Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Vạn di nương hận mẫu thân? Vì sao chứ?"
"Chuyện năm đó chỉ có bà ta biết. Chuyện qua mười sáu năm bà ta mới để lộ tin tức về tỷ để Khổng quản gia đón tỷ về, biết rõ chúng ta là sinh đôi, lại nhất định cố tình hành xử như vậy. Tóm lại, bà ta không phải người tốt, muội ở nhà nhất định phải đề phòng bà ta."
"Được." Triệu Lăng Ca gật gật đầu, "Vậy muội gọi Khởi Tinh vào nhé."
Nghe thấy tiếng của Triệu Lăng Ca, Khởi Tinh ở bên ngoài vội vàng chạy vào phòng. Lúc đẩy cửa ra, nàng ấy trông thấy Vân Phù thì lập tức cúi đầu, giọng điệu vừa rồi hoàn toàn không giống của một cô nương lớn lên ở nông thôn, nghe mà khiến nàng sợ đến nỗi không dám tiếp tục xem nhẹ Vân Phù.
Quế ma ma bưng trà gừng đã nấu xong vào phòng. Vừa bước vào đã phát giác bầu không khí không đúng, bà vội vàng đặt trà gừng và điểm tâm lên bàn, nói với hai người: "Hai vị cô nương nhân lúc còn nóng mau uống đi, để loại bỏ khí lạnh trên người."
Vân Phù uống một ngụm thì nhíu mày, Triệu Lăng Ca ở bên cạnh cũng làm động tác giống y chang. Triệu Lăng Ca không muốn uống trà gừng, trông thấy Khởi Tinh đứng gần đó bèn hỏi, "Đúng rồi, bảo ngươi đi xem bồn cây cảnh mà. Các nàng để ở đâu rồi? Mưa tạnh thì cho người chuyển tới đi, phải bày cái bồn cây đó ra mới đẹp."
"Cô nương." Khởi Tinh đổi sắc mặt, "Người trong viện nói, căn bản không có ai đưa bồn cây cảnh tới đây."
"Sao có thể!" Triệu Lăng Ca cũng thay đổi sắc mặt, "Ngày đó, khi Vạn thị nhắc đến, ta trở về đã cho người đưa tới rồi mà." Nàng cũng không gọi Vạn di nương nữa, mà gọi theo Vân Phù.
"Bị bà ta lấy chứ sao, còn có thể xảy ra chuyện gì." Vân Phù thờ ơ nói. Kiếp trước nàng ở chung một mái nhà cùng bà ta nhiều năm như vậy, còn không biết tình tình Vạn thị sao.
Vạn thị là thân thích một nhánh bên ngoài của nhà mẹ đẻ Triệu lão thái thái, trong nhà cũng không giàu có. Năm đó, bà ta được Triệu lão thái thái chọn trúng đón về Triệu gia, coi bà ta như tiểu thư chân chính mà nuôi dưỡng, ăn mặc không lo, nhưng lại thường tiếp tế cho cha mẹ huynh đệ trong nhà mình. Về sau, bà ta trở thành thiếp thất của Đại phòng, Chu Ngọc cũng bởi vì việc này mà náo loạn, trở mặt với Triệu Lục, sau đó thì buông tay, mặc kệ hết thảy. Lại sau nữa, phu phụ Nhị phòng qua đời, trong phủ không ai quản, thế là Vạn thị bắt đầu quản lý sự vụ trong phủ. Nhiều năm như vậy, những huynh đệ tỷ muội kia của bà ta cũng lần lượt được sắp xếp vào Triệu gia. Vạn thị giấu được không ít bạc, lòng tham cũng dần lớn lên, bắt đầu nghĩ đến những đồ vật quý hiếm.
Ví như đủ loại kỳ trân dị bảo mà Khổng Dụ mang về từ bên ngoài cho Triệu Lăng Ca.
Từ khi Khổng Dụ thấy những việc Triệu Lục làm, ông đã có khúc mắc với Đại phòng. Mỗi lần mang đồ gì trở về, ông đều trộm đưa những thứ tốt cho Triệu Lăng Ca và Triệu lão thái thái, đền lượt Đại phòng thì chỉ còn lại những thứ tầm thường đâu đâu cũng có thể tìm thấy.
Vạn thị đã dòm ngó đồ của Triệu Lăng Ca rất lâu.
Đời trước, lúc trước khi đón muội muội trở về, Vạn thị cũng mượn cớ trang trí sân viện mới cho muội muội, chuyển đi không ít đồ quý của nàng, trong đó bao gồm cả cái bồn san hô cảnh mạ vàng khảm san hô kia.
Khi ấy Vân Phù bị cả nhà Vân lão bà ngược đãi, tính tình nào có vui vẻ như đời này, mà căn bản cũng không biết mình có những vật này. Về sau, khi hai người đã quen thuộc hơn, muội muội mới biết những vật kia bị Vạn thị lấy đi, cũng không dám cáo trạng, chỉ có thể giấu trong lòng.
"Sao bà ta lại như vậy!" Triệu Lăng Ca tức giận. Trước kia nàng không cảm thấy Vạn thị có chỗ nào không tốt, nhưng vì sao tỷ tỷ vừa về, cái đuôi cáo của bà ta đã lộ ra vậy chứ.
"Đi, chúng ta tìm tổ mẫu bắt Vạn thị trả đồ lại. Khởi Tinh, ngươi đi kiểm lại xem còn đồ gì mà chúng ta đưa tới lại không thấy ở đây không?" Triệu Lăng Ca đứng lên, dặn dò Khởi Tinh.
"Được ạ." Khởi Tinh được giao việc, bước nhanh ra ngoài. Nàng ấy mặc áo tơi, mang theo mấy tiểu nha hoàn đi về phía phòng kho nhỏ.
"Muội uống trà gừng trước đi, sắp nguội cả rồi." Vân Phù giữ chặt tay áo muội muội, chỉ vào chén trà gừng còn lại trên bàn, nói với Triệu Lăng Ca.
