Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Du Chiêu biết được nguyên nhân của vụ việc từ Trịnh Mãn Ân, lại thấy được ảnh chụp màn hình trong group chat, hiểu cơ bản nội dung trên diễn đàn.
Cho nên thời điểm hắn đọc bài viết duy trì trạng thái không thay đổi!
Chỉ khi nhìn đến câu Bạch Kiều có người mình thích thì hơi nhíu mày.
Hắn lướt xuống tìm kiếm, thấy được bỏ phiếu, lông mày mới thả lỏng ra.
Hắn giành được nhiều phiếu bầu nhất.
Mặc dù hắn không tin mấy câu "vì yêu phấn đấu" trên diễn đàn nhưng hắn không ghét người khác dùng cách này đặt mình và Bạch Kiều cùng nhau!
...... Chỉ là đáp án B có hơi chướng mắt!
Mấy ngày sau đó, Chúc Lạp Lạp khắc sâu cảm giác như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than.
Khi đi học, sau lưng cô như có gai, tan học tìm Bạch Kiều hỏi bài, lúc nào cũng "ngoài ý muốn" đối đầu với ánh mắt buồn ngủ của Du Chiêu, ngay cả nói chuyện một cậu bình thường cũng có thể "trùng hợp" bắt gặp Du Chiêu đưa mắt tới.
Du lão đại đang để mắt đến cô đấy hả?
Cô gây ra chuyện gì làm lão đại chú ý vậy?
Lần liên quan duy nhất giữa cô và lão đại hình như chỉ có cái topic bỏ phiếu trên diễn đàn thì phải!
Đã nói cô không thể PK với lão đại cơ mà!
Mặc dù cô rất hưởng thụ cảm giác ưu việt khi bị xem là "đối tượng" của hạng nhất khối, nhưng hưởng thụ thì vẫn yêu mạng sống nha!
Là cái tên đáng chết nào bày ra vụ bỏ phiếu vậy, ném cô vào hố lửa!
Chúc Lạp Lạp tràn đầy khát vọng sống, thừa dịp lúc lão đại vệ sinh, quay đầu hỏi Bạch Kiều: "Có phải ông nên nghĩ cách xử lý cái bài viết ông nghịch tập hay không?"
Bạch Kiều nhìn đề vật lý, vẽ phân tích lực trên giấy nháp, nghe thế nói: "Xử lý thế nào?"
"Chẳng hạn như làm rõ nội dung bài viết?"
Bạch Kiều nói: "Tôi có nói mà người ta không tin."
"Ông trả lời vậy cũng coi làm làm rõ hả?"
Sau khi chuyện này xảy ra, Bạch Kiều bình luận bốn chữ dưới bài viết: Không có chuyện đó.
Sau đó không còn nói gì nữa.
Tốt xấu gì cũng nên làm rõ mấy cái "bằng chứng" kia chứ?
Chúc Lạp Lạp cảm thấy bất lực vô cùng.
Nhưng cô cũng không trông cậy vào việc Bạch Kiều làm sáng tỏ có thể làm giảm âm thanh của những người trên diễn đàn.
Lời Bạch Kiều nói chỉ làm mọi chuyện càng đen tối hơn thôi.
Một khi fan cp hình thành, dù chỉ là chính chủ nhìn bình thường một cái thì trong mắt họ cũng thành cục đường to!
Cũng may phần lớn fan cp vì mê trai đẹp nên nghiêng về phía Bạch Kiều và Du Chiêu!
Ngay cả Chúc Lạp Lạp sau khi nhìn thấy bài viết ấy cũng không nhịn được xao động.
Cô ngày nào cũng nhìn thấy hai người cùng ra cùng vào, nhìn hai người tương tác ngầm với nhau, cô có thể get động thái của hai người trước tiên.
Điều kiện gặm đường có lợi như thế...... Cô không gặm thì thật có lỗi với quần chúng nhân dân!
Không biết nghĩ đến cái gì, Chúc Lạp Lạp cười thần bí: "Vậy tôi hỏi ông, cuối cùng ông có tâm tư gì với Du Chiêu không?"
