đã dùng tất cả sức lực ôm chặt cậu vào ngực, giống như muốn hòa tan cậu vào bản thân mình.
"Anh đợi tôi, tôi sẽ làm cho cuộc sống của anh tốt hơn tất cả."
Nhưng cuộc sống của tôi rất ổn.
Tiêu Gia Ánh muốn nói.
Đàm Mặc, em không biết cuộc sống của tôi lúc trước có bao nhiêu đau khổ, tôi yếu đuối, bi quan, tự mình hại mình, phí hoài năm tháng, ngay cả di thư cũng đã viết xong.
Vì sự xuất hiện của em, tôi mới có thể tồn tại đến bây giờ.
Tiêu Gia Ánh vỗ nhẹ lưng Đàm Mặc:
"Đừng nói mấy câu ngốc nghếch."
"Anh không tin tôi sao?"
Đàm Mặc nhìn chằm chằm Gia Ánh, trong mắt đều là nghi vấn:
"Tiêu Gia Ánh, anh không tin tôi phải không?"
Lúc trước gấu không nói mấy lời như vậy, cũng sẽ không để người khác nhận ra nó không có cảm giác an toàn, hiểu gấu, nhất định phải hiểu cả Đàm Mặc, người trước mắt này là một cá thể hoàn chỉnh.
Y cất giấu mũi nhọn, lộ ra chỗ yếu ớt nhất, ví dụ như vết sẹo trên trán.
Cuối cũng cũng hiểu được vì sao y lại bị đau như muốn nổ tung đầu trong đêm giao thừa lúc còn là gấu, đó là nỗi đau sâu thẳm trong ký ức, cho dù linh hồn nhập vào một con gấu bông vẫn không thể quên được, dù Tiêu Gia Ánh có tặng cho y hàng ngàn hàng vạn tấm thiệp chúc phúc, y cũng không bao giờ tìm lại được người thân của mình.
Hiện thực và mộng ảo đan chéo vào nhau, Tiêu Gia Ánh cảm thấy may mắn khi bản thân có thể đến nơi này, cậu ôm Đàm Mặc, nói khẽ với y:
"Được rồi, để anh dỗ em, đừng có làm nũng."
Thân thể Đàm Mặc cứng đờ, cứng giống như một thanh gỗ.
Không sao đâu em.
Tiêu Gia Ánh nâng khóe miệng, không muốn giải thích.
Nếu nói cho Đàm Mặc biết, khi y còn là gấu vẫn thường xuyên làm nũng với mình, phỏng chừng y sẽ bị dọa ngất tại chỗ.
Học kỳ hai khối cao trung, hai người đổi chỗ ở.
Tuy phòng cũ khá tiện lợi nhưng động tĩnh của bạn cùng nhà quá lớn, nhà ở tầng trên lại đột nhiên sửa chữa làm Đàm Mặc khó tập trung học tập, nghĩ tới nghĩ tui, Tiêu Gia Ánh cố gắng thuê một phòng có nhà vệ sinh riêng, mỗi tháng trả 3500 đồng.
Ngày dọn nhà quyết định chọn vào cuối tuần, Tiêu Gia Ánh phụ trách đóng gói, Đàm Mặc thì dọn dẹp những món đồ nặng.
Không có tiền để thuê người vận chuyển, hai người mượn xe ba bánh, chuyển từng món từng món ra ngoài, chuyển đến cổng lớn thì nhét vào minibus đã gọi sẵn.
Cũng may đồ đạc của Tiêu Gia Ánh không nhiều, Đàm Mặc còn nghèo đến đồng tiền vang leng keng, hoàn toàn không có tài sản đáng giá.
Ghế phụ chỉ có thể ngồi một người, Tiêu Gia Ánh ngồi ở đó, Đàm Mặc ôm một đống đồ linh tinh ngồi ở đằng sau.
Tài xế nhàn rỗi nhàm chán, hỏi người bên cạnh:
"Em trai cậu bao nhiêu tuổi rồi?"
