Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Gấu nói:
"Chẳng lẽ còn muốn cầu nguyện sao? Quá lỗi thời!"
Gia Ánh hận không thể ngắt cái lỗ tai của nó xuống.
"Chẳng lẽ không thể thử hỏi xem nguyện vọng của tôi là gì sao? Sau đó lại thực hiện giúp tôi?"
"Tôi cũng phải có khả năng mới được!"
Nói xong, gấu bâng quơ mà bổ sung:
"Tôi lại không phải vạn năng."
"À."
Gia Ánh cũng nhận ra mình đã quá mức, thấp giọng giải thích:
"Tôi đùa thôi!"
Lúc nãy giọng điệu của gấu có hơi run, Gia Ánh ôm nó vào trong chăn, không lâu sau gấu đã tốt hơn chút, hàm hồ mà nói:
"Chỗ này lạnh quá!"
“Đúng vậy.”
Gia Ánh cười cười:
"Đêm nay thiếu chút nữa đã bị lạnh chết trong phòng tắm."
"Khó mà để cậu chết như vậy."
Gấu đánh một cái ngáp nhẹ như bông:
"Ngủ, bắt đầu từ lúc này, ai nói thì người đó không phải đàn ông."
Ngày hôm sau.
Y tá vừa đến gấu liền tỉnh dậy.
Buổi sáng ở phòng cấp cứu ồn ào như chợ bán đồ ăn, mặt gấu xệ xuống, khó chịu mà dùng ý niệm căng cái eo lười biếng ra.
Cmn……
Tối hôm qua bị người chết Tiêu Gia Ánh đè trong chăn, đè cả đêm làm nó thiếu chút nữa ngộp thở, muốn trốn cũng không được.
Xuyên qua khe hở của chăn, nó nhìn về phía người kia.
Người nào đó còn đang ngủ, tóc mái mỏng manh rũ xuống che đi mí mắt mềm mại, khuôn mặt trăng trắng, ngũ quan chưa rõ ràng nên thoạt nhìn không có tính công kích, thậm chí còn có vẻ dễ bắt nạt.
Cậu đang trong tư thế nằm nghiêng, cả cánh tay đặt trên gối đầu, thân thể cuộn tròn như con tôm, là một tư thế ngủ không hề có cảm giác an toàn.
Vừa gầy vừa lười, thể chất kém còn không chịu rèn luyện.
Gấu mắng trong lòng vài câu, vừa nguôi cơn giận, vốn dĩ muốn gọi cậu dậy nhưng không thể hiểu được mà bực bội.
Tiếng ngáy của Gia Ánh không lớn, mềm mại như tiếng mèo làm nũng, làm người ta muốn xoa xoa cái bụng mượt mà của cậu không ngừng.
Ngoại trừ ngủ ngáy còn nói mớ.
Đêm qua gấu đã nghe được, không chỉ một lần, Tiêu Gia Ánh đang gọi thầm tên ai đó, không phải liên tục như niệm kinh, hai cánh môi nhẹ nhàng chạm vào một chút, tiếng nói nho nhỏ, nhợt nhạt, nhẹ như lông chim.
Bây giờ lại bắt đầu, lại đang gọi.
Cmn rốt cuộc là ai à?
"Gọi tiếp đi, gọi tiếp đi."
Gấu thấp giọng uy hiếp:
"Coi chừng tôi chui vào trong mộng của cậu, cho cậu ăn hai đấm 'bốp bốp'!"
“?”
Giây tiếp theo mí mắt Gia ánh liền giật giật:
"Hơ..., mấy giờ rồi?"
Gấu dời mắt đi, chậm rì nuốt một ngụm nước miếng mới đáp:
"Không tự xem được à?"
“Vừa rồi…… Là nhóc đang nói chuyện sao?”
“Không có.”
“Nói đi.”
“Không có không có không có.”
Gấu lảng tránh:
"Cho cậu biết, bây giờ đã hơn 9 giờ sáng!"
Màn hình di động hiển thị 9 giờ 40 làm Gia Ánh sợ đến mức lộn ngược người xốc chăn lên:
"Thôi rồi, hôm nay tôi không xin nghỉ."
Mới vừa hoạt động một chút mà cái đầu đã trĩu xuống, cả người choáng váng ngã về phía sau.
Y tá đi ngang qua đè cậu nằm xuống:
"Lộn xộn cái gì? Đã bảo cậu ở lại theo dõi thêm một ngày, mau nằm xuống."
Không còn cách nào, Tiêu Gia Ánh đành phải run rẩy mà gửi tin nhắn xin nghỉ bệnh, không ngờ cấp trên lại như một người bạn, nghe nói cậu đang ở bệnh viện còn an ủi hai câu, dặn dò cậu phải nghỉ ngơi cho tốt.
