Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trong biệt thự đèn đuốc sáng trưng. An Nhu sờ bụng lên lầu, bên dưới là bà Triệu và thím Dương đang thảo luận nên pha nước đường đỏ cho đá bào như thế nào.
Từ sau khi bà Triệu đến đây, buổi tối tự dưng An Nhu lại có thêm bữa khuya, hôm qua là chè, hôm nay là đá bào, chế biến rất tỉ mỉ.
Con người no rồi sẽ dễ buồn ngủ. An Nhu đứng trước phòng ngủ ngáp một cái, mở di động xem thì thấy còn hai mươi phút nữa đến giờ chú đi ngủ.
Cửa phòng mở ra, An Nhu thấy Mạc Thịnh Hoan ngồi trên ghế ngoài ban công, mặc đồ ngủ bằng vải lụa mỏng màu đen, ngắm rừng cây ban đêm ở bên ngoài.
Mặc vải tơ lụa màu đen bóng loáng khiến cổ Mạc Thịnh Hoan càng trắng nõn, cổ áo tự nhiên mở rộng, có thể thấy bờ vai bằng phẳng của anh, xương quai xanh hình chữ nhất lồi lên, hõm xương lúc sáng lúc tối, lộ ra một chút gợi cảm.
Nghe thấy có người vào phòng, Mạc Thịnh Hoan quay đầu, đường cong trên cổ vừa mượt mà vừa xinh đẹp, khiến An Nhu sững sờ.
Vẻ đẹp vừa lạnh nhạt vừa cao cấp này còn đẹp hơn phong cảnh ngoài cửa sổ nhiều.
Thấy An Nhu trở về, Mạc Thịnh Hoan lấy bảng ghép vần treo trên tường xuống, đặt lên giường, ngồi ngay ngắn một bên, muốn bắt đầu buổi học hôm nay.
“Anh Mạc, hôm nay học C S Y W.”
An Nhu nhanh chóng rửa mặt, sau đó cầm bảng ghép vần, nhìn đồng hồ: “Hôm nay học ít hơn một chữ vậy, chúng ta ngủ sớm một chút.”
“Ừ.”
Giọng mũi thản nhiên, thanh âm như chiếc lông vũ lướt qua.
“Ừm.” An Nhu nhìn chằm chằm tấm bảng trong tay, sau đấy đột nhiên ý thức được điều gì đó.
“Hửm?” An Nhu ngẩng đầu lên, nhìn người đàn ông đối diện.
Chúng ta còn chưa học đến đó mà!
Chú còn chuẩn bị bài trước ư?!
Trong mắt Mạc Thịnh Hoan mang theo ý cười nhàn nhạt, nhìn cậu thiếu niên kinh ngạc đến mức trợn tròn mắt, đáng yêu như một chú sóc con.
“Anh Mạc…” An Nhu hơi nói năng lộn xộn. Học sinh như vậy thì ai mà không thích chứ!
Cố gắng bình tĩnh lại, An Nhu kéo tay Mạc Thịnh Hoan, nhìn con ngươi đen như mực của người đàn ông: “Anh Mạc còn học những gì?”
“Nhu.”
Đối phương nể mặt cậu, đọc nhấn từng chữ rất rõ ràng.
“Còn gì nữa không?” An Nhu kìm nén thẹn thùng, ngượng ngùng sờ chóp mũi.
Mạc Thịnh Hoan không lên tiếng, quay mặt sang bên.
Theo tầm mắt của Mạc Thịnh Hoan, An Nhu nhìn thấy gối đầu: “Anh Mạc buồn ngủ à?”
Chú học tốt như thế, trực tiếp từ ghép vần sang từng chữ một, nghỉ ngơi sớm một chút là hoàn toàn có thể! An Nhu dứt khoát đọc toàn bộ bảng ghép vần một lần cho Mạc Thịnh Hoan, sau đó treo lên tường tắt đèn.
Không thể không nói thiên tài chính là thiên tài, ngay cả tốc độ học tập cũng nhanh đến thế.
An Nhu nằm thẳng một lát, phát hiện Mạc Thịnh Hoan vẫn còn ngồi.
