Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Kể từ khi Lỗ Nghị biết được Thẩm Lật có mối liên hệ với thầy hướng dẫn của mình, cậu ta bắt đầu vô thức hoặc cố ý để tâm đến sự phát triển của sự kiện.
Thỉnh thoảng cậu ta cũng khoác áo mai ô ra trận, dùng tài khoản ảo để tranh đấu với anti fan của Thẩm Lật.
Vốn dĩ Lỗ Nghị không muốn dùng tài khoản chính dính líu tới chuyện của Thẩm Lật. Cậu ta không phải là loại trẻ con miệng còn hôi sữa, rõ ràng người ta còn chưa nói lời nào chẳng nhẽ mình lại dùng tài khoản chính giúp người ta nói chuyện. Cậu ta là một blogger lịch sử nên không giỏi chọn phe trong giới này. Huống hồ ở trong tình huống như này, nếu cậu ta giúp Thẩm Lật lên tiếng thì không phải đã đứng chung một phe để nhận mắng chửi sao. Hơn nữa việc cậu ta lên tiếng như vậy cũng chưa chắc đã khiến người ta cảm kích, khéo có khi lại bị chụp mũ là cọ lưu lượng để nổi tiếng. Cậu ta cần gì phải như vậy chứ.
Thế nhưng cậu ta thực sự không thể nhìn nổi nữa. Nhìn xem mấy người đó đang nói gì kìa?
Một số người ngoài đời thì giả vờ giả vịt, lên mạng thì lộ bản chất thật cùng toàn bộ mặt tối. Rõ ràng đây là người không quen biết mà lại mắng người ta đen tối đê tiện như thể làm vậy sẽ đẩy bật sự cao thượng của họ.
Khôi hài nhất là bản thân họ mắng người khác là não tàn trong khi chính mình đang dùng thứ logic não tàn nhất. Có lẽ những người não tàn nhìn ai cũng đều nghĩ đối phương não tàn.
Có lẽ do luận văn học thuật đang bước vào giai đoạn bế tắc nên tâm trạng cậu ta không tốt. Cũng có lẽ là trong xương cốt cậu vẫn còn lưu lại khát vọng trở thành anh hùng của những năm tháng cấp hai. Hoặc có lẽ cậu ta có sự kiêu ngạo của những người nghiên cứu tại học viện. Nói chung Lỗ Nghĩ rất bốc đồng.
Mỗi ngày lướt Weibo nhìn thấy mấy kẻ dựng chuyện làm ô nhiễm bầu không khí như nói Thẩm Lật bị bao nuôi, đồng tính chết đi, xe công cộng(1), hoa cúc bị x thối… cùng những ngôn luận ngu ngốc độc ác khác, trong lòng Lỗ Nghị nhất thời dâng lên cảm giác bi thương khó giải thích.
(1) Xe công cộng
Thẩm Tôn Nhất luôn là một học giả mà Lỗ Nghị vô cùng yêu thích vì ông đạt nhiều thành tích trong lĩnh vực nghiên cứu Hán học, vì những đánh giá độc đáo trong lĩnh vực khảo cổ, vì sự tích cực của ông, cũng bởi vì chuyện truyền kỳ tình yêu lãng mạn của ông với vợ mình.
Ấn tượng của Lỗ Nghị về Thẩm Lật thật ra không tốt lắm. Dưới thanh danh vang dội của ông nội và cụ nội Thẩm Lật, anh quá tầm thường và kém cỏi. Dường như anh chính là đại diện cho sự suy tàn của gia tộc họ Thẩm.
Nhưng Lỗ Nghị cũng không muốn một đứa trẻ được Thẩm Tôn Nhất nuôi dạy từ nhỏ sẽ phải chịu đựng những lời nặng nhẹ trên mạng như vậy.
Lỗ Nghị dùng tài khoản Weibo chính thức đăng một bài.
@Nấm Hoang Dã [V]: Tôi cứ nghĩ nếu mình có một bộ ấm chén như vậy, tôi sẽ chọn dùng nó để đổi một ngôi nhà hoặc một chiếc xe hơi thể thao, hoặc coi như vật báu gia truyền mà cất trong két sắt. Tôi nghĩ ra hơn ngàn vạn cách dùng nhưng vẫn bị @Lật Tử làm cho choáng váng. Có lẽ đôi tay cầm chúng phải vững như núi Thái Sơn rồi, vì chỉ cần run tay một cái là khéo bay mất luôn một phòng ngủ chính. Bần cùng hạn chế sức tưởng tượng của tôi. [Ảnh]
Nấm Hoang Dã: Có chuyên gia nào đứng ra nhận hàng không.
