Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
*Lật xe ở đây có nghĩa là bị bại lộ, bị phát hiện, thất bại
Phượng Tuyên cảm thấy đại ma đầu giống như đang ám chỉ tình cảm thô tục gì đó. Nhưng y không có bằng chứng, chỉ có thể nghi ngờ.
Sau khi dùng bữa tối, Thích Trác Ngọc bỗng nhiên lấy đi Thiên Lý Giang Sơn Đồ của y.
Bình thường y đều đặt ở trong túi nhỏ của mình, không biết nó đã nhận Thích Trác Ngọc làm chủ từ khi nào.
Bây giờ đào cái túi nhỏ của y còn quen thuộc hơn cả cái kho bạc nhỏ của mình.
Phượng Tuyên thấy hắn xuất ra thiên lý giang sơn đồ. Không làm gì khác, chỉ xem đi xem lại vài bức chân dung mà y đã ghi lại hôm nay.
Sau đó chỉ trích y lợi hại nhất, không cho phép y mặc nó một lần nữa.
Bức chân dung lụa mỏng vừa lộ eo vừa lộ ngực đã lấy ra.
Hắn còn mặt dày vô sỉ đặt ở trước ngực.
Nhìn bộ dáng hợp tình hợp lý này của hắn.Phượng Tuyên trong lúc nhất thời có chút không nói nên lời.
"Sư huynh. Huynh lấy bức chân dung này ra để làm gì? ”
"Tấm này đẹp nhất." Thích Trác Ngọc nói giống như bữa cơm tối hôm nay rất ngon, bình tĩnh mà lại đương nhiên.
Xem cái lý do đơn giản chất phác của hắn kìa.
Mấu chốt là Phượng Tuyên không tìm được lý do phản bác hắn. Y cũng không thể nói mình không đẹp.
Còn nữa, Phượng Tuyên bỗng nhiên nhận ra đại ma đầu trông rất khó chịu nhưng lại rất hài lòng với bộ quần áo này!
-
Sáng sớm hôm sau thức dậy, Phượng Tuyên ở trước tủ quần áo rối rắm một hồi.
Cuối cùng vẫn kiên trì quan niệm nhập gia tùy tục của mình, thay vào bộ hồ phục thiên thủy bích mà y thích nhất ngày hôm qua. Chẳng qua là có thêm một chiếc áo ngắn Che đi một đoạn eo nhỏ vốn lộ ra bên ngoài.
Nhấn mạnh, bởi vì mình thích nó.
Không phải bởi vì sư huynh thích.
Khi Thích Trác Ngọc nhìn thấy, Phượng Tuyên đã tết tóc xong, vẫn giống như ngày hôm qua, là một lọn tóc có chút lỏng lẻo, buông xuống vai trái.
Hôm nay còn cài thêm mấy cái chuông nhỏ trên tóc, lúc đi đinh đinh đang đang rất vui tai.
"Sao hôm nay lại mặc bộ y phục này?" Thích Trác Ngọc tùy ý hỏi.
"Bởi vì ban ngày Quy Khư quốc nóng quá, cho nên phải mặc mỏng một chút." Phượng Tuyên trả lời.
Thích Trác Ngọc khựng lại, "Sao tối qua lại mặc hoành lan?"
Giọng điệu Phượng Tuyên cứng rắn: "Bởi vì buổi tối thời tiết lạnh, phải mặc dày chứ."
Thích Trác Ngọc còn muốn hỏi.
Phượng Tuyên mặt không chút thay đổi lên tiếng: "Sư huynh, huynh có biết vì sao ông nội của Tiểu Minh cách vách sống đến một trăm tuổi không? ”*
(Cái này tui nghĩ ai cũng biết nhỉ =)))
Thích Trác Ngọc không biết vì sao, rất thức thời ngậm miệng lại
Sau vài câu đối thoại nhàm chán, Phượng Tuyên đã lấy ra quyển sổ của mình. Chính là quyển sổ lúc trước kẹp bản đồ Quy Khư quốc, y khoanh mấy vòng tròn trên đó đánh dấu rất nhiều chỗ mình muốn đi dạo.
Kết quả nhìn một hồi, phát hiện Thích Trác Ngọc vẫn còn ở trong phòng không đi.
Phượng Tuyên liếc mắt nhìn chiếc đồng hồ phương tây trong góc một cái, sắp chỉ vào giữa trưa rồi, đại ma đầu hôm nay không ra ngoài gây chuyện sao?
