Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Vân Phù ngước mắt nhìn ông lão ngồi ở vị trí đầu tiên, mặc ông ấy dò xét bởi trong lúc đó nàng cũng đang căng não suy nghĩ. Muội muội từng nói, cách đối nhân xử thế của vị tộc trưởng này cũng coi như là công chính nghiêm minh, nhưng ông ấy đã lớn tuổi rồi, không quản được mấy đứa con nhà mình.
Nghĩ tới đây, Vân Phù yên lòng.
Tam thẩm thẩm đứng một bên thấy tộc trưởng nửa ngày không nói lời nào, tưởng rằng ông ấy muốn thiên vị Vân lão thái thái nên gấp gáp nắm tay Vân Phù giơ lên, cướp lời nói:
"Tộc trưởng, ông nhìn đứa nhỏ này thử xem, bị nhà Vân lão bà kia đánh thành dạng gì rồi này, vết thương khắp người. Nhà bà ta giàu có như vậy mà ngay cả áo bông cũng không cho đứa nhỏ mặc!"
Tam thẩm thẩm sức lớn, tay kia vừa hay nắm phải miệng vết thương của Vân Phù, cảm giác đau đớn khiến nàng chau mày lại, nhịn không được kêu lên một tiếng.
Nhận ra sai lầm của mình, Tam thẩm thẩm vội vàng thả tay nàng xuống rồi ngượng ngùng cười với Vân Phù, "Vân lão bà xuống tay nặng quá..."
Đám nữ nhân trong thôn xúm nhau lại nhìn, ai nấy đều hít một hơi sâu.
Vân lão thái thái đứng một bên trông thấy bọn họ hỏi han Vân Phù ân cần như vậy thì tức giận đến nghiến răng. Rõ ràng do Vân Phù làm sai nên bà ta mới dạy dỗ. Giờ bà ta rất muốn xông tới đánh Vân Phù một trận nhưng lại ngại tộc trưởng có mặt ở đây, đành phải giấu bực bội vào trong, mặt đỏ bừng.
Nhóm nữ nhân đều ghé lại gần Vân Phù, tộc trưởng ở xa nhìn không rõ, chỉ có thể híp mắt cố gắng nhìn. Phí hết nửa ngày mà ông ấy chỉ thấy thấp thoáng mấy vết đỏ trên cánh tay Vân Phù.
Ông ấy từng đánh con trai mình, hiển nhiên biết phải dùng lực cỡ nào mới có thể đánh ra dấu vết như thế.
Trong nhà tộc trưởng cũng có một cô cháu gái, ngày thường vẫn hay đấm lưng châm trà cho ông. Hai vợ chồng già thương cô cháu gái này hết mực, hiện giờ trông thấy bộ dạng này của Vân Phù thì vô thức cảm thấy có chút bất mãn đối với Vân lão thái thái. Lão bà này vậy mà đánh đứa nhỏ tới nông nỗi này, xảy ra chuyện thì sao đây!
"Vân lão bà, mấy vết này đều do bà đánh à?"
Vân lão thái thái bị gọi tên có chút không biết phải làm sao, bình thường bà ta làm mưa làm gió đã quen, nay đột nhiên bị tộc trưởng quở trách, bà ta hoảng loạn không biết phải làm gì.
"Tộc trưởng, ta chỉ dạy bảo đứa nhỏ nhà mình thôi. Con nha đầu chết tiệt này không hiểu chuyện, gà nhà ta đều bị nó cho chồn cắn chết hết rồi..."
"Cắn hay lắm! Ai bảo thường ngày bà ngược đãi Vân Phù!" Một giọng nói trong trẻo từ góc khuất truyền đến, không biết con cái nhà ai chui vào đây. Đứa nhỏ đó chính là Tiểu Nha, cô bé đã lén hái thảo dược cùng Vân Phù từ rất lâu rồi.
Giọng nói của đứa nhỏ cũng không lớn lắm, chỉ là trong từ đường quá mức yên tĩnh nên tất cả mọi người đều nghe thấy lời này.
Vân lão thái thái nghe thấy đứa nhỏ kia nói vậy thì tức nổ phổi, há miệng mắng to.
Tộc trưởng nhìn bà ta là thấy phiền. Ông ấy lia mắt qua đó, Vân lão thái thái lập tức thành thật im lặng.
"Nha đầu ngươi nói đi."
Vân Phù bị điểm tên bèn hít sâu một hơi, đôi mắt chớp chớp. Nàng đứng sau lưng Trần thẩm thẩm nhỏ giọng nói:
"Tộc trưởng, bà vẫn luôn đánh cháu. Cũng may cháu chạy nhanh, nếu không đã sớm đã bị bà ấy đánh chết." Vân Phù mặt không đỏ tim không đập nói.