“Sao vậy anh Mạc?” An Nhu tò mò ngồi dậy, bật đèn đầu giường.
Mạc Thịnh Hoan xoay mặt, cánh tay âm thầm xê dịch về phía trước.
“Tay không thoải mái à?” An Nhu kéo tay áo ngủ của Mạc Thành Hoàn, may mà áo ngủ rộng rãi nên có thể dễ dàng kéo tay áo lên.
An Nhu nhìn cánh tay Mạc Thịnh Hoan từ trên xuống dưới thật kỹ, làn da trắng sứ lại trơn mịn, sờ lên vô cùng bóng loáng, trên cánh tay cũng không có tổn thương.
An Nhu sờ thật cẩn thận, từ đầu vai tới cổ tay, không có một vết bầm, xúc giác hơi lạnh còn trơn, sờ vào xúc cảm rất tuyệt!
An Nhu ngẩng đầu nhìn Mạc Thịnh Hoan, phát hiện Mạc Thịnh Hoan đang nghiêng đầu nhìn chỗ khác, trên cổ dâng lên màu hồng nhạt.
Cần cổ đường cong vốn đã đẹp, dưới ánh sáng đèn đầu giường, sáng và tối đan xen tăng thêm phần quyến rũ.
An Nhu nuốt nước miếng theo phản xạ.
“Anh Mạc, bị thương chỗ nào à?”
Nghe vậy, Mạc Thịnh Hoan quay đầu, ngón tay thon dài đặt lên đầu gối, chậm rãi nắm thành nắm đấm trước mắt An Nhu.
Nhìn ngón tay khớp xương rõ ràng nắm lại, An Nhu chớp mắt, tầm mắt nhìn theo mạch máu giữa cổ tay, cuối cùng dừng lại trên cơ bắp căng cứng trên cánh tay.
An Nhu che miệng.
Sau một lát khiếp sợ, An Nhu thử thò ngón tay chọc lên cơ bắp của chú.
Hơi cứng, vô cùng co dãn.
An Nhu cố kìm nén thanh âm trong lòng, giương mắt nhìn về phía Mạc Thịnh Hoan, chỉ thấy cổ chủ đã đỏ rực.
An Nhu chợt phản ứng lại, chú đang đáp lại câu hỏi “Còn gì nữa không” mà mình hỏi lúc nãy.
“Anh Mạc lén rèn luyện à.” An Nhu nhịn cười, cẩn thận nhéo cơ bắp trước mắt.
Đều đặn căng đầy mà không khoa trương, chẳng trách lúc trước chú có thể bóp vỡ bát sứ chỉ bằng một tay.
An Nhu không nhịn được mà bật cười thành tiếng, lăn hai vòng trên giường.
Chợt nghĩ tới chuyện gì, An Nhu xoay người dậy, ngồi bên cạnh Mạc Thịnh Hoan, vén tay áo của mình lên cố gắng nắm tay nắm tay dùng sức gồng.
Từ hình dạng mà xem thì cũng có chút cơ bắp, nhưng so sánh với Mạc Thịnh Hoan, cánh tay của cậu có vẻ hơi gầy.
Hai cánh tay dựa vào nhau, da thịt liền kề, thân nhiệt của thiếu niên thân mật truyền đến, ấm áp như miếng sưởi ấm.
“Anh Mạc khung xương to, dễ rèn luyện.” An Nhu viện cớ cho sự thất bại của mình: “Tôi cũng rất khỏe, lúc trước tôi đánh tên tóc xanh kia, vèo vèo vèo luôn!”
Mạc Thịnh Hoan chuyên chú nhìn cậu thiếu niên trước mắt.
Mặc dù chưa từng so, nhưng An Nhu vẫn rất vui vẻ. Người hàm súc như chú chịu triển lãm thành quả rèn luyện cho mình xem, chứng minh rằng chú rất tin tưởng mình.
“Về sau anh Mạc lén luyện tập thì dẫn tôi theo với, tôi nhất định sẽ nỗ lực!” An Nhu nắm chặt bàn tay.
