Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Bà Triệu nhìn thiếu niên thật sâu, trong mắt thấp thoáng sóng nước.
“Cậu An định mời bao nhiêu người, mở tiệc tại nhà hay là đến khách sạn.” Thím Dương bắt đầu suy nghĩ cẩn thận: “Biệt thự có thể chứa khoảng bốn năm mươi người. Nhưng mà nếu bỗng chốc có nhiều người vào biệt thự như vậy, cậu chủ Thịnh Hoan có thể sẽ không quen.
Khách sạn lại là nơi xa lạ, cậu chủ Thịnh Hoan cũng không ở được bao lâu...”
“Sảnh tiệc của nhà cũ thì sao ạ?” Mắt An Nhu sáng lên: “Con có thể đi hỏi ba một chút, chắc là ba sẽ đồng ý thôi.”
Thím Dương gật đầu liên tục: “Còn có chỗ ngồi khách khứa trong bữa tiệc, đồ ăn và rượu, tiết mục biểu diễn...”
An Nhu mở to mắt, lấy điện thoại ra ghi chép lại, vừa thảo luận với thím Dương vừa tính toán chi phí.
“Nếu là chương trình thì bác có quen một ít minh tinh, có thể mời bọn họ đến.” Bà Triệu cũng tham gia vào: “Bác có thể để bọn họ lấy giá bạn bè.”
“Cháu hỏi thư ký Lý thử xem, xem ông ấy có thời gian đến giúp đỡ không.” An Nhu nảy ra ý tưởng về thư ký Lý.
“Thím sẽ liên lạc với nhà bếp tư nhân. Xem đến lúc đó bọn họ có thể thêm chút nhân viên, liệt kê danh sách món ăn cho bữa tiệc sinh nhật ra trước.” Thím Dương cân nhắc.
Ba người bàn bạc xong các phần công việc, lại bắt đều tính toán vấn đề tài chính.
Tạm thời không tính chi phí mời minh tinh biểu diễn trước. Phí trang trí địa điểm, phí đồ ăn và rượu, người dẫn chương trình, phí nhân viên công tác, quà lưu niệm cho khách mời, tính sơ sơ cũng phải năm sáu mươi vạn. Đến lúc đó tổ chức thật sự, chỉ nhiều hơn chứ không ít.
Đây là bất ngờ dành cho chú, nếu dùng tiền của chú, chắc chắn sẽ bị phát hiện.
An Nhu cúi đầu, hoàn toàn không ngờ một bữa tiệc sinh nhật lại tốn nhiều tiền như vậy. Làm tầm tầm thôi thì số người mời đến còn không tính là nhiều, nhưng nếu thật sự làm lớn, lên trăm vạn cũng có thể.
“Đây còn là ít đấy.” Thím Dương nhìn vẻ mặt của An Nhu, an ủi: “Sinh nhật hồi nhỏ của cậu chủ bé Thành Hoàn, hàng năm đều phải ba bốn mươi vạn. Lễ trưởng thành còn mời tất cả những người nổi tiếng của Tấn Thành, ông chủ đã bao nguyên một cái trang viên.”
An Nhu mím môi.
Muốn trợn mắt lên nhưng lại nhịn xuống.
“Bác thấy, nếu bác Mạc biết cháu tổ chức tiệc sinh nhật cho Mạc Thịnh Hoan thì nhất định sẽ đồng ý cả hai tay.” Bà Triệu ngồi bên cạnh: “Nếu bác Mạc giúp đỡ cháu, cháu phải nhận lấy mà không cần phải ậm ờ chút nào cả.”
“Tất nhiên rồi ạ.” An Nhu nhìn về phía bà Triệu, thử hỏi: “Cháu nghe nói mời minh tinh biểu diễn rất đắt, cho dù lấy giá bạn bè cũng cần rất nhiều tiền.
Bà Triệu nhìn An Nhu, khẽ mỉm cười: “Cháu đưa cho bác ba tấm thiệp mời, bác miễn phí cho cháu, được không?”
“Miễn phí ấy ạ?” An Nhu ngạc nhiên nhìn bà Triệu.
“Cháu là ân nhân cứu mạng của bác.” Bà Triệu nháy mắt: “Ba tiết mục đầu tiên của tiệc sinh nhật, cháu cứ cho bác khoảng chín phút đi. Bác sẽ sắp xếp trọn vẹn cho cháu, hoàn toàn không phải loại mất mặt.”
“Cảm ơn bác!” An Nhu vừa mừng vừa sợ. Ba tấm thiệp mời hoàn toàn không tính là gì, có thể đổi lấy minh tinh biểu diễn miễn phí, quả thật quá có lời!