"18."
Tiêu Gia Ánh quay đầu đưa nước khoáng:
"Còn đau tay không?"
Vừa rồi lúc dọn tủ, Đàm Mặc bị đập vào khuỷu tay.
Đàm Mặc:
"Anh uống đi."
"Anh có rồi."
Đàm Mặc nhận lấy chai nước, khuỷu tay nâng lên, chỉ là trầy xước bong da chảy chút máu mà thôi, Tiêu Gia Ánh lại lục lọi tìm miếng dán khử trùng đưa cho y:
"Dán lên vết thương để khử trùng."
"Không cần đâu."
Vóc dáng Đàm Mặc rất cao, đầu sắp đụng đến trần xe, hai cái chân dài không đủ chỗ để nên gác lên rất tùy ý, không có không gian để uống nước, y quyết định không uống.
Một lúc sao, Tiêu Gia Ánh quay đầu:
"Đàm Mặc, uống nước."
Y nâng mắt nhìn, vẫn không uống.
Lại một lúc sau, Tiêu Gia Ánh hỏi:
"Có uống hay không?"
Mí mắt Đàm Mặc nâng lên một chút, thấy hai đầu chân mày của Gia Ánh nhíu chặt, rốt cuộc cũng giữ khuôn mặt không cảm xúc đó mà vặn nắp bình ra.
Tài xế nói:
"Con trai tôi cũng như vậy, không để cho cha mẹ yên tâm chút nào, mùa đông mang đôi dép lê lẹp xẹp đi ra ngoài khoe khoang, mùa hè thì uống nước có ga như cơm bữa, mới nói có hai câu đã nổi cơn lên, em trai của cậu như vậy có thể xem là nghe lời rồi."
Đàm Mặc quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đồ vật dọn vào nhà mới, Tiêu Gia Ánh tranh thủ sửa sang lại nồi chén gáo bồn, để Đàm Mặc ngồi một mình ở phòng khách kiêm phòng ngủ.
Chờ Gia Ánh dọn xong, ánh mắt Đàm Mặc quét qua đèn ở phòng khách:
"Hư rồi."
Tiêu Gia Ánh thử bấm công tắc, đúng là bị hư.
"Để anh gọi người đến sửa."
"Không cần đâu."
Chỉ là bị hư cái chụp đèn, chuyện này Đàm Mặc hiểu rõ hơn Gia Ánh, cho nên cậu bảo y đi mua cái chụp đèn.
Mua về, trong nhà không có thang, ghế ngồi ăn cơm thì không đủ cao.
Tiêu Gia Ánh đang muốn kéo cái bàn chất đầy đồ vật linh tinh lại, Đàm Mặc lại đi đến trước mặt cậu:
"Ngồi trên vai tôi."
"Cái gì?"
Đàm Mặc không phải là người kiên nhẫn, y không cần sự đồng ý của Gia Ánh đã nâng người lên trên vai.
Trong nháy mắt hai chân rời khỏi mặt đất, nhịp tim Tiêu Gia Ánh bỗng tăng tốc, khẩn trương mà nhắm mắt lại:
"Em làm gì vậy? Để anh xuống."
"Sửa đèn."
Đàm Mặc đỡ lấy Tiêu Gia Ánh, nhìn như thoải mái, thật ra cổ và bả vai đã cứng đờ, biểu cảm cũng cứng theo.
"Mau thả anh xuống."
"Đàm Mặc"
Giằng co hết nửa phút, Đàm Mặc mới chịu thả Gia Ánh xuống, sắc mặt Tiêu Gia Ánh trắng bệch, không biết vì sao lại có cảm giác bị đùa giỡn, quay người đi:
"Lần sau không được làm như vậy, anh sợ độ cao."
Cảm giác mất khống chế càng ngày càng mạnh mẽ.
Từ lúc đó cho đến giờ ngủ không ai nói năng gì.
Không có nơi để tránh mặt, Tiêu Gia Ánh ngủ trên giường, Đàm Mặc nằm trên sô pha, không khí giữa hai người vẫn rất lúng túng.