Mạc Thịnh Hoan im lặng nằm xuống, đắp chăn lên người. An Nhu cũng nằm xuống, chỉ thấy Mạc Thịnh Hoan ở bên cạnh nâng tay, kéo chăn lên trên giúp mình.
“Chúc anh Mạc ngủ ngon.” An Nhu mỉm cười vươn tay tắt đèn đầu giường, trong phòng lâm vào bóng tối.
Một bàn tay tìm đến tay của cậu, nắm lấy trong bóng đêm. An Nhu cũng nắm lại, còn nhẹ nhàng gãi lòng bàn tay Mạc Thịnh Hoan.
Ngón cái của Mạc Thịnh Hoan khẽ vuốt ve mu bàn tay. An Nhu mỉm cười, vô cùng hài lòng đối với thu hoạch hôm nay của mình.
Không chỉ mình đang cố gắng mà chú cũng đã cố gắng trở nên tốt hơn, thậm chí còn chịu chia sẻ tiến bộ với mình.
Văn hóa lẫn cơ thể đều chú trọng, An Nhu cảm thấy chẳng mấy chốc mình sẽ thấy chú mở miệng nói chuyện trơn tru thôi.
Đến lúc đó chú sẽ như bác sĩ Moise nói, có thể làm việc như người bình thường, sẽ không khiến bệnh tình ảnh hưởng tới cuộc sống ngày thường nữa.
Thật tốt.
Sáng sớm hôm sau, An Nhu vốn định hưởng thụ thời gian tốt đẹp cuối tuần, không ngờ lại nhận được tin tức từ thư ký Lý.
Ông cụ Mạc bị bệnh!
Không ngờ lại nghiêm trọng tới mức nhập viện!
Mặc dù hiện tại bệnh tình trên cơ bản đã ổn định, nhưng tinh thần của ông cụ vẫn không khỏe.
An Nhu nhìn chằm chằm di động, tràn đầy khó hiểu.
Dựa theo tiến độ kiếp trước thì sau khi Mạc Thịnh Hoan qua đời, cơ thể ông cụ Mạc mới bắt đầu có vấn đề, nhưng ông ấy vẫn còn kiên trì trên giường bệnh một khoảng thời gian.
Kiếp này không lẽ nào tự dưng lại bị bệnh được.
Tin nhắn vô cùng rõ ràng, thư ký Lý muốn cậu dẫn Mạc Thịnh Hoan đi thăm.
Mạc Thịnh Hoan là trụ cột tinh thần của ông cụ Mạc, có lẽ gặp Mạc Thịnh Hoan, trạng thái tinh thần của ông cụ Mạc sẽ khá hơn một chút. Thư ký Lý cũng là có lòng tốt.
An Nhu trầm tư thật lâu, sau khi ăn sáng xong thì một mình nói với Mạc Thịnh Hoan chuyện này. Lúc đưa ra ý kiến dẫn anh đến bệnh viện thăm, chú lạnh nhạt chớp mắt.
Xem ra so với nói chuyện, chú càng thích chớp mắt trao đổi với mình hơn.
An Nhu gửi tin nhắn cho thư ký Lý, hỏi ba đã ăn cơm chưa. Thư ký Lý trả lời rất nhanh, bảo tinh thần của ông cụ Mạc vẫn không tốt, chưa ăn được mấy miếng, chỉ truyền chất dinh dưỡng để cầm cự thôi.
An Nhu vội xuống bếp, nấu cháo kê diêm mạch, cắt ít trái cây, còn làm rau trộn.
Bà Triệu thấy An Nhu bận rộn trong bếp thì tò mò hỏi, nghe thấy là ông cụ Mạc bị bệnh, lập tức bày tỏ muốn đi cùng thăm ông ấy.
Bà Triệu quen mẹ Mạc Thịnh Hoan, chắc chắn cũng biết ông cụ Mạc. An Nhu hỏi thư ký Lý, thư ký Lý đáp lại không sao hết, Lúc này An Nhu mới một tay xách cặp lồng giữ nhiệt, một tay dắt Mạc Thịnh Hoan. Bà Triệu nhanh nhẹn đi theo hai người, cùng nhau lên xe.