[Cảm ơn ông chủ, ngày mai tôi sẽ đi làm đúng giờ.]
Gõ mấy chữ này xong, cậu cất di động lầm bầm lầu bầu:
"Nghỉ bệnh rõ ràng là quyền lợi của mình, vì sao mỗi lần xin nghỉ đều có cảm giác tội lỗi chứ...."
Dậy thôi, không muốn làm phiền mọi người.
Đến giờ ăn trưa, cậu mang gấu xuống lầu mua đồ ăn.
Tiệm ăn nhỏ ở phụ cận bệnh viện rất nhiều, cửa hàng tiện lợi và siêu thị nhỏ cũng vậy, cậu đến một nhà gần nhất mua cơm nắm và sữa bò, tính làm nóng một chút rồi về phòng bệnh ăn.
Mới cho cơm nắm vào lò vi ba đột nhiên nghe gấu hỏi:
"Tiêu Gia Ánh, vết sẹo trên cổ tay cậu là chuyện thế nào?"
Cậu sửng sốt, vội vàng rút tay về phía sau lưng.
"Ờm...lúc nhỏ không cẩn thận nên cắt trúng."
Gấu không có khái niệm về chuyện tự mình hại mình này, nhanh mồm dẻo miệng mà nhạo báng cậu:
"Vậy mà cũng có thể cắt trúng được, đúng là một tên ngốc."
"Ngu ngốc thì ngu ngốc thôi, lúc trước mẹ tôi thường chê tôi ngốc."
Nói ra nhẹ nhàng như vậy nhưng biểu cảm của cậu vẫn ảm đạm hơn một chút.
"Này! Tiêu Gia Ánh!"
Gấu nhìn mặt cậu, giọng nhỏ lại:
"Có phải cậu..."
Sống không hạnh phúc?
Nửa câu sau chưa kịp hỏi ra tiếng vì Tiêu Gia Ánh đã nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, là vợ của Đặng Khải Ngôn.
Cô mới ra khỏi phòng khám bệnh, xách theo một cái túi xinh đẹp, lúc đi đến trước mặt Tiêu Gia Ánh mới nhớ ra cậu là ai:
"A, cậu là bạn học cũ của Khải Ngôn, ôi trời ơi, thật có duyên, mới đây mà đã gặp mặt nữa rồi, cậu cũng đến khám bệnh à?"
"Ừ, cô thì sao?"
"Tôi đến kiểm tra thai nhi."
Cô lộ ra một nụ cười hạnh phúc.
"Đặng Khải Ngôn không đi chung với cô sao?"
"Anh ấy à? Anh ấy rất bận, có thể bớt chút thời gian làm lễ kết hôn với tôi là tốt lắm rồi!"
Tiêu Gia Ánh gật gật đầu, lễ phép chào tạm biệt cô rồi quay lại.
Trên đường về gấu hỏi:
"Cậu không thích cô gái này hả?"
"Sao lại không thích chứ?"
"Vậy cậu thở dài vì chuyện gì?"
Gia Ánh lại thở ra một hơi.
Ai nhìn thấy người yêu cũ vừa có gia đình vừa có sự nghiệp mà vui vẻ chứ? Cũng không phải là thần thánh gì, huống chi người yêu cũ còn là kiểu người....đê tiện hết sức rõ ràng.
Người ta thường nói còn so đo là còn chưa buông, Tiêu Gia Ánh cảm thấy không nên như vậy nhưng cậu không nghĩ ra được cách giải thích nào tốt hơn.
Cơm nước xong thì nên nghỉ trưa.
Gia Ánh nhàm chán nằm trên giường, lại nghĩ đến chuyện lúc sáng.
"Cho nên nhóc thật sự có thể vào trong mộng của tôi?"
Lần trước đã không hiểu được vì sao mình có thể vào trong mộng của gấu nhỏ, đã vậy còn có hình ảnh của bà ngoại.
"Rốt cuộc là lần trước chúng ta vào trong mộng của nhóc hay mộng của tôi?"
Gia Ánh không quanh co lòng vòng, nhìn thẳng vào mắt gấu hỏi:
"Còn nữa, lúc trước nhóc có quen biết tôi hay không?"
Gấu nói:
"Đương nhiên là không quen, nghĩ lung tung gì, hơn nữa cậu hỏi tôi tôi biết hỏi ai đây, tôi lại không nhớ rõ những việc xảy ra trong mộng, trừ khi...."
"Trừ khi gì?"
