Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Bên dưới khăn mặt nóng hổi không có một tiếng vang, phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim châm rơi.
Trình Thịnh chờ đến nỗi buồn ngủ. Không biết trôi qua bao lâu, bên dưới khăn mặt phát ra âm thanh.
“Tôi mơ thấy một giấc mơ.”
“Giấc mơ?” Trình Thịnh tỉnh táo lại, lau khóe miệng.
“Tôi mơ thấy, tôi với cậu ấy thành chồng chồng.” Giọng nói bên dưới khăn mặt vang lên thong thả.
“Bởi vì một vài lý do, tôi đối xử rất tệ bạc với cậu ấy.”
“Tệ bạc kiểu gì?” Trình Thịnh chống cằm bằng một tay, ngồi bên giường tò mò hỏi.
Bên dưới khăn mặt lại lần nữa lâm vào im lặng.
“Cậu không nhớ hả?” Trình Thịnh thông cảm xua tay: “Giấc mơ mà, tôi cũng thường xuyên quên.”
“Không phải… không nhớ được.” Giọng Mạc Thành Hoàn khàn khàn: “Là vì mơ thấy quá nhiều.”
“Người anh em!” Trình Thịnh ngồi dậy, vẻ mặt kinh ngạc: “Trong mơ cậu khốn nạn cỡ đó luôn hả? Nói đại một cái tôi nghe xem nào.”
“Tôi mơ thấy, chúng tôi có hai đứa con.” Âm cuối của Mạc Thịnh Hoan nhướn lên.
“Một ngày nọ, tôi vô tình ăn một miếng đồ ăn dặm mà cậu ấy làm cho con, ngon đến bất ngờ, thế nên ăn một miếng nữa.
Tôi vừa ngẩng đầu lên thì thấy An Nhu đang nhịn cười nhìn tôi, ánh mắt vừa sáng vừa đáng yêu.
Tôi kìm nén cảm giác trong lòng, lạnh mặt trách cứ cậu ấy, bảo cậu ấy là đồ con buôn, bảo cậu ấy mua cho con toàn nguyên liệu nấu ăn giảm giá.
Thực ra tôi cũng không biết đó có phải là nguyên liệu nấu ăn giảm giá hay không, tôi chỉ biết cậu ấy không có tiền, một đồng cũng phải xài thành hai đồng.
Sau đó, cậu ấy không cười nữa.”
“Chậc.” Trình Thịnh không nhịn được líu lưỡi.
“Cậu ấy chịu đựng sự khó chịu, đút đồ ăn dặm cho hai đứa con, hai đứa bé ăn từng miếng từng miếng, há miệng thật to cắn thìa, ăn ngon lành.
Cậu ấy đắc ý nhìn tôi, cậu ấy muốn chứng minh cậu ấy nấu ăn rất ngon.
Tôi không rõ tại sao lúc đó mình lại cay nghiệt đến thế, tôi lại trào phúng cậu ấy, bảo không hổ là con của cậu, cái gì cũng ăn được.
Cậu ấy suýt nữa bị tôi chọc tức phát khóc.”
“Cậu khốn nạn thật đấy. Nhưng giấc mơ này cũng chi tiết quá.” Trình Thịnh thán phục: “Cứ như thật ấy.”
Mạc Thịnh Hoan lấy khăn mặt xuống, vẻ mặt suy sụp: “Đúng là rất chân thật.”
Trình Thịnh chớp mắt: “Người ta thường nói ban ngày muốn gì ban đêm sẽ nằm mơ. Cậu mơ ai không mơ, lại cứ mơ thấy người mà cậu không chiếm được.”
“Cũng không phải… hoàn toàn không có khả năng.” Mạc Thành Hoàn ngồi dậy, cầm ly nước trên đầu giường.
“Cái gì?!” Trình Thịnh kinh ngạc: “Ý cậu là sao?”
Mạc Thành Hoàn không trả lời, bưng ly nước rót nước lạnh để qua đêm ở chậu hoa bên cửa sổ, ra ngoài chuẩn bị rót chút nước uống.