Vừa mới toát ra ý niệm này trong đầu, Thích Trác Ngọc bỗng nhiên túm lấy cánh tay y.
Phượng Tuyên bị túm thiếu chút nữa bị lực kéo làm cho loạng choạng, vội vàng nói: "Sư huynh, huynh đang làm gì vậy? ”
Thích Trác Ngọc nở nụ cười bệnh thần kinh đã lâu không gặp: "Đi cùng ta đến một nơi. ”
Đầu Phượng Tuyên toát ra một dấu chấm hỏi: "Đi đâu? ”
Thích Trác Ngọc chậm rãi nói: "Đi một nơi có thể xem kịch."
Nhìn dáng vẻ hắn chẳng nói gì, liền biết đại ma đầu lại tái phát tật xấu thích đánh đố.
Phượng Tuyên vội vàng nói: "Vậy huynh chờ ta một chút."
Đổi thành Thích Trác Ngọc có chút nghi hoặc nhìn y.
Phượng Tuyên thẳng thắn nói: "Bên ngoài nắng gắt quá, ta muốn cầm ô."
Không thể không nói, tựa như Phượng Tuyên đã quen với tính cách biến thái bệnh thần kinh của Thích Trác Ngọc.
Thích Trác Ngọc thế nhưng cũng quen với hành vi hờn dỗi của tiểu tổ tông này khác với người thường.
Thậm chí còn có chút nhàn nhã thiếu nợ: "Ngươi có chắc là muốn cầm ô không?"
Phượng Tuyên vừa mới lấy ra một chiếc ô từ trong túi nhỏ: Sư huynh nói như vậy ta cũng sẽ không khách khí.
Y vốn không nghĩ vậy.
Vì thế càng thêm hợp tình hợp lý nhét ô vào trong ngực Thích Trác Ngọc.
Phượng Tuyên chậm rãi nói: "Sư huynh cầm. ”
-
Sự thật chứng minh, Phượng Tuyên rất có tầm nhìn xa.
Quy Khư quốc ban ngày nóng đến kỳ lạ, trong không khí tựa hồ đều đang cuốn theo những đợt sóng nhiệt có thể thấy bằng mắt thường.
Đại ma đầu không biết là thể chất gì, mặc kệ bên ngoài là thời tiết gì, toàn thân hắn vẫn lạnh như băng.
Trốn dưới ô hắn che, Phượng Tuyên cũng không cảm thấy quá nóng.
Nơi Thích Trác Ngọc nói là muốn đi xem kịch chẳng phải chỗ xa lạ gì mà chính là ốc đảo mà họ đã đi ngang qua trước đó.
Cho nên lúc trở lại trốn cũ, Phượng Tuyên khó có thể tưởng tượng được nơi này cách đây không lâu từng có thực vật sinh trưởng tươi tốt. Ốc đảo mất đi nguồn nước, đã khô héo không khác gì sa mạc bình thường chỉ trong vài ngày ngắn ngủi.
Quốc chủ Bối Cách La Già cùng quốc sư cũng đang ở bên cạnh ốc đảo, còn có một ít dân chúng tự phát tụ tập.
Mỗi người đều cầm trên tay xô sắt, chậu và các đồ dùng khác, vừa nhìn đã biết là đến lấy nước.
Nhìn thấy cảnh này, họ không khỏi ngạc nhiên.
Ốc đảo giống như vậy chẳng mấy chốc đã biến thành sa mạc, nghĩ đến Quy Khư quốc đã phải trải qua chuyện này vô số lần. Phượng Tuyên nhìn, trong lòng không hiểu sao có chút buồn bực.
Thích Trác Ngọc nghiêng đầu: "Thế nào? ”
Ngay cả bản thân hắn cũng không nhận ra, càng ngày hắn càng để ý đến cảm xúc của Phượng Tuyên trước.
"Không có gì." Phượng Tuyên lắc đầu: "Sớm biết như thế này thì lúc ấy sư huynh không nên giết con thủy yêu kia.”
Còn tưởng y đang nghĩ gì.
Thích Trác Ngọc cười lạnh một tiếng: "Nếu ta không giết thủy yêu, dân chúng Quy Khư quốc cũng chẳng uống được một ngụm nước. Linh khí sa mạc Quy Khư khô héo, ngươi cho rằng thật sự tự nhiên có một con đại yêu có thể tu luyện hay sao. Thủy yêu kia là do có người cố ý đặt ở chỗ này. ”
Hả?
Mọi thứ dường như hơi phức tạp, vẻ mặt Phượng Tuyên mê mang.
