Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trong quá khứ có lẽ Bạch Đường Sinh và Ô Bách Chu nằm mơ cũng không nghĩ tới tương lai sẽ có một ngày mình lại cứng với người đàn ông khác.
Bạch Đường Sinh khàn giọng nói: “Em giúp anh?”
Ô Bách Chu nheo mắt lại, không nói gì, trực tiếp dùng hành động thực tế.
Tay hắn sờ dọc xuống theo đường bụng bóng loáng của Bạch Đường Sinh.
Xúc cảm xa lạ làm Bạch Đường Sinh nhất thời có chút không chịu nổi, nhanh chóng kêu lên một tiếng, môi kề bên cổ Ô Bách Chu, đè nén tiếng rên rỉ của mình.
Hai người lại đi tắm, sợ củi khô động vào là bốc lửa nên cũng không tắm cùng nhau.
Khi Bạch Đường Sinh tắm rửa xong trở lại trên giường thầy Ô của cậu đã ngủ rồi, phát ra tiếng hít thở khe khẽ.
Cậu nhẹ tay nhẹ chân bò lên trên giường, nghiêng mình nhìn khuôn mặt Ô Bách Chu.
Dưới mắt Ô Bách Chu đã thâm quầng, hiển nhiên là do không nghỉ ngơi đủ.
Trong lòng Bạch Đường Sinh không thể nói là cảm xúc gì, có chút chua xót, càng có vô vàn rung động không thể kiềm nén.
Một thầy Ô ưu tú như vậy, sao lại có thể ở bên cậu chứ?
Cơ thể Ô Bách Chu khẽ run lên, Bạch Đường Sinh xoay người cẩn thận tắt đèn phòng đi, vừa mới chuẩn bị quay đầu lại đã phát hiện mình bị ôm eo, kéo vào trong một lồng ngực nóng rực.
Bạch Đường Sinh không nói gì, tay nhẹ nhàng phủ lên bàn tay Ô Bách Chu đặt trên bụng nhỏ mình, mười ngón tay đan vào nhau.
Trong bóng tối dần nhắm mắt lại.
Cậu nghĩ, sinh mệnh cậu đã không còn ai khác quan trọng nữa.
Người cậu để ý, chỉ còn lại duy nhất Ô Bách Chu.
Cậu sẽ lấy hết sức mình không hề giữ lại mà cho Ô Bách Chu tất cả tình cảm.
Tình thân, tình bạn, tình yêu, đều là hắn, đều cho hắn.
Cho đến khi hơi thở cậu dừng lại, cho đến tận cùng sinh mệnh.
Những ánh mặt trời ban mai đầu tiên xuyên qua khe hở bức màn chiếu lên mặt Bạch Đường Sinh, cậu nghe thấy phía sau có tiếng sột soạt.
Cái tay Ô Bách Chu ôm eo cậu đã chống bên mặt mình, một nụ hôn dịu dàng triền miên vô tận rơi trên môi cậu.
Bạch Đường Sinh nghe thấy Ô Bách Chu nhẹ giọng nói: “Chào buổi sáng, thầy Bạch của tôi.”
Trong nháy mắt kia, bóng đổ của Ô Bách Chu phủ lấy người cậu còn động lòng người hơn cả ánh mặt trời.
Hà Nhiên nhanh chóng gõ cửa phòng bọn họ, cậu chàng xách theo hai phần ăn sáng đi vào, trên mặt tràn đầy nét hóng hớt.
Bạch Đường Sinh hiểu rõ Hà Nhiên hẳn là đã sớm biết Ô Bách Chu sẽ đến, nếu không cũng sẽ không xách theo hai phần ăn sáng.
Cậu ngoan ngoãn ăn bữa sáng dưới sự giám sát của Ô Bách Chu, sau đó lại nghĩ tới một vấn đề bị mình lãng quên: “Bao giờ thì anh đi?”
Ô Bách Chu trả lời đúng sự thật: “11 giờ cất cánh."
