Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Bạch Kiều, cẩn thận."
"Bằng!"
"......"
Thời điểm đạn xuyên vào ngực, Bạch Kiều cũng không cảm thấy đau đớn, chỉ có một cảm giác hít thở không thông mãnh liệt truyền đến, anh nhìn mặt đất cách mình càng lúc càng gần, lại "bằng bằng" mấy phát súng vang lên, cộng sự đã bắn chết kẻ bắt cóc đã nổ súng bắn anh.
"Bạch Kiều, anh sao rồi..."
Anh được cộng sự đỡ dậy, ý thức bắt đầu vù vù, anh cũng không biết mình sẽ ra sao, chỉ dùng ánh mắt không thể tin nhìn cô gái nhỏ đang tựa ở một góc.
Cô gái nhỏ kia dùng ánh mắt càng khiếp sợ càng luống cuống nhìn lại anh: "Thực...... Thực xin lỗi...... Em...... Em không phải......"
Không phải cố ý!
Cô run rẩy không dám bỏ hai tay xuống, suy sụp lùi về phía sau một bước.
Ngay lúc vừa rồi, bọn họ đối đầu với một gã lưu manh tham gia vào vụ bắt cóc lần này, chiến lược của Bạch Kiều là có thể lùi về phía sau tường đá để bảo vệ chính mình, lại bị người phía sau đẩy một cái, đẩy anh đến họng súng của kẻ bắt cóc.
Bạch Kiều cho rằng mấy năm này làm cảnh sát đã đủ nghẹn khuất.
Hòa giải tranh chấp dân sự bị đánh không thể đánh lại, khi bắt tội phạm không tới bước đường cùng thì không thể giết chết, gặp phạm nhân lưu manh vô lại, thức cả một đêm tra thẩm, lại bất hạnh thả người ra vì không có chứng cứ......
Nhưng mấy cái này so với cảnh mà Bạch Kiều gặp phải bây giờ cũng không tính là gì.
anh bị con tin mình cực cực khổ khổ cứu ra tặng đầu người đó!
Chết cũng quá uất ức!
Dù sao năm đó anh cũng là học bá, thi đại học đủ điểm vào Thanh Hoa Bắc Đại, đến cùng thì tại sao anh lại nghĩ quẩn trong lòng vào học viện cảnh sát chứ?
Không đợi Bạch Kiều đem trí nhớ của mình quay về thời còn đi học, ý thức của anh hoàn toàn bị che lấp.
......
【 Chúc mừng ký chủ tiến vào thế giới chủ nghĩa hài hòa. Ký chủ ràng buộc nhân vật: Bạch Kiều. Thân phận nhân vật: Cảnh sát hình sự thực tập. Kết cục cuối cùng của nhân vật: Hi sinh quang vinh vì nhiệm vụ khi tham gia vụ án bắt cóc.】
"......"
Âm thanh máy móc đánh thức ý thức Bạch Kiều, anh đầu óc mê man mở mắt ra, lọt vào trong ánh mắt là một cái đèn treo thủy tinh quen thuộc, ở giữa đồ trang trí trong suốt còn dán hình dán Conan anh thích nhất...... Hình như vẫn còn rất mới, đường viền cũng không bị phai màu.
Bỗng nhiên nghĩ đến gì đó, Bạch Kiều trừng lớn mắt, từ trên giường ngồi dậy giống như xác chết vùng dậy.
Không...... Không phải anh đã chết rồi sao?
Dư âm tiếng súng còn quanh quẩn bên tai, đạn xuyên thấu trái tim, tuyệt đối không có khả năng còn sống!
Cho dù có thể cứu sống, anh cũng phải tỉnh lại ở bệnh viện kìa!
Vô thức cúi đầu nhìn trước ngực mình, anh mặt một cái áo ngủ rộng rãi, rất dễ dàng kéo ra, đưa tay kéo một cái, sạch sẽ, cũng không có vết thương hay băng bó dữ tợn như trong tưởng tượng.
Thế nhưng không đúng! Anh rõ ràng bị trúng đạn!
Tại sao anh còn sống?
Bạch Kiều mờ mịt ngẩng đầu, cuối cùng thứ gì đó ương ngạnh dán trên trán anh cũng bị anh dày vò làm rơi xuống, mặt lưng hướng lên trên, anh cầm lên xem xét, là một miếng dán hạ sốt.
"......"
Thời điểm Bạch Kiều còn đang hoài nghi bản thân, cửa phòng bị đẩy ra.
"Tỉnh rồi?" Vừa cố gắng nhỏ giọng vừa không che giấu được lo lắng hỏi.
Nghe được giọng nói này, trong đầu trước tiên Bạch Kiều ông lên một tiếng, anh ngẩng đầu lên nhìn người, cả người anh trở nên cứng ngắc, khóe mũi cay cay, xém chút rơi nước mắt.