Cảm giác người nằm trên sô pha trở mình, Tiêu Gia Ánh nắm chặt chăn, liếc nhẹ qua.
“Tiêu Gia Ánh, ngủ chưa?”
Đàm Mặc rất ít khi chủ động nói chuyện, đêm nay xem như là phá lệ.
Y xoay người, nằm thẳng ra:
"Hỏi anh chuyện này.""
"Em hỏi đi."
"Anh từng yêu ai chưa?"
Trái tim Tiêu Gia Ánh lại nhảy lên mãnh liệt, nhưng vẫn trả lời đúng sự thật:
"Dĩ nhiên là có."
"Đối phương là người thế nào?"
Đoạn tình yêu duy nhất của Gia Ánh trải qua cùng Đặng Khải Ngôn, cũng là một đoạn thời gian mà cậu không bao giờ muốn nhớ đến nhất:
"Người bình thường mà thôi."
"Thành thục hơn anh đúng không?"
"...Ừ."
"Cho nên anh thích người lớn tuổi hơn anh, chín chắn hơn anh."
Đang bàn cái vấn đề gì vậy? Tiêu Gia Ánh không biết phải đáp lại thế nào:
"Xem như là vậy."
Đàm Mặc dừng một chút, cười như trào phúng:
"Hèn chi."
"Em nói cái gì?"
Không khí yên tĩnh.
"Đàm Mặc?"
Đàm Mặc xoay người, không muốn nói chuyện nữa, Tiêu Gia Ánh sợ y bị lạnh, đắp thêm chăn cho y, tay y vung về phía sau từ chối.
Tiêu Gia Ánh đứng bên cạnh sô pha:
"Em không lạnh sao?"
Trả lời cậu chỉ có sự im lặng.
Nỗi lòng bất an, nằm mãi không ngủ được, Gia Ánh liên tục trở mình.
Lại một lát sau, tâm tình vẫn không thể bình ổn, Tiêu Gia Ánh chỉ có thể nhắm mắt lại, cưỡng ép bản thân đi vào giấc ngủ.
Ngay ở lúc này, người nằm trên sô pha thấp giọng nhận sai:
"Anh trai, em sai rồi, em hứa là sau này sẽ không như vậy nữa."
Cái người mà dao đặt trên cổ cũng không nháy mắt, vậy mà sẽ chủ động gọi anh trai, còn nói em sai rồi, Tiêu Gia Ánh cảm thấy mặt trời mọc từ đằng tây:
"Sao em lại..."
"Sợ anh khóc."
"Anh đâu có khóc."
"Em biết."
Đàm Mặc nói:
"Em chỉ không muốn anh khổ sở."
Trái tim vừa mới lạnh lẽo bây giờ đã ấm lại, sương mù tan đi, Tiêu Gia Ánh nhẹ giọng ôn hòa nói:
"Yên tâm đi, anh không yếu ớt như em nghĩ, em có thể nói vậy với anh, anh....Thôi, tóm lại là anh cảm thấy công sức anh chăm lo cho em cũng không uổng phí."
Đàm Mặc không nói nữa, kéo cái chăn thành thật đắp lên người mình.
Mới qua hai ngày cuối tuần mà Tiêu Gia Ánh đã sắp xếp đồ đạc trong phòng gọn gàng.
Qua tay cậu, căn phòng có diện tích chưa đến 40 mét vuông này đã thay đổi hẳn, tuy rằng không có phong cách đặc biệt gì nhưng cũng có thể xem là mộc mạc sạch sẽ.
Buổi tối, Gia Ánh ngồi ở cái bàn xếp gõ chữ tăng ca, Đàm Mặc ở một góc khác làm bài, thỉnh thoảng y ngẩng đầu nhìn Gia Ánh, thấy cậu duỗi thẳng chân trên sàn nhà rất thoải mái, biểu cảm cũng rất chuyên tâm.
