Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trong phòng tối đen, Bạch Lạc bị trói bằng dây thừng treo ở đó, sắc mặt một mảnh trắng bệch...
Mặc dù y biế Thẩm Vân Niệm nhất định sẽ không bỏ qua cho mình, nhưng mà y không ngờ rằng, Thẩm Vân Niệm thế mà sẽ cấu kết với Xích Phong, đưa mình đến chỗ Xích Phong!
Trong lòng Bạch Lạc tràn ngập sợ hãi.
Xích Phong là người như thế nào, y đã biết rồi...
Chơi đùa y xong, sau đó vứt cho đám thuộc hạ cùng nhau chơi...
Cuối cùng luân phiên cưỡng bức đến chết.
Bạch Lạc chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng như vậy, liền cảm thấy sợ hãi vô cùng.
Bây giờ ngay cả mấy thuộc hạ của Xích Phong, nhìn thấy Bạch Lạc, trên mặt đều lộ ra nụ cười dâm tà.
Dù sao bọn họ biết, chỉ cần Xích Phong chơi xong, liền sẽ đến lượt họ.
"Nghe nói y chính là thị vệ mà Thụy vương định cưới về phủ kia, cũng rất xinh đẹp đó.
Xem ra công phu trên giường hắn không tồi. Nếu không thì một nam nhân như hắn, dựa vào đâu khiến Thụy vương cưới hắn về?"
"Chỉ đáng tiếc a, có xinh đẹp hơn nữa cũng có tác dụng gì? Vẫn là bị vương gia của chúng ta nhìn trúng?
Đợi vương gia chơi chán rồi, cuối cùng không phải là tiện nghi cho chúng ta?"
Người này vừa nói xong, những người khác cùng cười lớn.
Bọn họ đều đã có thể tưởng tượng được cảnh tượng sau khi Xích Phong chơi chán rồi, đem Bạch Lạc thưởng cho bọn họ.
Một tiểu mỹ nhân xinh đẹp như vậy, lại là người trong lòng của Thụy vương, lúc chơi hẳn là rất sướng đi!
Trong miệng Bạch Lạc nhét một miếng vải, là để tránh y cắn lưỡi tự vẫn.
Những tên thị vệ kia nhìn Bạch Lạc, ánh mắt cũng dâm đãng không nói nên lời.
Có mấy người nhìn thấy ánh mắt có chút sợ hãi của Bạch Lạc, đều hận không thể qua đó sung sướng hai trận trước.
Nhưng mà, đúng lúc này, cửa bị mở ra.
Những tên thị vệ kia vội vàng quỳ xuống.
Chỉ thấy Xích Phong dẫn theo một hạ nhân từ ngoài cửa đi vào.
Hạ nhân kia sau khi vào phòng, liền lập tức quỳ xuống, hắn cúi đầu rất thấp. Thậm chí đều không có ngẩng lên.
Xích Phong cũng không quản hắn, mà sau khi nhìn thấy Bạch Lạc, lập tức kêu:
"Đám người các ngươi làm việc kiểu gì vậy? Bảo bối xinh đẹp như vậy, bị treo ở đó, lỡ như làm cổ tay hắn bị thương, thì thật mất hứng!"
Xích Phong vừa nói vừa tràn ngập thương tiếc chạy qua, dùng đao chặt đứt dây thừng treo Bạch Lạc, ôm y vào trong lòng mình.
Lúc Xích Phong ôm Bạch Lạc, còn nhìn người đang quỳ dưới đất kia, muốn nhìn xem hắn rốt cuộc có phản ứng gì?
Còn người đang quỳ kia tất nhiên chính là Giản Hằng trước đó bị Thẩm Vân Niệm bắt được.
Hai mắt Xích Phong mị lên, trong lòng lại không vui vẻ như ngoài miệng hắn nói.
Xích Phong còn nhớ, trước đây lúc Giản Hằng ở trong phủ hắn, luôn là không ngừng lấy lòng hắn.
Cái miệng nhỏ kia của hắn rất biết nói chuyện, luôn khiến Xích Phong rất vui vẻ.
Xích Phong tự hỏi vẫn luôn đối tốt với Giản Hằng, Giản Hằng sợ đau, hắn cũng không dùng dao làm tổn thương Giản Hằng.
Nhưng lại không ngờ được, hắn đều đã sủng ái tên hỗn đản này như vậy rồi, tên hõn đản này cư nhiên còn dám chạy trốn!
Lúc đó Xích Phong quả thực sắp tức điên rồi.
Những ngày Giản Hằng không ở đây, hắn giống như là mất hồn, trong lòng bực bội không nói nên lời.
Bây giờ không dễ gì mới bắt được Giản Hằng về, Giản Hằng lại giống như biến thành một người khác.
Bất luận Xích Phong làm gì với hắn? Hắn đều không có chút phản ứng nào.
Xích Phong cực kỳ chán ghét bộ dáng này của Giản Hằng.