Quyết định xong mọi việc, An Nhu quay về phòng sách, kiểm tra lại hạn mức trong thẻ tín dụng của mình. Bác sĩ Moise vẫn chưa nhắc tới chuyện phí khám bệnh, xem tình hình hiện giờ thì có lẽ còn phải quan sát thêm một thời gian dài nữa.
An Nhu đặt ra mức chi phí cao nhất là 80 vạn, cũng may tháng này vẫn chưa tiêu bao nhiêu.
Cậu hoàn toàn có thể thanh toán tiền đặt cọc và một phần chi tiêu trong tháng này. Sau đó đợi đến tháng sau, hạn mức 50 vạn hoàn lại là có thể trả tiếp những khoản tiền tiếp theo.
100 vạn, hoàn toàn đủ.
An Nhu cảm thấy hài lòng đặt điện thoại xuống, liếc nhìn Mạc Thịnh Hoan đang im lặng đọc sách ở đối diện.
Anh vẫn chưa biết gì hết.
Đáy lòng An Nhu mừng thầm, thấy thời gian sắp đến, cậu mở thiết bị ra, chuẩn bị buổi livestream hôm nay.
...
Trong phòng bệnh, ông cụ Mạc không ngừng nhớ lại cảnh con trai mở miệng nói chuyện, không nhịn được nước mắt giàn dụa.
Nhiều năm như vậy rồi, mình có thể đợi đến ngày này, quả thực là được ông trời thiên vị.
Từ sau khi Thịnh Hoan bị tai nạn, nhà họ Mạc không còn người thừa kế đủ tư cách. Mạc Thịnh Khang thiên tư ngu dốt thì thôi đi, còn trẻ đã say mê đồ cổ tranh chữ, đã thế còn không có tâm nhãn, bị người khác lừa đi lừa lại.
Ông cụ Mạc cũng từng quan sát Mạc Đóa Đóa, phát hiện đứa trẻ này thông minh, nhưng lại đặt ở chỗ không nên có. Trước khi kết hôn còn lượn quanh mấy người đàn ông, suýt nữa khiến cho một thiếu niên tự sát vì cô ta, cô ta còn đắc chí, có chút hả hê.
Hai đứa con đều không được, chỉ có thể để mắt đến cháu trai. Mạc Thành Hoàn nhỏ tuổi nhưng lại không giống như ba mẹ anh ta, vừa sáng dạ vừa có nguyên tắc, học thứ gì cũng cực kỳ nhanh, thông minh lanh lợi đến mức bạn cũ của ông nhìn thấy cũng không nhịn được khen ngợi.
Thấy Mạc Thành Hoàn tuổi còn nhỏ, ông cụ Mạc giống như thấy Mạc Thịnh Hoan trước đây. Từ đó trở đi, ông cụ Mạc đã bồi dưỡng Mạc Thành Hoàn như người thừa kế tương lai của nhà họ Mạc. Trước đây, Mạc Thành Hoàn biểu hiện đủ tài năng ra ngoài, hoàn toàn là một người thừa kế đủ tư cách.
Nhưng mà gần đây, Mạc Thành Hoàn đã thay đổi rồi.
Nhìn thấy ánh mắt của cháu trai, ông cụ Mạc chỉ cảm thấy xa lạ, dáng vẻ giống như đã nắm giữ được nhà họ Mạc, trong mắt mang theo vẻ cao ngạo, khinh thường người bên ngoài.
Trước kia, lúc Thành Hoàn tham dự cuộc họp cùng với mình, phần lớn thời gian nó đều đang nghe, cũng nghiêm túc tổng kết. Chỉ khi mình trưng cầu ý kiến hoặc đặt câu hỏi với nó, nó mới có thể mở miệng.
Mặc dù bề ngoài đứa trẻ này lạnh lùng, nhưng vẫn có ý tôn trọng và ngưỡng mộ với tiền bối trong công ty. Nhưng bây giờ, đã hoàn toàn khác.
Nó sẽ cắt ngang lời trình bày của người khác, giọng điệu mang theo vẻ độc tài khó có thể phân biệt được. Khí thế càng ngạo mạn hơn, giống như đã nắm đại cục trong tay.
Càng khiến cho ông cụ Mạc không ngờ là, cháu trai mà mình luôn yêu thương đến giờ, sẽ ở trước mặt mình, nói thẳng ra lời xúc phạm chú hai và chú dâu của nó. Nếu như mình qua đời rồi, chắc chắn Mạc Thành Hoàn sẽ thật sự thực hiện ý nghĩ của nó.
Đứa trẻ này đã thay đổi, trở nên không coi ai ra gì, trở nên tự cao ngạo mạn.
Người như vậy, có đúng là thích hợp để tiếp nhận nhà họ Mạc không?
Ông cụ Mạc im lặng, trong đầu chỉ có dáng vẻ Mạc Thịnh Hoan mở miệng.
