Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Kegiantra (Nguyệt)
Chương 47 Lễ Chúc Nhân (17)
"Người nến, kẹo..." Trì Nam nhanh chóng khôi phục trời yên biển lặng, bình tĩnh nói, "Cùng một tờ giấy."
"Cái, cái gì?" Lão Vu trừng mắt nhìn lại, nghe được hai chữ người nến phản xạ có điều kiện tê dại da đầu.
"Chỉ là người nến nhỏ bình thường, " Trì Nam dừng một chút, lại nói thêm, "Ở xưởng chế tác Diệp Thường đã làm nó."
Y bình tĩnh đến gần như chết lặng, nhất nhất lấy người nến sáp trắng, kẹo cùng tờ giấy trong hộp đặt trên bàn.
Lão Vu bấy giờ mới đi tới tự mình xác nhận, tầm mắt từ người nến quét về phía kẹo, khó hiểu nhíu mày, cuối cùng cầm lấy tờ giấy nhỏ kia ——
"Anh Nam, đã đồng ý tặng người nến nhỏ cho anh rồi, không để anh chờ quá lâu chứ? Đây là lần đầu tiên em tự tay làm đồ tặng người khác, chỗ thô ráp đừng ghét bỏ."
Là chữ viết tay đoan trang mạnh mẽ của Diệp Thường, rõ ràng in trên giấy màu vàng nhạt.
Lông mày lão Vu nhíu chặt hơn, lắc tờ giấy hoang mang nói: "Cái này cùng cái gì gì này á? Diệp thường để lại cho cậu?"
Trì Nam: "Có thể là Diệp Thường, cũng có thể là một thân phận khác của Diệp Thường."
Lão Vu không hiểu ra sao, Trì Nam nhìn tờ giấy bình tĩnh nói: "Mặt sau còn có chữ."
Lão Vu nhanh chóng lật qua, chỉ thấy mặt sau viết ——
"Viên kẹo may mắn này còn có biệt danh, người mộng du các người thích gọi nó là thuốc hối hận, người mộng du đã đổi nguyện vọng ăn vào có thể chuộc lại nguyện vọng trước đó, nhưng nhắc nhở một chút, độ hảo cảm của nguyện vọng sau khi chuộc lại chỉ có thể trả về nửa giá."
"Hy vọng các người sẽ thích viên thuốc hối hận này, cũng cầu nguyện các người không dùng được nó."
Trên đó có dòng chữ "Bạn cùng phòng của anh"
"Mẹ kiếp! Thuốc hối hận! Loại đạo cụ hiếm thấy này cứ như vậy... Dễ dàng đưa cho chúng ta luôn?" Lão Vu cực kì hiếm lạ cầm lấy kẹo sữa bình thường, không thể tin được bên trong lại là đạo cụ quý hiếm "thuốc Hối Hận" trong truyền thuyết.
Thời điểm này đưa tới thuốc hối hận, ý đồ đã rất rõ ràng. Khi cần thiết, thả ra các đạo cụ cần thiết, tăng cường cảm giác căng thẳng và tính xem xét trong mộng cảnh, luôn luôn là quy tắc ứng xử của người tạo giấc mơ.
Trì Nam nhìn viên thuốc hối hận được đóng gói thành kẹo kia, nhớ rõ đó là ngày thứ ba ăn cơm tối, Nhụy Nhụy cho y và Diệp Thường kẹo may mắn.
Lúc đó Diệp Thường thiện nhân giải ý nhận thay y, còn hứa hẹn sau khi Trì Nam trở về ký túc xá trả lại cho y một viên kẹo.
Không ngờ rằng cậu sẽ thực hiện lời hứa của mình theo cách này...
Phút chốc Đới Sâm Sâm nhìn thấy thuốc hối hận, đôi mắt vốn tuyệt vọng trong nháy mắt sáng lên: "Nếu đây thật sự là thuốc hối hận, ăn nó chuộc lại nguyện vọng, tim nến dùng để thắp nến người khổng lồ sẽ không tồn tại!"