Bạch Đường Sinh nhìn di động, mày hơi nhíu lại: “Bây giờ đã 8 giờ, từ đây đến sân bay phải hơn một tiếng, còn kiểm tra an ninh lên máy bay, có phải anh nên xuất phát rồi hay không?”
“Đúng vậy.”
Ô Bách Chu đi tới trước mặt Bạch Đường Sinh, đôi tay chống trên ghế sô pha, hắn cúi đầu hôn lên đôi mắt Bạch Đường Sinh, “Bên phía tôi khoảng còn hơn một tháng nữa là có thể hoàn công, tôi tranh thủ trở về đón Giáng Sinh với em.”
Ô Bách Chu bảo Hà Nhiên đưa mình đến sân bay.
Hắn đi vào bãi đậu mở cửa ghế sau xe, mới kinh ngạc phát hiện trên ghế điều khiển đã có người ngồi.
Người này đeo mũ và khẩu trang, chỉ cần một đôi mắt nâu nhạt cũng có thể làm trái tim hắn mềm nhũn.
Ô Bách Chu lại rời khỏi ghế sau dưới ánh mắt khó hiểu của Hà Nhiên, mở cửa ghế lái phụ.
Hắn nghiêng đầu nói với Hà Nhiên: “Cậu có thể về rồi.”
Lúc này Hà Nhiên mới thấy Bạch Đường Sinh trên ghế lái, không khỏi cảm thán, quả nhiên dù là nam hay là nữ, nói tới yêu đương thì đều sến rện như nhau.
Xe chạy trên cao tốc, Ô Bách Chu hỏi: “Em lấy lý do gì xin nghỉ?”
Bạch Đường Sinh khựng lại, ngón tay nắm lấy tay lái xiết chặt hơn một chút, đầu ngón tay tái nhợt đi trong chớp mắt: “Em nói trong người không khỏe, có lẽ phải đến bệnh viện xem thử."
Ô Bách Chu nhìn Bạch Đường Sinh, khóe miệng gợi lên nụ cười: “Thầy Bạch không nỡ xa tôi như vậy sao?”
Ngoài dự kiến của Ô Bách Chu, Bạch Đường Sinh cực kỳ thật lòng thẳng thắn mà “Ừm” một tiếng: “Không nỡ.”
Ô Bách Chu hít sâu một hơi, chạm mắt với Bạch Đường Sinh đang nghiêng đầu: “Nếu đây không phải là ở trên cao tốc, tôi thật muốn…”
Thật muốn gì?
Ô Bách Chu không nói tiếp, Bạch Đường Sinh cũng không hỏi, hai người đều là đàn ông, có gì mà không hiểu chứ.
Tới sân bay, Bạch Đường Sinh lấy mũ đã chuẩn bị ra đội lên đầu Ô Bách Chu, sau đó lại nhướn người đeo khẩu trang lên một bên tai Ô Bách Chu.
Khi cậu muốn đeo vào bên kia, Ô Bách Chu nắm lấy vai cậu kéo đi.
Nửa người trên cậu đâm vào trong ngực Ô Bách Chu, tiếng hừ nhẹ cậu bật ra bị một hơi thở nóng bỏng khác chặn lại trong miệng.
Hai người môi lưỡi giao nhau, như là đang đánh trận, không ai chịu nhường bước, bọn họ cùng tiến công, rồi lại ăn ý mà đều không phòng thủ.
Cuối cùng, Ô Bách Chu mút mạnh lấy môi trên Bạch Đường Sinh một cái rồi mới chậm rãi thả lỏng tay, “Tôi phải đi rồi.”
Hắn mở cửa xe, nghiêm túc nói: “Đường Sinh, chờ tôi về.”
Bạch Đường Sinh vẫn luôn nhìn chăm chú vào bóng dáng Ô Bách Chu, mãi đến khi nhìn không thấy nữa cậu vẫn ngồi trên ghế lái không hề nhúc nhích, cứ như vậy mà như ngẩn ra nhìn chằm chằm dáng vẻ khi rời đi của Ô Bách Chu.