Lúc trước khi chung sống với An Nhu, sáng sớm ngủ dậy bên đầu giường sẽ luôn có một ly nước ấm, nhạt nhẽo vô vị, tùy tay là có thể cầm lấy. Sau khi ly hôn, mình mới biết ly nước ấm đó tốt biết bao.
Mạc Thành Hoàn mở cửa phòng ngủ, nhìn ông cụ Mạc không biết đã đến từ lúc nào, ly nước trong tay trượt xuống.
Ông cụ Mạc chống gậy, nhìn thẳng vào Mạc Thành Hoàn, từng bước lại gần.
Mạc Thành Hoàn lùi về sau, quay sang nhìn về phía Trình Thịnh.
“Tôi… tôi không biết ông Mạc ở bên ngoài!” Trình Thịnh che miệng kinh ngạc: “Tôi thật sự không biết!”
“Thằng nhóc nhà họ Trình kia, cháu ra ngoài trước đi.” Ông cụ Mạc cầm gậy chỉ ra ngoài cửa.
Nhìn bạn thân bị mình hại thảm, Trình Thịnh vẫn muốn giải thích: “Ông Mạc, Thành Hoàn chỉ nằm mơ thôi, cậu ấy ngủ đến mức hồ đồ đấy!”
“Ra ngoài!” Ông cụ Mạc lớn tiếng.
Trình Thịnh đau khổ câm miệng, chạy ra khỏi phòng.
Thư ký Lý thấy vậy, đóng cửa phòng ngủ lại.
“Quỳ xuống!” Ông cụ Mạc gõ gậy chống xuống sàn nhà.
Mạc Thành Hoàn mím chặt đôi môi mỏng, quỳ trước mặt ông cụ.
“Lúc trước có người nói chuyện này, ông còn không tin.” Ông cụ Mạc đau đớn nhìn đứa cháu trai trước mắt.
“Thành Hoàn, cháu lớn lên ngay trước mắt ông, cháu biết ông gửi gắm hy vọng cao cỡ nào vào cháu không, ông không thể ngờ được cháu lại có suy nghĩ như vậy!”
Mạc Thành Hoàn ưỡn thẳng sống lưng, ngước mắt đối diện với ông cụ Mạc.
“Lúc trước là ông muốn cháu liên hôn với cậu ấy.”
“Đúng là ông bảo cháu liên hôn với nó, nhưng chẳng phải cháu không muốn hay sao?” Ông cụ Mạc cau mày: “Ông bảo muốn cháu liên hôn với nhà họ An, cháu lại bày ra thái độ như không thể chống cự. Chuyện quan trọng như xem mắt mà Trình Thịnh gọi một cú điện thoại là cháu đã chạy đi, Tiểu An không coi trọng cháu, biết trách ai bây giờ?”
Mạc Thành Hoàn mím môi, buông mi mắt xuống.
“Bây giờ thì hay rồi, cháu lại trách ngược ông à?” Ông cụ Mạc quả thực cạn lời: “Giờ lại thành lỗi của ông?”
Thấy cháu trai không nói gì, ông cụ Mạc nói lời thấm thía: “Bỏ qua chính là bỏ qua, bây giờ cháu còn trẻ, lo mà nhìn xem, không chừng ngày nào đó sẽ gặp được người phù hợp với cháu thì sao?”
“Lúc trước ông cũng bảo An Nhu là người phù hợp.” Mạc Thành Hoàn không dời mắt.
“Lúc đó ông bảo nó là người phù hợp với chú hai của cháu.” Ông cụ Mạc tức giận siết chặt gậy chống: “Cháu đúng là trưởng thành rồi, biết dùng lời nói của ông để chặn họng ông!”
“Nhắc tới chú hai của cháu, ông hỏi cháu.” Ông cụ Mạc cắn răng: “Lúc nãy cháu nói không phải không có khả năng, nghĩa là sao!”
Mạc Thành Hoàn không trả lời.
“Ông vốn cho rằng cháu muốn chú hai của cháu khỏe lên. Bây giờ xem ra cháu cũng giống như bà mẹ của cháu, đều không muốn thấy Thịnh Hoan khỏe mạnh, đúng không!” Ông cụ Mạc tức giận trừng mắt.
