Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Tết này phát phong bao lì xì đi, là nét đẹp văn hóa truyền thống mà.”
Nhìn thấy Mạc Thịnh Hoan lẳng lặng nhìn mình, An Nhu nói nghiêm túc: "Anh nhìn màu đỏ xem, trông vui mừng biết bao, sức sống dồi dào biết bao! Em chỉ thích màu đỏ thôi!"
Trong mắt Mạc Thịnh Hoan có vài phần ý cười, anh đưa tay về phía An Nhu.
“Đồng ý rồi sao?” An Nhu phấn khởi, nhìn thấy Mạc Thịnh Hoan đang nghiêm túc chớp mắt với mình.
An Nhu vui vẻ đưa tay cho Mạc Thịnh Hoan, anh nắm tay cậu dẫn vào phòng ngủ, đưa áo choàng tắm cho An Nhu.
An Nhu vô thức ngửi mùi trên người mình, phát hiện vẫn còn có mùi đậu hũ thối, chẳng trách vừa rồi hôn mèo mà con mèo liền tự mình đi tới bồn cát.
Trong phòng tắm Mạc Thịnh Hoan đổ đầy nước vào bồn tắm nhỏ, đưa tay kiểm tra nhiệt độ.
An Nhu mặc áo choàng tắm, đi dép lê đi đến cửa phòng tắm liền nhìn thấy Mạc Thịnh Hoan đang ngồi bên bồn, một tay thả xuống nước.
Mạc Thịnh Hoan mặc áo sơ mi đen cài chặt nút trên, khi kiểm tra nhiệt độ nước người hơi nghiêng lộ ra vòng eo bám chặt vào lớp vải đen, gợi cảm ngoài ý muốn.
An Nhu nuốt nước miếng, đứng ở cửa phòng tắm nhìn Mạc Thịnh Hoan cầm khăn lên, lau giọt nước trên tay, khăn bông trắng lau lên ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng, trong sự tinh khiết lại có phần gợi cảm.
An Nhu rón rén đi vào phòng, tiến lại gần Mạc Thịnh Hoan, thấy chú cúi người tắt vòi thì không khỏi nhếch miệng lộ ra một nụ cười xấu ха.
An Nhu vươn tay đẩy Mạc Thịnh Hoan bất thình lình, định đẩy chú ngã vào trong bồn tắm, không ngờ Mạc Thịnh Hoan lại hơi nghiêng người sang một bên khiến An Nhu đẩy vào trong không khí, do quán tính nên liền ngã vào bồn tắm.
Áo choàng tắm trên người bị tay anh túm lấy, An Nhu nằm trên đùi Mạc Thịnh Hoan, nhìn làn nước trong vắt đang sóng sánh trước mặt, cậu chậm rãi quay đầu lại, cười khì khì với Mạc Thịnh Hoan.
Mạc Thịnh Hoan túm áo choàng tắm của cậu, làm một hình phạt nho nhỏ cho trò nghịch ngợm vừa rồi.
An Nhu chưa kịp phản ứng đã cảm giác trên mông mình bị đánh.
Một tiếng “bốp”.
Cách áo choàng tắm nên tiếng vỗ mông vang lên hơi trầm, vang vọng khắp phòng tắm, An Nhu sững người đứng hình tại động tác vừa rồi, không nhúc nhích cả nửa ngày
Cậu đã là ba của hai nhóc con rồi đó.
Thế mà còn bị đánh vào mông!
Cậu không còn mặt mũi nào nữa!
An Nhu xấu hổ mặt đỏ bừng, tức giận quay đầu nhìn về phía Mạc Thịnh Hoan.
Vẻ mặt của Mạc Thịnh Hoan rất hờ hững, giống như vừa mới dạy dỗ đám con cháu không nghe lời, nếu không có mảng màu hồng nổi trên cổ anh thì An Nhu thật sự sẽ cho rằng anh đang nghiêm túc.
Nhưng nhìn sóng mắt như nước mùa xuân trong đôi mắt như màu mực của Mạc Thịnh Hoan, An Nhu chợt nhận ra một điều, cái này giống như là tình thú của chồng chồng nhỉ?
An Nhu đỏ mặt cúi đầu, như một cậu thiếu niên lầm lỡ đã nhận ra lỗi lầm của mình, đang thành tâm hối cải.