"...... Mẹ?"
"Ừm." Cố Thi bưng bát đi đến gần anh: "Sao rồi? Khỏe hơn chút nào chưa?"
Bạch Kiều nhìn bà không nói gì.
Cố Thi ngồi xuống bên giường, một tay cầm bát, tay kia đưa lên dùng mu bàn tay xem nhiệt độ trán Bạch Kiều.
"Cuối cùng cũng hạ sốt, đói bụng không? Có nấu cháo cho con, con ăn một chút đi."
"......"
Tấm nệm êm ái bị lún xuống một chút, Bạch Kiều có một loại cảm giác mơ hồ không chân thật.
Bạch Kiều nghĩ, anh chắc chắn đã chết.
Nếu không chết, làm sao có thể trông thấy người thân đã qua đời nhiều năm?
Mẹ chết vào cái năm anh thi lên đại học, vào cái ngày anh thi đại học, bị tên trộm đâm chết trong nhà.
Khi đó mẹ và người đàn ông kia mới ly hôn không lâu.
"Nhìn mẹ như vậy làm gì? Sốt đến hồ đồ rồi?"
Cố Thi lo lắng nhìn anh.
Anh mỉm cười lắc đầu, nhận lấy bát cháo từ tay bà, cảm giác thỏa mãn ngồi dậy ăn.
Cố Thi nhẹ nhàng thở ra: "Mẹ xin nghỉ ở trường cho con rồi, nếu cơ thể không thoải mái thì nghỉ ngơi ở nhà, chuyện đi học..."
"Phốc...... Khụ khụ khụ khụ......"
Bạch Kiều kinh sợ mở to mắt: "Đi...... Đi học?"
"Cái thằng nhóc này, đi học thì sao? Đòi mạng con hả? Ăn cháo cũng có thể nghẹn được."
Cố Thi còn muốn vỗ lưng cho anh, bị anh cản lại, anh trừng mắt hỏi: "Không...... Không phải con chết rồi sao?"
Cố Thi biến sắc: "Nói mê sảng cái gì vậy? Con thật sự sốt đến hồ đồ rồi à? Con sống rất tốt, trù ẻo mình cái gì?"
"......"
"Mẹ biết con còn đang giận cha con, cha con cũng chỉ nói nhảm thôi, do cuộc thi xếp lớp lần này của con, ông ấy cũng nhất thời nghĩ không thông, con không cần để ý đến lời ông ấy nói, lần này hạng chót, lần sau chúng ta sẽ cố gắng phấn đấu, con mới lớp mười một, còn có thời gian hai năm, chỉ cần chịu cố gắng, thi đại học chắc chắn không thành vấn đề."
"......"
Cố Thi dùng lời ngon tiếng ngọt an ủi cổ vũ anh, Bạch Kiều cúi đầu húp cháo, cả người rối loạn không rõ manh mối.
Anh không chết, còn đang học mười một......
Chẳng lẽ anh sống lại rồi?
【 Có thể nói như vậy.】
"......"
Trong đầu trực tiếp xuất hiện âm thanh, Bạch Kiều nao nao, không cảm thấy có bao nhiêu sợ hãi.
Anh cố gắng trấn tĩnh mình ăn hết cháo, đưa bát cho Cố Thi, cười nói: "Cảm ơn mẹ."
Cố Thi cười với anh một cái, cầm bát đi ra.
Cửa phòng vừa đóng lại, Bạch Kiều lập tức nghiêng đầu nhìn tủ quần áo bên cạnh giường lớn.
Phía trước tủ quần áo được thiết kế tấm gương, mấy cách cửa ghép lại tạo thành một tấm gương toàn thân còn to hơn cả cái giường, phòng ngủ rộng rãi sáng sủa bi phản chiếu vào mặt gương.
Bạch Kiều có thể nhìn thấy rõ ràng thiếu niên ngồi trên giường.
Vẻ mặt giống như mặt anh, nhưng lại ngây ngô hơn, mắt phượng, sống mũi cao, khuôn mặt đường nét rõ ràng, bởi vì phát sốt, trên mặt trắng nõn lộ ra đỏ ửng bất thường...... Đây là anh năm mười bảy tuổi.
"Cậu là ai?" Bạch Kiều nhìn tấm gương hỏi.
Nhiều năm làm cảnh sát như vậy, lá gan vẫn phải có.
Trong đầu lại vang lên giọng nói.
【 Tôi là hệ thống dẫn dắt ký chủ đi vào thế giới mới, hưởng thụ cuộc sống mới.】
Bạch Kiều: "......"
Chưa ăn thịt heo cũng đã thấy heo chạy, hệ thống gì đó, Bạch Kiều vẫn có thể hiểu.