Làm việc xong, Tiêu Gia Ánh đẩy bàn xếp về chỗ cũ, lấy túi rác buộc lại rồi xuống lầu ném đi, sau khi quay lại, đang lúi húi bọc túi rác mới thì nghe Đàm Mặc hỏi:
"Anh cảm thấy chỗ này rất tốt sao?"
Tiêu Gia Ánh ngẫm nghĩ rồi nói:
"Ít nhất có thể phơi nắng, không phải nghe người khác chơi game liên tục đến nửa đêm, sao vậy? Em không thích à? Căn phòng này quá nhỏ hay sao?"
"Nếu em thấy quá nhỏ thì anh cũng hết cách, năng lực của anh trai em chỉ có vậy thôi, sau khi đậu đại học rồi có công việc ổn định, em có thể tự đổi cho mình một căn nhà hai phòng ngủ một phòng khách để ở."
Đàm Mặc nhíu mi:
" Tôi nói nó nhỏ khi nào?"
"À, vậy hả? Là do anh hiểu lầm."
Tiêu Gia Ánh rửa tay xong, lúc đi ngang qua Đàm Mặc thì bất ngờ tập kích y, hai bàn tay lạnh lẽo bóp chặt hai má y kéo sang hai bên.
Đàm Mặc lại nhíu mày đẩy ra:
"Anh tưởng tôi là trẻ con à?"
" Chẳng lẽ không phải?"
Không chờ Gia Ánh hỏi xong, hai tay Đàm Mặc bỗng ôm lấy cậu rồi đặt trên bồn rửa tay, làm cậu sợ hãi hô to:
" Đàm Mặc!"
Khuôn mặt trước mắt có đường nét sắc sảo, hai mắt sáng ngời đầy tự tin, vết sẹo trên trán kia không những không làm xấu đi mà còn tôn lên vẻ đặc biệt của y, không hề trộn lẫn với những người khác.
Gia Ánh nhìn chằm chằm y, y cũng nhìn chăm chú vào Gia Ánh, hai tay chống trên mép bồn, sau đó chầm chậm...chầm chậm đưa mặt đến gần Gia Ánh.
Gia Ánh bỗng nâng tay lên vuốt nhẹ vết sẹo:
"Vết sẹo của em..."
Đàm Mặc ngẩn ra.
Tiêu Gia Ánh hỏi:
"Có muốn xóa không?"
“Cái gì?”
"Anh hỏi em có muốn anh dẫn đi xóa sẹo hay không?"
Hai đầu chân mày của Đàm Mặc thả ra lại nhíu vào, giữa mày xuất hiện chữ 川, ngay sau đó chợt lùi về phía sau, lạnh giọng từ chối:
"Không muốn. "
"....Được thôi."
Đàm Mặc xả khăn lông, lau mặt xong liền ném mạnh xuống đất, ném xong thì xoay người ra khỏi phòng vệ sinh.
“Đàm Mặc?"
Có gọi thế nào y cũng không để ý đến.
*
Mùa hè, kỳ thi đại học cũng sắp đến.
Thành tích của Đàm Mặc chỉ tạm được, không thể thi đậu trường có danh tiếng, có lẽ có thể đậu vào khoa báo chí.
Một ngày trong tuần cuối của tháng 5, sau tiết tự học buổi tối, Đàm Mặc theo lẽ thường một mình đi về nhà, y không có bạn bè, cũng không quan tâm chuyện có bạn bè hay không, chỉ một mình lui tới.
Lúc đi ngang qua giao lộ kia, có người búng tay với y một cái.
Quay đầu lại, trong bóng đêm có một người trung niên ngồi xổm ở góc tường, nụ cười lạnh lùng trên mặt ông ta hoàn toàn tương tự với Đàm Mặc.
Hai đầu chân mày Đàm Mặc chậm rãi nhíu lại.
Tào Thế Quý vẫy tay với y, ý bảo y đến chỗ ông ta:
" Mới đây mà đã quên cha mày sao? Thằng kia, lại đây, lại đây nhìn cha mày cho rõ."