Nếu có Hứa Diệp ở đây, có lẽ sẽ lại trêu chọc một câu “Hòn vọng phu”.
Di động vang lên, Bạch Đường Sinh hồi thần lại, là một bài đăng Weibo, nói là ảnh đế Ô mua trà sữa cho fan thăm ban.
Cậu khẽ cười một cái, vuốt ve mấy lần lên ảnh chụp Ô Bách Chu trong màn hình.
Bức ảnh này là ngày hôm qua fan chụp, hẳn là trước khi Ô Bách Chu lên máy bay đến gặp cậu.
Thầy Ô cậu mặc áo gió, vẻ mặt nhàn nhạt, đang cúi đầu nghiêng người nói gì đó với một người có vẻ là nhân viên đoàn phim.
Phía dưới còn có một fan đăng lên một tấm ảnh chụp.
Bạch Đường Sinh nhấn vào xem, phát hiện là ảnh chụp hơn một tháng trước cậu trở về được fan đón sân bay.
Cậu cũng nghiêng người nói gì đó với Hà Nhiên, trên tay Hà Nhiên xách theo rất nhiều trà sữa.
[ Bạch Bạch và thầy Ô quá là tâm linh tương thông rồi, trà sữa cũng mua cùng một hiệu.
]
[ Lầu trên ngu ngục có thể lượn hộ, hiệu trà uống ngon cũng có bao nhiêu đâu.
Ngày nào tôi cũng uống hiệu trà sữa này, có phải tôi có thể nói thầy Ô yêu thầm tôi hay không? ]
[ Mộng tưởng của lầu trên vẫn có thể có khả năng, nằm mơ có khi còn gặp nhiều.
]
[ Tôi lại cảm thấy thầy Ô và thầy Bạch nói không chừng thật sự có cái gì đó, quay phim đề tài đồng tính, lại còn cho người ta ký với phòng làm việc của mình.
Thầy Ô từ trước đến nay chưa từng lên đầu đề Weibo với minh tinh khác đều vì Bạch Bạch mà phá giới rất nhiều lần.
]
[ Tôi cảm thấy thầy Ô chỉ là đang chiếu cố nghệ sĩ dưới tay mình thôi, dù gì phòng làm việc cũng mới mở, ảnh chắn chắn muốn lăng xê Bạch Bạch.
]
[ Phòng làm việc thầy Ô đến bây giờ chỉ ký với một nghệ sĩ là Bạch Bạch thôi nha.
]
[ Lầu trên sẽ không dõng dạc mà nói phòng làm việc của thầy Ô mở ra là vì cậu Bạch nhà mấy người đấy chứ? ]
[ Tôi đây là người qua đường, cảm thấy lời lầu trên nói không phải không có khả năng.
]
[ Tôi thật sự không tưởng tượng nổi hình ảnh thầy Ô ở bên ai đó, dù là nam hay là nữ, cũng cứ cảm thấy như là bị khinh nhờn...]
[ Chuyện mấy người nói tôi cóc care, chỉ muốn biết khi nào thì Diều phi lệ thiên chiếu.
]
Nhìn đến đây, Bạch Đường Sinh mới phát hiện sau khi Diều phi lệ thiên quay xong vẫn chưa có động tĩnh gì, đến tuyên truyền cũng rất ít.
Cậu đột nhiên nhớ tới gần đây Tần Triều nói tới chuyện “Kết hôn đồng tính hợp pháp hóa”.
Có vẻ sẽ giống như đời trước, không có hy vọng gì, dù sao đến tận bây giờ cũng chưa thấy có gợn sóng nào.
Bạch Đường Sinh cũng không để ý những chuyện này lắm, một tờ giấy chứng nhận chỉ tượng trưng cho quốc gia công nhận, mặt khác không bảo đảm được gì.
Trong mắt những người cảm thấy đồng tính luyến ái là biến thái, cho dù người cả nước có nói đồng tính luyến ái là bình thường, những người đó cũng sẽ cảm thấy cả người cả nước đều trở thành biến thái.