Thế giới dường như có hơi huyền huyễn.
"Là cậu cứu tôi sao?"
【 Có thể nói như vậy.】
"Có thể nói như vậy là sao?"
【 Tôi cứu được linh hồn của cậu.】
"......"
Bạch Kiều lại nói: "Còn về chuyện sống lại?"
Trực giác anh nói không chỉ đơn giản là sống lại như vậy.
Hệ thống:【 Xuyên sách.】
"Xuyên sách? Sách gì?"
【 Tư liệu hệ thống đang truyền tải, mời ký chủ tiếp nhận. 】
"......"
Đại khái mà nói, thế giới hiện tại Bạch Kiều đang sống thật ra là một bộ truyện có tên 《 Đầu Quả Tim Của Giáo Bá Đại Nhân 》.
Nữ chính vốn có xuất thân cao quý, thiên kim nhà giàu, thế nhưng một ngày nọ, công ty gia đình bị phá sản, nữ chính bị ép chuyển nhà, vì thế phải rời xa trúc mã chơi thân khi còn bé.
Mấy năm sau, nữ chính lần nữa trở về thành phố này, học cùng trường cấp ba với trúc mã, vốn dĩ nên là hai thanh mai trúc mã vô ưu vô lo nối lại chuyện tình duyên, không biết thế nào không chạy khỏi được tình tiết phim tình cảm nhảm nhí.
Nhìn tên truyện thì biết, trúc mã không phải nam chính!
Trúc mã không chiếm được nữ chính, cuối cùng hắc hóa, hắn vì yêu mất trí, đi vào con đường tội phạm.
Bạch Kiều thì xuyên thành cảnh sát thực tập hy sinh vinh quang vì nhiệm vụ lúc cứu nữ chính bị giam cầm.
Cái kiểu chết này sao nghe quen tai thế nhỉ?
"Sao tôi lại xuyên vào truyện này? Còn mẹ tôi nữa..."
Hệ thống hào hùng chính nghĩa nói: 【 Xuyên sách là vì trợ giúp cậu cải biến vận mệnh, cậu có thể xem cơ thể hiện tại như mình ở một thế giới khác, vì để ký chủ thích ứng tốt với thế giới này hơn, thiết lập liên quan tới gia đình của cậu và ở đây giống nhau như đúc.】
Cho nên anh mới có thể nhìn thấy mẹ mình lần nữa?
Bạch Kiều sửng sốt một lúc, nói: "...... Cải biến vận mệnh?"
【 Đúng, chỉ cần cậu hoàn thành nhiệm vụ hệ thống đã đưa ra thì có thể cứu vớt mẹ của cậu, cải biến chính vận mệnh của cậu!】
"Nhiệm vụ gì?"
Trên đời này không có bữa cơm nào miễn phí, Bạch Kiều đối với chuyện làm nhiệm vụ cũng không ngoài ý muốn.
Hệ thống: 【 Nhiệm vụ của cậu là cứu vớt một cậu thiếu niên có vấn đề, tiếp cận cậu ta, trợ giúp cậu ta, quan tâm cậu ta, công lược...... À nhầm, cảm hóa cậu ta, tránh cho cậu ta đi lên con đường sai trái!】
"Cứu vớt ai?" Bạch Kiều có dự cảm.
【 Du Chiêu】
"......"
Du Chiêu chính là trúc mã trong tư liệu của hệ thống.
Hóa ra trong tư liệu đất diễn của trúc mã còn nhiều hơn so với nam chính không phải là ảo giác!
Bạch Kiều kinh ngạc: "Sao nhiệm vụ của tôi lại có liên quan đến Du Chiêu?"
【 Bởi vì cuối cùng nguyên chủ chết ở trong tay cậu ta.】
Bạch Kiều: "Vậy thì tôi không làm cảnh sát nữa không phải tốt rồi sao?"
Dù sao anh cũng không có ý định thi vào học viện cảnh sát.
Thi vào Thanh Hoa tốt bao nhiêu chứ? Tự do tự tại, tiền đồ vô lượng!
Vả lại biết rõ chết trong tay trúc mã, anh lại sà vào tiếp cận, đầu óc anh có vấn đề hả?
Cố gắng học tập thi lên đại học, rời xa trúc mã mới là chính đạo!
Hệ thống nói: 【 Nhiệm vụ mục tiêu đã bị ràng buộc, không thể hoàn thành nhiệm vụ, cơ thể ký chủ sẽ bị hệ thống khống chế trong tay, quỹ đạo sinh mệnh sẽ bị cưỡng chế chấp hành theo nguyên tác, thân mến!】
Bạch Kiều phảng phất như thấy hệ thống đang nở nụ cười xã giao.