Nhà họ Mạc có bệnh viện tư của mình, cách nhà chính không xa, chỉ tốn mười mấy phút đi đường. Bà Triệu ngồi trên ghế lái phụ, vừa cười vừa trò chuyện với bác tài lúc trước hoảng sợ vô cùng.
Ông cụ Mạc nằm trong phòng bệnh tầng cao, đãi ngộ VVVIP, ngoài cửa còn có hai vệ sĩ. Thay vì nói là phòng bệnh, chi bằng nói là khách sạn xa hoa thì đúng hơn, đồ đạc đầy đủ, ông cụ Mạc nằm trên giường bệnh, nhìn thoáng qua cứ như đã già thêm mười tuổi.
“Ba.” An Nhu đi qua, đặt cặp lồng giữ nhiệt ở một bên.
Ông cụ Mạc vất vả mở mắt, thấy thiếu niên ngồi trước giường bệnh ánh mắt quan tâm, còn có con trai bên cạnh cậu, ánh mắt mềm mại hơn nhiều.
“Các con đã đến rồi.” Ông cụ Mạc trả lời mệt mỏi.
Bà Triệu đứng đằng sau, nhìn dáng vẻ của ông cụ Mạc, rướn người ra.
“Bà là…” Thấy bà Triệu, ông cụ Mạc hoang mang.
“Bác Mạc, em là Triệu Minh Nguyệt đây.” Bà Triệu tiến lên, hào phóng thỏa đáng: “Em và chị Lưu San từng cùng nhau đến nhà họ Mạc, anh quên rồi à?”
Ông cụ Mạc nhìn Triệu Minh Nguyệt, lập tức bừng tỉnh: “Là em à!”
“Năm đó chính là em…” Ông cụ Mạc cười rộ lên: “Em gọi San San là chị, gọi anh là bác Mạc, khiến San San có vẻ trẻ trung hơn, làm San San vui lắm.”
Triệu Minh Nguyệt cũng cười: “Anh còn nhớ em.”
“Sao có thể không nhớ chứ.” Ông cụ Mạc ho khan hai tiếng, mỉm cười nói: “Bây giờ được gặp lại người quen cũ, cũng là chuyện may mắn.”
“Ba.” Thấy ông cụ Mạc khá hơn một chút, An Nhu thừa dịp mở cặp lồng ra: “Con nấu ít cháo diêm mạch, ba ăn thử xem.”
Ông cụ Mạc nhìn về phía con trai vẻ mặt lạnh nhạt đứng bên cạnh, gật đầu: “Ừ, Tiểu An nấu thì ba sẽ ăn một chút.”
Dựng bàn trên giường, thư ký Lý nâng đầu giường lên, bỏ thêm hai cái gối dựa lưng sau lưng ông cụ Mạc.
Bàn tay cầm đũa của ông cụ Mạc ban đầu còn run rẩy, ăn hai miếng rồi dần dần ổn định.
“Ba, mùi vị thế nào?” An Nhu đứng một bên nhìn ông cụ Mạc gắp một miếng rau trộn ăn.
“Cực kỳ ngon.” Ông cụ Mạc cười, có vẻ cảm xúc đã tốt hơn nhiều.
“Các người dựa vào đâu mà không cho tôi vào!” Bên ngoài thấp thoáng truyền tới tiếng cãi cọ, còn có tiếng cửa bị gõ.
Nghe thấy giọng nói này, An Nhu lập tức biết ai đến đây.
Trương Vân thân là con dâu, ba chồng bị bệnh đến thăm là chuyện bình thường.
Nghe thấy giọng nói này, ông cụ Mạc nhăn mày, buông đũa xuống.
“Cho cô ta vào đi.”
Thư ký Lý ra ngoài kêu một tiếng, Trương Vân và Mạc Thịnh Khang vào phòng bệnh, trong tay Mạc Thịnh Khang còn cầm thực phẩm chức năng.