Từ sau khi Tiểu An đến, tình hình của Thịnh Hoan càng ngày càng tốt hơn. Mình vốn tưởng rằng Thịnh Hoan có thể có phản ứng với thế giới bên ngoài, sức khỏe dần dần tốt hơn đã là cực hạn, thật không ngờ, còn có thể tới được trình độ này.
Vậy đến một ngày Thịnh Hoan có thể sinh hoạt làm việc không trở ngại nữa, còn cần thời gian bao lâu?
Mình cũng không thể đặt kỳ vọng lên người nó một lần nữa.
Ánh mắt ông cụ Mạc dời đi, nhìn đến thư ký Lý đang ôm máy tính xách tay xử lý tài liệu bên cạnh.
Có thư ký Lý ở đây, cho dù Thịnh Hoan vẫn chưa hoàn toàn quen với công ty bây giờ, nhưng mà sẽ không quá khó khăn.
Điện thoại của thư ký Lý rung lên. Sau khi mở ra nhìn thấy, ông ấy cất máy tính xách tay rồi đi về phía ông cụ Mạc.
“Ông chủ, cậu chủ bé Thành Hoàn ở bên ngoài, muốn gặp ông chủ.”
Ông cụ Mạc im lặng một lát, sau đó gật đầu: “Để cho nó vào đi.”
Cửa phòng bệnh mở ra, Mạc Thành Hoàn đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang, cầm theo cặp lồng đi vào phòng bệnh, đứng bên giường ông cụ Mạc.
Mắt thường cũng có thể thấy được sự già nua của ông cụ, thấy mí mắt của ông cụ ướŧ áŧ, trong lòng Mạc Thành Hoàn dâng lên một chút xấu hổ.
“Cháu xin lỗi, ông nội.” Mạc Thành Hoàn chân thành nói: “Ngày đó cháu không nên nói những lời kia.”
Nếu là trước đây, ông cụ Mạc sẽ dạy dỗ anh ta một chút, thậm chí rút gậy chống đánh anh ta, để cho anh ta quỳ xuống thề, sẽ không làm ra chuyện tổn hại đến danh dự nhà họ Mạc, toàn tâm toàn ý dốc sức vào sự nghiệp.
Nhưng mà bây giờ, ông cụ Mạc nhìn thấy cháu trai cao một mét chín trước mặt, trong lòng chỉ còn lại sự mệt mỏi cùng cực.
Từ trước tới nay mình luôn nghiêm khắc bồi dưỡng nó như người thừa kế. Có khi nào vì lẽ này nên mới gây ra tâm lý phản nghịch của nó, mới khiến nó làm ra chuyện như vậy hay không?
Nếu bỏ qua chuyện lần này, bỏ thân phận người thừa kế của nó, Mạc Thành Hoàn những năm gần đây cũng coi như là phù hợp quy tắc, thậm chí ngay cả thói quen hút thuốc uống rượu cũng không có, ưu tú hơn những con cháu nhà giàu khác nhiều.
“Cháu... biết sai là tốt rồi.” Ông cụ Mạc thở dài, cũng không muốn bảo anh ta cam đoan hay thề cái gì.
Những thứ này cũng vô dụng, chỉ cần mình vừa đi, Mạc Thành Hoàn nó muốn làm gì là sẽ làm cái nấy thôi.
“Ông nội...” Mạc Thành Hoàn ngẩng đầu, không ngờ ông cụ Mạc sẽ bỏ qua cho anh ta như vậy.
“Cháu lớn rồi, ông cũng không tiện dạy dỗ cháu nữa.” Ông cụ Mạc nhìn Mạc Thành Hoàn: “Ít nhất cháu phải giữ được giới hạn đạo đức, đừng để nhà họ Mạc không ngẩng đầu nổi ở Tấn Thành này.”
Mạc Thành Hoàn duy trì im lặng.
“Người trẻ tuổi luôn bốc đồng xốc nổi, năm đó ông cũng vậy.” Ông cụ Mạc lại thở dài: “Nhưng tới khi chuyện qua rồi, cháu tự ngẫm lại bản thân, sẽ cảm thấy năm đó mình là một kẻ ngốc.”
“Được rồi.” Ông cụ Mạc khoát tay: “Dáng vẻ này của cháu ra ngoài cũng phiền phức, cháu về đi.”
Mạc Thành Hoàn đặt cặp lồng giữ nhiệt trên tay xuống, sau khi tạm biệt ông cụ Mạc, anh ta lẳng lặng rời đi.
Thư ký Lý đẩy kính mắt trên sống mũi, thấy ông cụ Mạc đặt cặp lồng sang một bên, chỉ có thương tiếc, không có dáng vẻ tức giận.