Thích Trác Ngọc nhéo nhéo mi tâm, không trông cậy vào y có thể nghe hiểu.
Một lát sau, Phượng Tuyên lại kéo ống tay áo Thích Trác Ngọc một chút: "Sư huynh, là Bối Cách La Già thả thủy yêu ra sao?"
Thích Trác Ngọc bỗng nhiên lộ ra một loại biểu tình " Vợ ta trưởng thành cuối cùng cũng bớt ngu rồi."
Chắc y đã nhìn nhầm rồi. Phượng Tuyên mặt không chút thay đổi nghĩ.
Còn nữa, có liên quan gì đến sự ngu ngốc của y?! Cái này có gì khó đoán đâu?
Y tới Quy Khư quốc đã lâu, tổng cộng chỉ nhớ kỹ hai cái tên! Ngoại trừ quốc chủ chính là công chúa.
Hơn nữa hành vi lén lút của Bối Cách La Già tối hôm đó, rất khó không làm cho người ta hoài nghi ông ta có được không!
Sư huynh thối nát.
Chớ xem thường mấy quyển kịch y đọc.
Phượng Tuyên nói thầm: "Sư huynh biết rõ Bối Cách La Già có vấn đề, vì sao còn muốn tới nơi này? ”
Kết quả vừa nói xong câu đó, cũng không cần Thích Trác Ngọc trả lời, Phượng Tuyên đã tự hiểu.
Lấy loại tính cách cuồng ngạo không coi người khác ra gì của đại ma đầu, cho dù Bối Cách La Già thật sự ấp ủ âm mưu kinh thiên động địa thì căn bản hắn cũng không để vào mắt.
Phượng Tuyên nhìn, không kìm được nội tâm oán thầm một câu.
Đàn ông, luôn luôn tự tin mù quáng với chính mình như thế, cũng không sợ một ngày nào đó sẽ bị lật xe.
Chỉ là Phượng Tuyên không ngờ mình chỉ thuận miệng nói một câu lật xe, lại bị lật nhanh như sau.
Một lát sau, Bối Cách La Già và Quốc Sư đi tới, vẻ mặt rất nặng nề.Trong tay quốc sư còn bưng một cái đĩa sơn màu đen rất quen mắt.
Bối Cách La Già nhìn Thích Trác Ngọc, nói: "Tiên quân, tuy rằng thủy yêu đã trừ, nhưng không ngờ thủy yêu này lại đáng hận tới mức cướp hết tất cả nguồn nước cùng đồng quy vu tận! ”
Nghe đến đó, Phượng Tuyên có chút chột dạ.
Liệu có khả năng thật ra đại ma đầu nổ thủy yêu nổ hết luôn cả nguồn nước hay không.
Bối Cách La Già tỏ ra không hề hay biết, hơn nữa còn nhận tên trộm làm cha. Còn vẫy vẫy tay bảo quốc sư bưng mâm sơn lên, tiếp tục nói: "Mặc dù như thế, vì cảm tạ tiên quân từ xa mà đến. Tiểu Vương vẫn nguyện ý dâng lên quốc bảo Quy Khư."
Nói xong, quốc sư vén vải nhung màu đen trên mâm sơn lên.
Dưới ánh mặt trời, lộ ra một mảnh nhỏ tản ra ánh lưu ly sáng bóng.
Lại một lần nữa nhìn thấy mảnh vỡ Thần Hồn Đăng, Phượng Tuyên đã bình tĩnh dị thường.
Nhưng trong lòng y vẫn toát ra một nghi vấn không tốt, thành thật mà nói, không phải là y khoe khoang nhưng Thần Hồn Đăng là thần đăng bản mạng của y, cho dù là ở Cửu Trọng Thiên cũng là chí bảo có thể bán được giá cao.
Sao cái dáng vẻ Bối Cách La Già dốt thế?
Không giống như là quý trọng mảnh vỡ, ngược lại giống như hết lần này đến lần khác muốn đưa ra ngoài.
...... Thật kỳ lạ.
Nếu nó tuân theo sự phát triển của những kịch bản mà y đã đọc thì hơn phân nửa là mảnh vỡ thần hồn đăng này cất giấu cái gì cổ quái.
Nghĩ tới đây, Phượng Tuyên có hơi chần chờ.
Hiện thực hẳn là sẽ không có kịch bản cẩu huyết như vậy đi, vậy y sẽ giận dữ đánh mười cái đánh giá xấu.
