Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Vì người nhà mẹ đẻ đến, Triệu lão thái thái đã chuẩn bị hồi lâu. Vừa sáng sớm bà ta đã gọi Vân Phù và Triệu Lăng Ca dậy, kết quả chờ mãi vẫn không thấy tin tức gì.
Mắt thấy đã gần đến giữa trưa mà tiền viện còn chưa có động tĩnh, Triệu lão thái thái sốt ruột định phái người ra khỏi thành xem thử, nói không chừng bên kia đã gặp chuyện gì đó.
Kết quả người còn chưa chạy tới tiền viện thì quản gia của tiền viện đã chạy tới.
Lão quản gia tuổi đã cao, ông chạy nhanh đến nỗi mặt đỏ bừng. Vừa bước vào viện, đã thở hồng hộc, định lên tiếng nhưng ngại có Vân Phù và Triệu Lăng Ca trong phòng, đành quay sang nói với bà tử ở cửa.
Bà tử kia nghe xong thì lập tức chạy vào phòng, xét thấy Vân Phù và Triệu Lăng Ca đều ở đây nên cũng không dám nói thẳng, chỉ có thể tiến đến nói bên tai Triệu lão thái thái: "Lão phu nhân, có bốn chiếc xe ngựa đang dừng trước cổng…"
Vân Phù và Triệu Lăng Ca ngồi ở phía dưới, chỉ chuyên tâm nghiên cứu đĩa bánh ngọt trước mặt. Vân Phù liếc mắt nhìn Triệu lão thái thái đang ngồi ở ghế trên, nét cười nhàn nhạt dần hiện lên mặt.
"Bốn chiếc xe? Mau mời vào…" Trong lúc nhất thời Triệu lão thái thái vẫn chưa kịp phản ứng, chỉ nghĩ trước giờ người nhà mẹ đẻ bà đến đều đi hai chiếc xe ngựa, sao lần này lại nhiều hơn.
Một giây sau, Triệu lão thái thái bỗng hiểu ra, giọng nói đột nhiên tăng vọt, "Sao mấy người đó lại tới? Nhanh, nhanh, mau đuổi về hết cho ta. Qua năm mới rồi cũng không yên nữa!"
Hành động của Triệu lão thái thái khiến Triệu Lăng Ca giật mình.
Bốn con mắt cùng nhau nhìn chằm chằm Triệu lão thái thái, Triệu Lăng Ca đặt câu hỏi trước, "Xảy ra chuyện gì vậy tổ mẫu?"
Lúc này, Triệu lão thái mới chú ý tới hai cô nương đang ngồi phía dưới, ngữ khí cũng hòa hoãn hơn chút, "Không có gì, hôm nay có chút việc, các cháu về trước đi."
Triệu Lăng Ca vô cùng khó hiểu, không phải nói là có người tới sao, thế nên trời còn chưa sáng đã bắt các nàng dậy rửa mặt thay quần áo. Sao bây giờ lại kêu người ta trở về?
Nhưng sắc mặt Triệu lão thái thái thật sự rất khó coi, hai người chỉ có thể đứng dậy rời đi.
Phía trước cửa lớn không được yên tĩnh lắm. Bốn chiếc xe ngựa trực tiếp chặn trước cửa Triệu phủ, khiến người qua đường liên tục dừng chân lại xem. Chưa đầy một lát, cửa Triệu gia đã bị vây kín mít, khắp nơi toàn người là người.
Trong chiếc xe ngựa lớn nhất, một lão thái thái có tuổi tác tương đương Triệu lão thái thái đang ngồi.
Vị đó là ngoại tổ mẫu của Vân Phù và Triệu Lăng Ca, lão phu nhân của Lữ gia.
Vân Phù vô cùng áy náy với ngoại tổ mẫu của mình. Đời trước, nàng vẫn luôn bị vây ở trong nhà, Triệu lão thái thái cũng cố ý giấu giếm chuyện của phụ mẫu năm đó. Thế là qua lời kể của bà ta, cả nhà ngoại của nàng đều không phải người tốt, mưa dầm thấm lâu, Vân Phù cũng cảm thấy như thế, vì vậy mà dần ít tiếp xúc với nhà ngoại.
Lão phu nhân Lữ gia khổ sở không thôi, nhưng hàng năm vẫn thường đưa tới một khoản bạc lớn, chỉ là chỗ tiền đó đều bị Triệu lão thái thái giấu nhẹm đi.