Nhưng mà hắn lại luyễn tiếc chưa từng có, đem tên hỗn đản này đối đãi như những phản đồ khác, giao cho thuộc hạ của mình tùy ý chơi đùa.
Vậy nên lần này Xích Phong thế mà lại nghĩ, chính mình lúc sủng hạnh Bạch Lạc, đem theo cả Giản Hằng.
Để hắn nhìn xem, mình rốt cuộc là sủng hạnh người khác như thế nào?
Xích Phong muốn để Giản Hằng biết, chỉ cần hắn muốn, hắn muốn sủng hạnh ai thì sủng hạnh người đó.
Đừng tưởng rằng hắn sẽ để ý một tên phản đồ đáng chết!
"Giản Hằng!"
Tay Xích Phong ôm Bạch Lạc, miệng lại gọi tên Giản Hằng.
"Ngẩng đầu lên cho ta."
Hắn chính là muốn để Giản Hằng tận mắt nhìn xem, dáng vẻ hắn ôm người khác trong tay.
Nghe mệnh lệnh của Xích Phong, Giản Hằng dùng sức nắm chặt ngón tay, khó khăn ngẩng đầu lên.
Nháy mắt, hắn và Bạch Lạc hai người đều sững sờ.
Giản Hằng có chết cũng không nghĩ đến, Xích Phong lần này dẫn hắn đến, người muốn chơi đùa sẽ là Bạch Lạc!
Xích Phong này thật sự gan to tày trời.
Bạch Lạc là người mà Xích Viêm để tâm như vậy. Hắn sao lại dám?
Nhưng mà Giản Hằng lại biết rõ hơn ai hết, Xích Phong người này chính là một tên điên.
Chỉ cần hắn muốn, bất luận thế nào hắn đều sẽ đạt được.
Giản Hằng từng chính mắt thấy, Xích Phong lúc chơi đùa một người, bởi vì người kia không phối hợp, Xích Phong liền đem hắn ta ném vào trong một đám chó hoang.
Người kia cuối cùng sống sờ sờ bị chó hoang cắn chết!
Giản Hằng còn nhớ lúc đó, mình đứng ở bên cạnh, nhìn cảnh tượng máu me kia, muốn khóc nhưng lại không dám khóc.
Hắn sợ mình khiến Xích Phong không vui, Xích Phong cũng sẽ đối xử với mình như vậy.
Bây giờ Bạch Lạc cứ như vậy bị hắn trói ôm trong lòng.
Nếu như Bạch Lạc phản kháng, Xích Phong nhất định sẽ không kiên nhẫn đem y ném vào đám chó hoang.
Cho dù không phải chó hoang, cũng sẽ là đám thuộc hạ còn đáng sợ hơn chó hoang.
Giản Hằng dùng sức cắn răng.
Rõ ràng chính hắn bây giờ cũng đang ở trong tình thế nguy hiểm, nhưng mà trong đầu hắn lại nghĩ:
Dương Khiêm quan tâm Bạch Lạc như vậy, hắn khẳng định không muốn nhìn thấy Bạch Lạc bị những người này tổn thương.
Nếu như Bạch Lạc bây giờ bị Xích Phong giết chết trước mặt mình, sau này mình còn đối mặt với Dương Khiêm thế nào?
Giản Hằng vô cùng đau lòng...
Hắn trước giờ đều không phải thánh nhân gì.
Hắn tham sống sợ chết, vì để sống sót cái gì hắn đều sẽ làm.
Cho dù có vô liêm sỉ hơn nữa, bị tất cả mọi người chửi rủa. Hắn cũng không hề để tâm.
Nhưng mà hắn chính là không muốn nhìn thấy người kia lộ ra khuôn mặt thất vọng với hắn.
Rõ ràng một người tham sống sợ chết như vậy, lúc này thế mà đột nhiên đứng dậy.
"Vương gia, ngươi thật sự muốn sủng hạnh người này sao?"
Giản Hằng đi qua, cố ý nói với Xích Phong:
"Vương gia, ta không thích ngươi sủng hạnh hắn. Như vậy ta sẽ đố kỵ."
Xích Phong không ngờ mình chỉ là mới ôm Bạch Lạc, Giản Hằng cư nhiên sẽ nói với mình như vậy.
Mặc dù không biết những lời Giản Hằng nói rốt cuộc là thật hay giả? Nhưng mà toàn bộ bực bội trong lòng Xích Phong, lại biến mất vì câu nói này.
"Ồ? Ngươi cư nhiên còn sẽ đố kỵ?"
"Đó là tất nhiên."
Giản Hằng đi đến trước mặt Xích Phong, giống như một người phụ nữ chanh chua, túm lấy dây thừng trên người Bạch Lạc, kéo y ra khỏi người Xích Phong.
Sau đó tự mình thế vào đó, bám lên người Xích Phong.
"Vương gia có biết, ta năm đó vì sao chạy trốn không? Chính là bởi vì ta không muốn nhìn thấy vương gia luôn ở bên người khác.
Ta tự biết không xứng với vương gia, nhưng mà ta chính là đố kỵ. Ta một chút cũng không muốn nhìn thấy vương gia ở bên người khác."