Kết quả không ngờ giây sau, ngay khi Thích Trác Ngọc đưa tay chạm vào mảnh vỡ thần hồn đăng. Mảnh vỡ đang toả sáng rực rỡ, vừa nhìn vào đã gặp chuyện.
Phượng Tuyên ngất xỉu.
Một giây trước khi mất ý thức, y thề thức dậy rồi nhất định phải đưa ra hai mươi đánh giá xấu cho kịch bản thối tha này!!
-
Phượng Tuyên lại một lần nữa tỉnh lại, cảm giác cảnh sắc chung quanh thay đổi.
Y hẳn là vẫn ở sa mạc Quy Khư quốc mới đúng, nhưng trước mặt lại là hồ nước xanh ngọc bích sâu thăm thẳm, trải dài vào biển rộng.
Y từ từ ngồi dậy, mắt mơ tròn hơi mở to.
Trước mắt là cảnh sắc chưa từng thấy qua, biển sóng to lớn, trời nước một màu.
"Đây là Quy Khư ở Nam Hải trăm năm trước."
Đột nhiên có người nói chuyện bên tai.
Dần dần, người nói chuyện đi tới trước mặt Phượng Tuyên.
Quả nhiên là quốc chủ Bối Cách La Già.
Y! Đã! Nói! Mà.
Loại nhân vật phản diện này dùng chân cũng đoán được, không có gì đáng xem.
Nếu là một cuốn thoại bản, nội tâm y âm thầm quyết định phải đánh thêm 10 cái đánh giá kém.
Bối Cách La Già ngồi xổm xuống, nhìn y bằng ánh mắt nhớp nháp, vừa lạnh lùng vừa hoài niệm.
"A Lý, đây là giấc mộng ta dùng thần hồn đăng mất hơn trăm năm để chế tạo cho ngươi, giấc mộng kết thúc, ngươi sẽ tỉnh lại."
"Chỉ cần ở trong mộng ngươi lại yêu ta lần nữa,thì chúng ta có thể vĩnh viễn ở bên nhau."
Hả?
Ai mà đi yêu một ông già nửa quan tài đã nhập đất như ông!
Còn không bằng y thừa nhận đại ma đầu là đại soái ca đẹp nhất tam giới, nhưng nhìn dáng vẻ lẩm bẩm của Bối Cách La Già với mình.
Chẳng lẽ ông ta cho rằng mình không có ý thức sao?
Hẳn là đúng vậy.
Thần Hồn Đăng sở dĩ gọi là Thần Hồn Đăng, chính là do có thể ôn dưỡng hồn phách, khởi tử hồi sinh.
Phượng Tuyên đoán sở dĩ y lâm vào giấc mộng này, có lẽ là do mảnh vỡ Thần Hồn Đăng vừa rồi tạo thành.
Trong mảnh vỡ hẳn là nuôi hồn phách, mà chủ nhân hồn phách, cũng là chủ nhân của mộng cảnh này.
Hẳn là người được gọi là "A Lý."
Mà lý do mình có thể bảo trì thanh tỉnh trong mộng cảnh. Cười chết đi. Làm ơn, Thần Hồn Đăng là thần đăng bổn mạng của y đó!
Bối Cách La Già coi như xui xẻo còn xui về tới tận nhà. Dùng thần hồn đăng câu ai không câu, câu đến trên đầu chủ nhân thần hồn đăng.
Chẳng qua nhìn Bối Cách La Già còn đang thâm tình tâm sự trước mặt mình. Phượng Tuyên có một loại cảm giác diễn không nổi nữa, nếu y không đi, với cái kỹ năng diễn xuất cảm động của mình, một giây sau sẽ bại lộ chuyện mình đang tỉnh cho coi.
Cũng may Bối Cách La Già không có ý định tiếp tục nói tiếp.
Chỉ là ánh mắt sâu kín nhìn về phía trước, nói một câu: " Đến rồi."
Sau đó biến mất trong ảo cảnh.
...... Cũng không biết có đi hay chưa.
Phượng Tuyên thật sự nghi ngờ Bối Cách La Già trốn ở nơi nào âm thầm quan sát, dù sao thoại bản đều diễn như vậy.
Chờ sau khi y xác nhận xung quanh không có người, Phượng Tuyên mới thật cẩn thận đứng lên.
Đồng thời, y cũng biết ý của Bối Cách La Già khi nói " đến rồi " là có ý gì.
Ở thượng nguồn hồ, dần dần trôi xuống một "xác chết".