"Tỷ tỷ, ta không uống nổi." Triệu Lăng Ca lắc đầu.
Vân Phù nhìn chén trà gần như chưa được đụng tới kia, "Vậy cũng được, lúc muội bị bệnh ta sẽ bảo đại phu cho vào thuốc của muội vài tiền* Hoàng Liên, khi đó hẳn là chịu uống thôi."
*Tiền(钱): đơn vị đo trọng lượng thường được dùng trong y học cổ truyền.
"..." Triệu Lăng Ca thành thật ngồi xuống, bưng chén lên chậm rãi uống. Nếu là bình thường, chắc chắn nàng không phối hợp như vậy, nhưng khi đối mặt với ánh mắt Vân Phù, Triệu Lăng Ca có một loại cảm giác như trông thấy mẫu thân vậy. Khi còn bé tới Trần gia chơi, lúc Trần Uyển không chịu ăn cơm, mẫu thân nàng ấy cũng nhìn nàng ấy bằng ánh mắt y hệt như này.
Nàng vừa sinh ra đã không có phụ mẫu, người trong phủ thấy nàng là cô nhi nên đều dỗ dành nàng.
Triệu Lăng Ca nhìn Vân Phù, cảm thấy nếu mình không uống hết, lần sau tỷ tỷ sẽ thực sự thêm Hoàng Liên vào thuốc cho nàng.
Trà gừng là thứ khó uống nhất, Triệu Lăng Ca cực kỳ ghét hương vị của trà gừng. Ngày thường, để nàng chịu uống cái này, Quế ma ma không biết phải tốn bao nhiêu công sức, cuối cùng còn phải giữ lấy hai tay nàng mới có thể khiến nàng uống nửa chén.
Mắt thấy Triệu Lăng Ca ngoan ngoãn như vậy, Quế ma ma nhìn đến ngây người, nhịn không được trêu chọc, "Bình thường cô nương uống trà gừng mà như mất nửa cái mạng, sao giờ có Đại tiểu thư ở đây lại trở nên thành thật thế. Xem ra sau này còn cần phải phiền Đại tiểu thư ở bên cạnh cô nương."
Triệu Lăng Ca bóp mũi uống hết thứ trong chén, chỉ thấy trong miệng cay xè, nàng nhanh chóng nhét một miếng mứt quả để trên bàn vào miệng.
"Nàng không thích uống trà gừng sao?" Vân Phù nghe Quế ma ma nói vậy, ngược lại ngây ngẩn cả người, bởi vì đời trước, muội muội không kén ăn.
"Đúng vậy, cô nương không thích gừng. Không chỉ vậy, những món cô nương không ăn cũng rất nhiều." Quế ma ma nói.
Vân Phù trầm mặc trong chốc lát, "Đã không thích vị của gừng thì bảo phòng bếp nghĩ biện pháp khử mùi đó đi."
Quế ma ma nghe lời này của Vân Phù lời thì sững sờ.
Triệu Lăng Ca nghe thế, trong lòng cực kỳ vui mừng, lại nhón lấy một miếng mứt quả nhét vào miệng Vân Phù, "Tỷ tỷ ăn cái này đi, ta thích cái này."
Vân Phù yên lặng ăn mứt quả, sau đó nhìn những đồ vật bày biện bên cạnh, "Lăng Ca, muội xem một chút, trong phòng này còn có đồ vật gì không đúng không?"
Vân Phù nói xong cũng có chút không kịp thích ứng. Nói như vậy có cảm giác như đang gọi chính mình vậy.
Triệu Lăng Ca nghe Vân Phù nói thì dạo một vòng trong phòng, sau đó lại tức tối quay lại. Sắc mặt của Ngô ma ma và Quế ma ma cũng khó coi,
"Tỷ tỷ, Vạn thị thật khinh người quá đáng. Đồ vật trong này đều không phải những thứ lúc trước bà ta nói trước mặt tổ mẫu, đều không bằng, thậm chí còn không bằng những thứ bọn Khởi Tinh dùng nữa. Không được, tỷ không thể ở chỗ này, đêm nay tỷ ngủ với muội đi. Đợi chút nữa chúng ta đi tìm tổ mẫu, bắt Vạn thị đổi đồ lại hết."
"Đúng vậy cô nương, chúng ta đi tìm lão thái thái. Ngài vừa mới trở về mà Vạn di nương lại qua loa như vậy. Cứ như vậy sau này nàng ta còn làm đến mức nào nữa." Ngô ma ma cũng phụ họa.
"Chuyện này làm lớn đến chỗ tổ mẫu, Vạn thị sẽ nói thuộc hạ làm việc không xong, nhiều nhất cũng chỉ bị tổ mẫu quở trách một trận, không có chuyện gì lớn." Vân Phù lắc đầu, nàng không muốn cứ vậy bỏ qua cho Vạn thị đâu.
Viện này được trang trí thế này, chứng minh đời trước, khi muội muội về nhà cũng gặp tình trạng này.
Đời trước nàng sợ hãi, không dám tiếp xúc với muội muội trong thời gian rất dài, bởi vậy cũng không biết Vạn thị đối xử tệ bạc với muội muội như vậy.
Vân Phù hận, hận Vạn thị, cũng hận chính mình.
"Không quan trọng, đãi ngộ này dù sao cũng đã tốt hơn ở nông thôn. Các ngươi liệt kê ra một danh sách rồi cứ cất kỹ trước, cũng giả vờ như không biết chuyện này."
"Không được đâu, tỷ ở cùng với muội đi." Triệu Lăng Ca kiên quyết phản đối, theo nàng thấy, nơi này đã bị Vạn thị làm rối tung rối mù, tiểu thư chân chính vừa được đón trở về, sao có thể ở chỗ thế này chứ?
Triệu Lăng Ca đưa Vân Phù đến viện của mình. Màn đêm buông xuống, hai người ngủ chung trong một phòng.