Nói đoạn, hành động của cô có chút điên cuồng đoạt lấy thuốc hối hận trong tay lão Vu, đưa đến trước mặt người mẹ trẻ tuổi, "Cô ăn nó vào chúng ta sẽ được cứu!"
Sắc mặt người mẹ trẻ trầm xuống, gần như nghiến răng nghiến lợi nói với cô: "Tôi không hối tiếc, tại sao phải ăn?!"
Đới Sâm Sâm, người có giá trị tỉnh táo tăng lên 89, gần như mất trí, nắm lấy tay người mẹ trẻ quát: "Cô có thể đừng ích kỷ như vậy không? Hiện tại biện pháp tan chảy sáp người không biết có hiệu quả hay không, dù sao con gái cô bị hiến tế làm tim nến cũng chết, còn không bằng để cho cô bé trước khi hiến tế bị hệ thống xóa bỏ tồn tại, như vậy cô vẫn có thể lấy lại một nửa thiện cảm, Nhụy Nhụy cũng chẳng thống khổ như vậy, chúng ta cũng đều có thể sống sót!"
Lão Vu nhìn sắc trời càng ngày càng âm trầm, mặt mày ủ rũ phỏng đoán biện pháp tan chảy sáp người không có hiệu quả, trong lòng đồng ý với quan điểm của Đới Sâm Sâm, vừa định khuyên mẹ trẻ chỉ cần còn núi xanh, lo gì không có củi đốt, nhưng lời lão còn chưa nói ra miệng, đã bị một tiếng tát thanh thúy cắt đứt.
Người mẹ trẻ tát thẳng vào mặt Đới Sâm Sâm, giọng điệu lạnh lùng: "Đi mẹ mày, tôi đã nói rồi, hồi sinh Nhụy Nhụy không hối hận, tôi không hối hận!"
Lão Vu rất thức thời nuốt lời vào trong bụng, lão phỏng đoán Đới Sâm Sâm nuốt không trôi cục tức bị tát, nhất định sẽ tìm cách ép mẹ Nhụy Nhụy uống thuốc hối hận, kẻ ác cứ vậy để lại cho cô làm.
Dấu tay đỏ tươi nổi lên má trái Đới Sâm Sâm, tay phải cô vừa định sờ vào khẩu súng lục trong túi, tiếng dòng điện xẹt xẹt trong ký túc xá khiến cô ngừng động tác.
Xẹt xẹt xẹt, theo tiếng dòng điện càng lúc càng lớn, đài phát thanh nằm ở hành lang vang lên ——
"Cảm ơn các vị tình nguyện viên từ xa đến, công tác chuẩn bị cho lễ Chúc Nhân đã hoàn thành thành công, hôm nay chúng ta sẽ chào đón lễ hội ánh sáng và tự do, nghi thức thắp lửa người nến khổng lồ sẽ được tiến hành sau chín giờ sáng, hoan nghênh các vị tình nguyện viên đến quảng trường trung tâm trấn nhỏ, ở trước tường tưởng niệm người nến chứng kiến thời khắc nến người khổng lồ được thắp sáng, bóng tối vĩnh viễn rút lui, ánh sáng và chúng ta mãi mãi trường tồn."
Sau khi phát sóng kết thúc, nét mặt mọi người đều trở nên trắng bệch.
9 giờ sáng... Chưa đầy một tiếng nữa...
Lần này ngay cả lão Vu cũng không thể khoanh tay đứng nhìn: "Mẹ Nhụy Nhụy, tuy rằng hôm qua chúng ta thành công niêm phong hết bóng dị hóa vào trong viện triển lãm, ngăn cách nguồn sáng, nhưng phỏng chừng là thời gian không đủ, những cái bóng không thành công chết đói, vừa rồi tiếng phát thanh cô cũng nghe được, một giờ sau lễ Chúc Nhân tổ chức bình thường, thời gian của chúng ta thật sự không nhiều lắm, hiện tại biện pháp duy nhất chỉ có hủy diệt tim nến ngăn cản người khác thắp nến."