Nếu đã xuất hiện trong giấc mơ của "A Lý" thì tuyệt đối không phải thứ mà người qua đường Giáp có thể thấy được.
Phượng Tuyên tò mò liếc mắt một cái, càng nhìn càng cảm thấy thân hình người đàn ông này rất quen mắt.
Quen đến mức nếu không đi qua xác nhận thì đêm nay không ngủ được.
Phượng Tuyên nhấc vạt áo lên, mới phát hiện xiêm y trên người mình đã thay đổi.
Nguyên bản y ăn mặc như một bộ trang phục màu ngọc bích, bây giờ thì giống như một tấm lụa mỏng màu đỏ thẫm và màu vàng đan xen hơi đỏ, mười ngón chân trắng nõn mượt mà đáng yêu, nhưng không có giày.
Giữa tóc cũng không còn là châu báu hoàn mỹ rực rỡ nữa, mà là trang sức tóc giống như trân châu, vỏ sò nhỏ cùng với san hô cỏ nước không biết từ đâu nhặt được, trang trí bằng vỏ trai, tạo ra một bím tóc xoăn xoăn, mái tóc đen nhánh dày đặc có hơi xoăn tự nhiên, xoăn bồng bềnh như rong biển, đuôi tóc vẫn dài đến mắt cá chân.
Giống như trang phục của yêu tộc.
Liếc nhìn khuôn mặt mình phản chiếu trong nước.
Lạ thật, mặt vẫn là mặt của mình, nhưng thân phận đã biến thành "A Lý"?
Phượng Tuyên đè xuống nghi hoặc trong lòng, ba bước làm hai chạy đến thượng nguồn, sau đó lật mặt " thi thể" trên thượng nguồn lên.
Sau đó liền thấy được khuôn mặt đẹp trai vừa quen thuộc vừa vô sỉ của đại ma đầu.
......
......
Quả nhiên là Thích Trác Ngọc!
Hơn nữa, Thích Trác Ngọc trong mộng tựa như cũng không còn mặc bộ quần áo ban đầu nữa, trên người hắn mặc một kiện chiến giáp màu bạc, chỉ là vết thương chồng chất, chiến giáp cũng nát tới không chịu nổi.
Thứ duy nhất có thể xác nhận thân phận, chính là miếng ngọc bài bên hông.
Phượng Tuyên hoàn toàn không có ý tôn trọng sự riêng tư của hắn, kéo miếng ngọc bài xuống.
Phía trên khắc thân phận hiện giờ của Thích Trác Ngọc ở trong mộng cảnh.
Thượng tiên Tam Thanh Cảnh, Tĩnh Đốc tiên quân.
Ồ?
Nhìn thấy bốn chữ này, Phượng Tuyên quái lạ cảm thấy quen lắm.
Suy nghĩ cẩn thận, trong não có gì đó liên kết lại với nhau.
Chẳng phải A Lý cùng với Tĩnh Đốc tiên quân gì đó là nhân vật trên bích họa ở hành lang ở Quy Khư quốc hay sao?
Bởi vì ở đó trộm được chuyện kinh thiên của vương thất Quy Khư cho nên Phượng Tuyên vô cùng ấn tượng với bích hoạ ở hành lang, lời nói của thị nữ cũng hiện lên trong đầu.
Nghe đồn hơn trăm năm trước, Nam Hải Yêu Vực bộc phát tiên yêu chi chiến, một lần chính là mười năm. Trong một chiến dịch, chiến thần Tam Thanh Cảnh Tĩnh Đốc Tiên Quân không may rơi xuống Nam Hải, được một con cá chép cứu.
Chẳng lẽ giấc mơ này "A Lý" chính là con cá chép nhỏ đã cứu Tĩnh Đốc tiên quân trăm năm trước hay sao?
Nhìn ngọc bài của đại ma đầu, bỗng nhiên cảm thấy có chút không công bằng là chuyện gì xảy ra.
Mộng cảnh cũng bị quê độ.
Tại sao hắn lại là chiến thần? Còn mình lại là một con cá chép yêu nho nhỏ chứ?!
Lúc suy nghĩ lung tung, bên cạnh truyền đến một trậm âm thanh ho khan kịch liệt.
Thích Trác Ngọc tỉnh.
Không thể không nói, đã từng gặp Thích Trác Ngọc mặc đồng phục tu chân giới, cũng từng thấy hắn mặc xiêm y của trần gian.