Khi ngủ, Triệu Lăng Ca trước giờ chưa từng đốt hương, hơn nữa những lo âu vây khốn nàng trong đoạn thời gian trước nay đã bị quét sạch hoàn toàn.
Mà trong giấc mộng, Vân Phù phảng phất lại nhìn thấy kiếp trước.
Nàng nhìn thấy sau trận lửa lớn kia, nàng tỉnh lại nhưng chỉ thấy Tề Tuân, những người ngày xưa chăm sóc nàng đều đã biến mất hết.
Không ai nói cho nàng biết muội muội đang ở đâu, nàng cũng bị nhốt trong một căn phòng, ngoại trừ Tề Tuân, ai cũng không gặp được.
Nàng thừa dịp ban đêm chạy ra ngoài, chạy thật lâu mới thấy một người. Nàng nắm lấy tay áo người kia, hỏi: "Muội muội ta, nàng đang ở đâu?"
"Nào có muội muội gì, chỉ có hồi trước nhà mẫu thân ruột của nương nương cháy, Đại tiểu thư Triệu Lăng Ca chết rồi."
Nàng sững sờ đứng nguyên tại chỗ, Triệu Lăng Ca chết rồi, vậy nàng là ai?
"Vậy ta là ai?"
"Ngài là Nhị tiểu thư của Triệu gia, Triệu Vân Phù..."
Vân Phù, Vân Phù, Vân Phù...
Vân Phù đột nhiên giật mình tỉnh lại, lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh. Nàng vừa mở mắt đã nhìn thấy Triệu Lăng Ca ngồi ngay bên cạnh, Vân Phù đột nhiên ôm lấy Triệu Lăng Ca.
"Tỷ tỷ, tỷ bị sao vậy? Tỷ gặp ác mộng hả? Cánh tay muội bị tỷ bóp đau quá."
Vân Phù không nói chuyện, cảm giác được nhiệt độ ấm áp từ cơ thể Triệu Lăng Ca, sự lạnh lẽo trong lòng chậm rãi biến mất.
Không, đời này, muội muội nàng sẽ không chết.
Khởi Vân gác đêm vừa nghe thấy Triệu Lăng Ca la lên liền bò dậy. Nàng ấy vén rèm lên thì biết Triệu Vân Phù gặp ác mộng, vội đi ra ngoài lấy nước nóng tới để nàng lau mặt.
Trải qua chuyện không mấy tốt lành này, Vân Phù không ngủ được, nhưng Triệu Lăng Ca bên cạnh lại buồn ngủ díp mắt, không lâu sau đã ngủ thiếp đi.
Ánh trăng chiếu vào giường các nàng, viên dạ minh châu ngoài giường cũng tỏa sáng vào đây, vừa vặn có thể khiến nàng nhìn rõ gương mặt say ngủ của Triệu Lăng Ca.
Vân Phù xoay người, vùi mình vào một bên giường, nghĩ đến chuyện của kiếp trước.
Đến bây giờ nàng vẫn không hiểu, vì sao Tề Tuân lại muốn đổi thân phận của các nàng, còn có trận hỏa hoạn kiếp trước, đang yên đang lành, vì sao lại bốc cháy.
Tất cả mọi người đều nói nàng là Vân Phù, nhưng rõ ràng những người này trước đó đều đã gặp nàng, vì sao còn nói thế. Lẽ nào thân phận Triệu Lăng Ca không thể lộ ra ngoài sáng sao?
Đang nghĩ ngợi, Triệu Lăng Ca nằm bên cạnh bỗng đá chăn. Vân Phù thở dài, đưa tay kéo chăn lại lên người muội muội, ánh sáng phát ra từ dạ minh châu vừa vặn chiếu vào cổ tay nàng, viên đá trên cổ tay mơ hồ tỏa ra chút ánh sáng.
Nàng còn có viên đá kia! Suýt chút thì quên mất.
Viên đá kia từng nói, kết cục của Triệu Lăng Ca là chết trong lửa lớn, nhưng cuối cùng người chết lại là muội muội.
Mà Tề Tuân đổi lại thân phận của hai người, nàng biến thành Triệu Vân Phù, muội muội lại thành Triệu Lăng Ca.
Đáy lòng Vân Phù dần lạnh buốt, nhìn Triệu Lăng Ca đang ngủ, khóe mắt chợt đỏ lên.
Vì sao nàng lại ngốc như vậy, rõ ràng kiếp trước, nàng căn bản không phải tỷ tỷ tốt.
Mấy canh giờ sau đó, Vân Phù nằm ở trên giường nhưng không ngủ được.
Triệu Lăng Ca tỉnh lại trông thấy quầng thâm dưới mắt Vân Phù, giật mình nói: "Tỷ tỷ, đừng nói sau khi gặp ác mộng tỷ không ngủ nữa nha? Tỷ mau dùng phấn che lại đi, chờ chúng ta thỉnh an tổ mẫu xong, tỷ lại trở về ngủ tiếp."
"Được."
Đây là lần đầu tiên Triệu Lăng Ca ăn cơm với Vân Phù. Nàng ấy không biết nàng thích ăn gì nên đặc biệt dặn phòng bếp nhỏ làm rất nhiều thứ, bày đầy cả một bàn.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Trong lúc ăn cơm, nàng âm thầm nhớ kỹ sở thích của Vân Phù, sau đó mới an tâm ăn phần mình.
Triệu Lăng Ca thức dậy sớm hơn Vân Phù, nàng chuẩn bị mọi thứ xong, mới đi gọi Vân Phù. Lần đầu ở chung với tỷ tỷ ruột, nàng không khỏi có chút kích động. Vân Phù đi đâu nàng đều lon ton theo sau lưng, ngay cả khi Khởi Vân trang điểm cho Vân Phù nàng cũng đứng bên cạnh, chỉ ước gì có thể cài tất cả đồ trang sức lên đầu Vân Phù.
"Đơn giản chút là được. Nếu không nặng quá, tỷ đi không nổi mất." Vân Phù tiện tay chỉ vào một cây trâm bạc.