“Mẹ cháu chờ Thịnh Hoan đi rồi lấy lại cổ phần nhà họ Mạc, cháu thì còn giỏi hơn, muốn chờ chú hai của cháu đi rồi bắt cóc chú dâu của cháu về nhà!” Ông cụ Mạc càng nói càng tức, dứt khoát nâng tay, một gậy đập lên lưng Mạc Thành Hoàn.
“Đều là súc vật!”
Mạc Thành Hoàn bị đánh kêu lên một tiếng, nhưng sống lưng vẫn ưỡn thẳng tắp.
“Ông vốn cho rằng chuyện Thịnh Hoan bị hại không liên quan tới cháu, bây giờ xem ra cháu cũng không thể thoát khỏi hiềm nghi!” Ông cụ Mạc tức giận vô cùng: “Đúng là mẹ nào con nấy!”
“Ông nội.” Mạc Thành Hoàn đột nhiên ngẩng đầu nhìn ông cụ Mạc.
“Cháu khác mẹ cháu. Cháu hy vọng chú hai hồi phục, cháu hy vọng chú ấy có thể tiếp nhận nhà họ Mạc.”
Ông cụ Mạc sửng sốt, nhìn ánh mắt cháu trai không giống như đang nói dối.
“Cháu có ý gì?” Ông cụ Mạc không hiểu.
Mạc Thành Hoàn nhìn chằm chằm ông cụ Mạc.
“Cháu từng nghe chuyện về chú hai vô số lần rồi. Con cưng của trời như chú hai, ông cảm thấy nếu chú ấy đã khôi phục rồi thật sự tiếp quản nhà họ Mạc, chú ấy sẽ chịu sống cả đời với An Nhu sao?”
“Nói bậy!” Ông cụ Mạc tức giận đến mức lồng ngực phập phồng: “Cháu coi chú hai của cháu là người như thế nào!”
“Dù sao bất kể là tốt hay xấu, cháu vẫn còn cơ hội.” Sắc mặt Mạc Thành Hoàn bình tĩnh: “Không đúng sao ạ?”
Ông cụ Mạc suýt nữa tắt thở, một tay nắm chặt quần áo. Thấy thế, thư ký Lý nhanh chóng tiến lên đỡ ông cụ, lấy thuốc trợ tim cấp tốc.
Mạc Thành Hoàn đứng dậy, giúp đỡ nâng ông cụ Mạc, ông cụ Mạc giơ tay tát lên gò má bầm tím của cháu trai, cực kỳ mạnh.
“Sao tao lại nuôi dưỡng một thằng nghiệp chướng như mày!”
“Ông chủ, đừng giận, hít thở sâu đi ạ!” Thư ký Lý liếc nhìn Mạc Thành Hoàn. Quả thực chuyện ngày hôm nay đã thay đổi cái nhìn của mình đối với cậu chủ bé này.
Ông cụ Mạc chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, tay chân run lên. Thấy thế, thư ký Lý lập tức gọi điện thoại, cho ông cụ Mạc nằm thẳng, ngửa đầu ra sau, cởi cúc áo cho ông cụ Mạc để bảo đảm hô hấp thông thuận.
Trình Thịnh ở ngoài cửa trơ mắt nhìn nhân viên y tế nhanh chóng đi lên, khiêng ông cụ Mạc ra ngoài.
Mạc Thành Hoàn muốn theo sau, thư ký Lý vội can ngăn: “Cậu chủ bé Thành Hoàn, cậu cũng bị thương, để tôi chăm sóc cho ông chủ là được rồi, cậu nghỉ ngơi trước đi.”
Trình Thịnh trợn mắt há hốc mồm nhìn chuyện trước mắt, rồi lại nhìn ông bạn nối khố của mình, cảm thấy không thể hiểu nổi anh ta.
Trước kia Mạc Thành Hoàn không bao giờ dám cãi lại ông cụ Mạc, huống chi là chọc giận ông cụ Mạc ra nông nỗi này.
Có chuyện gì vậy?
Tất cả mọi người rời đi, Trình Thịnh cẩn thận tiến lên, nhìn về phía cậu bạn thân.
“Xin lỗi người anh em, lúc trước tôi thật sự không biết ông Mạc đứng bên ngoài.”