Bởi vì giọng điệu của lão Vu coi như bình tĩnh khách quan, người mẹ trẻ cũng chẳng tặng lão cái tát, chỉ lặng im giây lát rồi lắc đầu: "Tôi sẽ không làm ra chuyện tự tay giết Nhụy Nhụy, cho dù là vì mạng sống cũng không thể, tôi không làm được."
Dứt lời, cô căng môi thành một đường thẳng, tựa như không ai có thể để cô buông lòng thay đổi chủ ý.
Lão Vu: "..."
Đới Sâm Sâm, người đang ở bên bờ vực nổi điên, đã không kiên nhẫn nữa, cô trực tiếp rút súng ra đặt trên trán người mẹ trẻ: "Mẹ nó tôi không muốn thương lượng với cô, cũng không phải đến hỏi ý kiến cô! Uống thuốc nhanh lên cho tôi! Ngay bây giờ ngay lúc này!"
Bị họng súng lạnh lẽo đặt ở mi tâm, người mẹ trẻ mặt không đổi sắc nhìn thẳng Đới Sâm Sâm, trong lúc nhất thời bầu không khí căng thẳng đến cực hạn.
Dùng súng chĩa vào đồng đội cũng không phù hợp với quy luật ước định của thế giới Ác Mộng, nhưng lão Vu chẳng tiến lên ngăn cản, lão cũng hận không thể ép người phụ nữ cố chấp này uống thuốc để có thể cứu tất cả mọi người.
Trải qua hai phó bản, Trì Nam cũng là người từng chứng kiến ác ý lớn nhất mà nhân loại biểu hiện ra khi đối mặt với tử vong cùng sợ hãi, từ Nam Lộc đến gã trung niên trên du thuyền, bản năng sinh tồn khiến bọn họ lựa chọn hy sinh đồng bạn tự bảo vệ mình, nhưng tình huống lần này so với trước kia còn phức tạp hơn rất nhiều.
Nhưng Trì Nam không có cảm xúc khẩn trương và sợ hãi này, theo y, thời gian còn rất nhiều, vì thế nói: "Nói không chừng không tới một giờ, cái bóng dị hóa sẽ bị chết đói, sáp người cũng có thể thuận lợi tan chảy, Nhụy Nhụy vẫn có thể cứu được."
Đới Sâm Sâm lạnh lùng nhìn về phía y: "Phí lời làm gì, cậu có biết trong thế giới Ác Mộng 'chờ' là hành vi nguy hiểm nhất không, thời gian càng dài biến số càng lớn, tôi không muốn chờ đợi nữa... A!"
Chỉ thấy người mẹ trẻ đột nhiên nghiêng người, cùng lúc đó nhanh chóng nắm lấy tay cầm súng của Đới Sâm Sâm, một động tác bắt giữ xinh đẹp, thuận lợi khống chế Đới Sâm Sâm hùng hổ bức người và cướp súng lục của cô.
Cô đảo khách thành chủ, chĩa súng vào thái dương Đái Sâm Sâm: "Tôi nói rồi, không hối hận, bất kể ai cũng đừng hòng để tôi xóa bỏ Nhụy Nhụy."
Đới Sâm Sâm bị súng chĩa vào thân mình phát run, không dám nói thêm một chữ nữa, chỉ trừng mắt nhìn về phía người mẹ trẻ tuổi khí thế hoàn toàn áp đảo cô, sau khi mắng một câu tục tĩu cũng câm miệng, sợ mình nhiều lời thì bị người phụ nữ liều mạng này một phát bắn vỡ đầu.
Người mẹ trẻ nhìn thấy tất cả mọi người không dám buộc cô phải xóa bỏ Nhụy Nhụy khỏi hệ thống, mới di chuyển khẩu súng ra khỏi thái dương Đới Sâm Sâm.
"Đến quảng trường trung tâm xem một chút, căn cứ vào tin tức trên bút chì màu lúc trước, Nhụy Nhụy hẳn đang ở bên cạnh người nến khổng lồ, chúng ta thừa dịp trong khoảng thời gian người nến được thắp lên này, có lẽ có thể cứu Nhụy Nhụy ra." Ở đây chỉ có Trì Nam mặt không đổi sắc đề nghị với người mẹ trẻ, dường như súng trong tay đối phương đối với y mà nói chẳng qua chỉ là một món đồ chơi.