“Đau à?” Mạc Thịnh Hoan cúi đầu, thấy cậu không nói tiếng nào thì bất an hỏi cậu.
Sau một lúc An Nhu đột nhiên duỗi tay ra, ôm lấy cổ Mạc Thịnh Hoan, eo dùng lực, khi hai người cùng rơi vào bồn tắm liền đạp chân vào thành bồn tắm, đổi tư thế giữa hai người, hung hăng hôn lên môi Mạc Thịnh Hoan dưới làn nước.
Eo cậu bị ôm chặt, An Nhu thở ra thành từng chuỗi bong bóng, nhìn Mạc Thịnh Hoan đang mở mắt trong nước, mái tóc bồng bềnh theo sóng.
Hai người lần lượt đứng dậy, vừa rồi An Nhu không cẩn thận bị sặc nước vào mũi, ho khan hai cái, phần lưng bị vỗ vào mấy lần, An Nhu xoay người lại, nhìn Mạc Thịnh Hoan đang ướt sũng, giọt nước chảy dọc theo cằm anh, nhỏ vào trong làn nước bể tắm.
Áo sơ mi đen dính chặt vào da thịt Mạc Thịnh Hoan, động tác vừa rồi đã vô tình giật đứt mấy cái cúc trước ngực anh, lộ ra làn da trắng nõn ướt đẫm nước, một dòng nước chảy dọc uốn lượn từ trên xuống dưới.
Dù đang ở dưới nước nhưng An Nhu vẫn cảm thấy mình như bị châm lửa đốt.
An Nhu ngồi đối diện với Mạc Thịnh Hoan, đưa tay lên lau tóc trên trán anh, nhìn khuôn mặt cao quý lạnh lùng trời sinh và đôi mắt đẹp đến kinh ngạc của người yêu mình, cậu liếm môi, tiếp tục hôn tới.
Khát vọng ấp ủ tăng dần suốt bấy lâu nay dường như bất chợt tuôn trào, hai người hôn nhau thở hồng hộc, An Nhu ngồi dậy, tranh thủ hít thở, sau đó nhanh chóng cởϊ áσ choàng tắm, cởi ra ngay trước mặt Mạc Thịnh Hoan.
Người thiếu niên giống như yêu tinh trong nước, làn da trắng nõn mềm mại dính vài giọt nước, trong đôi mắt màu hổ phách ngây thơ cất giấu mấy phần hoang dại như sắp trào ra, đôi môi mỏng quyến rũ có sức hút mê hoặc nhân tâm.
Hai người gần như lập tức ôm chặt lấy nhau, liều chết quấn lấy nhau trong nước, muốn dùng động tác để bày tỏ tình yêu của mình. Mặt nước lắc lư rất mạnh, từng đợt sóng nước vỗ trong bồn tắm, nhiệt độ nước dần lạnh đi mà cơ thể hai người lại nóng hừng hực.
Mạc Thịnh Hoan ôm An Nhu trong tay bước ra khỏi bồn tắm, hai người dựa vào tường, vẫn tràn đầy sức lực.
Đại não An Nhu đã bị ngọn lửa tìиɦ ɖu͙ƈ thiêu đốt từ lâu, cho dù ở nơi nào, bất luận anh có dùng động tác gì cậu cũng đều dùng hết sức phối hợp, như trao ra hết thảy không hề giữ lại gì, cuối cùng khi ngủ thiếp đi đã không thể ý thức được.
Đợi đến khi lại mở mắt ra An Nhu nhất thời cảm thấy không muốn nhúc nhích, lề mề hồi lâu mới đứng dậy liền thấy trong phòng ngủ bừa bộn vô cùng.
Giống như vừa trải qua một trận choảng nhau.
Dấu vết của trận chiến để lại trên ghế sô pha, trên bệ cửa sổ, trên bàn, khắp nơi đều có, cậu bám vào tường bước tới phòng tắm, lại càng không thể nhìn nổi.
Khi hai người chiến đấu thì rất kịch liệt suиɠ sướиɠ, còn An Nhu lúc này thì chân run rẩy chỉ có thể bám vào tường đi tắm rửa qua, nhưng vừa bước một bước liền cảm giác được
mình giẫm phải thứ gì đó.
An Nhu ngơ ngác cúi đầu.