"Vậy cũng gỡ hết mấy thứ trên đầu ta xuống đi, ta cũng muốn cài trâm bạc."
Hai người làm một kiểu tóc giống nhau rồi ra cửa.
Hai viện của các nàng thông nhau, người bên ngoài còn tưởng rằng Vân Phù đi ra từ viện của Triệu Lăng Ca, lại thêm việc Vân Phù đã phân phó, bởi vậy không ai biết hai nàng ngủ chung với nhau.
Vạn thị đã đến viện của Triệu lão thái thái chờ từ sớm.
"Vân Phù, hôm qua ngủ có ngon không? Đồ vật trong viện, có thích không?" Triệu lão thái thái ngồi ở trên hỏi.
"Tổ mẫu, hôm qua cháu ngủ rất ngon, điều kiện ở đây so với Vân gia lúc trước tốt hơn không biết bao nhiêu lần. Những vật kia đều là lần đầu cháu nhìn thấy, cháu rất thích, tạ ơn tổ mẫu." Vân Phù đứng ra dập đầu với Triệu lão thái thái một cách trôi chảy.
Vạn di nương nghe nàng nói, lộ ra nụ cười đắc ý.
Bà ta biết ngay mà, ở nơi thôn quê nhiều năm như vậy, sao nàng có thể phân biệt những vật này, tùy tiện lấy vài thứ đưa tới là có thể lừa gạt qua cửa thôi.
Triệu Lăng Ca bí mật quan sát Vạn di nương, trông thấy dáng vẻ tươi cười của bà ta, trong lòng vô cùng phản cảm.
Sao lại có người như vậy chứ? Trước mặt một đằng, sau lưng một nẻo.
"Đúng rồi mẫu thân, Đại tiểu thư của chúng ta mới trở về, Phất Châu vẫn chưa biết Triệu gia chúng ta có thêm một thiên kim tiểu thư, hay là chúng ta bày một bữa tiệc trong phủ, mời các lang quân và tiểu thư nhỏ tuổi tới chung vui?" Vạn di nương đứng lên nói với Triệu lão thái thái.
"Vân Phù vừa trở về, rất nhiều chuyện còn không biết, bây giờ tổ chức yến hội mà xảy rắc rối gì ngược lại không tiện. Chờ nàng học được chút phép tắc, lại sắp xếp." Triệu lão thái thái suy nghĩ một phen rồi nói.
"Mùng một tháng sau ngược lại là ngày tốt, nghe nói Trần Ninh cũng quay về rồi, không bằng chọn hôm đó đi?" Vạn di nương không đồng ý, lại tiếp tục hỏi.
"Ối… " Vạn di nương giả vờ như vừa nhớ ra chuyện gì đó, bà ta nhìn hai người Vân Phù, Triệu Lăng Ca: "Vân Phù hẳn còn chưa biết, năm đó phụ mẫu ngươi qua đời, tổ phụ ngươi đã đặc biệt giúp Lăng Ca định ra mối hôn sự này. Nhị công tử của Trần gia Trần Ninh, ôn tồn lễ độ, cũng rất chăm chỉ đọc sách, là một lang quân tốt đó..."
Vân Phù thuận theo bà ta bày ra bộ dạng hoang mang lo sợ, lén lút kéo tay áo Triệu Lăng Ca.
Sắc mặt Triệu Lăng Ca thay đổi, nàng thế mà quên mất việc này.
"Mẫu thân, bây giờ Lăng Ca đã không phải con của Nhị thúc, Vân Phù cũng tìm về rồi, vậy cuối cùng mối hôn sự này là của ai đây?" Vạn di nương rất hài lòng với phản ứng của tỷ muội Vân Phù, tiếp tục lên tiếng hỏi Triệu lão thái thái.
Sắc mặt Triệu lão thái thái cũng khó coi. Chuyện này còn có thể làm sao nữa? Mặc dù Vân Phù là máu mủ của lão Nhị, nhưng cái tên được viết trên danh thiết rõ ràng là Triệu Lăng Ca. Vạn thị thế mà còn nhắc đến chuyện này trước mặt hai người bọn họ, đây không phải là cố ý châm ngòi ly gián quan hệ giữa hai tỷ muội bọn họ sao?
Thế nào mà Vân Phù vừa về, Vạn thị lập tức biến thành bộ dáng này, Triệu lão thái thái hơi có chút bất mãn đối với Vạn thị.
"Tổ mẫu, đúng như lời Vạn di nương nói sao?" Vân Phù nhìn Triệu lão thái thái với dáng vẻ khiếp sợ.
"Vân Phù à, đúng là có chuyện này, chỉ là..." Lời còn chưa nói hết đã bị cắt ngang, Vân Phù tiếp tục mở miệng, "Vậy mối hôn này không phải nên là của cháu sao?"
Vạn di nương nghe thấy vậy thì mặt mày hớn hở.
Triệu Lăng Ca có chút không biết phải làm sao, tỷ tỷ nàng nói vậy là có ý gì, còn kéo tay áo nàng là sao?
"Cháu có thể nhường cho…" Chưa kịp nói hết câu, cánh tay Triệu Lăng Ca đã bị nhéo mạnh một cái, sắc mặt lập tức biến hóa, "A! Tổ mẫu, mối hôn này vốn chính là của cháu, tại sao cháu phải nhường? Rõ ràng tên trên canh thiếp là của cháu mà!"
"Nhưng ta mới là nữ nhi của phụ thân và mẫu thân, hôn sự tổ phụ định ra năm đó vốn là cho ta."
"Trên canh thiếp rõ ràng viết là Triệu Lăng Ca, vậy nên là của ta."
...
Ngươi một lời ta một câu, hai người suýt chút nữa đã làm ầm lên trong viện Triệu lão thái thái.
Triệu Lăng Ca càng diễn càng nhập tâm, thế mà còn úp mặt vào người Triệu lão thái thái khóc lên.