Người mẹ trẻ không hề ngần ngại gật đầu: "Sẵn lòng theo tôi thì đuổi theo, nếu ai khuyên tôi xoá bỏ Nhụy Nhụy, tôi sẽ là người đầu tiên bắn vỡ đầu kẻ đó."
Mọi người: "..."
Người mẹ trẻ tiếp tục đe dọa: "Không cứu được Nhụy Nhụy, tất cả mọi người phải chôn cùng tôi."
"Đừng... Đừng bỏ tôi lại... Hu hu hu..." Hạ Duy đã sốt đến nỗi mơ màng nghe thấy bên này ồn ào, sớm đã ốm yếu ngã ngồi ở hành lang, cưỡng ép rót nước thuốc hạ sốt vào miệng mình.
Chỉ cần nghĩ đến một mình ở lại ký túc xá lạnh lẽo từng có vô số đồng đội đã chết, hắn liền sợ hãi, còn chả bằng cùng đồng đội đến quảng trường náo nhiệt chịu chết.
Lão Vu bấy giờ cũng không thể nào thong dong trấn định, cười khổ với hắn: "Cậu vẫn nên nằm ở đây thoải mái chút đi, đi theo lăn lộn làm gì? Dù sao có người không vui phối hợp, kết quả đều phải chết."
Trong giọng nói của Hạ Duy mang theo nức nở: "Tôi không sợ chết, vào thế giới Ác Mộng quỷ quái này chết không phải là chuyện bình thường như ăn cơm ngủ nghỉ sao? Ai sợ cái này chứ, tôi chỉ là sợ chết một mình hu hu..."
Trì Nam kéo một cái rương lớn từ dưới gầm giường ra, đó là rương vũ khí công cụ Diệp Thường chuẩn bị trước đó, các loại dao cắt gọt khống chế đều có đầy đủ.
Mọi người còn chưa kịp phản ứng, Trì Nam đã phân phát vũ khí cho mọi người: "Cùng đi đi."
*
Áp suất không khí ngoài trời cực thấp, bầu trời âm trầm giống như lúc nào cũng có thể đè xuống.
Người mẹ trẻ cầm súng ngắn chạy ở phía trước, xa xa, cô đã nhìn thấy bức tường bóng ma bị phá hủy trên quảng trường trung tâm trước, đặt một tế đàn vòng cung khổng lồ thắp đầy nến tế tự, trên tế đàn bày một pho tượng sáp khổng lồ cao chừng bảy mươi mét, dùng sáp đặc thù chế tác.
Pho tượng là một người đàn ông trung niên đương ngủ say, người hắn trần như nhộng, vết thương chồng chất trên da nhìn thấy không sót gì trong mắt công chúng, bên ngoài thân thể hắn điêu khắc tầng tầng lớp lớp ngọn lửa, giống như hắn đang đắm mình ngủ say trong ngọn lửa địa ngục hừng hực cháy.
Tuy rằng nến người khổng lồ chỉ là một pho tượng sáp tĩnh vật, nhưng kỹ xảo điêu khắc tinh xảo cùng hiện ra sống động như thật, đám người mộng du còn chưa đi tới trước mặt nó đã bị nó kinh động, phảng phất ngọn lửa xung quanh tượng sáp này thật sự thắp lên ở trước mắt bọn họ, chỉ cần đứng ở chỗ này sẽ bị nghiệp hỏa thiêu đốt hầu như không còn, hóa thành tro tàn.
"Trời... Trước kia tôi còn không tin có chứng sợ vật khổng lồ này, hôm nay xem như đã biết thêm." Hạ Duy Cường sốt mơ màng lấy lại tinh thần, cầm dao lọc xương cảm thán với tượng sáp khổng lồ, "Giống hệt bức tranh bút chì màu mà chúng ta nhìn thấy ngày hôm đó..."
"Một pho tượng sáp nến lớn như vậy, phải dùng bao nhiêu thi thể tình nguyện viên xây dựng."