Bạch Kiều không hiểu: "Tôi có thể có tâm tư gì với cậu ta?"
Nếu có cũng là tâm tư cố gắng uốn nắn cây non sẽ bị mưa gió quật ngã sau này, dù sao việc này cũng liên quan đến mạng sống của anh đó!
Nhưng Chúc Lạp Lạp không get được trong lòng anh nghĩ gì, bĩu môi nói: "Nếu cậu không có ý gì vậy cậu đối xử với Du Chiêu tốt vậy làm gì? Mua thuốc cho cậu ấy thì thôi đi, sao còn kiên trì mua bữa sáng nửa tháng?"
Bạch Kiều nói: "Cái này rõ ràng là học theo Lôi Phong giúp người làm niềm vui, liên quan gì đến có ý hay không?"
"......"
Thấy vẻ mặt nghi ngờ của cô, Bạch Kiều tiếp tục giải thích: "Không phải trước kia tui thương hay giúp người làm niềm vui sao?"
Anh cố ý liếc nhìn Triển Già Phạm phía trước bên phải.
Nhưng Chúc Lạp Lạp vẫn bất động như cũ.
Đúng là trước đây Bạch Kiều thường xuyên giúp đỡ Triển Già Phạm nhưng cũng chỉ là ra mặt lúc người khác trào phúng Triển Già Phạm thôi, đó là bảo vệ kẻ yếu.
Nhưng Du Chiêu cần anh bảo vệ chắc?
Du Chiêu cần anh mua bữa sáng mỗi ngày sao?
Huống chi còn vừa dỗ vừa lừa nhất định bắt hắn phải ăn nhiều, ăn nhân lúc còn nóng!
Ha ha!
Nếu không phải từng học chung một năm nhưng Chúc Lạp Lạp chưa từng nhận được bữa sáng của Bạch Kiều thì cô sẽ tin!
"Ông thật sự không có ý đó với cậu ta sao?"
Bạch Kiều quả quyết nói: "Không có."
"......"
Du Chiêu mới từ cửa sau bước vào nghe anh bác bỏ dứt khoát như thế, sắc mặt lập tức đen thui.
Chúc Lạp Lạp chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, quay đầu nhìn đối diện với ánh mắt chết chóc.
Cô giật thót một cái, thầm nghĩ: Bạch Kiều không có ý đó không có nghĩa là Du lão đại không có mà!!
Thế nhưng cái này có liên quan gì đến cô đâu? Xin lão đại hãy bỏ qua đi mà QAQ!
Đây rõ ràng là chuyện của hai người!
Đầu óc người nào người nấy cũng chậm chạp, cô còn liều mạng đi gặm đường.
Chúc Lạp Lạp nhìn một Bạch Kiều chỉ biết mê mẩn học tập, lại sợ đối diện với ánh mắt của Du Chiêu, siết tay nói: "Lão đại cố lên."
Du Chiêu: "......"
Thấy cô nhanh chóng quay người, sắc mặt Du Chiêu càng khó coi hơn.
Rõ ràng là phiếu bầu của hắn cao hơn, tại sao cô muốn hắn cố lên?
Người này có ý gì đây? Khiêu khích?
Chúc Lạp Lạp bi ai phát hiện nhiệt độ xung quanh lão đại không chỉ không giảm mà còn càng khiến người ta cảm thấy lạnh hơn.
Sau này lúc cô biết được chân tướng, cô đã khóc thành chó béo chín mươi ký...... Chính là chó độc thân!
Tin liên quan đến Bạch Kiều thích ai trên diễn đàn càng ồn ào náo nhiệt, bài viết dĩ nhiên cũng tới tai ban chủ nhiệm.
Chủ nhiệm A1 Dương Siêu Anh vẫn chưa từ bỏ ý định với Bạch Kiều, tới tìm Triệu Lộ nhiều lần.
Không còn cách nào khác, bên phía Bạch Kiều rất khó chơi, ông chỉ có thể ra tay bên phía Triệu Lộ.