Sau một lúc cậu lại đỏ mặt, nhìn về phía mình trong gương.
Cái nhìn này khiến An Nhu không khỏi hít sâu một hơi.
Còn nhớ tối hôm qua cậu nói thích phong bao lì xì, hôm nay lại nhìn như thế này, Mạc Thịnh Hoan thật đúng là cho hết không giữ lại gì nhỉ?
Miệng anh không rảnh sao?
An Nhu cúi đầu, không chỉ nửa người trên mà nửa người dưới cũng có rất nhiều "bao đỏ".
An Nhu “sống không còn gì luyến tiếc”, vô lực đi tắm rửa rồi mặc quần áo, làm xong thì chuẩn bị ăn gì đó rồi mới dọn dẹp.
Sau khi đóng cửa phòng ngủ An Nhu ngồi vào bàn ăn, ăn từng miếng cơm một, ánh mắt vô thần.
Thím Dương bưng chén đĩa mới được hâm nóng tới, trong mắt tràn đầy ý cười: “Hai đứa bé vừa ăn xong liền ngủ thiếp đi. Sáng nay cậu Thịnh Hoan dậy muộn, chưa ăn sáng đã đi rồi."
An Nhu ngẩn người, tưởng tượng đến cảnh chú rời giường nhìn giờ, rồi vội vàng chạy nhanh đến công ty thì không khỏi nhếch khóe môi.
Ha ha hay lắm, kẻ có đồng hồ sinh học của riêng mình cũng có ngày hôm nay.
An Nhu chưa kịp vui mừng vài giây thì đã nghe thấy ngoài cửa có tiếng nói chuyện, quay đầu lại thì thấy Mạc Thịnh Hoan đã đi tới.
Nhà không gần công ty, đi tới đi lui cũng phải mất ít nhất bốn năm mươi phút, bởi vì thời gian nghỉ trưa không lâu nên bình thường Mạc Thịnh Hoan đều ăn cơm trưa ở công ty, buổi chiều mới trở về.
“Ông xã.” An Nhu nín cười, cố ý trêu chọc: “Buổi sáng đến trễ bị công ty đuổi việc rồi à?”
Mạc Thịnh Hoan đang thay giày ở cửa ra vào, nghe thấy giọng nói đầy hả hê của cậu thì quay lại nhìn bằng ánh mắt đầy ẩn ý.
Nụ cười của An Nhu lập tức hơi cứng ngắc, không hiểu sao thắt lưng vẫn còn thấy hơi đau, chân cũng mềm nhũn.
“Cũng không muộn.” Mạc Thịnh Hoan cởϊ áσ khoác, rửa tay, đi tới ngồi bên cạnh An Nhu.
“Cậu Thịnh Hoan, tôi lấy thêm cho cậu một đôi đũa.” Thím Dương nhanh chóng vào bếp dọn cơm.
Chân vẫn mềm nhũn, An Nhu cúi đầu ngoan ngoãn ăn cơm, khóe mắt nhìn thấy Mạc Thịnh Hoan đưa tay ra, ngón cái lau nhẹ dấu đỏ trên cổ An Nhu.
“Vừa mới dậy à?” Mạc Thịnh Hoan nhẹ giọng nói.
An Nhu không khỏi đỏ mặt, ngẩng đầu trừng mắt nhìn Mạc Thịnh Hoan.
“Có chỗ nào khó chịu không?” Mạc Thịnh Hoan hạ thấp giọng, trong mắt mang theo ý cười.
“Chỗ nào cũng không thoải mái.” An Nhu mím môi, mơ hồ nhớ tới tối hôm qua lúc mình không kiên trì nổi muốn ngừng thì lại bị người người đàn ông trước mặt này lôi kéo, còn làm một hồi lâu mới ngừng.
Tay An Nhu bị nắm chặt, chỉ nghe thấy Mạc Thịnh Hoan trầm giọng mở miệng.
"Anh xin lỗi."
Nghe được lời xin lỗi An Nhu lập tức liền thoải mái, nghiêm túc dặn dò Mạc Thịnh Hoan.
"Sau này chúng ta phải tiết chế."
Sắp bị cày hỏng tới nơi rồi!
Mạc Thịnh Hoan chớp mắt, An Nhu nhìn thấy không nhịn được nhếch khóe miệng.