Trì Nam một tay cầm cờ lê một tay cầm búa, cân nhắc nhìn tượng sáp người nến khổng lồ trong lòng, sau khi bức tượng sáp này hoàn toàn hòa tan, toàn bộ đàn tế bao gồm cả quảng trường có thể sẽ bị nước máu bao phủ.
"Mấy người nhìn xem thứ treo bên trên, có phải là bóng người không?" Lão Vu chỉ vào ngay phía trên đàn tế, tăng âm lượng vượt qua đám người ồn ào náo nhiệt.
Bọn Trì Nam nhìn theo hướng lão Vu chỉ, nhìn thấy vị trí chính giữa tế đàn, cũng chính là hướng về phía tượng sáp khổng lồ trên đỉnh đầu, có một bóng đen treo lơ lửng theo gió lay động, từ xa nhìn lại thật giống như một con búp bê cầu nắng treo dưới hiên nhà, lại giống như phạm nhân treo cổ trên giá treo cổ.
"Hình như... Tôi nhớ Nhụy Chuy vẫn mặc quần áo tang lễ màu đen..." Cũng không biết là bởi vì lửa cháy dữ dội, hay là giờ phút này tình cảnh đó quá đáng sợ, giọng nói Hạ Duy đương phát run.
Người mẹ trẻ nhìn thấy con gái mình bị treo cổ không rõ ràng như vậy, sớm đã mất đi lý trí và phán đoán, trực tiếp nã một phát vào đám đông ở giữa đàn tế!
Nhưng chuyện quái dị đã xuất hiện, cư dân trấn đến tham gia lễ kỷ niệm chả cảm thấy kinh hoảng, cũng không ai bởi vậy mà ngã xuống, làn sóng tiếng hoan hô cao hơn một đợt, gần như hoàn toàn át đi tiếng súng.
Những cư dân thị trấn Chúc Nhân ngày thường không ra khỏi nhà giờ phút này bất luận là nam nữ, đều chỉnh tề mặc váy liền màu trắng, đương tay trong tay vây quanh tế đàn và tượng sáp khổng lồ nhảy múa, giống như là người lưu lạc vây quanh lửa trại trong đêm tối.
Bọn Trì Nam thấy thế cũng cầm vũ khí của mình đi giết, song Trì Nam cầm cờ lê, búa đập "phập phập phập" vào đầu cả nam lẫn nữ ai cũng vậy, bọn họ giống như xi măng cốt thép không biết nhúc nhích, thậm chí cảm thấy vỏ não bị Trì Nam đánh cho lõm xuống chỉ như bị muỗi đốt một cái, không đau không ngứa gãi gãi.
"Chuyện gì đang xảy ra vậy? Những NPC này không bị tổn thương?" Cảnh tượng trước mắt quá lạ kì, Hạ Duy hít một hơi lạnh.
"Có thể bọn họ không phải là con người, đều là sản phẩm sáp đặc thù mà thôi." Nếu đặt Trì Nam ở ngày thường sẽ cân nhắc đốt ngọn đuốc này, giống như lúc trước thiêu cháy NPC ở "Giấc mộng Du Ngộ", nhưng phó bản này kiêng kị lửa cùng ánh sáng, y đành phải áp ý nghĩ nguy hiểm này xuống.
"Vật lý công kích quần chúng hẳn là không có hiệu quả." Trì Nam khẳng định nói.
Nghe vậy, người mẹ trẻ thử bắn vào ngực một vị NPC ở cự ly gần, quả nhiên, viên đạn xuyên qua trái tim bọn họ, dưới da thịt kém chất lượng được một cái lỗ sáp bao bọc, mà vị NPC bị bắn thủng kia vẫn vừa ca múa vừa chúc mừng lễ hội đến, không bị ảnh hưởng chút nào.
Mắt thấy không còn bao nhiêu viên đạn, người mẹ trẻ trong tình thế cấp bách cũng hết cách, cô cất súng, bắt đầu dựa vào thân thể máu thịt của mình chen chúc vào đám người mừng lễ mừng đến, ý đồ xuyên qua đám người chen vào trong tế đàn giải cứu con gái.