Cậu nhấn vào trang chủ Weibo mình, fan đã sắp 900 vạn, xem như có mức độ nổi tiếng không nhỏ.
Bên dưới Weibo vẫn có rất nhiều bình luận nói cậu là bình hoa, có nhanh sắc không có thực lực, chỉ dựa vào ké fame Ô Bách Chu mà hot.
Những bình luận tiêu cực này cũng không làm lòng cậu có chút dao động nào, dù sao người ta cũng nói thật, cậu đúng là nhờ cọ nhiệt mà hot.
Nhưng có thể cọ được nhiệt mà hot cũng là một loại thực lực, có ô dù mà không đi thì chỉ có đồ ngu.
Bạch Đường Sinh nghĩ nghĩ, chuyển tay đổi giới thiệu Weibo của mình thành “Hai tám gặp người".
Lại thuận tay ghim tấm ảnh mình tự chụp mấy tháng trước, đề là “Nhân sinh tầm thường, nói ngắn lại dài.
Chẳng rõ thăng trầm, được mất khó biết” lên đầu.
Sau đó cậu tắt di động đi, cũng không quan tâm hành động này của mình sẽ nhấc lên bao nhiêu xôn xao, trực tiếp lái xe rời khỏi sân bay.
Chỉ là cậu không về đoàn phim mà là đi tới bệnh viện cậu từng đến khi vừa mới vừa trọng sinh kia.
Cậu đi đến cửa sổ đăng ký, đáp câu hỏi của y tá: “Khoa phẫu thuật thần kinh.”
Cậu cầm đơn đăng ký, đi đến phòng đối diện.
Bạch Đường Sinh không hề để ý, trong nháy mắt khi cậu bước vào phòng, hành lang bên cạnh có một người phụ nữ mặc áo blouse trắng, hơi mang kinh ngạc mà về hướng cậu.
Ưu điểm của bệnh viện là mọi người đều có bệnh riêng phải lo.
Nhỏ như phát sốt cảm mạo, lớn đến bệnh nặng nan y, không ai sẽ quá chú ý người bên cạnh đi qua mình có phải là nhân vật công chúng hay không, có phải là minh tinh nào hay không.
Vẻ mặt bác sĩ vô cùng nghiêm túc, là một người đàn ông trung niên tuổi hoa giáp*, ông dò hỏi Bạch Đường Sinh một loạt vấn đề, cuối cùng nhíu mày nói: “Trước mắt những phản ứng xấu chưa chắc sẽ gây ra vấn đề cậu lo lắng, có lẽ là công việc của cậu áp lực dẫn đến phản ứng sinh lý...”
(*) Khoảng 60 tuổi.
Không phải chưa chắc sẽ mà là nhất định sẽ… Bạch Đường Sinh nhìn phía ngoài cửa sổ, ngây ngẩn đến thẫn người.
Bác sĩ đằng hắng một tiếng, kéo suy nghĩ cậu trở về: “Nếu cậu thật sự không yên tâm có thể đi làm cộng hưởng hạt nhân, coi như tốn tiền mà yên lòng.”
Khi Bạch Đường Sinh rời khỏi bệnh viện, vị bác sĩ kia dặn dò: “Ngày mai cậu có thể đến lấy kết quả kiểm tra."
Bạch Đường Sinh đi đến bãi xe bệnh viện, hôm nay ánh sáng rất đẹp, cậu híp mắt nhìn, có chút bị chói.
Cậu không khỏi giơ tay che đi ánh mặt trời, nhưng ánh mắt vẫn không dời đi.
Người đứng trong bóng tối đã lâu, cũng một lần hy vọng xa vời ánh mặt trời.
- ------------------
Ở đây có một chi tiết, hai tám gặp người, về sau cũng có nhắc lại.
T cảm thấy thầy Ô có lẽ nhìn ra bạn Bạch không phải là bạn Bạch của năm 22 tuổi rồi, không biết nhìn ra lúc nào, nhưng về sau thầy Ô không nói cũng không hỏi nên t nghĩ thầy Ô cũng ngầm hiểu..