"Cô Triệu này, cô phải chú ý đến vấn đề Bạch Kiều yêu sớm, yêu sớm không phải chuyện nhỏ, coi như bây giờ em ấy nhất khối, nhưng về sau bị chuyện khác phân tâm, đến lúc thi đại học điểm số ra sao cũng không biết chắc được."
Biện pháp tốt nhất hiện tại là chuyển lớp, ngăn chặn yêu sớm.
Triệu Lộ nói: "Thầy Lương, không phải tôi không chịu thả Bạch Kiều đi là em ấy không muốn đi, chuyện yêu sớm tôi có hỏi em ấy rồi, chỉ là tin đồn thôi, theo quan sát mấy ngày nay của tôi, em ấy thật sự chăm chỉ học tập, không có dấu hiệu yêu sớm."
"Đó là do mấy đứa nhỏ giấu diếm giỏi, trong trường dĩ nhiên an phận, mấy đứa nhỏ học sinh này toàn là chờ mấy ngày nghỉ ra ngoài hẹn hò, sắp tới lễ quốc khánh rồi, không phòng tránh không được."
"......"
Nếu hẹn hò vào ngày nghỉ, chuyển lớp hay không có liên quan gì?
Triệu Lộ bất đắc dĩ suy nghĩ, cuối cùng thở dài một hơi: "Tôi vẫn muốn tin tưởng học sinh của mình."
Dương Siêu Anh thấy cô không như thế cũng thở dài theo.
Mặc dù ông rất hy vọng Bạch Kiều chuyển đến A1, nhưng ông cũng không phải loại người không biết nói đạo lý ép ép buộc người khác, cuối cùng lựa chọn từ bỏ.
"Tin học sinh là điều tốt nhưng cái gì nên tìm hiểu phải tìm hiểu." Trước khi rời đi, Dương Siêu Anh nói: "Chúng ta là giáo viên chủ nhiệm, chỉ có thể chú ý được việc trong trường, còn mấy ngày nghỉ vẫn nên nhắc nhở cha mẹ học sinh một chút, phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện không phải cũng vì học sinh sao?"
Triệu Lộ lễ phép trả lời, ông vừa ra văn phòng, cô mới ngồi xuống ghế lần nữa, thở phào một cái.
Dĩ nhiên cô đã nghĩ tới việc nhắc nhở phụ huynh, nhưng quan trọng là nhà trường chỉ lưu số điện thoại của bố Bạch Kiều, mà điện thoại của Bạch Đường Nguyên mấy ngày nay luôn ở trạng thái không kết nối được.
Bạch Đường Nguyên mấy hôm nay có thể nói là sứt đầu mẻ trán.
Cũng bởi vì Bạch Kiều ám chỉ với ông nên ông chột dạ sắp xếp chuyển trường cho Bạch Thịnh, kết quả lại khéo quá hóa vụng, lúc gọi điện cho trường học khác bị rò rỉ, bị Cố Thi biết chuyện.
Vốn dĩ ông muốn đưa Bạch Thịnh quay về trường trong huyện nhưng vì phản ứng của mẹ con Bạch Thịnh quá mãnh liệt, mẹ của Bạch Thịnh ở trước mặt Bạch Đường Nguyên vừa khóc vừa gào, ông chỉ có thể lùi lại một bước, dự định tạm thời chuyển Bạch Thịnh đến Hải Bắc tứ trung.
Tứ trung có một lãnh đạo là bạn học cấp ba với ông, thành tích của Bạch Thịnh vẫn luôn tốt, chuyển Bạch Thịnh đến tứ trung có lẽ rất dễ dàng.
Nhưng người tính không bằng trời tính, không phải bạn học nào cũng nói tình nghĩa.
Người bạn học trung học kia của Bạch Đường Nguyên không những có quen biết với Cố Thi mà còn đúng lúc là một bà mẹ đơn thân đã ly hôn lão chồng ngoại tình, bà ghét nhất tên đàn ông khốn nạn đã có gia đình còn vượt quá giới hạn.
Gặp được người như Bạch Đường Nguyên, ngoại tình không nói còn ngang nhiên dám đưa con riêng của mình vào trường học của bà?