Trừ khi người cậu mơ thấy chính là tôi, câu này gấu không chịu nói.
"Không dong dài với cậu nữa."
Gấu liếc mắt sang một bên:
"Nhanh dưỡng cho khỏe rồi đưa tôi về, mùi vị ở nơi này khó ngửi muốn chết."
*
Buổi trưa, Gia Ánh ngủ không ngon.
Xung quanh người đến người đi, tiếng bước chân hỗn loạn.
Kỳ lạ! Các bạn học đều không ngủ được sao? Vì sao vẫn luôn đi tới đi lui.
Trong hoảng hốt cậu nghe được ai đó kêu tên mình:
"Tiêu Gia Ánh, giáo viên Bùi tìm cậu."
Cậu tỉnh dậy trên bàn học, phát hiện trên người khoác một cái áo đồng phục rộng rãi bèn cúi đầu mỉm cười.
Lúc đi ngang qua mọi người trong lớp thật yên tĩnh.
Đến bên ngoài phòng giáo viên, dừng bước chân suy nghĩ, vẫn là không nghĩ ra được giáo viên tìm mình là có chuyện gì, giơ tay gõ cửa, tiếng của giáo viên còn nghiêm túc hơn so với bình thường:
"Vào đi."
Trong giây phút mở cửa ra liền ngây ngẩn cả người, bởi vì mẹ ở bên trong.
"Chuyện này có nhầm lẫn gì không?"
Sắc mặt Lưu Huệ cực kỳ khó coi:
"Con của tôi rất ngoan, rất nghe lời, không có khả năng làm ra chuyện xấu hổ như vậy, nhất định là các bạn học đồn thổi lung tung."
Chủ nhiệm lớp ngồi yên ở chỗ kia, ẩn ý mà liếc Tiêu Gia Ánh một cái:
"Là nhầm lẫn sao?"
Rất nhanh, Đặng Khải Ngôn cũng bị gọi lên.
Hai người đứng trước mặt ba vị người lớn và chủ nhiệm lớp, ở giữa cách một cái bàn, giống như hai cây trúc nhỏ đứng ở nơi đó, yếu đuối không chịu nổi dù chỉ một ngày.
Giáo viên Bùi hắng giọng rồi mở miệng:
"Khải Ngôn, đừng bảo thầy không giữ danh dự cho các con, chuyện xảy ra như vậy, giáo viên chủ nhiệm là người đầu tiên bị mất mặt, biết không? Con là học sinh ưu tú trong lớp, Gia Ánh cũng học rất khá, thầy còn trông đợi vào tương lai của các con, vì tương lai tươi sáng của các con thầy càng không thể bỏ qua vấn đề này, chuyện như thế này khi phát hiện phải ngăn chặn từ trong trứng, các con còn nhỏ, xem TV nhiều, rồi các loại truyện tranh lung tung, tư tưởng đã phát triển lệch lạc, chuyện này rất nguy hiểm, hậu quả không thể tưởng tượng....."
Lúc đầu Tiêu Gia Ánh còn chưa hiểu, càng nghe càng hiểu, mặt bắt đầu nóng lên, đầu càng cúi càng thấp, khuôn mặt sắp rũ xuống đến mu bàn chân, đôi tay cũng nắm chặt hai bên hông quần.
Cậu không ngờ chủ nhiệm lớp sẽ mời phụ huynh, càng không ngờ một người giáo viên nhân dân kinh nghiệm phong phú lại bắt buộc bọn họ thừa nhận sai lầm của bản thân, bảo đảm về sau không được tái phạm.
Đôi môi cậu run rẩy, huyệt Thái dương căng cứng, thân thể cũng run lên.
Nếu bây giờ đang ở trên mái nhà, cậu sẽ không do dự mà nhảy xuống.
Giáo viên Bùi nói xong, Lưu Huệ quay mặt qua, oán giận sâu sắc mà liếc con trai mình một cái, khuôn mặt không còn gì luyến tiếc, từ lúc đầu Gia Ánh đã không dám nhìn đến mẹ mình.
Đứng trước mặt mọi người, Đặng Khải Ngôn nổi giận, từ lúc đầu hắn đã không nói tiếng nào, lúc sau ba hắn muốn đánh hắn, mẹ hắn kéo hắn vào trong ngực, mắt kính bị trượt xuống hơn nửa sống mũi.
"Con không có."
"Nói lớn tiếng một chút đi!"
Ba hắn nuốt một hơi xuống, chỉ vào mũi hắn:
"Cho ông đây một câu trả lời rõ ràng, nếu không ông đây cho cậu biết thế nào là lợi hại!"