Đàm Mặc lùi một bước về phía sau, tay trái âm thầm sờ vào túi quần, Tào Thế Quý hiểu ý mà cười:
"Trong túi có dao bấm à?"
Bỗng dưng buông tay, cằm Đàm Mặc căng chặt.
Nương ánh đèn đường, Tào Thế Quý quan sát y, hiếm khi nâng lên khóe miệng:
" Cũng được quá ha, hình người dạng chó, lúc nãy cha mày suýt không nhận ra mày."
Vừa nói vừa muốn xách cặp sách của Đàm Mặc, bị Đàm Mặc đẩy mạnh ra:
" Đừng đụng vào đồ của tôi."
Tào Thế Quý quay đầu phun đàm xuống đất:
"Tao hỏi mày, mẹ mày chết như thế nào?"
"Ngã chết."
Âm thanh Đàm Mặc như kết một tầng băng.
" Vô lý, sao tao lại nghe nói mẹ mày chết do bệnh viện thiếu trách nhiệm."
Đàm Mặc trừng mắt ngẩng đầu:
"Không có liên quan đến bệnh viện."
"Có quan hệ hay không thì sao? Cái đầu của mày, mẹ mày chết trong bệnh viện mà giống như không có gì xảy ra, mày không biết làm lớn chuyện lên à? Đi náo loạn trong bệnh viện chẳng lẽ nó còn không bồi thường cho mày chục đến trăm vạn sao? Không xem thời sự hả? Nếu bên ngành y tế có vấn đề thì chắc chắn sẽ bồi thường."
Đàm Mặc lạnh giọng:
“Tôi cảnh cáo ông, đừng có lợi dụng cái chết của mẹ tôi."
"Lợi dụng cái chết của mẹ mày...."
Trong đôi mắt sắc bén của cha Đàm Mặc xuất hiện một tia giễu cợt:
" Năm đó tao đi tù, nó liền ôm mày chạy mất, bây giờ tao không quật mộ nó lên đã là nhân nghĩa, biết không hả? Nếu tao thật sự muốn lợi dụng mẹ mày, cái áo liệm của nó tao cũng lột ra bán, cái thứ đàn bà xấu xa, để tao cho nó biết sự lợi hại của tao...."
Còn chưa dứt lời đã bị một đấm ngã xuống đất, hai cha con bắt đầu đánh nhau.
Đàm Mặc có dao, lúc nãy còn chưa lấy ra.
Tào Thế Quý cũng không muốn quá tàn nhẫn, ông ta vừa được thả ra, không muốn quay lại nhanh như vậy, trên người không có công cụ nào, đã vậy còn lớn tuổi, hai tay trống không không phải đối thủ của Đàm Mặc:
"Mn, mày muốn giết tao hả?
Lỗ mũi bị đánh đổ máu, Tào Thế Quý lớn tiếng mắng:
"Đmm."
Túm một hòn đá trên đất bắt đầu đập vào mặt con trai, Đàm Mặc càng không nhiều lời, móc dao bấm ra đặt chính xác trên tròng mắt ông ta.
“Đàm Mặc!”
Trong giây phút ngàn cân treo sợi tóc có người xông đến, không màng tất cả kéo Đàm Mặc ra khỏi người Tào Thế Quý.
Tiêu Gia Ánh tan tầm đi ngang qua chỗ này, vừa lúc gặp được tình huống này, hoặc có lẽ vận mệnh đã an bài cậu thấy được.
Nếu cậu không tăng ca hôm nay, nếu con dao kia thật sự đâm xuống, hoặc có lẽ năm đó Đàm Mặc sớm đã đâm xuống.
Không kịp nghĩ nhiều, Gia Ánh chỉ có thể gắt gao ôm Đàm Mặc:
“Đừng đi! Bình tĩnh một chút, về nhà với anh!"