Đối phó với tên đàn ông khốn nạn phải làm thế nào? Đưa ông ta ra ánh sáng!
Giáo viên ấy mở điện thoại tìm Wechat của Cố Thi, gửi hết tư liệu của Bạch Thịnh qua, cũng nói rõ chuyện Bạch Đường Nguyên nhờ mình giúp đỡ.
Sự việc bại lộ, chuyện người đàn ông khốn nạn kia cần làm là gì? Ngụy biện!
Bạch Đường Nguyên toàn tâm toàn ý muốn cứu vãn cuộc hôn nhân "mỹ mãn".
Mặc dù thằng con trai kém cỏi, nhưng Cố Thi với ông mà nói vẫn là một người vợ hiền có ích.
Năm đó ông có thể tiến vào nhậm chức ở đại học Hải Bắc, sau này lên được chức giáo sư, là do có Cố Thi hỗ trợ phía sau rất nhiều.
Cố Thi với ông bà nói có thể xem là niềm vinh dự, rất nhiều người ghen tị với ông vì cưới được một người vợ như Cố Thi, vì tương lai của mình và cũng vì ánh nhìn của người khác với mình, bất kể thế nào ông cũng không thể ly hôn!
Thế nên ông nhất định phải cầu xin được sự tha thứ của Cố Thi.
Vì phòng ngừa khoảng thời gian này hai mẹ con Bạch Thịnh gọi điện đến đẩy mâu thuẫn tăng cao, điện thoại di động của ông vẫn luôn bật chế độ máy bay.
Đối mặt với sự "lạnh nhạt" của Cố Thi, mỗi ngày Bạch Đường Nguyên đều cẩn thận từng li từng tí, thành khẩn nhận sai.
Ông kiên quyết nói rằng, lúc ấy vượt quá giới hạn là do bị ma xui quỷ khiến, chứng cứ là trừ Bạch Thịnh ra ông không còn đứa con riêng nào nữa!
Vốn dĩ lúc đầu để biện giải cho bản thân, giải thích đến cuối cùng không thuyết phục được Cố Thi mà ngược lại tự thuyết phục được chính mình.
Nhiều năm qua ông vẫn luôn nỗ lực vì gia đình, ông cũng chỉ phạm sai lầm như vậy một lần, vì sao Cố Thi không thể tha thứ được cho ông?
Ngay lúc ông cho rằng Cố Thi chỉ hờn dỗi vài ngày rồi thôi, chắc chắn cuối cùng sẽ làm hòa với ông, ông nhận được đơn thỏa thuận ly hôn.
Trong phòng khách, gương mặt Cố Thi mệt mỏi đặt bút lên bàn trà: "Ký đi."
Bạch Đường Nguyên không thể tin nổi nhìn bà.
"Tôi giữ lại ngôi nhà này, những bất động sản khác, những thứ trong nhà ông có thể lấy đi với điều kiện Kiều Kiều phải đi theo tôi."
Mặt Cố Thi không biểu tình, ngữ khí bình thản.
Bạch Đường Nguyên vẫn luôn biết mặc dù tính cách của Cố Thi ôn hòa nhưng cho tới bây giờ vẫn luôn nói một là một, hai là hai.
Hai hôm nay bà vẫn xem mình như không khí, nhưng từ đầu đến cuối không trách móc mình chữ nào.
Ông vẫn cho rằng bà đau lòng khổ sở vì bà để ý đến ông, chỉ cần trong lòng bà không buông bỏ được, ông dỗ ngọt bà cho tốt thì bà có thể hồi tâm chuyển ý!
Nhưng đơn thỏa thuận ly hôn này được chuẩn bị từ khi nào?
Ngay từ khi bắt đầu bà đã không có ý định nghe Bạch Đường Nguyên giải thích!
Bạch Đường Nguyên trợn trừng mắt: "Bà... Bà thật sự muốn ly hôn với tôi sao?"
[...]
Editor: Cho xin lỗi nhe. Dạo này đang nói chuyện yêu đương với mấy ông chồng AI nên không edit truyện. •́ ‿,•̀