"Việc này là ai truyền ra? Có thể gọi người đó đến để đối chất."
Ngực Đặng Khải Ngôn phập phồng lên xuống:
"Con và Tiêu Gia Ánh chỉ là bạn bè bình thường, đầu óc của người đi đồn thổi chuyện này có vấn đề!"
Vốn dĩ Tiêu Gia Ánh đang nghiêng ngả, nghe câu này thân thể đột nhiên cứng còng.
Cậu nghe Đặng Khải Ngôn dùng loại ngữ điệu khuất nhục và oan ức nói:
"Đúng là Gia Ánh vẫn luôn giúp con viết bút ký, đi lấy cơm, vậy thì thế nào? Bạn bè bình thường mà thôi. Hơn nữa con đã nói là không cần nhưng cậu ấy vẫn kiên quyết làm vậy, cậu ấy nói cậu ấy tự nguyện, bạn học đã nói như vậy, con cũng không thể từ chối. Suy cho cùng thì Gia Ánh cũng không có nhiều bạn bè."
Văn phòng yên tĩnh hết hai ba giây, sau đó Gia Ánh nghe được tiếng cười miệt thị rõ ràng từ mẹ của mình.
Giáo viên Bùi ẩn ý mà hỏi:
"Ý của con là, tất cả đều là hiểu lầm?"
"Cũng không hẳn là vậy, con không phủ nhận quan hệ giữa chúng con rất tốt."
Đặng Khải Ngôn nâng mắt kính lên:
"Con có quan hệ tốt với rất nhiều người. "
Giáo viên Bùi gật gật đầu:
"Nhân duyên của con đúng là rất tốt."
Buổi chiều Tiêu Gia Ánh còn có tiết học nhưng mẹ cậu không cho học, bảo cậu lấy cặp sách về nhà.
Trong lúc chờ xe buýt, Lưu Huệ vẫn luôn không nói một lời đột nhiên nổi nóng, quay đầu dùng tiếng nói sắc nhọn mắng:
"Vui chưa? Vừa lòng chưa? Mặt mũi của bà sắp bị mày làm mất hết!"
Sau đó vung túi xách đập lên đầu con trai.
"Sao tôi lại nuôi ra cái thứ không biết xấu hổ như vậy!"
"Cực cực khổ khổ để dành được mấy đồng tiền, không phải để mày yêu đương trong trường học!"
"Cả ngày giống mấy tên ẻo lả, đi theo sau lưng mấy đứa trai trẻ mà xum xoe, người ta có thể thích mày sao?"
"Biến, đi qua chỗ ba mày đi, sau này đừng đi theo tao, tao không hầu nổi!"
Tiêu Gia Ánh không hề tránh né, cúi đầu khúm núm mà chịu đựng đầu óc choáng váng, nước mắt chảy đến cổ áo mình cũng không phát hiện.
Nhà bọn họ ở tầng 4 trong một tòa nhà 5 tầng nhỏ, hàng hiên rất tối tăm.
Lưu Huệ vừa đi lên vừa thở hổn hển, bộ dáng như muốn xẻ Gia Ánh thành tám khối, lúc lấy chìa khóa mở cửa thì hung hăng mà thọc vào ổ khóa.
Sau khi vào nhà bà không hề nói chuyện với Gia Ánh, ngay cả đèn cũng không mở, ngay lập tức ngồi lên sô pha, cởi giày ném trên sàn nhà, bảo Gia Ánh cút vào phòng, không cho ăn cơm cũng không cho đi WC.
Giống như chó chết chủ, Gia Ánh vặn cửa phòng mình ra, không dám phát ra một tiếng động nào.
Cậu không hiểu vì sao Đặng Khải Ngôn lại muốn nói như vậy, chỉ cần im lặng cũng được, chỉ cần im lặng cũng làm cậu dễ chịu hơn một chút, mà không phải nói như là....nói giống như cậu là người đơn phương tự nguyện.
Ngồi xếp bằng trên giường, tứ chi giống như bị xe nghiến qua, ai đó đánh lên đầu mà nóng như muốn phỏng.
Cũng không biết ngồi bao lâu, cũng không biết là mấy giờ, trên người nóng lạnh từng cơn, vừa sợ hãi vừa khó xử, thậm chí còn có nỗi sợ hãi với tương lai.
Cặp sách đột nhiên phát ra âm thanh xa lạ:
"Tiêu Gia Ánh, cậu đang khóc hả?"
Cậu sợ đến mức suýt lăn xuống giường.
Nhìn trái ngó phải, tưởng là quỷ, sắc mặt thiếu niên trắng bệch càng giống quỷ hơn.