Mặt cả đám người đều biến sắc. Trong thôn nhà nào cũng có nữ nhi, nhưng dù có độc ác đến đâu cũng không nỡ đối xử với một đứa nhỏ như thế này.
Cả nhà Vân lão thái thái trở thành mục tiêu chỉ trích của mọi người. Phụ thân của Vân Phù nhoáng cái đã đen mặt, nhìn chằm chằm mẫu thân hắn; mẫu thân của Vân Phù thì vẫn đứng một bên không có phản ứng gì; còn Vân lão thái thái chỉ ước gì có thể xông lên khâu miệng nàng lại. Bà ta nhanh chóng đổi chủ đề, ân cần giải thích với tộc trưởng:
"Nha đầu chết tiệt kia, nói lung tung cái gì đấy! Tộc trưởng, đều tại nha đầu chết tiệt này bình thường quen thói lười biếng, ta không có cách nào mới đánh nó mấy lần. Nó mà lười làm như thế mãi, về sau xuất giá sẽ bị nhà chồng ghét bỏ."
Bà ta không đề cập tới chuyện xuất giá, Vân Phù suýt nữa đã quên mất chuyện này. Nghe Vân lão thái thái nói thế, sắc mặt nàng hơi thay đổi. Nàng lập tức bước ra từ sau lưng Trần thẩm thẩm, "Bịch" một tiếng quỳ xuống đất, khóc nói:
"Tộc trưởng, bà ấy đã nhận mười lượng bạc của Hoàng viên ngoại ở trấn trên, không tới mấy ngày nữa sẽ bán cháu đi mất. Hoàng viên ngoại kia không chuyện ác nào không làm, bà làm vậy là muốn hại chết cháu... Cháu năm nay mới mười sáu tuổi, cháu còn muốn sống tiếp. Tộc trưởng gia gia, ngài mau cứu cháu với, bảo bà đừng bán cháu nữa, bình thường cháu ăn ít lắm, làm việc cũng nhanh hơn đệ đệ. Van cầu ngài cứu cháu một mạng..."
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Vân Phù càng nói, tiếng khóc cũng càng lúc càng lớn theo.
Nàng thật sự rất hận cả nhà Vân lão thái thái.
Nàng có trí nhớ của kiếp trước, biết sau đó không lâu Triệu gia sẽ cho người đến đón nàng trở về nên cũng không sợ lắm, thậm chí có thể nói là hoàn toàn không sợ.
Nhưng đời trước, muội muội nàng nào biết gì đâu. Lúc ấy muội muội còn không nói chuyện được, chẳng biết đã phải nhận thêm bao nhiêu ngược đãi mới có thể trở lại Triệu gia, đứng trước mặt nàng.
Càng nghĩ đến những chuyện cũ này, Vân Phù khóc càng nhập tâm, không có chú ý tới sắc mặt của Vân lão thái thái đứng bên cạnh đang nghẹn đến đỏ bừng.
Sao nha đầu chết tiệt kia lại biết chuyện này nhỉ? Ngay cả con dâu nhà mình bà ta cũng chưa hề tiết lộ. Bà ta đang đợi mấy ngày nữa bí mật đưa người đến phủ Hoàng viên ngoại là xong chuyện.
Tộc trưởng nghe thấy lời cầu xin của Vân Phù, đáy lòng trầm xuống. Cả đời ông ấy ghét nhất cái loại người bán nữ nhi cầu vinh. Nay Vân lão thái thái đụng phải cái vảy ngược này, sắc mặt ông ấy cũng không còn hiền hòa như trước nữa, đôi mắt cứ nhìn chằm chằm vào Vân lão thái thái.
Còn mọi người trong từ đường nghe thấy những lời kia thì vô cùng đồng tình với Vân Phù:
"Ta còn thấy lạ đấy. Trong thôn chỉ có nhà bà ta là bắt mỗi nha đầu này làm việc từ sáng đến tối, ấy thế mà sống còn tốt hơn nhà ta nữa. Hóa ra là bán nữ nhi!"
"Đáng thương cho nha đầu Vân Phù. Con bé đầu thai vào nhà mấy người này đã không sống được ngày nào tốt lành, ngược lại còn phải làm cây hái ra tiền cho bọn họ."
"Mà cũng kỳ, dáng vẻ nhà họ Vân từ lớn tới nhỏ đều trông rất bình thường, sao lại sinh ra được một nha đầu xinh đẹp như Vân Phù vậy chứ? Lẽ nào Vân gia trộm đứa nhỏ này từ chỗ nào đó..."
"Ôi trời, nói cũng đúng, bề ngoài Vân Phù không giống bọn họ lắm..."
"Vân Phù đúng là người nhà bà ta mà. Lúc còn bé này ra đời, ta chính là người đỡ đẻ. Ta nhớ trên lưng đứa nhỏ này có một vết bớt."