Về sau, khi muội muội nàng được tìm về, Lữ lão phu nhân nghe người ta nói thì ở nhà khóc một trận, muốn đón cháu gái ngoại về nhà ở hai ngày, nhưng cũng bị Triệu lão thái thái cự tuyệt.
Không lâu sau đó, Lữ lão phu nhân cũng buồn bực mà qua đời.
Kiếp trước, cho đến khi nàng thoát khỏi Triệu gia mới biết được chân tướng mọi chuyện.
Khi đó nàng trăm cay ngàn đắng mới tìm được cơ hội đưa muội muội ra ngoài, một đường đánh bậy đánh bạ thế mà lại đến Khánh Châu, nơi mà mẫu thân nàng sinh ra.
Muội muội bệnh nặng. Vân Phù không có tiền mời đại phu bèn nghĩ đến nhà ngoại tổ với hy vọng bọn họ có thể nể tình mẫu thân mà cho nàng chút bạc để tìm đại phu.
Nàng thấp thỏm gõ cửa lớn Lữ gia, gã canh cổng không nhận ra nàng, nhưng vẫn bằng lòng giúp nàng thông báo một tiếng.
Vân Phù đứng bên ngoài chờ, chỉ là còn chưa chờ được người bên trong ra thì nàng đã bị người của Triệu gia bắt trở về.
Mấy bà tử vạm vỡ sợ các nàng ầm ĩ khiến người ta phát hiện, thế là lấy vải bịt miệng các nàng lại.
Gió thổi làm một góc màn xe bị cuốn lên, Vân Phù trông thấy hai nam nhân trung niên mặc quần áo xa xỉ vội vã chạy ra, đó là cậu của nàng.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Vào thời khắc ấy, Vân Phù đột nhiên ý thức được những lời Triệu lão thái thái nói với nàng đều là giả. Nhà ngoại của nàng không hề giống như Triệu lão thái nói. Nàng đã rất hối hận.
Nàng liều mạng muốn chạy trốn, thế nhưng bà tử kia lại dùng một quyền đánh nàng ngất xỉu. Lúc tỉnh dậy, nàng đã về tới Triệu gia rồi.
Sau khi sống lại, việc đầu tiên khi Vân Phù nhìn thấy Khổng quản gia chính là lập tức nhờ ông đi tìm sự giúp đỡ từ nhà ngoại.
Khổng quản gia cũng làm theo yêu cầu của Vân Phù, lặng lẽ chạy tới Khánh Châu nói với Lữ lão phu nhân chuyện ôm nhầm con năm đó cùng với những chỗ mà Vân Phù hoài nghi.
Lữ lão phu nhân biết chuyện thì không ngừng rơi lệ, hai nam nhân trung niên bên cạnh cũng ngồi không yên.
"Cái gì mà thật giả, mặt mày Lăng Ca và cô cô ta giống nhau như đúc, làm sao có thể là giả? Theo ta thấy, hai người bọn họ chính là song sinh, chuyện này chắc chắn đã có người động tay động chân vào. Cũng trách bọn ta năm đó làm việc qua loa, vậy mà quên đứa nhỏ này."
Thế là ngay ngày hôm ấy, người một nhà thương lượng xong thì lập tức khởi hành đi Phất Châu.
Cuối cùng vào ngày mồng một năm mới, bọn họ cũng chạy tới Triệu gia.
Lữ lão phu nhân thấy Triệu gia chậm chạp không chịu mở cửa, dứt khoát sai đám hạ nhân làm ầm lên.
Thế là vài hạ nhân lanh lợi chạy đến trước cửa lớn Triệu gia, khóc lóc kể lể với đám đông vây xem, "Cầu xin Triệu lão phu nhân mở cửa cho lão thái thái nhà chúng ta thăm cháu gái ruột một chút. Mấy hôm trước vừa nghe người ta nói năm đó hai đứa nhỏ bị ôm nhầm, lão thái thái đã ở nhà khóc một trận, cảm thấy trong chuyện này nhất định có hiểu lầm. Mặt mũi Nhị tiểu thư và cô nãi nãi* nhà ta giống nhau như đúc, hai đứa nhỏ này chắc chắn là song sinh. Vậy nên bấy giờ lão thái thái mới từ xa chạy đến, chỉ mong trả lại trong sạch cho đứa cháu ngoại bé bỏng. Xin ngài làm một việc tốt, để cho lão phu nhân nhà chúng ta vào thăm cháu một chút…"
*Cô nãi nãi (姑奶奶): cách nhà gái gọi con gái đã lấy chồng.