Nhưng cô phát hiện sau khi xuyên qua đám người nhộn nhịp, bên ngoài tế đàn bao phủ một cái giống như kết giới, nom như tấm kính cường lực bình thường gắt gao giữ chặt tế đàn, mặc cho cô bạo lực giải quyết như thế nào cũng không thể dao động tới kết giới tí nào.
Đối mặt với kết giới tế đàn bất khả xâm phạm, mẹ trẻ không chỉ tay đấm chân đá mà còn dùng đầu đập vào, hành động điên cuồng của cô rốt cuộc làm cho Nhụy Nhụy bị treo trong tế đàn chú ý tới, em bắt đầu vặn vẹo thân thể kịch liệt, giống như muốn truyền đạt tin tức gì đó với mẹ, nhưng khoảng cách giữa hai người thật sự quá xa, chung quanh cũng quá ồn ào, không ai có thể nghe rõ rốt cuộc Nhụy Nhụy đang nói cái gì.
Cuối cùng bấy giờ người mẹ trẻ mới chú ý tới, phía dưới nơi con gái bị treo có một ngọn lửa hừng hực, lưỡi lửa như u linh nhảy nhót lập loè, vừa tham lam vừa hung ác mơ ước cô bé làm tim nến.
Ngọn lửa cùng tim nến không bao giờ có thể tách ra, tim nến là trái tim của ngọn nến, như vậy ngọn lửa là sức mạnh nhịp đập của trái tim.
Giống như những hình ảnh kinh dị trong lời tiên tri của bút chì màu...
"Nhụy Nhụy! Nhụy Nhụy" Người mẹ trẻ bất lực lại tuyệt vọng dùng đầu đập vào kết giới, tê tâm liệt phế.
Lão Vu trải qua nhiều phó bản, giỏi quan sát cảm xúc hành vi của người khác nhất, giờ phút này nắm chặt thời cơ cũng chen vào trong đám người, vỗ vỗ bả vai người mẹ trẻ: "Mẹ Nhụy Nhụy, tôi nói lời này cô đừng không thích nghe, chuyện đã là lúc này cô chĩa súng vào đầu tôi tôi cũng nhận, nhưng những lời này mong cô cần phải nghiêm túc suy nghĩ."
Người mẹ trẻ nhìn con gái bị treo trên lưỡi lửa khóc nức nở, không trả lời.
Lão Vu tiếp tục nói: "Đã đến nước này, thay vì để Nhụy Nhụy bị lửa đốt niêm phong vào trong nến người, chịu đựng thống khổ bị thiêu sống, còn không bằng lợi dụng hệ thống để cô bé thống khoái mà đi, ít chịu chút khổ cực, cô cũng có thể lấy lại một nửa điểm thiện cảm, lần nữa làm lại cũng không khó như vậy."
Nói tới đây lão Vu cố ý dừng một chút, lão thấy mẹ Nhụy Nhụy không có ý định dùng họng súng nhắm vào huyệt thái dương của lão, mới thật cẩn thận tiếp tục nói: "Đương nhiên, tôi nói những thứ này cũng là vì bản thân tôi, còn có đồng đội còn lại, bọn họ cũng muốn sống tốt đi ra ngoài, bên ngoài cũng có người chờ bọn họ về nhà, cô nói có đúng không?"
Lão Vu nhìn thời gian, 8 giờ 53, sáp người vẫn không hề có dấu hiệu tan chảy.
Lão hung hăng nhíu mày một chút, nhưng ngữ điệu vẫn duy trì bình tĩnh khiến người ta tin phục: "Tôi nói những thứ này cô suy nghĩ kỹ đi, chúng tôi cũng không ép cô, thuốc ở chỗ này, quyền lựa chọn cũng ở chỗ cô."
Dứt lời, lão lấy viên thuốc hối hận được đóng gói thành kẹo đưa cho mẹ trẻ, cô thế nhưng không phản kháng, mà là sững sờ nhận lấy đặt ở lòng bàn tay.