Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lúc Bạch Kiều nhận được điện thoại của Trịnh Mãn Ân là khi đang chơi game trong phòng khách.
Hai hôm nay Cố Thi có anh bầu bạn đã điều chỉnh lại tâm trạng rất tốt, mời luật sư tạo ra hiệp nghị ly hôn mới, bên phía trường đại học cũng có một số công việc, cũng là bận tối mày tối mặt.
Sau khi điện thoại reo lên, Bạch Kiều nhìn lên lầu trước, rồi mới nhấn nghe đưa điện thoại lên tai: "Ai thế?"
"Đại lão, giang hồ cấp cứuu!"
"......"
Giọng nói này Bạch Kiều đã quá quen.
Anh kẹp điện thoại bằng mặt và bả vai, hai tay cầm tay cầm điều khiển game, nghe được giọng nói trong điện thoại bỗng nhiên chớp mắt một cái, lại như không việc gì tiếp tục chơi: "Cậu bị gì?"
Trịnh Mãn Ân nhanh chóng kể lại chuyện mình lợi dụng Bạch Kiều lừa Du Chiêu.
Bạch Kiều đang làm hai việc song song, nghe xong nhíu mày: "Cậu nói ít người quá Du Chiêu không chịu đi? Vậy cậu gọi nhiều người ra là được không phải sao?"
Trịnh Mãn Ân đau đớn nói: "Cậu không hiểu anh Chiêu đâu, ánh mắt cậu ấy rất kén, gọi người cũng phải gọi người cậu ấy hài lòng ấy được không? Cậu nói xem nếu cậu ấy hạ yêu cầu xuống thấp một chút thì sao bây giờ còn ế được?"
Bạch Kiều: "......"
Ế thì làm sao?
Kiếp trước anh sống hơn hai chục năm không phải vẫn ế sao?
Du Chiêu bây giờ mới mười mấy tuổi, mười mấy tuổi không có người yêu thì ế cái gì? Phải gọi là thanh xuân tuổi trẻ đẹp đẽ!
Lại nói, yêu cầu của Du Chiêu cao có liên quan gì đến anh? Muốn để hắn có người yêu thì đi tìm cô bé nào làm hắn hài lòng đi chứ!
Bạch Kiều đang cày game, cũng không muốn đi mấy nơi ồn ào, thế là nói: "Nếu cậu ấy không muốn đi, cậu cũng đừng gọi cho cậu ấy, cho cậu ấy ở nhà..."
Đột nhiên giọng nói im bặt.
Nhiệm vụ mấy ngày nay bị anh ném lên chín tầng mây đột nhiên lại tăng tốc rơi xuống đập lên đầu anh.
An ủi trúc mã?
Dựa theo tình huống anh biết, nhiệm vụ đều tuyên bố ở ngay tình cảnh đặc biệt.
Bởi vì anh đuổi theo tên cướp nên gặp được nhiệm vụ gặp gỡ "trúc mã".
Bởi vì Du Chiêu đói đến mức bị đau dạ dày nên có nhiệm vụ mua bữa sáng.
Vậy tình huống bây giờ là thế nào?
Nếu như không phải Du Chiêu có nhu cầu, vì sao lại tuyên bố nhiệm vụ "an ủi trúc mã"?
Chẳng lẽ hắn thật ra không phải muốn ở một mình?
Vậy tại sao hắn không đồng ý với lời mời của Trịnh Mãn Ân?
Bạch Kiều không hiểu.
Bên kia điện thoại, Trịnh Mãn Ân hùng hổ nói: "Như vậy sao được? Để anh Chiêu ở nhà còn chúng ta đi chơi, thật sự chẳng có chút nghĩa khí nào!"
Bạch Kiều không có nghĩa khí: "......"
Dưới sự chỉ trích của Trịnh Mãn Ân, Bạch Kiều tự kiểm điểm bản thân sâu sắc: "Được, báo thời gian địa điểm cho tôi, tôi sẽ đi."
"Vậy thì tốt quá, tám giờ tối nay, tôi chờ cậu, nhất định phải tới đó nha, không được phép đến trễ đâu!"
Đến trễ cậu sẽ bị gọt đó!
Bạch Kiều: "......"
Nhìn địa điểm Trịnh Mãn Ân gửi đến, cách chỗ anh có nửa giờ đi xe. Tám giờ bắt đầu, chơi ba tiếng, anh có thể vội vàng trở về trước mười hai giờ đêm.