Người hóng chuyện đương nhiên không sợ chuyện lớn, cũng chen vào đám người, hỏi hạ nhân kia, "Tại sao lại là ôm nhầm. Không phải bọn họ nói thân thể Đại tiểu thư không tốt, từ nhỏ đã đưa xuống nông thôn nuôi dưỡng sao?"
"Cô nãi nãi nhà các ngươi sinh được mấy đứa bé? Không phải đều viết hết trên bệnh án sao? Ngay cả điều này cũng không biết à?"
"Chư vị, những gì nhà chúng ta biết cũng chẳng nhiều hơn những gì các ngài biết. Chuyện năm đó của cô nãi nãi xảy ra đột ngột, chờ tới khi chúng ta chạy tới nơi, Triệu lão thái thái đã sớm lo xong hết mọi chuyện, chúng ta nào biết được làm thế nào bọn họ ôm nhầm cháu chứ?"
…
Loại người thế gian này không thiếu nhất chính là người thích hóng chuyện. Mắt thấy sự tình càng lúc càng ồn ào, lão quản gia không có cách nào chỉ có thể chạy vào trong viện.
Triệu lão thái thái là người cực kỳ coi trọng mặt mũi, vừa nghe thấy cổng lớn nhà mình bị người ta vây chật như nêm thì tức giận đến nỗi lại ném thêm mấy cái tách, "Đuổi đi hết cho ta! Giờ bọn họ còn muốn tiến vào cửa Triệu gia ta à? Nếu năm đó không phải con gái bà ta thì lão nhị có thể xảy ra chuyện sao! Thế mà giờ còn dám tới! Đuổi đi ngay!"
Lão quản gia không có cách nào khác, chỉ có thể lại chạy đến tiền viện với ý đồ đuổi người đi.
Nào ngờ đâu người càng ngày càng nhiều.
Cái gì nên nói cái gì không nên nói đám hạ nhân của Lữ gia đều nói ra hết. Bốn phía đều truyền đến tiếng nghị luận ầm ĩ. Đúng lúc mấy hộ gia đình bên cạnh canh ngay thời điểm này đốt pháo.
Trước của Triệu gia hôm nay vô cùng náo nhiệt.
Lữ lão thái thái thấy thời gian cũng sắp được rồi bèn bảo người để lại hai xe lễ vật rồi dẫn những người khác tới quán trọ.
Hai xe lễ vật đầy ắp, lại trở thành đề tài cho đám người kia thảo luận hoài không hết.
Triệu lão thái thái tức đến ngã ngửa, nhưng lại không nỡ vứt đống đồ đó đi chỉ có thể để ở trong phòng, khiến mình ngột ngạt.
Vân Phù và Triệu Lăng Ca trốn ở trong phòng nghe Khởi Vân thêm mắm dặm muối kể lại thì cười cực kỳ vui vẻ.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Ngược lại khi Vạn thị nghe thấy tin tức bên ngoài, trong lòng không khỏi lo sợ.
Chẳng lẽ Lữ gia đã biết chuyện năm đó rồi sao? Không thể nào. Bà ta làm việc kín đáo như vậy, người một nhà bọn họ ở tận Khánh Châu, lại thêm nhiều năm nay lão thái thái cũng không cho Triệu Lăng Ca tiếp xúc với người nhà họ Lữ. Vậy rốt cuộc thì sao đám người họ Lữ biết được?
Vạn thị chỉ có thể tự an ủi mình rằng mọi chuyện đều do bà ta suy nghĩ nhiều.
Nhưng đêm hôm đó Vạn thị bỗng bị bệnh không dậy nổi.
Chuyện trước cửa Triệu gia đã gây ra động tĩnh quá lớn. Hướng Xuyên muốn không biết cũng khó. Hôm đó hắn chen vào đám người xem trận ồn ào này, rồi quyết định viết vào trong thư cho Tam điện hạ biết.
Triệu Lục cũng nghe gã sai vặt bẩm báo, nhưng không hề để ý đến chuyện này.
Triệu lão thái thái nổi giận. Đồ vật trong phòng có thể đập đều bị bà ta đập hết. Mấy mươi năm qua, hai nhà không có lui tới. Sao năm nay Vân Phù vừa về thì chuyện xui xẻo gì cũng kéo đến thế. Triệu lão thái thái tức đến thở hổn hển, ngay cả người nhà mẹ đẻ tới bà ta cũng không cho họ vào, suy nghĩ một hồi bèn quyết định đưa Vân Phù đến Phật đường chép kinh.