<Hoàng Thái Cực>: Đúng là một bộ ấm trà tuyệt đẹp. Tiếc là nó chưa hoàn chỉnh. Nhìn hình dạng của ấm này, thai đất, màu men thì giống như được làm từ cuối thời Càn Long. Có điều bộ ấm này cũng không được bảo tồn tốt lắm, nếu là đồ thật thì quả là giá trị không nhỏ.
<Hòa Mộc Bạch>: Ha ha ha ha, bần cùng hạn chế sức tưởng tượng của tôi! Nhưng khoan đã… sốc! Đại Dã, cậu @ ai! Tôi cảm thấy lượng thông tin quá lớn, để tôi từ từ tiêu hóa đã…
: Không phải blogger nhỏ bé này được ảnh đế bao nuôi sao? Tôi chỉ tò mò ảnh đế dùng bao nhiêu tiền để bao nuôi anh ta… Một năm này không biết đã kiếm đủ chưa…
<Thanh Dặc>: A a a! Bộ ấm trà đẹp quá! Nhân tiện, tui nghe nói blogger nhỏ gia cảnh khá tốt, từ nhỏ đã là học sinh của một trường trung học tư thục quý tộc, không ngờ lại sống xa xỉ như vậy, thật phung phí của trời. Nhưng nếu anh ta có tiền như vậy thì chuyện bao nuôi hẳn là giả nhỉ?… Tôi chỉ lo cho bộ ấm trà, không để ý có chút sai sai…
<Giang San Nguyệt>: Hay là không nhận ra hàng thật nên coi là bộ ấm trà phổ thông mà dùng? Nhân tiện người bình thường không làm như thế này đâu nhỉ? Hơn nữa đồ cổ mà dùng để uống trà… ọe… cảm giác thật bẩn, thật kinh tởm…
<Đánh Giá Lười Biếng>: Tôi vừa lướt xem Weibo của blogger nhỏ, thấy rất kinh ngạc. Ảnh đăng có rất nhiều đồ cổ, tôi vừa xem vừa sợ run không biết có phải là đồ thật không… Tóm lại là gia cảnh của blogger nhỏ không đơn giản.
Bài đăng trên Weibo của Lỗ Nghị sau khi đăng lên chỉ như hòn đá chìm xuống đáy biển. Fan của cậu ta cũng không hùng hậu như fan của ngôi sao, nên số lượt chia sẻ cũng chỉ bình thường.
Sau khi Lỗ Nghị đăng Weibo, cậu ta cảm thấy tốt hơn rất nhiều nên đã tắt điện thoại, không thèm để ý nữa. Sau đó, thầy hướng dẫn nhận một dự án cá nhân nên xách cậu ta theo như cu li, thành ra cậu lại không rảnh mà để ý.
Tình hình trên mạng biến hóa mỗi ngày. Sau mấy ngày chuyện về Thẩm Cố tung hoành, quần chúng ăn dưa cũng ăn đến phát ngấy rồi. Do đó khi tin tức mới xuất hiện, sức nóng của chuyện này vẫn giảm xuống. Chỉ là cư dân mạng có ấn tượng không quá tốt về Thẩm Lật.
Lúc này tin tức có thể được coi là giật gân thì tuyệt đối không phải là một vụ bê bối của người nổi tiếng thông thường. Thực tế quả thật là như vậy, tin tức này bùng nổ thậm chí còn thu hút sự chú ý ở trong và ngoài nước.
Hot search lần này xuất phát từ tin tức tiết lộ trên chương trình thời sự, ngoài ra còn có báo chí giật tít “Nhà thiết kế nổi tiếng thế giới Mạc Lương Tuấn bị nghi ngờ đạo ý tưởng, thương hiệu Tồn Phong Linh Hồn chính là chứng cứ?”
Sự việc bắt đầu từ cuộc thi thiết kế quốc tế vào mấy năm trước. Mạc Lương Tuấn phát hiện tài hoa của tác giả chân chính thương hiệu Tồn Phong Linh Hồn. Gã đem lòng đố kị nên thông đồng với nhân viên cuộc thi lén tráo đổi hai bản thiết kế. Cuối cùng gã đạt giải nhất cuộc thi cũng tranh thủ đánh cắp bản thiết kế phác thảo Tồn Phong Linh Hồn, từ đó mở ra thương hiệu Tồn Phong. Thậm chí gã còn tiếp tục sao chép các chi tiết trong thiết kế của người mới sau nãy, một chuỗi bằng chứng được đánh dấu rõ.
