Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đây đương nhiên là cho cha ta một bậc thang đi xuống.
Nương ta dịu dàng nói: "Đứa nhỏ ngoan, phàm là có điều gì không hiểu, còn có thể viết thư hỏi cha ngươi một chút, thảo luận với những đồng học, bằng hữu kia của ngươi, học thêm điều tốt từ người khác, cũng đọc sách nhiều hơn, lấy sử làm gương."
Ca ca chăm chú lắng nghe, nói: "Hài nhi ghi nhớ lời dạy bảo của nương."
Ta khẽ mỉm cười, như vậy mới đúng.
Ca ca trời sinh thông minh, có phụ mẫu ở bên cạnh chỉ đạo, ở trong học đường lại gặp được sư phụ và bạn tốt, bây giờ làm quan ở triều đình, Tạ gia lại có gia nghiệp lớn, huynh ấy không có khả năng đi lầm đường nữa.
Cha cũng dặn dò mấy người là ca ca nên giao thiệp nhiều hơn, thấy ai mặt mũi có thiện ý là được.
Nhưng ngược lại không nhắc gì tới chuyện nương và ta đi Nam Kinh nữa.
25
Từ sau khi cha nương chia phòng ngủ, ta thường xuyên ngủ cùng với nương.
Buổi tối, lúc ta ngủ mơ mơ màng màng, ta nghe thấy bên ngoài có tiếng cãi nhau.
Không, là cha đơn phương tức giận.
Mấy năm nay nương chưa từng tức giận với cha, luôn cười tủm tỉm.
Cha nổi giận đùng đùng nói: "Rốt cuộc nàng đang làm loạn cái gì? Có thể trực tiếp nói ra hay không!"
Nương ta vẫn như vậy: "Thiếp không có náo loạn, thiếp không yên lòng nhi tử, cho nên muốn đi theo."
"Vậy nàng yên lòng ta? Phu thê chia rẽ hai nơi là có ý gì?"
"Nhiều tiểu thiếp hầu hạ chàng như vậy, chàng còn không hài lòng?" Nương ta khuyên nhủ: "Hơn nữa, chúng ta đã hơn ba mươi, cũng coi như vợ chồng già, thiếp náo loạn với chàng làm gì?”
"U Nhược, chúng ta ban đầu không phải như này, những tiểu thiếp kia là chính nàng muốn nạp cho ta, ta không có yêu cầu."
"Thiếp đương nhiên biết, có các nàng chăm sóc chàng, thiếp cũng yên tâm."
Cha ta bất lực nói: "Ta đã làm sai cái gì? Sao nàng phải đối xử với ta như vậy? Mấy năm nay, ta không nói ta tốt đến mức nào, nhưng thân là trượng phu, thân là phụ thân, thân là người thừa kế gia tộc, ta tự nhận là đã làm được việc nên làm, dù là ngày lễ ngày tết với nhà nương nàng, ơn tình lễ nghĩa qua lại, ta cũng chưa bao giờ lười biếng. Ta biết nàng xa cách với ta, nàng chia phòng ngủ với ta, không muốn gần gũi với ta, ta tôn trọng nàng, nàng có thể trực tiếp nói cho ta biết, rốt cuộc ta có chỗ nào khiến nàng không hài lòng hay không?"
Nương ta im lặng.
"Nguyệt Nhi cũng không thân thiết với ta nữa." Giọng nói của cha truyền đến: "Từ sau khi bị bệnh, tính tình Nguyệt Nhi liền thay đổi lớn, thường xuyên khóc, nhưng trước đó, ta cũng không làm chuyện gì khác người."
"Bởi vì Trần Giai Giai." Nương ta cuối cùng vẫn nói: "Bởi vì nàng ta đã trở thành một cái gai trong lòng thiếp."
26
"Ta và tiện nhân kia không có phát sinh chuyện gì!"
Cha ta sốt ruột nói: "Hơn nữa nàng ta đã c.h.ế.t từ lâu rồi, tại sao nàng lại vì một ả tiện nhân mà xa lạ với ta! Ta và nàng còn phải sống cả đời."
Nương ta không nói lời nào, một lát sau mới nói: "Có lẽ vậy. Kỳ thật nếu như không phải do lần đó ngoài ý muốn, chàng hẳn là sẽ chủ động cưới nàng ta vào cửa đi?"
Cha ta không nói gì.
Nương ta cười nói: "Thật ra thiếp không nghĩ tới chàng sẽ thích nàng ta. Chẳng qua nếu lúc đó chàng nói ra, thiếp cũng sẽ giúp chàng nạp nàng ta vào. Dù sao chúng ta cũng là tỷ muội. Được rồi! Đều là chuyện đã qua, thiếp chỉ là lúc ấy không nghĩ thông suốt, sau khi nghĩ thông suốt, thiếp liền cảm thấy không thể để chàng chịu ấm ức, cho nên mới nạp thiếp cho chàng. Nói thật, thiếp gả cho chàng lâu như vậy, chỉ có chuyện kia khiến thiếp không vui trong lòng thôi, nhưng chuyện này đã sớm trôi qua, thiếp cũng không còn để tâm."
"Xin lỗi, năm đó ta bị nàng mê hoặc, khi đó ta cũng mới 25 tuổi, thành hôn với nàng đã nhiều năm vẫn chỉ có một mình nàng, có chút... Cho nên đột nhiên thấy nàng ta cả ngày lắc lư ở trước mắt ta, trong lòng liền..."
"Không sao, thiếp hiểu mà." Nương ta nói: "Chúng ta còn phải sống với nhau cả đời, chuyện quá khứ qua rồi cứ để nó trôi qua. Thiếp đã an bài mọi chuyện trong nhà rồi, các nàng ấy sẽ chăm sóc chàng thật tốt, sang năm thiếp và Nguyệt Nhi sẽ trở về cùng chàng."
Ta cảm thấy lời gì cũng bị nương ta nói hết.
Cha ta nói: "Thật ra nàng vẫn là trách ta, cảm thấy ta không nên động tâm với người khác, không nên nạp thiếp, đúng không? Nhưng mà những thiếp kia là nàng chủ động nạp."
"Suỵt..." Nương ta nói: "Đừng nói như vậy, thiếp nổi tiếng hiền lương thục đức, đoan trang rộng lượng, chàng nói như vậy sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của Tạ gia chúng ta, ảnh hưởng đến nhi tử, nữ nhi của chúng ta."
Cha ta tức giận bỏ đi.
Nương ta đóng cửa, quay đầu lại nhìn ta, cười nhạt một tiếng nói: "Quỷ nhỏ này, đánh thức con rồi à?"
27
Ta tựa vào n.g.ự.c nương, nhẹ nhàng hỏi: "Nương, những năm này, người vất vả lắm đúng không?"