"Vậy sao?"
Xích Phong nhẹ nhàng câu khóe miệng, trong mắt mang theo một tia nghiền ngẫm.
Hắn ngước mắt lên, sau đó có chút châm chọc nói với Giản Hằng:
"Nhưng mà, sao ta nghe nói, ở phủ Xích Viêm, ngươi luôn ở bên cạnh một đại phu tên Dương Khiêm, thậm chí còn ở trong phòng hắn? Giản Hằng, ngươi đang câu dẫn hắn?"
Giản Hằng nghe Xích Phong nói vậy, cả người đều cứng đờ.
Hắn không ngờ Xích Phong điều tra mình triệt để như vậy, thậm chí ngay cả Dương Khiêm cũng biết.
Giản Hằng căn bản không dám để Xích Phong biết mình đã ái mộ Dương Khiêm.
Mặc dù trong lòng Xích Phong có thể có vô số người.
Nhưng nếu như trong lòng mình có người khác, Xích Phong nhất định sẽ không nói hai lời sai người giết chết Dương Khiêm.
Giản Hằng sao có thể để chuyện này xảy ra?
"Vương gia, ngươi sao lại nhắc đến tên đại phu nghèo kiết đó? Người như hắn cóc ghẻ, sao có thể xứng với thiên nga như ta?
Ta lúc đó sẽ ở chỗ hắn, chỉ là bởi vì ta đã không còn chỗ để đi rồi.
Vương gia đừng có nhắc người kia với ta, chỉ cần nghe thấy tên hắn, ta đều sẽ cảm thấy buồn nôn.
Trong lòng Giản Hằng chỉ có vương gia. Có trời biết lúc đó, đối mặt với tên đại phu nghèo kiết đó, Giản Hằng rất muốn quay trở về bên cạnh vương gia..."
Nói xong Giản Hằng trực tiếp ôm cổ Xích Phong, lấy lòng mà hôn lên môi hắn.
Xích Phong hiển nhiên tâm tình vô cùng tốt.
Hắn vốn định chơi đùa Bạch Lạc ở trước mặt Giản Hằng.
Nhưng mà bây giờ bị người trong lòng hôn như vậy, nghe hắn nói những lời khiến mình tâm tình vui vẻ đó, hắn lại không có chút hứng thú nào với Bạch Lạc.
Ngón tay ấn đầu Giản Hằng, hắn tăng sâu nụ hôn. Chỉ muốn mau chóng ôm Bạch Lạc lên giường mình.
Lại không ngờ được, ở nơi hắn không nhìn thấy, tay Giản Hằng dùng sức siết chặt vạt y phục. Khiến y phục hắn đều bị túm nhăn.
Trong lòng quả thực sợ hãi không nói nên lời.
Nhưng mà so với sợ hãi Xích Phong, Giản Hằng thế mà càng sợ hãi bị Bạch Lạc nhìn thấy mặt xấu của mình.
Dương Khiêm đã xem thường hắn rồi.
Bây giờ Bạch Lạc cũng sắp xem thường hắn rồi nhỉ...
Hắn tiện như vậy, cư nhiên chủ động bò lên người Xích Phong, vẫy đuôi lấy lòng như vậy.
E là một con chó hạ tiện nhất thế giới, cũng sẽ không làm ra chuyện giống mình!
Bất quá như vậy cũng tốt.
Dù sao mình đã bị hủy rồi, đời này đều không thể trốn thoát khỏi sự khống chế của Xích Phong.
Không thể để Bạch Lạc giống mình...
Giản Hằng bỗng rất muốn khóc...
Trong đầu hắn toàn là hình bóng Dương Khiêm.
Nếu như, nam nhân kia biết những gì xảy ra hôm nay, hắn liệu có hận chết mình không?
Giản Hằng cảm thấy mình thực sự điên rồi. Cư nhiên vì tên vương bát đản Dương Khiêm kia, hy sinh chính mình đến mức như vậy.
Nhưng mà Giản Hằng lớn như vậy, trước giờ chưa từng có ai đối tốt với hắn.
Chỉ có Dương Khiêm.
Chỉ có Dương Khiêm coi hắn là người...
Dương Khiêm hy vọng Bạch Lạc có thể sống tiếp thật tốt.
Hắn liền giúp Dương Khiêm để Bạch Lạc sống tiếp thật tốt.
Giản Hằng dùng sức cắn răng mình, nhẫn nhịn không để mình khóc.
Sớm biết đã không câu dẫn Dương Khiêm rồi.
Một vụ làm ăn thua lỗ như vậy, người tính toán kỹ lưỡng như hắn, còn chưa từng làm qua...
Lúc Xích Phong hưng phấn, thích dùng dao cắt lên thân thể người khác.
Trước đây Giản Hằng chưa từng bị dao cắt qua.
Hắn biết bị dao cắt qua, rốt cuộc đau đớn cỡ nào?
Nhưng mà khẳng định, sẽ không đau đớn như trái tim hắn hiện giờ...