Đây là lần đầu tiên y thấy Đại Ma Đầu mặc quần áo Tiên giới, một kiện giáp mỏng màu trắng bạc khoác lên người hắn cũng rất đẹp.
Tóc đuôi ngựa của hắn bó cao, bởi vì tổn hại chiến tranh mà sợi tóc có chút lộn xộn, vài sợi tóc ướt dán vào giữa tóc mai. Tóc mái thường ngày luôn quy củ cũng bị lệch sang một bên, trên trán còn bê bết máu, một đường thẳng rộng bằng hai ngón tay.
Thật ra diện mạo Thích Trác Ngọc đoan trang tú lệ, bây giờ thay đổi trang phụ lại có vẻ có vài phần anh tuấn lãng đãng.
Hắn nhìn chằm chằm Phượng Tuyên một lát, ánh mắt hoa đào nặng nề, nhìn không ra cảm xúc gì.
Không biết vì sao trong lòng Phượng Tuyên có chút căng thẳng.
Đại ma đầu quá lợi hại, chưa bao giờ thấy hắn đánh mất chính mình trong ảo cảnh.
Vậy hắn lúc này đây, còn nhớ ta không?
Cứ như vậy lặng lẽ nhìn nhau.
Bầu không khí nhất thời có chút nghẹt thở
Sau đó nghe Thích Trác Ngọc lên tiếng: "Đây là đâu? Ta là ai?"
......
......
Ồ.
Hoàn toàn bị lật xe.
Phượng Tuyên đã bảo hắn không nên suốt ngày tự tin mù quáng rồi mà.
Xem đi, bây giờ hay rồi.
Y vừa tức vừa buồn bực.
Kết quả suy nghĩ một chút, mà thôi!
Thần Hồn Đăng ngưng tụ mộng cảnh đâu có thể so sánh với yểm thú.
Ngoại trừ y, chỉ sợ các thượng thần khác ở Cửu Trọng Thiên tới cũng không nhất định có thể bảo trì ý thức của bản thân.
Phượng Tuyên vò mẻ không sợ nứt nói: "Nơi này là Nam Hải Quy Khư. ”
Thích Trác Ngọc gật đầu, lại hỏi: "Vậy ta là ai? ”
Phượng Tuyên sâu kín nhìn chằm chằm hắn.
Thích Trác Ngọc:?
Phượng Tuyên lên tiếng: "Ngươi là ai không nhớ sao, thật ra tên ngươi là”
Dừng một chút, y tiếp tục: "Cá lật xe."
......
......
Thích Trác Ngọc:...?
Thích Trác Ngọc tựa hồ có chút không xác định, không biết có phải là bởi vì cổ họng bị tổn thương hay không, lúc nói chuyện rất trầm thấp khàn khàn: "Cá…lật xe."
Một biểu hiện có chút không thể chấp nhận cái tên này của mình.
Thích Trác Ngọc tiêu hóa trong chốc lát, mở miệng: "Ngươi là ai? ”
Phượng Tuyên cảm giác mình đã có thể bình tĩnh đối mặt với tất cả, vì vậy, hít một hơi, biểu hiện cực kỳ chân thành: "Nuôi cá."
Không khí lặng lẽ thêm vài giây nữa.
Thích Trác Ngọc nhìn tiểu yêu trước mắt.
Tuy rằng mới gặp mặt lần đầu, nhưng ngắn ngủi mấy câu, hắn luôn cảm thấy có một loại cảm giác quen thuộc lạ lùng.
Đặc biệt là khi nghe được hai chữ "nuôi cá", có chút khí huyết dâng trào.
Cảm giác còn có thể ho ra một ngụm máu.
Phượng Tuyên nói xong còn chưa tính, y ngồi ở bên cạnh Thích Trác Ngọc, hai tay ôm chân.
Dáng người y cũng không tính là cao gầy, lúc ngồi xổm xuống chỉ như một quả bóng nhỏ, còn mặc trang phục yêu tộc, trông rất non nớt.
Phượng Tuyên dựng thẳng hai ngón tay thon dài, " Nhà ta còn có hai con cá như ngươi."
Thích Trác Ngọc: Cảm giác muốn ho máu càng ngày càng mãnh liệt.
Phượng Tuyên nhìn hắn một cái, do dự nói: "Nhưng mà, nếu như ngươi hiện tại không có chỗ đi. ”
Dừng một chút, y cam đoan dùng giọng điệu chân thành nhất của mình mời, mắt mơ cong cong, chớp chớp mắt: "Có muốn đến ao nhà ta không."