Thím Dương cầm bát đi tới, thấy cặp chồng chồng đang đối đầu nhìn nhau không biết đang nói cái gì, thân mật giống như sắp muốn hôn nhau tới nơi.
“Cậu Thịnh Hoan?” Thím Dương bất đắc dĩ mở miệng, cắt ngang bầu không khí ngọt ngào giữa hai người, đặt bát đũa trước mặt Mạc Thịnh Hoan.
“Đói bụng rồi phải không, anh mau ăn đi.” An Nhu cười: “Một lát nữa anh lại phải đi rồi.”
Mạc Thịnh Hoan cầm đũa gắp thức ăn vào bát An Nhu: “Không đi."
“Hả?” An Nhu kinh ngạc nhìn Mạc Thịnh Hoan, chẳng lẽ vì đến muộn mà bị đuổi việc thật sao?
“Anh xin nghỉ phép.” Mạc Thịnh Hoan nhìn vẻ mặt căng thẳng của cậu, bình tĩnh giải thích.
An Nhu sững sờ, đúng vậy, sao lại không nghĩ ra chứ, còn có thể xin nghỉ phép mà!
“Xin nghỉ phép?” Thím Dương khó hiểu: “Cậu Thịnh Hoan không thoải mái sao?”
“Tôi có việc bận.” Mạc Thịnh Hoan nói giọng thản nhiên.
Cùng lúc đó, Vương Dịch Bưu, tổng giám đốc chi nhánh Bách Thụy ở nước Hoa nhìn tờ giấy xin nghỉ phép trên tay, vẻ mặt bối rối không hiểu gì.
Có việc nên xin nghỉ thì dễ hiểu rồi, nhưng điền lý do xin nghỉ việc là “Sắp xếp lại phòng ngủ” thì có nghĩa là gì?
Ăn trưa xong, Mạc Thịnh Hoan gọi An Nhu vào phòng làm việc, tự mình dọn dẹp phòng ngủ.
An Nhu vẫn lo lắng không yên đứng canh cửa phòng ngủ không cho người khác đột ngột đi vào.
Một lúc sau, Mạc Thịnh Hoan xách túi rác đi ra, An Nhu lập tức cầm lấy túi rác trên tay Mạc Thịnh Hoan, giống như ăn trộm, nhanh chóng mặc áo khoác đi xuống lầu ném rác.
Khi cậu lại đi lên lầu một lần nữa thì cửa phòng ngủ đã được mở ra, bên trong đã được dọn dẹp sạch sẽ, khăn trải giường và mền đã được thay mới, rèm cửa và bọc ghế sofa cũng được tháo ra.
An Nhu đi tới phòng tắm, thấy Mạc Thịnh Hoan đang giặt khăn quàng cổ của mình.
Lúc này An Nhu mới nhớ ra hôm qua lỡ tay làm rớt dầu bôi trơn lên đó, cậu cũng đã quên mất, không ngờ chú vẫn còn nhớ.
“Cảm ơn ông xã.” An Nhu vui vẻ đi tới, hôn lên má Mạc Thịnh Hoan.
Trong tay Mạc Thịnh Hoan là chiếc khăn ướt, ngẩng đầu nhìn về một chỗ.
An Nhu nhìn theo ánh mắt anh, nhìn thấy chiếc qυầи ɭóŧ nhỏ của mình đang được phơi khô, tung bay trong gió.
“Cái này, cái này, em có thể tự giặt mà.” Mặt An Nhu lập tức trở nên nóng bừng.
Sau khi tỉnh dậy cậu đã tìm mãi mà không thấy, không ngờ lại được Mạc Thịnh Hoan dọn dẹp tìm thấy, còn chu đáo giặt giũ sạch sẽ cho nữa chứ.
An Nhu đỏ mặt lan đến tận tai, cúi đầu nhìn Mạc Thịnh Hoan đang nhìn mình.
An Nhu phản ứng một hồi lâu mới hiểu được ý của Mạc Thịnh Hoan, dở khóc dở cười nhẹ nhàng hôn lên môi Mạc Thịnh Hoan.
Giặt một cái hôn một lần.
Nếu là trước kia hai đứa con còn mặc tã, ngày nào cũng được chú giặt tã cho, vậy thì có khi cậu sẽ hôn đến mức chóc da môi chú luôn.