Màn kịch náo loạn này này cuối cùng cũng hạ màn trong tiếng quát lớn của Triệu lão thái thái, "Nhìn xem hai người các ngươi còn ra thể thống gì nữa? Sự thận trọng mà cô nương nên có đâu rồi. Hai ngươi vì một nam nhân, mà đến tình cảm tỷ muội cũng không cần! Vân Phù đi từ đường quỳ một đêm! Lăng Ca trở về phòng hối lỗi!"
Vạn di nương hài lòng ra cửa.
Vân Phù bị đưa đến từ đường, một lão ma ma mặt mày nghiêm nghị đưa nàng vào xong thì lập tức đóng cửa lại.
Bên trong từ đường, từng hàng nến sáng rực. Bài vị của phụ thân và mẫu thân nàng cũng được bày ở bên trên.Vân Phù quỳ trong chốc lát, đầu gối đã bắt đầu đau bèn nhanh chóng ngồi xuống.
Tối hôm qua, nàng ngủ không được ngon giấc, bên trong từ đường yên tĩnh, chẳng bao lâu Vân Phù đã ngã vào bồ đoàn ngủ thiếp đi.
Triệu Lăng Ca bảo Ngô ma ma cho lão ma ma canh ở từ đường chút bạc, nên bà ta cũng không nghiêm khắc lắm, thậm chí nửa đêm còn đưa chăn nệm cho Vân Phù.
Vân Phù an tâm ngủ một đêm ở bên trong, giấc một đáng sợ ngày hôm qua cũng không xuất hiện nữa, sáng hôm sau nàng ra khỏi từ đường với tinh thần sảng khoái.
Triệu Lăng Ca đợi ở cửa đã lâu. Vừa trông thấy Vân Phù, nàng liền muốn nói chuyện.
Lúc này, Vân Phù bỗng ra dấu tay, hai người ngầm hiểu. Triệu Lăng Ca bèn phất tay áo, bọn họ làm ầm lên một trận ở cửa viện Tri Xuân, lại tan rã trong không vui.
Vân Phù dẫn theo Ngô ma ma đi đến viện của Triệu Lăng Ca từ một bên khác của hoa viên.
Khởi Vân, Khởi Tinh đã chờ ở ngoài phòng. Trông thấy nàng đến, bọn họ nhanh chóng bưng đồ ăn đã chuẩn bị xong lên, sau đó lại ra ngoài cửa canh giữ giúp bọn họ.
Triệu Lăng Ca trông thấy Vân Phù thì kích động không thôi. Nàng có một bụng lời muốn hỏi, nhưng lại thấy Vân Phù vẫn chưa ăn cơm nên chỉ đành chờ thêm một chút.
Chờ hai người ăn lưng lửng bụng, Vân Phù cũng đặt đũa xuống, lúc này Triệu Lăng Ca mới lên tiếng hỏi, "Tỷ tỷ, tại sao lại muốn làm mọi chuyện thành ra như vậy? Nếu tỷ thích Trần Ninh thì muội sẽ nhường cho tỷ, tại sao chúng ta phải giả vờ thành hai tỷ muội đánh nhau vì một nam nhân chứ?" Nàng vô cùng khó hiểu.
"Muội thích Trần Ninh không?" Vân Phù hỏi.
"Muội không rõ nữa, chẳng qua chỉ cảm thấy hắn tuấn tú. Người có vẻ ngoài đẹp mắt đương nhiên rất được người ta yêu thích rồi. Nhưng trên đời này có rất nhiều người đẹp, còn tỷ tỷ chỉ có một mà thôi." Triệu Lăng Ca lắc đầu.
"Ta còn chưa từng thấy hắn thì sao lại thích hắn đây? Chỉ là có người muốn thấy cảnh tượng đó, nên ta để cho bà ta nhìn xem." Vân Phù nói.
"Vạn thị? Tại sao bà ta lại muốn như vậy? Dường như tỷ vừa về thì bà ta liền bắt đầu nhằm vào chúng ta. Lần sau liệu chúng ta có thể thử hỏi Khổng quản gia xem bà ta có thù gì với phụ mẫu chúng ta hay không?"
"Khổng quản gia cũng không ở trong nhà, làm sao ông ấy biết được?"
"Bây giờ muội cảm thấy Vạn thị thật phiền. Đúng rồi, Khởi Tinh chỉnh lý lại danh sách xong rồi. Tỷ tỷ không biết đâu, bà ta thế mà lại lấy đi hết những thứ muội đưa qua, chẳng để lại một chút gì luôn! Sao mà tham thế không biết!" Triệu Lăng Ca nhắc đến chuyện này thì càng tức giận. Lúc ấy nội tâm của nàng áy náy, đặc biệt chọn rất nhiều thứ đưa qua viện của tỷ tỷ. Ai ngờ rằng Vân Phù lại chẳng thể nhận được một cái nào.
"Đừng tức giận, những vật này về sau ta sẽ bắt bà ta trả lại hết." Vân Phù an ủi.
"Chờ lát nữa tỷ phải về bên kia. Hiện tại phủ này do bà ta quản lí, chắc chắn trong phủ có không ít người là thân tín của bà ta. Nếu tỷ không quay lại nữa, bà ta ắt hẳn sẽ nhìn ra manh mối."
Triệu Lăng Ca đành phải gật đầu.
Vân Phù mang theo Ngô ma ma trở về viện của mình. Hôm nay là lần thứ hai nàng bước vào viện này.
Trong viện, mấy bà tử già đang ôm chổi thành thật quét rác. Trông thấy Vân Phù bước vào, bọn họ lập tức đứng lên. Xem ra, trận răn dạy của Quế ma ma hôm đó rất có hiệu quả.
Vân Phù gật đầu, lại tiếp tục đi vào trong phòng. Nàng phân phó Ngô ma ma: "Ma ma, ngài gọi hết người trong viện này tới đây để ta xem xem có những người nào."
"Được."
Người trong sân viên nhanh chóng được đưa tới trước mặt Vân Phù. Giống như Triệu Lăng Ca, trong viện nàng có bốn bà tử, hai đại nha hoàn hầu hạ bên người và sáu tiểu nha hoàn.