Vân lão thái thái nghe thế, trong lòng hốt hoảng, sắc mặt trắng bệch: "Tộc trưởng, ta chỉ muốn tìm cho đứa nhỏ một bến đỗ tốt. Nhà Hoàng viên ngoại tốt biết bao, cũng không cần xuống ruộng làm việc..." Càng nói về sau, giọng bà ta ngày càng nhỏ, "Cháu gái ta, đương nhiên ta muốn tốt cho nó rồi."
Vân Phù lập tức bắt lấy điểm quan trọng, quay đầu lại nhìn đám phụ nhân đang xì xào bàn tán. Nàng có chút khó tin dò hỏi: "Có phải vừa rồi ngài nói trên lưng cháu có vết bớt không?"
Phụ nhân được nàng gọi nghe thấy lời này thì gật đầu, cực kỳ chắc chắn, "Chính ta đã bế cháu ra mà. Lúc ấy, bà và phụ thân cháu thấy cháu là con gái thì nghiêm mặt lại, cũng mặc kệ mẫu thân cháu. Ta đã tắm cho cháu đấy."
Vân lão thái thái hoảng hồn, sợ bị người ta phát hiện nên vội vã làm ầm lên với phụ nhân kia, "Đó là tại ngươi tắm không sạch! Bớt cái gì mà bớt, suốt ngày nói mò..."
"Ta mà không tắm sạch à! Con cháu nhà bà, bà không lo. Ta có lòng tốt tắm cho đứa nhỏ, bà còn ở đó trách ta tắm không sạch?! Đúng là mụ đàn bà đanh đá..." Phụ nhân kia tự dưng bị chửi nên khó chịu, cũng gây lại với Vân lão thái thái.
Bên này, tay Vân Phù run run đi tới kéo tay áo Trần thẩm thẩm, "Thẩm thẩm, lưng… lưng cháu không có bớt."
Trần thẩm thẩm đang hóng chuyện, đột nhiên bị Vân Phù kéo, lại nghe thấy lời này, lập tức kinh ngạc hỏi, "Thật à? Vậy đúng là cháu không phải đứa nhỏ của Vân gia rồi!"
Khi nói câu sau, rõ ràng âm lượng của nàng ta lớn hơn rất nhiều, toàn bộ người trong từ đường đều nghe rõ cả.
Người vốn đang đấu khẩu với Vân lão thái thái cũng im bặt.
Trong lúc nhất thời tất cả người trong phòng đều im lặng, ánh mắt dừng lại trên người Vân Phù và Vân lão thái thái.
"Nha đầu này nói hươu nói vượn, Ngũ thẩm của mi, mắt của bà ta vốn đã không tốt, nhìn lầm cũng là chuyện bình thường. Chẳng lẽ ta lại có thể đi nơi khác để trộm đứa bé về à!" Vân lão thái thái vẫn còn muốn giảo biện.
Ngũ thẩm thẩm nghe thấy lời này không thể không làm ầm lên. Mắt của nàng ta còn tốt lắm nhé, vết bớt đỏ hồng như vậy sao nàng ta có thể nhìn lầm được chứ.
Hai người lại làm rùm beng lên.
"Đừng ồn ào nữa! Nơi này là từ đường, ầm ĩ như vậy còn ra thể thống gì nữa!" Tộc trưởng bỗng nhiên vỗ mạnh xuống bàn.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
"Vợ lão Ngũ, ngươi chắc chắn lúc trước trông thấy sau lưng Vân Phù có vết bớt chứ?"
"Chắc chắn ạ!"
"Vợ Đại Thụ, ngươi dẫn đứa nhỏ này đi xem thử trên lưng có vết bớt gì không? Mấy nữ nhân các ngươi cũng qua đó xem đi!"
Trần thẩm thẩm nghe lời tộc trưởng dẫn mấy người phụ nhân và Vân Phù đi về hướng nhà mình.
Người bên trong từ đường ít đi một nửa, chỉ còn lại mấy nam nhân và mẹ chồng nàng dâu Vân gia.
Sắc mặt Vân lão thái thái không bình thường, còn sắc mặt mẫu thân Vân Phù lại tái nhợt. Nàng ta muốn mở miệng nói chuyện lại bị Vân lão thái thái trừng mắt ngăn lại.
"Vân Tráng, đến cùng là xảy ra chuyện gì!"
"Tộc trưởng, từ khi đứa nhỏ kia sinh ra, ta chưa từng bế nó. Làm sao mà ta biết nó có bớt hay không, chẳng lẽ ta còn có thể đi đâu trộm một đứa bé về hay sao. Con nha đầu thối kia đúng là lắm chuyện! Không phải chỉ đánh nó mấy cái thôi à, vậy mà làm ầm lên cho cả thôn đều biết, đúng là muốn ăn đòn! Xem lát về ta có đánh nó không."
