Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Xuống núi rồi thì đi tìm con hồ ly kia ư?
Ta không tìm, bởi vì ta cảm thấy có vài thứ đã đánh mất rồi thì sẽ không tìm lại được.
Giống như sư tôn và ta.
Cố Lăng Tu đã bước vào Hóa Thần cảnh, phá vỡ hư không, sống với trời đất, mà ta cùng lắm chỉ là đám mây lướt ngang hay khách qua đường mà thôi.
Khi xuống núi, Dung Tầm tiễn ta, y cho ta rất nhiều đan dược, có cầm máu, an thần, củng cố tu vi, xem ra mấy năm nay ta đúng thật đã kết được một người bạn tốt.
Ta nói: “Túi lớn túi nhỏ nhiều quá, ta không có linh lực, ngươi cho ta cũng vô dụng thôi à.”
Dung Tầm nói: “Cầm đi đổi linh thạch cũng được mà, Lăng Tu chân nhân vậy mà cũng không đến nhìn ngươi một cái, tốt xấu gì cũng tu trăm năm mới ngồi chung thuyền, tu ngàn năm mới chung chăn gối, làm người lại không có lương tâm.”
Ta khom lưng với y: “Cảm ơn nhiều vì đã giúp đỡ ta trong khoảng thời gian qua, ta đi nhé.”
Kể từ giờ, cuộc đời ta sẽ không còn người nào mang tên Cố Lăng Tu nữa.
Ta ngửa đầu nhìn trời, nuốt nước mắt vào trong.
Bước chân đi xuống núi, không hề quay đầu lại.
Nhờ có phù chú sư tôn cho mà ta mới bình an tới được thành Liễu Châu, dọc đường tuy không đụng phải yêu ma quỷ quái gì nhưng trùng rắn chuột kiến vẫn gặp không ít.
Thành Liễu Châu thật ra không hề thua kém Tử Vân phái, ta thấy có rất nhiều người bình thường giống ta, không cần Trúc Cơ hay Kết Đan cũng rất vui vẻ tự do.
Đây là cuộc sống mà ta đã hướng tới từ lâu.
Ta ở bên người kia quá lâu, mà bây giờ người ấy không cần ta nữa.
“Khách quan, xin hỏi ngài muốn nghỉ chân hay là ở trọ?” Vào tới cửa quán trọ Lưu Vân lớn nhất thành, có người cản ta lại.
Ta lẳng lặng nhìn người bên trong rồi suy nghĩ cẩn thận, chắc là gã đang hỏi ta chỉ ăn cơm hay ở qua đêm.
Ta cảm thấy rất thú vị, đi vào: “Cần nghỉ chân, mà cũng muốn ở trọ.”
Ta chọn món ăn, lấy một viên linh thạch ra khỏi túi tiền sư tôn cho, để tiểu nhị nhìn thấy.
“Ây dô, vị khách này, không cần nhiều như vậy, ta trông y phục ngài không tầm thường, chắc là ít khi ra ngoài, quán trọ Lưu Vân bọn ta chưa bao giờ lừa già dối trẻ, để ta cho ngài xem.”
Tiểu nhị dọn một bàn đồ ăn, tìm chút linh thạch kỳ lạ đưa ta, ta nhìn không hiểu nên cứ nói cảm ơn trước.
Có một viên linh thạch màu đỏ rất giống trâm cài Cố Lăng Tu từng mua cho ta, ta không mang theo nó xuống núi, ta chẳng mang theo thứ nào chứa đựng hồi ức giữa ta với hắn xuống núi cả.
Trời đã khuya, ta đi dạo hai vòng, thành Liễu Châu có rất nhiều đồ vật ta chưa từng nhìn thấy, cơ mà ta chẳng có hứng thú, trước kia ta cứ cảm thấy bản thân là một người giàu lòng hiếu kỳ, giờ đây ngẫm lại đó chỉ là ta tò mò chuyện của Cố Lăng Tu thôi.
Ví như lần đầu tiên ta thấy Cố Lăng Tu, ta đã nghĩ trên đời này sao lại có người đẹp đến vậy chứ.
Vì thế, ta hỏi người qua đường: “Ở đâu nhiều người đẹp nhất vậy?”
Hắn chỉ cho ta một ngôi nhà rất đẹp, ta đến đó, công nhận đẹp thật. Ta ở đây một tháng, mỗi ngày không có việc gì làm lại đi ngắm mỹ nhân, nhưng ta lại chẳng nhìn thấy bất kỳ ai đẹp được như Cố Lăng Tu hết.
Rượu ở đây rất đắt, cũng may Dung Tầm đáng tin cậy, số đan dược y cho đủ để ta nhàn nhã rất lâu.
Thật ra Tử Vân phái cũng có nhiều mỹ nhân, nhưng dục vọng chiếm hữu của Cố Lăng Tu rất cao, ta thấy hắn không thích ta ở chung với người khác, hắn không thích thì ta sẽ không làm.
Hôm nay, lúc ta về quán trọ có gặp một người, người này trông đẹp hơn cô nương ở căn nhà kia một chút, thiếu chút xíu nữa là đẹp bằng Cố Lăng Tu rồi. Chuyện đó không quan trọng, quan trọng là hắn đang ở trong phòng ta, không thể tưởng tượng được.