Tuy nói là trạng thái của Cố Thi hai hôm nay đã khá hơn rất nhiều, nhất là sau khi biết thành tích thi tháng của anh. Nhưng Bạch Kiều không thể yên lòng nổi.
Anh ngừng chơi game để lên kế hoạch, bất ngờ nghe thấy tiếng động ở cầu thang. Anh ngẩng đầu lên, nhìn thấy Cố Thi đang từ cầu thang bước xuống.
Bạch Kiều ném tay cầm điều khiển game đi, đứng lên nói: "Mẹ, mẹ muốn ra ngoài sao?"
Cố Thi gật đầu: "Ra ngoài có chút việc."
Bạch Kiều hỏi: "Đi gặp luật sư hay sao?"
"Không phải." Cố Thi dừng một chút: "Đi gặp một người bạn tốt mới từ nước ngoài về. Mẹ phải ra sân bay đón. Có thể về hơi trễ. Nếu con đói thì lấy đồ ăn trong tủ lạnh ra hâm lại, hoặc ra ngoài ăn cũng được..."
"Con không sao đâu mẹ." Bạch Kiều cười: "Đúng lúc tối nay cũng có bạn cùng lớp con tổ chức liên hoan, con định báo cho mẹ biết nè."
"Vậy sao?"
"Dạ."
"Vậy...... Vậy con đi đi, ra ngoài một mình nhớ chú ý an toàn."
Bạch Kiều lại "dạ" một tiếng.
Cố Thi rất vui mừng mỉm cười.
Thời điểm biết được thành tích thi tháng của Bạch Kiều, mặc dù bà rất mừng nhưng cũng rất chua xót.
Nếu Bạch Kiều thật sự học không tốt thì không nói. Nhưng vì giấu diếm Bạch Đường Nguyên, ở trên lớp giả vờ ghét học. Trong tình huống này muốn đạt được điểm cao, sau lưng nhất định phải nỗ lực gấp bội, khẳng định rất vất vả.
Bà vốn lo rằng Bạch Kiều áp lực học tập quá lớn, không tạo được mối quan hệ tốt với bạn bè trong trường. Nghe anh nói đi liên hoan với bạn học, Cố Thi quả thật thở phào nhẹ nhõm.
Bạch Kiều đưa bà ra trước cửa, nhìn ba đi xa, đáy lòng tự hỏi: Cố Thi đi gặp ai?
Bà ăn mặc trang điểm theo vẻ trí thức và trưởng thành, áo sơ mi trắng phối với váy dài qua gối màu đen, mặc trang phục thế này hẳn là dịp rất trang trọng.
Mà rõ ràng hôm nay tâm trạng của bà rất tốt, ngay cả nghe thấy "luật sư" cũng không có biểu hiện ra cảm xúc sa sút.
Người muốn gặp còn muốn bà ra sân bay đón, có thể thấy được là người vô cùng quan trọng.
Nhưng Bạch Kiều không nhớ rằng bên cạnh Cố Thi còn có một người như vậy!
Chẳng lẽ ông ngoại trở về? Không phải khoảng thời gian này ông ngoại không thể xuất viện sao?
Anh nghiêng đầu suy nghĩ nửa ngày cũng không tìm ta được trong ký ức của mình một người như thế, cuối cùng cũng lười nghĩ. Anh nhìn thấy đồ đạc trong phòng khách, nhanh chóng thu dọn sau đó lên lầu sửa sang lại bản thân. Chuẩn bị đi ra ngoài.
KTV Nhất Tuyên Thiên nơi đã hẹn nằm kế bên quảng trường lớn. Sáu, bảy giờ thời điểm quảng trường náo nhiệt nhất. Bên cảnh đài phun nước một nhóm bác gái đang nhảy nhịp nhàng theo điệu nhạc.
Bạch Kiều ở quảng trường nhìn lướt qua, sau khi nhìn thấy bảng hiệu đèn led "KTV Nhất Tuyến Thiên". Vừa định đi về hướng đó thì thấy có một bóng đen cố gắng phất tay với anh: "Bạch Kiều, bên này!"
"......"
May mắn là có ánh đèn neon. Nếu không thì Trịnh Mãn Ân mặc như vậy, đoán chừng anh cũng không tìm thấy người.