"Tại sao lại có thêm hai người?" khi thấy hai gương mặt mới toanh trong đám người, Vân Phù dò hỏi, đưa mắt nhìn về phía một bà tử trong viện.
"Đại tiểu thư, hôm trước ngài nói không cần hai nha đầu kia nên hôm nay Vạn di nương mới phái người hai hai nha đầu này tới. Van di nương còn nói hai nha đầu này đã được dạy dỗ tốt, nhất định có thể khiến đại tiểu thư hài lòng."
Hai nha hoàn mới này rõ ràng biết điều hơn hai nha hoàn trước không ít. Hiện tại bọn họ đang thành thật quỳ trên mặt đất, không nói câu nào.
Nàng vừa trở về ngày đầu tiên đã có hai tiểu nha hoàn không được quản giáo, dám ở sau lưng lấy Vạn thị chèn ép nàng. Dù sao đời trước Vân Phù cũng là một Trắc phi, chính là cái loại đã từng có tên trên Ngọc Điệp*, còn đời này, lúc trước 16 tuổi nàng đã bị những trận đấu trí đấu dũng với Vân lão thái thái bào mòn không ít kiên nhẫn, vậy nên khi ấy nàng cũng không muốn lăn lộn với những người này, chỉ thẳng tay lệnh Ngô ma ma trói hai nha hoàn kia lại rồi đưa tới viện của Triệu lão thái thái.
*Ngọc điệp (玉碟): Sổ gia phả hoàng gia.
Triệu lão thái thái thấy vậy bèn thu người lại, sau đó còn cho người đưa một hộp trân châu qua đây.
"Hóa ra là người Vạn di nương đưa tới à. Ngô ma ma xem rồi sắp xếp đi." Vân Phù gật đầu, nói với Ngô ma ma xong thì cũng đi vào phòng.
Hai đại nha hoàn đứng bên cạnh cũng vội vã theo sau lưng.
Vân Phù có ấn tượng sâu sắc với hai đại nha hoàn này. Đời trước, sau khi nàng đến Tấn vương phủ, chính hai nha đầu này đã bảo vệ muội muội.
"Hai người các ngươi tên gọi là gì, lúc trước hầu hạ trong sân viện của ai?" Vân Phù ngồi trên ghế, nhìn hai người hỏi.
"Đại tiểu thư, ta là Tiểu Thảo, nàng là Tiểu Hoa. Chúng ta vừa bị mua về, đoạn thời gian trước vẫn luôn làm việc ở phòng bếp."
"Đứng dậy đi, không cần gò bó như vậy, các ngươi cứ ghe Ngô ma ma sắp xếp là được. Chỉ là ta không thích hai cái tên Tiểu Thảo Tiểu Hoa này, các ngươi ra đời khi nào?"
Hai người không biết phải làm sao, Tiểu Hoa nói: "Đại tiểu thư, ta là cô nhi, chỉ biết là bị người ta nhặt được vào ban ngày."
Tiểu Thảo bên kia cũng suy nghĩ một hồi mới nói: "Đại tiểu thư, ta được sinh ra vào ban đêm."
Thế là Vân Phù mở miệng: "Từ hôm nay trở đi, Tiểu Hoa, ngươi tên là Triều Vân. Tiểu Thảo, ngươi là Hành Vũ."
"Vâng." Triều Vân và Hành Vũ được đổi tên thì vô cùng kích động. Vị đại tiểu thư này, ngày đầu tiên đến viện đã vẫy lui hai người, dọa các nàng sợ đến nỗi hai ngày không dám ngủ ngon, sợ lại bị đưa về phòng bếp lúc trước.
Cuộc sống hiện tại thoải mái hơn ở phòng bếp nhiều, không cần rửa chén cũng không cần rửa rau, tiền tháng cũng nhiều hơn gấp đôi so với lúc trước. Triều Vân, Hành Vũ căn bản không muốn trở về, Ngô ma ma nói cái gì thì các nàng làm cái đó, toàn tâm toàn ý chăm sóc Vân Phù.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Mặt khác hai nha hoàn Vạn thị đưa tới bị Ngô ma ma sắp xếp việc quét dọn trong viện, đồng thời có người bí mật quan sát hành động của các nàng.
Sau khi Vân Phù về phủ, Khổng Dụ và Triệu Lăng Ca đã cho nàng một số bạc lớn. Ngô ma ma đối xử với người khác theo kiểu vừa đấm vừa xoa, thưởng phạt rõ ràng nên thoáng cái đã mua chuộc được lòng người, cũng vì vậy mà rất khó để thăm dò được tin tức của Mộ Đông viện.
Bên phía Triệu Lăng Ca cũng giống thế. Quế ma ma đa mưu túc trí, tóm được hai người của Vạn di nương, sau đó ở trong tối nhìn chằm chằm các nàng, đồng thời người của Tri Xuân viện cũng bị Quế ma ma chỉnh đốn một lượt.
Chẳng qua là những biến hóa này, Vạn di nương còn chưa biết. Bà ta còn đang bận chọn người dạy lễ nghi cho Vân Phù.
Triệu Lăng Ca vụng trộm chạy đến phòng Vân Phù. Triều Vân, Hành Vũ bưng điểm tâm mà phòng bếp đã làm xong tới. Triệu Lăng Ca nhìn thấy hai gương mặt xa lạ bèn hỏi: "Các ngươi tên gì?"
"Bẩm Nhị tiểu thư, ta là Triều Vân, nàng là Hành Vũ."
"Triều Vân có phải ra đời vào ban ngày? Còn Hành Vũ ra đời vào ban đêm?" Triệu Lăng Ca cảm thấy rất hứng thú. Sáng thì làm mây, chiều thì làm mưa(1), nếu thật sự có ý nghĩa như vậy, người đặt tên đúng là có chút thú vị.
"Nhị tiểu thư nói rất đúng, tên này là do Đại tiểu thư đặt ạ."