Ngoài bệnh viện, Trình Thịnh hồi hộp chờ ông bạn nối khố, thấy Mạc Thành Hoàn đủ chân đủ tay đi ra, cuối cùng cũng thở phào một hơi, đồng thời còn có chút không thể tưởng tượng nổi.
“Ông nội cậu lại không đánh cậu à?”
“Không có.” Mạc Thành Hoàn đi đằng trước: “Ông ấy già rồi.”
“Haiz.” Trình Thịnh thở dài, mơ hồ cảm thấy trong lời anh em tốt có ý khác, nhưng không phân biệt được.
Hai người đến bãi đỗ xe dưới đất, Mạc Thành Hoàn nhìn thoáng qua điện thoại, ném chìa khóa xe cho Trình Thịnh: “Cậu lái xe đi.”
“Cậu lại nỡ để cho tôi lái con xe yêu quý của cậu luôn!” Trình Thịnh vô cùng ngạc nhiên nhận lấy chìa khóa, không nói hai lời nhảy lên ghế lái, cực kỳ kích động khởi động chiếc xe.
Mạc Thành Hoàn ngồi ở ghế sau, mở điện thoại ra.
Trình Thịnh lái xe ra khỏi bãi đỗ xem, vừa định khoe kỹ năng lái xe của mình cho ông bạn thân thì chợt nghe thấy phía sau truyền đến giọng nói quen thuộc.
“Có rất nhiều thủy hữu hỏi tôi bí quyết bắn không trượt phát nào, người rộng rãi như tôi tất nhiên sẽ thu học phí.”
Là giọng nói trong trẻo dễ nghe của cậu thiếu niên, trong lời nói còn mang theo vài phần ý cười.
“Hôm nay dẫn mọi người đi sân chơi bãi hoang, không đánh zombie mà đánh bóng bay nhé.”
“Vãi?” Trình Thịnh quay đầu, chỉ thấy Mạc Thành Hoàn đang xem livestream game của An Nhu.
“Này người anh em, cậu điên rồi đấy à?” Trình Thịnh không thể tin nổi: “Cậu vừa mới từ đi ra từ trong phòng bệnh của ông cụ thôi đấy, cậu tém tém lại một chút đi.”
Mạc Thành Hoàn ngước mắt nhìn Trình Thịnh, lẳng lặng lấy tai nghe Bluetooth từ trong túi áo ra: “Cậu lái xe cho đàng hoàng đi.”
“Chẳng trách lại nỡ để tôi lái xe của cậu.” Trình Thịnh thấy hơi sầu não, ông bạn này thật sự đã bị chú dâu mê hoặc rồi sao?
Thấy dòng xe phía trước bị kẹt muốn điên, Trình Thịnh hết cách: “Người anh em, bỏ ra cho tôi nghe với đi. Kỹ năng bắn súng của tôi cũng không chuẩn.”
Mạc Thành Hoàn đang trượt màn hình, sau khi nghe Trình Thịnh nói, lấy tai nghe Bluetooth ra.
Giọng nói của cậu thiếu niên lại truyền đến.
“Cảm ơn ‘Hoa biểu 123” tặng cá hồi, cảm ơn ~”
“Hoa biểu 123?” Trình Thịnh kháy đểu: “Còn có người đăng ký nickname như vậy luôn à, không hiểu nổi.”
“Hết cách rồi.” Mạc Thành Hoàn ngước mắt nhìn về phía người anh em tốt: “Tôi nhập ‘Hoa biểu’ vào, hiển thị nickname đã bị trùng.”
Trình Thịnh ngẩn người nhìn dòng xe phía trước một lúc lâu, sau đấy đột nhiên phản ứng lại.
“Cậu là Hoa biểu 123?”
“Có vấn đề gì sao?” Mạc Thành Hoàn dựa lưng vào ghế, chăm chú xem livestream.
Trình Thịnh há miệng thở dốc, lại không biết nên nói gì cho cam.
“Cảm ơn đại ca đầu bảng tặng một biệt thự mèo xa hoa!” Ngay sau đó, giọng nói của thiếu niên vang lên, giọng điệu còn mang theo chút hoang mang.
“Đại ca nhất bảng?” Trình Thịnh nhìn dòng xe cộ không hề nhúc nhích trước mặt, dứt khoát kéo tay phanh xuống, xoay người nhìn điện thoại của Mạc Thành Hoàn: “Anh em, có người còn phóng khoáng hơn cả cậu nữa kìa.”
Mạc Thành Hoàn không biến sắc, trượt thanh quà tặng dưới phòng livestream.
Trình Thịnh nhìn thấy ngón tay của anh em tốt, dừng lại trên biệt thự mèo xa hoa một lát, nặng nề ấn xuống.