Vân Tráng không chút kiên nhẫn vung tay lên. Hắn vừa mới thua tiền, đang bực bội không có chỗ xả lại còn bị đưa đến từ đường tra hỏi, trong lòng càng thêm tức giận.
Ở một bên khác.
Trong nhà Trần gia, mấy nữ nhân vây quanh bên cạnh Vân Phù, thay nhau kêu lên.
"Thật đúng là không có bớt này!"
"Cái lưng này trắng trẻo sạch bong, nào có cái bớt như ngươi nói!" Một phụ nhân trẻ tuổi tiến đến phía trước, nhịn không được sờ soạng một chút. Xúc cảm không mịn màng như trong tưởng tượng, nàng ta hơi tiếc, nói: "Đáng thương con bé bị Vân lão bà hành hạ, một cô nương tốt đẹp thế mà sống còn tệ hơn chúng ta."
Vân Phù nghe nàng ta nói thế càng thêm trầm mặc.
"Vậy không được, không biết Vân lão bà trộm đứa nhỏ này ở đâu ra nữa? Còn tiểu nha đầu thật sự của Vân gia lại đi đâu rồi?" Một người khác hỏi.
"Nhiều năm rồi ta cũng không nghe ai nói có đứa bé nào bị bỏ rơi ở quanh đây cả!"
"Cả nhà Vân lão bà há có thể làm một vụ buôn bán lỗ vốn? Lắm lúc ta cũng tự hỏi sao nhà bọn họ lại ở không đẩy hết mọi việc cho Vân Phù làm, giờ mới biết hóa ra là không phải ruột thịt dĩ nhiên là không đau lòng rồi..."
"Đây chính là chuyện lớn. Đi, nhanh đi tìm tộc trưởng, đây chính là chuyện lớn..."
"Đúng đúng đúng, chúng ta đi nhanh đi, cũng không thể để cho mấy kẻ kia trốn mất. Sao gan của Vân lão bà này lại lớn thế cơ chứ!"
Bên trong từ đường, mấy người Vân lão thái thái bị trói lại.
"Tộc trưởng, ngài không thể chỉ vì một câu nói mà phán cả nhà chúng ta tội chết được! Sao ta lại dám làm ra chuyện như vậy. Ta không có cái gan làm chuyện đó đâu... Tộc trưởng, ông cũng không thể nghe lời nha đầu kia..."
Vân lão thái thái ngoài miệng thì cầu xin tha thứ còn trong lòng thì thầm chửi mắng Vân Phù và người thị nữ năm đó.
Sao bà ta lại vì chút bạc mà phải biến mình thành bộ dạng này chứ.
Trong góc khuất mẫu thân của Vân Phù chết lặng ngồi ôm gối, lén đánh giá Vân Phù.
Nàng ta nhìn mãi rồi lại đột nhiên khóc lên.
Những người khác bị hành động này của nàng làm giật mình. Vân lão thái thái nghe thấy tiếng khóc thì càng thêm tức giận, nếu không phải tay bị trói, bà ta đã cho đứa con dâu này một bạt tay. Đồ vô dụng, nữ nhi của mình cũng không quản được, suốt ngày chỉ biết khóc.
Vân Tráng cũng ngồi xổm trong góc kia nhưng cứ để mặc thê tử khóc, chỉ nhích qua một bên lén hỏi mẫu thân hắn, đến cùng đã xảy ra chuyện gì?
Vân Phù quan sát hành động của ba người này, trong lòng cười lạnh.
Đây mới chỉ là bắt đầu thôi.
"Mẫu thân, lúc con của con vừa ra đời người đã từng bế nó ra ngoài, lúc trở về thì cái bớt trên lưng đã biến mất. Người đưa nó đi đâu rồi? Người, có phải lúc đó người đã đổi nữ nhi của con rồi không? Con của con đâu..."
Mẫu thân của Vân Phù khóc càng thêm thê thảm, cứ nói với Vân lão thái thái mấy câu... “Bà đưa con của ta đi đâu rồi, trả con lại cho ta."
"Tiện nhân, ở đây có chỗ của ngươi nói chuyện à! Câm miệng cho ta, ai động tới con của ngươi, chẳng phải người đang êm đẹp đứng ở đây sao? Chỉ tại nha đầu này không muốn gả đến nhà Hoàng viên ngoại nên mới làm ra bộ dạng này. Các ngươi đều bị nó lừa rồi!"
Tộc trưởng nghe bà già này nói đến nhức đầu. Ông ngoắc chàng thanh niên cách ông gần nhất dặn:
"Đại Vũ, ngươi đi tìm mảnh vải chặn miệng bà ta lại."