"Tỷ tỷ của ta?" Triệu Lăng Ca hơi kinh ngạc. Không phải người ta nói tỷ tỷ nàng ở nông thôn sao? Nhà kia không cho tỷ tỷ ăn, không cho tỷ tỷ mặc, tỷ tỷ đi đâu đọc sách chứ?
Vân Phù vừa tiến vào, Triệu Lăng Ca đã hỏi, "Tỷ tỷ, trước kia tỷ từng đi học phải không?"
Vân Phù nhìn muội muội, lắc đầu, "Tỷ có quen một thiếu niên trong thôn, hắn dạy tỷ."
"Con người hắn thật tốt. Về sau nếu thấy hắn, muội nhất định phải tạ ơn hắn thật nhiều mới được. Tỷ tỷ yên tâm, về sau chúng ta sẽ cùng nhau đến trường tư thục đọc sách."
"Được." Vân Phù mất sức chín trâu hai hổ mới lừa được Triệu Lăng Ca cho qua chuyện này. Mà cũng nhờ vậy mới hoàn hồn, nàng thế mà lại quên mất chuyện đọc sách viết chữ, cứ lấy Tô Nhuận ra làm cớ cũng không sao, nhưng lỡ như ngày nào bị vạch trần thì ngược lại khó giải quyết, còn không bằng hiện tại đi học luôn.
Vân Phù tới xin Triệu lão thái thái một ít giấy mực bút nghiên, sau đó Triệu lão thái thái lại cho người mời một nữ phu tử vào phủ.
Học được nửa tháng, Vân Phù tiến bộ vô cùng nhanh. Trông thấy Triệu lão thái thái vui mừng ra mặt, cùng với việc bản thân vì vậy mà bị trách cứ, trong lòng Triệu Định càng thêm bất mãn đối với Vân Phù.
"Muội muội của cháu chưa từng đi học ngày nào nhưng chỉ mới qua vài ngày ngắn ngủi, chữ viết này đã ra dáng ra hình. Cháu làm ca ca, càng phải làm gương cho hai muội muội..."
Triệu Lăng Ca nhìn bản chữ mẫu của Vân Phù, trong lòng càng thêm đắc ý. Tỷ tỷ nàng chính là lợi hại hơn Triệu Định vậy đấy.
Cách đế kinh ba ngàn dặm.
Hoàng cung Tây Uyển là nơi ở của các đời hoàng tử.
Con cháu triều này ít ỏi, dưới gối Hoàng đế chỉ có ba nam một nữ.
Đại hoàng tử Tề Ngạn do Hoàng hậu sinh ra, tuổi nhỏ đã được phong làm Thái tử. Nhưng thân thể vị Thái tử này ốm yếu nhiều bệnh nên vẫn luôn được nuôi dưỡng ở hoàng cung. Năm trước, vị này cử hành đại hôn mới chuyển vào Đông cung.
Nhị hoàng tử chết yểu.
Tam hoàng tử Tề Tuân do Thục phi sinh ra, nhỏ hơn Thái tử ba tuổi. Từ nhỏ, vị hoàng tử này đã theo sau lưng Thái tử. Bởi vì sức khỏe không tốt, Thái tử chưa chuyển ra hoàng cung, nên hai người cùng nhau lớn lên tại Tây Uyển. Cũng nhờ vậy mà hai người lại giống như huynh đệ trong những nhà bình thường, tình cảm rất tốt.
Mà vị công chúa duy nhất lại có mẫu thân là một phi tử không có danh tiếng gì. Lúc sinh công chúa, bà ấy bị khó sinh, không lâu sau thì mất. Từ đó, công chúa được Hoàng hậu và Thục phi cùng nhau nuôi dưỡng.
Giờ phút này, Thái y viện vắng mất một nửa. Tất cả đều đang chạy về phía Tây Uyển, sợ Tam hoàng tử xảy ra chuyện.
Một khắc đồng hồ trước, Tam hoàng tử Tề Tuân đang tỷ thí với thị vệ ở sân đấu võ thì vô ý bị ngã ngựa, đầu bị va đập dẫn đến hôn mê bất tỉnh.
Tề Tuân nằm ở trên giường, đầu đau muốn nứt ra, cứ như sắp nổ tung đến nơi vậy. Trong một thoáng hoảng hốt, hắn cảm thấy khắp nơi xung quanh rất ầm ĩ, giống như có người nói chuyện, còn có người khác đang khóc.
"Tam hoàng tử, Tam hoàng tử. Không đúng, mấy châm này đều đã châm hết rồi, theo lý phải sắp tỉnh mới đúng..."
"Đi lấy thuốc đút cho Tam hoàng tử uống."
...
Nghe ba tiếng Tam hoàng tử vang lên khắp nơi, Tề Tuân chỉ cảm thấy nghi hoặc. Hắn đã làm Hoàng đế hơn bốn mươi năm, sao có người còn gọi hắn bằng danh xưng thuở thiếu thời.
Nước thuốc vừa đắng vừa chát tràn vào trong miệng, Tề Tuân càng thêm không hiểu. Đến cùng là ai dám cho hắn uống thuốc như vậy, rõ ràng bệnh của hắn đã không có thuốc chữa, đám thần tử này đều điên hết rồi phải không!
Uống hết một chén thuốc, Tề Tuân dần dần tỉnh táo lại, nhưng hắn vẫn chưa mở miệng nói, chỉ nghe thấy những giọng nói quen thuộc.
Hắn vùng vẫy ngồi dậy. Đến khi nhìn rõ những người trước mặt, hắn lập tức ngây ngẩn cả người.
Hoàng hậu và Thục phi vừa nghe thấy tin tức vội chạy đến Tây Uyển, sợ xảy ra chuyện gì.
Thục phi vừa đi vừa mắng, "Ta đã nói là không cho tiểu tử không biết tốt xấu đó xuất chinh cùng đại quân, nhưng nó cứ nhất định phải đi nhất định phải đi. Bây giờ thì hay rồi..."