Làn sóng tiết lộ tin tức này có thể nói là một đòn trí mạng khiến Mạc Lương Tuấn không còn chỗ trở mình.
Vấn đề này nhận được sự chú ý cao cả trong và ngoài nước. Cư dân mạng bàn tán sôi nổi, đơn giản là chế giễu Mạc Lương Tuấn và trào phúng cuộc thi.
Nhất thời uy tín của cuộc thi rơi vào khủng hoảng nghiêm trọng.
Còn cổ phiếu của công ty Mạc Lương Tuấn cũng tụt dốc thê thảm, doanh thu của một số thương hiệu do gã đứng tên giảm mạnh, tổn thất rất lớn.
Bắt đầu từ sự kiện sao chép, hàng loạt tư liệu đen tối của Mạc Lương Tuấn lần lượt được phơi bày, khiến cư dân mạng không khỏi ngạc nhiên. Đồng thời, việc này cũng khiến cái tên Mạc Lương Tuấn liên tục nằm trong danh sách hot search, có lượng truy cập thậm chí còn cao hơn cả chuyện của Thẩm Cố.
“Trong thời gian học đại học, anh ta đã yêu cô con gái xấu xí của vị hiệu trưởng, nhận được suất học học bổng du học nước M…”
“Trong lúc du học anh ta bắt cá hai tay, lừa một thiên kim tiểu thư nhà giàu, sau khi tốt nghiệp thì chia tay con gái vị hiệu trưởng, bay sang nước M tiếp tục cùng thiên kim tiểu thư nhà giàu yêu đương…”
“Sau khi chia tay thiên kim tiểu thư thì được cha của cô thiên kim đó bao nuôi. Anh ta thông qua kim chủ nhận được vị trí trợ lý nhà thiết kế của thương hiệu Blue Blood, dần dần nổi lên từ vị trí này…”
“Từ mạng lưới giao thiệp của kim chủ, anh ta bắt được một kim chủ khác, xảy ra tranh cãi với kim chủ trước…”
Cố Dịch nằm trên ghế sô pha, tay cầm điện thoại di động đọc lý lịch của Mạc Lương Tuấn.
“Được rồi,” Thẩm Lật ngắt lời hắn, tiện tay nhét một quả dâu tây vào miệng Cố Dịch, “Anh cứ yên lặng để em đọc sách một lát.”
Cố Dịch bất mãn đặt điện thoại xuống, kéo Thẩm Lật qua nhéo cằm, cúi đầu hôn xuống, giữa môi lưỡi quấn quýt nhuộm đỏ màu nước dâu ngọt ngào, uốn lượn chảy xuống theo khóe miệng.
Sau khi nụ hôn kết thúc, Cố Dịch cúi đầu cẩn thận hôn lên nước dâu tây nơi khóe miệng Thẩm Lật, “Ngọt quá.”
Thẩm Lật tức giận đẩy hắn ra, nhét một quả dâu vào miệng mình, không muốn quan tâm đến người này nữa.
Cố Dịch rất bám người, quấn lấy anh, vòng tay qua eo Thẩm Lật, kéo người vào trong lồng ngực mình. Hắn dùng lực mạnh, Thẩm Lật không đề phòng, chỉ sơ sẩy một chút đã thật sự bị kéo vào trong lòng Cố Dịch.
Thẩm Lật nhìn quyển sách cách xa mình cả mét, buồn bực đẩy cái đầu đang cọ cọ nơi hõm cổ mình, cáu kỉnh kêu lên: “Tart ơi!”.
“Gâu!” Từ xa truyền tới tiếng Tart đáp lại đầy hưng phấn.
Cố Dịch ôm Thẩm Lật. Cách lớp áo mỏng manh, hắn cắn xuống một miếng thật to lên vai Thẩm Lật, “Nếu em dám để nó lại đây, anh sẽ chịch em ngay trước mặt nó.”
Mặt già của Thẩm Lật ửng đỏ, những hình ảnh không phù hợp với trẻ em xuất hiện trong đầu anh. Đột nhiên anh cảm thấy mình không có cách nào nhìn thẳng vào khuôn mặt to lớn ngốc nghếch dễ thương của Tart. Dưới tình thế cấp bách, anh cầm lấy chú vịt vàng đồ chơi trên bàn, ném về phía phòng thú cưng, “Ra ngoài chơi đi.”
Tart xoay người đuổi đeo, dáng vẻ vừa ngốc vừa cưng trông rất đáng thương.
Thẩm Lật đẩy Cố Dịch một cái: “Anh rảnh lắm à?”