Khóe miệng cậu co quắp lại, chớp mắt một cái: "Khống chế thế nào?"
Hệ thống đóng băng trong một giây, một giây sau, Bạch Kiều nhìn thấy tay phải mình đưa lên không thể khống chế được, cùng với tay phải còn có nửa bắp chân phải đang đưa lên.
Bạch Kiều kỳ quái nhìn người trong gương giơ tay giơ chân: "Tôi đoán chắc cậu không biết đi."
【 Tại sao?】
"Tại người bình thường không có ai chuyển động tay chân cùng lúc như vậy cả."
【...... Cảm ơn đã nhắc nhở, tôi sẽ cố gắng luyện tập.】
Châm chọc thất bại, Bạch Kiều ríu rít: "Tôi nhất định không phải ký chủ ruột của cậu."
Hệ thống: 【 Cậu là ký chủ ruột, còn cậu ta là kim chủ ruột.】
Khen thưởng cuối cùng của bọn họ có liên kết với mục tiêu nhiệm vụ!
Bạch Kiều:......
Anh tuyệt vọng với cái hệ thống 'ruột thừa' này, anh quyết định thay quần áo đi học.
Bạch Kiều học trường trung học đệ nhị Bắc Hải, không phải là trường trung học tốt nhất, nhưng vẫn dựa vào quan hệ mà vào.
Anh một bên cởi áo ngủ thay đồng phục, một bên hỏi hệ thống: "Đúng rồi, cậu tên là gì?"
Hệ thống: 【 Chúng tôi gọi chung là -- Hệ thống thúc đẩy xã hội hài hòa cứu vớt thanh thiếu niên có vấn đề tìm kiếm chân ái giác ngộ nhân sinh.】
"......"
【 Nếu ký chủ cảm thấy không tiện xưng hô thì có thể gọi số hiệu của tôi: 818.】
Còn có số hiệu?
Bạch kiều nhíu mày không nói lời nào, sửa sang lại cổ áo một chút.
Đồng phục nhị trung không phải đồng phục dài rộng 'có túi' truyền thống, mà là đồng phục thể thao lấy xanh trắng làm chủ đạo, bây giờ thời tiết rất nóng, mặc trên người áo thể thao ngắn tay, đã nhẹ nhàng khoan khoái lại đẹp, khiến cho Bạch Kiều còn đang ốm nhìn mặt có vẻ có sức sống hơn rất nhiều.
【 Nếu như ký chủ không hài lòng với số hiệu, cậu có thể thân thiết gọi tôi là bố......】
"Nhị Bát."
【......】
Tạo ra cho hệ thống xưng hô hoàn mỹ, Bạch Kiều hài lòng gật nhẹ đầu với tấm gương, đắc ý kéo cửa phòng ngủ.
Nhà bọn họ ở là một căn biệt thự song lập, phòng ngủ của Bạch Kiều ở lầu hai, anh ở phòng vệ sinh lầu hai tìm thấy Cố Thi đang giặt quần áo, lên tiếng chào hỏi, cũng cam đoan nhiều lần cơ thể mình không thành vấn đề, mới được Cố Thi đưa giấy thông hành.
Bạch Kiều nhẹ nhàng bước từ cầu thang xuống dưới, mãi đến khi đi đến trước cửa nhà, mới cầm đôi giày trên kệ định thay giày, trong phòng khách đột nhiên vang lên một giọng nói.
"Cuộc thi xếp lớp mày thi ra thành tích như thế, vậy mà mày không biết xấu hổ còn dám đi học?"
[...]
Tác giả có lời muốn nói:
Sớm quyết định tên truyện là《 Sau Khi Phản Diện Dưỡng Thành Đã Tỏ Tình Tui 》, biên tập nói trong tên truyện không cho phép xuất hiện hai chữ 'dưỡng thành', nên đổi thành 《 Sau Khi Phản Diện OCC Đã Tỏ Tình Tui》orz!
OOC là viết tắt của OUT OF CHARACTER Viết tắt, ý là thoát ly khỏi tính cách vốn có của nhân vật._(:з" ∠)_
[...]
Edit: Theo như mình biết câu gốc là Tôi, Hồ Hán Tam, đã trở lại. Đây là câu thông dụng trên internet, đa phần dùng hình dung người nào đó hồi phục cái gì đó hoặc trở về, nó thường mang hàm nghĩa xấu.
Nguồn gốc là từ một bộ phim về tên ác bá Hồ Hán Tam chuyên đàn áp người dân, nhưng sau khi bị người dân chèn ép nhưng vẫn có thể trở về địa vị trước đây, mỗi khi ông ta lấy lại được địa vị, ông ta sẽ nói, tôi, Hồ Hán Tam, đã trở lại.