Tào Thế Quý bò dậy khỏi mặt đất, nhìn hai người chằm chằm, trong mắt bắn ra tia ngoan độc, thậm chí còn tận dụng cơ hội này chụp lấy cặp sách của Đàm Mặc, lục lọi tiền lẻ cho vào túi mình:
"Đmm, chỉ có nhiêu đây."
Lấy được tiền thì không còn lý do gì ở lại tìm chết, ông ta phun một bãi nước miếng trước mặt Đàm Mặc, ném cặp sách nghênh ngang mà đi.
Hai mắt Đàm Mặc đỏ sậm nhìn hướng Tào Thế Quý rời đi, gân xanh trên tay phải đang cầm dao phập phồng lên xuống, ngực cũng kịch liệt phập phồng.
Tiêu Gia Ánh ôm Đàm Mặc, ôm đến hai tay mỏi nhừ mới buông y ra nhặt bút và sách rơi đầy đất.
Về đến nhà, không gian tĩnh lặng.
Tiêu Gia Ánh không hỏi đã xảy ra chuyện gì, đại khái cũng có thể đoán được.
Đàm Mặc ngồi trên sô pha, lưng cong, khuỷu tay đặt trên đầu gối, trên tay trái còn vết thương nhỏ đang rỉ máu, không biết là do y không cẩn thận hay lý do gì khác.
Lấy thuốc sát trùng và băng gạc đến, Tiêu Gia Ánh ngồi xổm trước mặt Đàm Mặc sát trùng cho y, bên tai là tiếng hô hấp nặng nề.
“Có đau không?”
Đàm Mặc không trả lời.
Đột nhiên bị Đàm Mặc kéo vào trong ngực, Tiêu Gia Ánh không kịp phản ứng, hai đầu gối quỳ trên mặt đất.
Sức Đàm Mặc rất lớn, trọng lượng toàn thân đè lên người Tiêu Gia Ánh, cằm cậu bị ép phải ngẩng lên, ngực nặng trĩu, ánh đèn trên trần nhà chiếu vào làm mắt cậu nhòa đi.
“Tiêu Gia Ánh……”
“Đừng sợ.”
Tiêu Gia Ánh thong thả mà hít vào một hơi:
"Có anh ở đây, sẽ không có chuyện gì xảy ra."
Chỉ cần có anh ở đây.
Tiêu Gia Ánh nghĩ.
Anh đến là để thay đổi hết thảy, thay đổi nhân sinh đã đi vào quỹ đạo của em, một khi đã như vậy liền không có gì gọi là vận mệnh không thể thay đổi, anh biết ý trời khó trái, anh biết là vậy, nhưng đã có anh ở đây rồi, may mắn thay, anh lại phát huy thêm một chút tác dụng.
Đàm Mặc không ngừng lặp lại tên Tiêu Gia Ánh, thân thể vẫn luôn run rẩy, giống như không khống chế được cơn phẫn nộ trong lòng.
Tiêu Gia Ánh xoa xoa tóc phía sau cổ y:
" Không sao hết, băng bó vết thương lại là tốt rồi, sau này làm việc gì nhớ suy nghĩ đến hậu quả, tuyệt đối không được xúc động, mấy ngày nữa em phải thi đại học, kỳ thi đại học là ưu tiên hàng đầu, em có biết không?"
Đàm Mặc gật nhẹ cằm.
" Vậy là đúng rồi, rất ngoan."
Tiêu Gia Ánh vỗ nhẹ lên lưng Đàm Mặc, trấn an y, giống như vuốt lông động vật nhỏ:
"Dao đâu? Lấy ra đây."
Dao bấm bị tịch thu, Đàm Mặc lại cách nguy hiểm xa hơn một chút.
Ở trong cái thế giới lung lay sắp đổ này, nhân sinh tuổi trẻ không biết sẽ phát triển theo chiều hướng nào, nhưng vì có người đồng hành cùng y, tận lực giúp đỡ y, yêu quý y không màng tất cả, tương lai của y tựa hồ sẽ không còn tối tăm như vậy.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");