“Ba, mấy người kia thật quá quắt, lại không cho con vào thăm ba!” Vừa thấy ông cụ Mạc, Trương Vân lập tức lèm bèm phàn nàn: “Con vẫn còn đang ở nhà ngoại, vừa nghe thấy ba bị ốm đã lập tức chạy tới thăm ba.”
Ông cụ Mạc cười lạnh một tiếng, không nói gì.
“Ái chà, đây chẳng phải là anh hai với anh dâu à?” Thấy An Nhu và Mạc Thịnh Hoan, rồi lại nhìn ông cụ Mạc một lát, Trương Vân bắt đầu nói móc nói mỉa.
“Hèn chi không cho bọn con vào, thì ra là anh hai với anh dâu ở đây đang lấy lòng ba.” Ánh mắt Trương Vân có ý thức né tránh An Nhu, nhìn về phía chồng mình.
“Anh nhìn anh mà xem, cho dù anh âm thầm làm nhiều đến mấy thì trong lòng ông cụ vẫn không bằng anh hai của anh.”
Mạc Thịnh Khang giật quần áo Trương Vân, nhíu mày vẻ mặt nghiêm túc.
“Sao? Không cho người ta nói à?” Trương Vân bất mãn: “Thiên vị đến mức sắp ngã vào mương luôn rồi, tôi nói một câu còn không được hả?”
“Nếu tụi mày muốn đến đây chọc tức tao thì biến nhanh một chút.” Ông cụ Mạc đanh mặt: “Cần thì để tao gọi vệ sĩ khiêng tụi mày ra ngoài cũng được.”
“Ba, con đến thăm ba mà.”
Vừa nghĩ mình muốn mượn cơ hội này từ nhà ngoại trở về, Trương Vân lập tức đổi sang gương mặt khác, ngồi bên giường vẻ mặt quan tâm: “Ba, sao ba lại đột nhiên bị bệnh vậy? Có phải là ai chọc giận ba không?”
Ông cụ Mạc hít sâu một hơi: “Con người già rồi, cơ thể không khỏe.”
“Ôi trời.” Trương Vân chợt nhìn thấy cháo diêm mạch trước mặt ông cụ Mạc: “Sao ba lại ăn thứ không dinh dưỡng này? Xem nấu cái gì kìa, ba đừng ăn, con đặt cơm dinh dưỡng chuyên dành cho bệnh nhân cho ba rồi.”
Nói rồi Trương Vân bưng cháo lên, muốn đổ vào thùng rác bên giường.
An Nhu đang định lên tiếng thì bà Triệu đã giữ chặt cổ tay Trương Vân, ánh mắt sắc bén.
“Cô là ai?” Trương Vân thấy người phụ nữ trước mắt hơi quen quen, vung cánh tay: “Buông ra.”
Bà Triệu lấy bát cháo từ tay Trương Vân, đặt nó lại trên bàn: “Đây là do anh dâu của cô tự tay nấu, cô hai tay trống không đến đây, lấy quyền gì mà đòi đổ đi?”
“Ai dô? Đây là chuyện nhà tôi, cô là người ngoài đứng đây nói cái gì?” Thấy người trước mắt cũng trạc tuổi mình, Trương Vân càng bất mãn, ngón tay chọc mạnh lên ngực bà Triệu: “Nó nấu không ngon còn không cho người ta nói hả? Tôi cứ đổ đấy thì sao?”
Nhìn ngón tay trước ngực mình, bà Triệu chậm rãi ngẩng đầu, đột nhiên bật cười với Trương Vân.
Trương Vân sửng sốt một lát, còn chưa kịp phản ứng thì ngón tay đột nhiên truyền tới đau đớn dữ dội.
An Nhu đứng bên cạnh trợn mắt há hốc mồm nhìn bà Triệu bẻ cong ngón tay của Trương Vân từng tí một, sau đó túm tóc Trương Vân, đè Trương Vân xuống điên cuồng cấu xé.
Tiếng thét chói tai vang lên không ngớt. An Nhu im lặng lùi về sau một bước.
“Mau, lôi cái thứ chuyên gây sự nhà mày ra khỏi đây đi.” Ông cụ Mạc đuổi Mạc Thịnh Khang, đau đầu vô cùng