Mạc Thành Hoàn mặt lạnh như tiền: “Không sao, đã ra nông nỗi này rồi.”
“Sao cậu lại nghĩ chú hai của cậu khôi phục là sẽ ghét bỏ An Nhu?” Trình Thịnh không hiểu cách suy nghĩ của Mạc Thành Hoàn: “Nghe nói hiện giờ họ rất tốt mà.”
“Bởi vì trong mơ… tôi chính là người như vậy.” Mạc Thành Hoàn rủ mi mắt.
Lúc mới liên hôn, anh ta đa phần chỉ trêu đùa An Nhu, hai người còn có con. Nhưng sau khi anh ta tiếp nhận nhà họ Mạc, mỗi khi về nhà thấy cậu thiếu niên chăm sóc con, quần áo giản dị, còn thường xuyên dính bẩn, trong lòng sẽ dâng lên một chút không cam lòng.
Rõ ràng anh ta có thể ở bên cạnh người tốt hơn, nếu có một người nội trợ hiền năng lực mạnh thì gánh nặng trên vai anh ta sẽ càng nhẹ nhàng, không cần mệt mỏi như vậy nữa.
Cảm xúc không cam lòng đó cứ quấn quanh trái tim mỗi thời mỗi khắc, cho nên khi Bạch Tiêu về nước, anh ta dao động.
Lúc An Nhu chủ động đề nghị ly hôn, anh ta như trút được gánh nặng, cho rằng mọi chuyện sẽ càng tốt lên.
Nhưng nhìn cậu thiếu niên thu dọn đồ đạc thật sự sắp rời đi, anh ta lại bắt đầu không nỡ, bắt đầu không thể tưởng tượng cuộc sống sau khi cậu rời đi.
Cho nên anh ta cố ý làm khó, ngay cả một gói tã giấy cũng đòi chia, muốn để cậu thiếu niên tức giận, muốn cậu dỗi không chia, cho dù thật sự không nhịn được nữa mà đánh anh ta một phát cũng dược.
Nhưng cậu lại nuốt ngược nước mắt vào trong, thật sự rời đi.
Hai đứa bé cũng rời đi.
Không có người mỗi sáng chuẩn bị bữa sáng cho anh ta.
Không có người luôn để nước ấm lên đầu giường cho anh ta.
Không có người mỗi ngày chờ anh ta về nhà, nói với anh ta hôm nay con lại làm gì.
Trong biệt thự trống không, không có thứ gì cả.
Bạch Tiêu mắng anh ta một trận, đòi tuyệt giao. Còn mẹ thì lại rất vui vẻ, mỗi ngày thu xếp cho anh ta gặp mặt một người khác nhau.
Nhìn một đám gọi là tinh anh ba hoa khoác loác trước mắt, những người này rõ ràng có thể bù đắp cảm giác không cam lòng trong đáy lòng lúc trước, nhưng anh ta lại không muốn yêu đương với họ.
Sao An Nhu lại không cần tiền của anh ta.
Có phải cậu cố ý dụ anh ta, muốn anh ta cúi đầu nhận sai, mượn cơ hội này để đòi lấy nhiều hơn không?
Vô số ý nghĩ rối bời trong đầu, mãi tới một ngày nào đó mở mắt ra, anh ta quay trở về quá khứ.
Vốn tưởng rằng chuyện sẽ phát triển như lúc trước, mà lần này anh ta sẽ kiên quyết không ly hôn.
Nhưng An Nhu lại không chọn anh ta, mà chọn một người khác.
“Giấc mơ của cậu đầy đủ thật đấy.” Trình Thịnh hơi cạn lời: “Lần này cậu chọc giận ông Mạc tới mức này, cậu thảm rồi.”
“Tôi sẽ đi nói xin lỗi.” Mạc Thành Hoàn nhìn Trình Thịnh: “Đi nhúng thêm khăn nóng giúp tôi đi;”
“Cậu bị ông cụ Mạc tát một phát kia có phải là nên chườm lạnh không?” Trình Thịnh đi tới cầm khăn mặt, thấy vẻ mặt Mạc Thành Hoàn lạnh lùng, vội ngậm miệng nhanh chóng rời đi.