Hoàng hậu không có cách nào khuyên, đành phải âm thầm bước nhanh hơn.
Sau khi bình tĩnh lại, Tề Tuân quan sát xung quanh một lượt, rốt cuộc cũng chấp nhận sự thật rằng hắn đã quay lại lúc còn trẻ, cái thuở mà hắn vẫn chưa biến thành Thái tử.
Thái tử!
Không biết nghĩ tới điều gì, Tam hoàng tử vốn còn đang ốm đau bệnh tật bỗng nhiên sắc mặt thay đổi, xốc chăn lên, chạy ra ngoài. Người đứng đầy cả một phòng vậy mà không ai ngăn hắn lại.
Chờ đến khi Hoàng hậu và Thục phi tới Tây Uyển, thì cả cái bóng người cũng không thấy.
Thục phi choáng váng nói: "Ta đã nói là tiểu tử chết tiệt này không được đi mà. Tề Tuân con xem trở về ta không đánh con không..."
Hoàng hậu nhìn chăn giường xộc xệch cùng với cung nhân quỳ đầy đất, "Đều ngẩn ở đây làm gì, nhanh đi tìm người về cho ta đi chứ..."
Lúc Tề Tuân vừa chạy ra đã có thị vệ đuổi theo sau hắn. Nếu là Tề Tuân của lúc trước, thì đúng là có khả năng sẽ bị thị vệ bắt lại, thế nhưng Tề Tuân của hiện tại là người đã khôi phục trí nhớ của kiếp trước, thân thủ cũng mạnh hơn rất nhiều. Cả đám thị vệ đều sửng sốt vì không đuổi kịp hắn.
Tề Tuân đi gấp, áo khoác không kịp mặc, cả giày cũng không kịp mang. Hắn điên cuồng chạy trên con đường dẫn thẳng đến Đông cung.
Lần này nhất định phải đuổi kịp.
Trong Đông cung.
Thái tử Tề Ngạn mới từ thư phòng đi ra, người hầu bên người đã bưng thuốc của hắn lên đặt trên bàn.
Chén thuốc vừa nấu xong mang hương vị gay mũi. Trong lòng Tề Ngạn có chút phiền chán, do dự hồi lâu mới cầm lấy cái thìa nhưng còn chưa đưa tới miệng, đột nhiên có thanh âm từ ngoài vang lên, cái chén trên bàn nứt ra thành từng mảnh, thuốc bên trong chén cũng đổ hết ra bàn.
Tề Ngạn không biết đã xảy ra chuyện gì. Hắn nhìn về phía cổng thì thấy một nam tử mặc y phục trắng đứng cách hắn không xa, bị người ta ghìm hai tay lạ, thở hổn hển, một đám thị vệ vây sau lưng. Đến khi thấy rõ mặt của người kia, Tề Ngạn lập tức hoảng sợ, sau đó tức giận quát:
"Buông tay hết cho cô!"
Thị vệ không rõ chuyện gì, những vẫn làm theo lệnh của Tề Tuân, buông nghi phạm tự tiện xông vào Đông cung ra.
Tề Ngạn bước nhanh qua, Tề Tuân không có sức lực, trực tiếp nhào vào lòng Tề Ngạn.
"Ca..." Ngẩng đầu nhìn vị huynh trưởng mấy chục năm không gặp, Tề Tuân vô cùng kích động. Khi ánh mắt liếc thấy nước thuốc đổ đầy ra bàn, hắn thầm nhủ, may quá, đuổi kịp rồi. Nhưng chưa kịp nói ra miệng, Tề Tuân đã hôn mê bất tỉnh.
"Người đâu! Thái y! Gọi thái y! !" Tề Ngạn bị dọa đến hốt hoảng.
Đông cung bị Tề Tuân quấy nhiễu, lập tức như ong vỡ tổ.
Tề Ngạn thu xếp cho Tề Tuân xong, bước ra khỏi phòng hỏi người hầu thân cận của Tề Tuân, "Hôm nay Tam hoàng tử đã xảy ra chuyện gì?"
"Bẩm điện hạ, hôm nay tiểu điện hạ thi đấu với người ta ở sân đấu võ rồi bị ngã ngựa, sau đó được đưa về Tây Uyển mời Thái y đến chẩn trị. Khi nãy ngài ấy vừa tỉnh lại, đã chạy tới Đông cung, một đám Cấm úy cũng không ngăn kịp."
"Cấm úy đuổi không kịp hắn? Cấm úy trải qua trăm ngàn trận chiến mà đuổi không kịp một hoàng tử chưa hề đánh trận, là ngươi ngốc hay cô ngốc hả!" Tề Ngạn giận quá hóa cười. Tề Tuân theo hắn từ nhỏ, tiểu tử này có bao nhiêu bản lĩnh hắn còn không rõ sao, chút xíu bản lĩnh đó há có thể vượt qua Cấm úy?
Thị vệ quỳ xuống đất vang lên một tiếng bịch, "Điện hạ, Cấm úy thật sự không đuổi kịp tiểu điện hạ, ta không dám có nửa câu nói láo."
Tề Ngạn còn muốn lên tiếng thì đã nghe thấy giọng nói của Hoàng hậu và Thục phi nên mau chóng tới trước cửa nghênh đón.
Thời tiết rét lạnh, Tề Ngạn mới đứng một lát đã ho khan vài tiếng, Thục phi sợ hãi bèn mau chóng kéo hắn vào phòng, "Tiểu tử không biết tốt xấu này cũng quá không biết lễ nghĩa rồi, thế mà lại chạy đến Đông cung. Nó suốt ngày chỉ biết gây phiền phức, sao ta lại nuôi ra một đứa nhỏ như thế không biết..."
Hoàng hậu bước vào phòng nhìn Tề Tuân, sau đó quay đầu nhìn về phía Tề Ngạn, "Thái y nói thế nào?"
"Vẫn đang ngủ. Thái y nói tỉnh là ổn rồi."