Nhưng ta vờ như không có gì rồi đi vào, uống trà, gấp chăn, ngủ.
Chỉ một lúc sau chăn đã bị xốc lên, chẳng sao cả, ta tiếp tục ngủ.
Người nọ đứng bất động, một luồng ánh sáng đen xen đỏ bỗng lao đến chỗ ta, nắm cổ áo ta như móng vuốt đưa tới trước mặt hắn, ta hơi bất đắc dĩ nhìn hắn.
Hắn cất tiếng: “Ngươi không hỏi ta là ai à?”
Ta hỏi: “Ngươi là ai?”
Hắn đáp: “Ta là Quỷ Vương Nhiếp Minh.”
Ta phối hợp trả lời: “Tên rất êm tai.”
Nhiếp Minh không vui, hắn dùng rất nhiều sức bóp tay ta.
Sao ta lại có thể bình tĩnh đến vậy ư, bởi vì ta đánh không lại, vừa nhìn đã thua rồi, đã tìm đến cửa rồi thì ta trốn đi đâu được nữa, người là dao thớt ta là thịt cá, không cách nào giãy giụa.
Nhiếp Minh nói: “Ta đã tìm ngươi rất lâu, Thánh Ngọc.”
Hắn biết tên ta là Thẩm Ngọc kìa, chắc là đến trả thù rồi, ta làm gì gây thù ở đâu chứ, có lẽ người này do Cố Lăng Tu hại.
Ta ngẫm nghĩ, thò tay vào túi lấy ra một lá phù độn thổ, trốn tới một quán trọ ven đường cách đây trăm dặm trong nháy mắt.
Cố Lăng Tu tu vi cao, bùa do hắn vẽ, có lẽ người kia không đuổi kịp đâu.
Ta ném một khối linh thạch cho chủ quán, vội đẩy cửa phòng, nhào đến nằm xuống. Tuy trên người ta vẫn còn mùi son phấn nhưng đêm khuya lắm rồi, ta không muốn phiền chủ quán nấu nước nên cứ vậy mà chìm vào giấc mộng.
Không biết ngủ được bao lâu, ta mơ màng cảm thấy có người hôn mặt ta, ta đột nhiên tỉnh dậy, lấy một lá lôi phù dán lên người đối phương.
Hắn thờ ơ.
Bùa của Cố Lăng Tu không trấn được Quỷ Vương, nhưng chẳng lẽ lại không khống chế được một tên biến thái sao, ta nổi giận dùng sức vừa đẩy vừa đá hắn.
Lúc này, hoa văn tịnh đế đồng tâm ở ngực ta sáng lên, ta biết người đến là ai rồi.
Hắn còn đang hôn ta, khẽ cắn từ tai đến sau cổ ta, ta nắm cằm hắn đưa đến trước mặt rồi lại cầm nến soi từ từ, quả nhiên là Cố Lăng Tu.
Màu mắt hắn đã biến thành đỏ thẫm, khuôn mặt hơi dữ tợn, dường như vừa trải qua đau đớn cùng cực.
Ta chưa thấy hắn như vậy, nhịn không được khẽ vuốt gương mặt đó, tay của ta giống như loại an thần hương hiệu quả nhất có thể giảm bớt sự nôn nóng của hắn, ta hỏi: “Sư tôn, người trúng độc à?”
Hắn không quan tâm cúi người hôn lên môi ta, đầu lưỡi điên cuồng khuấy đảo trong khoang miệng nhỏ hẹp, ta cảm giác hắn giống như đang tìm thuốc giải, không thể không nói ta rất muốn.
Ta mặc kệ hắn hôn, màu mắt hắn chuyển về hồng nhạt, ta khá yên tâm rồi nên đẩy đầu lưỡi hắn ra ngoài, cắn chặt khớp hàm. Hắn dây dưa không tha liếm cánh môi ta, dùng răng cọ ta như gõ cửa vậy.
Ta nghiêng đầu sang một bên, nói: “Sư tôn, chúng ta đã không còn là đạo lữ, xin người hãy tự trọng.”
Hắn hoảng loạn ôm ta, luống cuống tay chân cởi quần áo của ta, ta gắng sức tránh thoát mà không được, gắt gao trừng hắn, cho đến khi hắn kéo áo nơi ngực ta ra, giọng nói mang theo tiếng nức nở: “Sao lại không phải chứ? Rõ ràng còn đây mà...”
Hắn cúi người hôn ngực ta, khụt khịt, đứt quãng nói: “Tiểu Ngọc... không cần... ta… nữa ư?”
Nước mắt lạnh lẽo tựa dao đâm vào ngực ta, là người không cần ta mà.
Tay hắn càng ngày càng đi xuống, cả người ta cứng ngắc, ta sợ hãi gần chết.
Ta phải làm sao mới thoát khỏi hắn được đây.
Môi hắn không ngừng cọ xát nốt ruồi trên cổ ta, thong thả di chuyển, dừng lại ở lỗ tai ta, vừa liếm láp vừa nói: “Tiểu Ngọc, đừng cự tuyệt ta.”
Ta nhắm mắt lại, ta không thể từ chối hắn, chưa từng thành công lần nào cả.