Trời vốn tối, cậu còn mặc áo sơ mi màu đen.
"Cậu...... Đi xem mắt?" Sau khi đến gần, Bạch Kiều không nhịn được hỏi.
Trịnh Mãn Ân đầy tự hào ưỡn ngực cong lưng: "Thấy sao?"
...... Chẳng ra làm sao cả!
Bạch Kiều không đành lòng đả kích cậu, do dự nói: "Thật ra thì tôi cảm thấy, mấy nữ sinh không nhìn vẻ bề ngoài."
"Tôi biết, nhưng vẻ bề ngoài là yếu tố đầu tiên hấp dẫn mấy ẻm mà, không thể coi thường."
Bạch Kiều: "......"
Cậu chú trọng thành thế này còn không bằng không chú trọng. Mặc đồng phục còn đẹp hơn so với cậu bây giờ!
Hai người cùng nhau đi lên lầu, Trịnh Mãn Ân tràn đầy phấn khích nói cho Bạch Kiều biết kế hoạch của mình, phảng phất giống như muốn "thoát ế" ngay hôm nay.
"Kể chuyện ma? Cậu xác định phương pháp của cậu có tác dụng?"
Trịnh Mãn Ân nói: "Đó là tất nhiên, lá gan của mấy em nữ sinh rất nhỏ. Đã muộn thế này rồi, nghe xong chuyện ma chắc chắn mấy ẻm không muốn về nhà. Tôi phụ trách đưa mấy ẻm về, mấy ẻm chắc chắn rất cảm động."
Mấy...... ẻm?
Vậy cậu quả thật là đứa bé thông minh!
Bạch Kiều lắc đầu, nói: "Thay vì tốn công tốn sức biểu hiện mình là một quý ông, không bằng cậu mua một bó hoa hồng trực tiếp đi tỏ tình với một cô gái đi."
Quý ông thích hợp làm bạn thân khuê phòng, lãng mạn mới là điều các cô nàng muốn...... Ít nhất là tặng hoa hồng cho một đối tượng!
Trịnh Mãn Ân lại nói: "Sao có thể làm vậy được? Nếu cô gái kia không thích tôi, vậy không phải tôi sẽ rất xấu hổ sao?"
"Vậy nên cậu mới chọn chiêu tung lưới mò nhiều cá sao?"
"......"
Sắc mặt Trịnh Mãn Ân lập tức trở nên kỳ lạ: "Không làm vậy tôi cũng không có cơ hội nhỏ nhoi nào khác!"
Bạch Kiều: "Vậy cậu chờ đến lúc có cơ hội lại tỏ tình!"
Vừa nói xong lời này, Bạch Kiều bị một ánh mắt ai oán trừng một cái.
Trịnh Mãn Ân nói: "Nói thì đơn giản thế đó, làm gì dễ dàng như vậy? Có cậu và anh Chiêu để so sánh thì đâu ra có cơ hội cho tôi. Cậu thật sự đứng nói chuyện không đau eo."
Cho nên vì sao cậu kéo Du Chiêu ra ngoài? Cản đào hoa cho mình?
Bạch Kiều bỗng nhiên cảm thấy Trịnh Mãn Ân thật ra cũng rất đáng yêu, anh cười: "Ừ, tôi cũng muốn biết nói chuyện thế nào mới có thể đau eo."
Trịnh Mãn Ân: "......"
"Tôi hoài nghi cậu đang lái xe*"
*开车 nghĩa là lái xe. Nhưng ngày nay nó thường dùng để đề cập đến chủ đề liên quan đến 18+
"Có chứng cứ không?"
"Nghi nhưng không có chứng cứ."
"Vậy cũng đừng nghi."
"......"
Ra khỏi thang máy đi đến bên ngoài phòng bao, Bạch Kiều đưa tay đẩy cửa, âm nhạc sống động tiến vào trong màng nhĩ. Những người đến trước đã bắt đầu cuộc vui của họ.
Trong phòng bao mười mấy người tụ họp lại một chỗ. Có vài nữ sinh nhìn như đang chơi trò chơi nhưng thật ra đang lén lút giơ điện thoại chụp lén người ngồi kế bên màn chọn bài hát karaoke.
Bạch Kiều nhìn theo hướng mấy cô chụp thì thấy được Du Chiêu. Hắn hoàn toàn không thích giao du như lúc trước.