Cố Dịch gật đầu, “Anh cần tìm ít việc để làm.”
Thẩm Lật nói: “Nhìn ra rồi, có cần em giúp anh không?”
Cố Dịch gật đầu, sau đó đẩy ngã Thẩm Lật, vươn cánh tay dài xuống ngăn kéo dưới bàn trà, lấy ra bao cao su cùng dầu bôi trơn đã chuẩn bị trước đó, “Cần em phối hợp với anh.”
Thẩm Lật hoảng hốt đè bàn tay Cố Dịch đang sờ loạn, hơi thở gấp gáp. Anh theo bản năng liếc nhìn mặt trời đang treo bên ngoài, “Đừng, em có chuyện muốn nói với anh.”
Cố Dịch kéo quần Thẩm Lật xuống: “Nói đi, anh nghe đây.”
Thẩm Lật đẩy hắn, “Anh đừng, em còn muốn thảo luận thời gian gặp mặt của cha mẹ.”
Cố Dịch thở hổn hển, nhanh chóng nâng chân của Thẩm Lật dang rộng, “Anh đã thảo luận xong hết rồi.”
Thẩm Lật “ưm” một tiếng, túm lấy một góc gối ôm, tâm tình có chút khó xử, “Cái gì… khi nào…”
Cố Dịch khàn giọng, “Thể hiện tốt một chút, anh sẽ nói cho em biết.”
Thẩm Lật cảm thấy hẳn là mình đã thể hiện rất tốt, vì cuối cùng Cố Dịch cũng nói với anh. Chỉ có điều lúc ấy anh mệt quá nên không nghe rõ Cố Dịch nói gì. Hắn thật là gian xảo.
Chuyện của Mạc Lương Tuấn vẫn chưa ngừng leo thang, quần chúng ăn dưa mỗi ngày đều có dưa mới để ăn. Dường như tất cả tình tiết chỉ đang mở đường cho cao trào cuối cùng.
Ban tổ chức cuộc thi cuối cùng cũng không thể chịu được áp lực từ dư luận, phải xin lỗi công khai. Dù vậy giọng điệu của ban tổ chức vẫn rất cao ngạo kèm theo thái độ trốn tránh đã khiến công chúng thêm phẫn nộ. Thậm chí hàng loạt nhà thiết kế nổi tiếng bày tỏ thái độ không hài lòng. Uy tín của cuộc thi vẫn rơi vào khủng hoảng, không cách nào cứu vớt.
Hai ngày sau khi chính thức đưa ra công văn xin lỗi. Ban tổ chức cuộc thi bày tỏ thái độ của mình, công khai xin lỗi cũng như thông báo tước danh hiệu quán quân của Mạc Lương Tuấn. Nhân viên bị nghi ngờ vi phạm quy định sẽ bị xử phạt nghiêm khắc. Quán quân trong sự việc này cũng được bồi thường, trao tặng bằng danh dự.
Đối với cách ban tổ chức xử lý cuộc thi, cư dân mạng không quá quan tâm, họ chỉ quan tâm đến Mạc Lương Tuấn.
Cho đến hiện tại, Mạc Lương Tuấn vẫn không có bất kỳ phản hồi nào. Theo như nhân viên ở công ty Mạc Lương Tuấn tiết lộ, Mạc Lương Tuấn dường như đã mất tích. Kể từ ngày Mạc Lương Tuấn được thả sau khi bị tạm giữ, hắn vẫn chưa đến công ty, đến giờ cũng không thấy tung tích.
Hơn nữa Mạc Lương Tuấn dường như có vấn đề tâm thần. Bác sĩ tâm lý của gã đã liên lạc với gã rất nhiều lần, thậm chí còn khuyên thư ký của Mạc Lương Tuấn báo cảnh sát.
Cố Dịch luôn chú ý đến sự việc của Mạc Lương Tuấn qua nhiều kênh khác nhau. Khi nhìn thấy tin này, trong đầu hắn chợt lóe lên điều gì đó. Nhưng nó chỉ thoáng qua, sau khi nghĩ đi nghĩ lại hắn vẫn không thể nhớ ra được là việc gì, nên đành tạm thời bỏ qua.
Hắn bóp sống mũi, có lẽ gần đây việc làm cầu nối giữa cha mẹ hai bên quá hao tổn tinh lực nên hắn hơi mệt.
Nhưng hắn vẫn tự lên tinh thần, dù sao địa điểm bốn cụ gặp nhau chính là ngôi nhà cũ này. Hắn không thể để họ làm nổ tung nơi này được.
Hết chương 60