Nhưng từ nhỏ Gia Ánh đã rất gan dạ.
Thật sự, cậu thích nhất là xem phim ma.
Cậu nín thở, hai ngón tay nắm lấy khóa kéo của cặp sách, kéo ra từng chút từng chút, phát hiện bên trong có một con gấu bông nhỏ dơ bẩn.
"Nhóc...."
“Đừng nói chuyện, nghe tôi nói.”
Gấu đã nhàm chán trong cặp sách từ lâu.
Nhìn thiếu niên Gia Ánh 17 tuổi mặc đồng phục, một Gia Ánh còn non nớt, còn là một Gia Ánh khóc đến đỏ mắt, hồng mũi, những lời thô tục tích cóp từ nãy giờ lại không mắng ra khỏi miệng được.
"Bây giờ cậu đang nằm mơ."
Nó tức giận mà giải thích:
"Từ đây về sau tôi là bạn của cậu, tin hay không thì tùy."
Lông mi thật dài nhắm lại, đôi mắt Gia Ánh hơi động đậy, giống như nghe đọc kinh mà nhìn nó:
"Hả?"
Đồ ngốc.
Ngốc muốn chết.
Tại sao phải khóc vì cái loại người thối nát như vậy!
Gia Ánh nâng đôi tay với khung xương còn chưa nảy nở mà nhéo mặt mình trước mặt gấu.
"Ui da...Đau quá, không phải mơ à?"
Gấu hận không thể cho cậu một đấm:
“Không tin tôi đúng không?”
“.”
Tự nhiên lại có cảm xúc quen thuộc hết sức quỷ dị.
Gia Ánh cực kỳ câu nệ mà lắc lắc đầu, nhỏ giọng hỏi tên của nó.
“Không sao cả, không quan trọng.”
Dù sao cũng sẽ nhanh chóng rời khỏi.
"Ờm...dù sao cũng phải có cái gì để xưng hô chứ?"
Gấu âm thầm trợn trắng mắt:
"Được rồi, được rồi, gọi tôi Phồn phồn là được."
"Phiền phiền?"
Gia Ánh nín khóc mỉm cười:
"Tên....hay."
Cậu nhớ kỹ chuyện này cho tôi.
"Nhóc nói sau này nhóc là bạn của tôi, cho nên nhóc đến từ tương lai?"
"Có thể nói như vậy.”
"Tương lai tôi sẽ thế nào?"
Người này tính ra cũng không ngốc hẳn, còn biết hỏi thăm:
"Thi đậu đại học không? Sống....Sống có tốt không?"
Gấu hơi nghẹn.
“Đương nhiên.”
"Phù."
Thiếu niên Gia Ánh nhẹ nhàng thở ra một hơi, xoa đôi mắt sưng đỏ cười cười:
"Còn tưởng rằng tôi sẽ tự sát chứ?"
Cậu trưởng thành sớm, vừa lên cao trung đã biết mình có xu hướng trầm cảm, cũng từng trải qua việc tự mình hại mình.
Không biết một người mạnh mẽ nào có thể nhìn vào đôi mắt cậu lúc này.
Gấu tránh ánh mắt cậu, hàm hồ đáp:
"Tự sát nào dễ như vậy, loại người nhát gan như cậu mới không dám chết!"
"Nói cũng đúng."
Người nhát gan chỉ dám tổn thương chính mình, không dám tổn thương người khác.
Gấu quan sát phòng của cậu, quả nhiên thật nhàm chán, trong phòng không có dán áp phích, không có máy chơi game, chỉ có từng chồng từng chồng bài tập và ngoại khóa.
Đồ mọt sách.
Vừa định hỏi cậu bình thường không có yêu thích gì sao, vừa quay đầu nhìn mặt Gia Ánh, gấu lại không nói nổi.
Cậu lại đang khóc.
Không phải kiểu người khóc rất xấu tính, thiếu niên Gia Ánh khóc không ra tiếng, thậm chí đôi tay còn kiếm chuyện khác làm, ví dụ như sửa sang cặp sách gì đó, chỉ có nước mắt là vội vàng rơi.
Cậu bận rộn mà lấy sách ra, lật một chút lại bỏ vào cặp, che giấu việc mình đang khóc.
"Tôi không sao."
Cậu cúi đầu, hơi thở nghẹn ngào, cậu bé mười mấy tuổi đáng thương.
Gấu cảm thấy bản thân mình đến đây là đúng rồi.
"Nói không sao mà còn khóc mãi."
Nó liếc mắt sang một bên, thấp giọng lẩm bẩm:
"Bmn, làm cái gì cũng khiến người ta lo lắng."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");