Ngồi ở một góc ghế sô pha, đeo thêm tai nghe duy trì trạng thái ngăn cách của mình.
Trịnh Mãn Ân xuất hiện khiến mấy nữ sinh đang nhàn rỗi chơi trò chơi xông tới: "Trịnh Mãn thiếu, anh đặc biệt xuống lầu vì tiếp đón anh đẹp trai này đó hả?"
"Là bạn học sao? Dáng dấp đẹp trai ghê!"
"Tên là gì vậy? Giới thiệu một chút đi mà?"
"......"
Các nữ sinh vây quanh Trịnh Mãn Ân đều đang nhìn Bạch Kiều.
Bạch Kiều không ứng phó nổi mấy chuyện thế này, xấu hổ nhưng vẫn lễ phép cười cười rồi chuồn mất. Anh lẻn bên cạnh Du Chiêu như đang tìm kiếm sự che chở, sống sót sau tai nạn nói: "Không phải nói rất ít người à? Mấy người đó là sao?"
Hà Kiêu nói: "Toàn không mời mà tới."
Nói xong còn bất đắc dĩ nhìn Du Chiêu một cái.
Ám chỉ rất rõ ràng rằng: Toàn vì Du Chiêu mà xông đến!
Bạch Kiều nhìn về phía Du Chiêu, Du Chiêu cũng nhìn anh.
Mặt hắn không có biểu tình nhưng không biết vì cái gì, Bạch Kiều từ trên mặt hắn nhìn ra mấy phần vô tội.
Có lẽ nguyên nhân do anh nhìn từ trên cao xuống.
Bạch Kiều đặt mông xuống ghế sô pha, nói với Hà Kiêu: "Không phải mấy cậu bao chỗ này rồi sao? Không mời mà tới không thể từ chối hả?"
"Sao phải từ chối? Không phải đến đúng lúc à?"
Bạch Kiều: "???"
"Yên tâm, mấy cô nàng ấy dám đến, bọn này nhất định sẽ khiến mấy cô nàng ấy lưu luyến không muốn về." Hà Kiêu cong cong khoé môi. Ngay dưới ánh đèn xanh tím, nụ cười của anh nhìn thế nào cũng không có ý tốt.
Hà Kiêu nói: "Các cậu ngồi đi, tôi chơi đùa với bọn họ."
"......"
Dáng người cao lớn đứng dậy, nhưng không đi đến bàn trò chơi mà đi đến màn chọn bài hát karaoke.
Hiện tại không ai hát karaoke, Hà Kiêu đi đến màn chọn bài hát karaoke làm gì?
Vì Hà Kiêu rời đi nên ghế sô pha trống ra một vị trí. Bạch Kiều thuận thế di chuyển đến: "Cậu không chơi sao?"
Du Chiêu nhìn đám người đang chen chơi trò chơi trên bàn: "Không hứng thú."
Bạch Kiều rất đồng ý gật đầu: "Tôi cũng không hứng thú."
"......"
Không hứng thú thì sao tới đây?
Du Chiêu hơi nghi ngờ suy nghĩ.
Hắn chần chừ muốn hỏi nhưng không biết phải hỏi thế nào. Hắn đưa tay cầm bình rượu trên bàn trà, đang muốn mở ra, Bạch Kiều đột nhiên nói: "Dạ dày cậu tốt lắm à?"
"......"
"Uống cái này đi." Bạch Kiều cầm cốc trà sữa đưa cho hắn.
Du Chiêu: "......"
Kỳ thật hắn ghét nhất là người ta quản thúc mình, nhưng thời điểm rượu trong tay bị cướp đi, hắn lại không có chút phản cảm.
Bạch Kiều rất hài lòng sự phối hợp của hắn, lại cầm một ly cho mình. Anh vừa hút được một ngụm thì thấy một cô bé bước từng bước cẩn thận, cuối cùng dưới ánh mắt cổ vũ của người khác cầm một ly rượu đi tới.
[...]
Tác giả có lời muốn nói:
Tới tới tới, dự đoán có thưởng, ma ma đi gặp người nào?
[...]
Editor: À thật ra trà sữa cũng không tốt cho dạ dày lắm đâu. Tại có trà á. Tui thấy mọi người coment bên bản raw vậy á chứ tui cũng không biết.