Sau khi Triệu Lăng Ca biết, nàng cũng lặng lẽ trốn ở trong phòng giúp Vân Phù chép.
Cứ thế, Lữ gia đúng là ở yên được mấy ngày.
Cho đến mùng năm Tết, Lữ lão phu nhân đệ một tờ đơn kiện Triệu gia lên nha môn.
Ngô Châu Thần trước giờ chưa gặp chuyện như vậy bao giờ. Người ra người vào bẩm báo liên tục, vô cùng gấp rút. Bản án lập tức được thẩm tra xử lí.
Biết tin tức này, Triệu lão thái thái suýt chút không thở nổi.
Triệu Lăng Ca khi biết được chuyện, trong lòng vô cùng bất an. Nàng ấy kéo tay áo Vân Phù, "Tỷ tỷ, sao sự tình nháy mắt đã ồn ào tới vậy chứ? Chúng ta phải làm sao để kết thúc đây?"
"Đừng sợ, có tỷ ở đây, không sao hết" Bàn tay đang chép kinh thư của Vân Phù chưa từng ngừng lại. Vụ án này sẽ không có kết quả đâu.
Mấy hôm trước, Triệu gia vừa cùng Phùng gia đưa nhau lên công đường. Triệu lão thái thái sẽ không để cái nhà này nhục nhã thêm nữa.
Bà ta nhất định sẽ đi tìm ngoại tổ mẫu, hai nhà nói chuyện riêng.
Quả nhiên Vân Phù nghĩ không sai. Xế chiều hôm đó, Triệu lão thái thái đã phái người đi tới quán trọ.
Ngay ngày hôm sau, Lữ lão phu nhân được con gái đỡ vào hậu viện Triệu gia.
Vân Phù và Triệu Lăng Ca đã đợi trong viện từ lâu.
Bao năm qua Triệu lão thái thái đã tiêm nhiễm vào đầu Triệu Lăng Ca khiến nàng ấy có chút không thích ứng. Cũng may Vân Phù tận tình khuyên giải, rốt cục Triệu Lăng Ca cũng giải trừ được khúc mắc.
Lữ lão phu nhân vừa vào đã nhìn thấy hai đứa nhỏ xêm xêm nhau đang đứng chung một chỗ. Đứa mặc y phục màu đỏ chính là Lăng Ca, còn đứa mặc y phục màu trắng kia hẳn là Vân Phù mà Khổng quản gia nói.
Lữ lão phu nhân run rẩy vươn tay, che lại hơn nửa khuôn mặt Vân Phù, chỉ chừa lại cái mũi, bờ môi và cằm.
Vân Phù có chút không hiểu, nhưng vẫn để im cho ngoại tổ mẫu nhìn.
Đúng là giống như đúc với con gái trong ký ức của bà.
Nước mắt Lữ lão phu nhân lập tức trào ra. Bà làm sao cũng không khống chế nổi, tiến lên muốn ôm Vân Phù.
Triệu Lăng Ca có chút mê mang, tay chân luống cuống đứng ở đó.
Đôi mắt Vân Phù cũng đỏ lên, vội vàng kéo tay Triệu Lăng Ca, "Ngoại tổ mẫu, cháu và Lăng Ca chúc tết người. Chúc ngoại tổ mẫu sống lâu trăm tuổi, cát tường như ý."
Lúc này Lữ lão phu nhân mới chú ý tới Triệu Lăng Ca đứng bên cạnh, lập tức ôm cả hai cô nương vào trong ngực. Hai mắt bà nhòe đi, "Tốt, tốt lắm. . ."
Triệu lão thái thái rất bực bội, bà đưa tay gõ lên bàn.
Lữ lão phu nhân chậm rãi lấy khăn ra lau khô nước mắt, sau đó mỗi tay nắm một đứa cháu ngoại, ngồi vào chỗ bên trên.
Vân Phù lúc này mới chú ý tới, hai nam nhân trung niên đang ngồi trên ghế, mắt cũng đỏ hoe.
Nàng lặng lẽ giật tay áo Triệu Lăng Ca, ra hiệu cho nàng ấy nhìn qua.
Hai người trung niên thấy hành động nhỏ của bọn họ, thì lập tức nở nụ cười, sợ làm hai nàng hoảng sợ.