Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Sau Khi Ta Giả Chết, Phu Quân Hối Hận Rồi
  3. Chương 32
Trước /104 Sau

Sau Khi Ta Giả Chết, Phu Quân Hối Hận Rồi

Chương 32

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Thẩm Tinh Ngữ có chút chột dạ: “Dù gì nàng ta cũng là nữ nhi các lão, vốn là ta vu oan cho nàng, hôm nay đến cửa xin lỗi, nếu ta không bỏ qua thì chẳng phải ta hẹp hòi sao?

“Chưa nói tới nhẫn nhịn, hôm nay danh tiếng của nàng ta đã bị phá huỷ, hôn sự cũng khó khăn, ta cũng tính rồi, ta vẫn muốn cho qua chuyện này”

“Nàng có biết tại sao có người sẵn sàng trở thành ngang ngược không?”

Cố Tu vuốt ve phần thịt mềm quanh cổ nàng, hỏi.

Thẩm Tinh Ngữ không hiểu, tại sao đang nói tới Chử tam nương mà lại nhảy sang chuyện này, mặc dù không hiểu nhưng vẫn thành thật trả lời: “Chắc do tính tình hoặc phụ mẫu không dạy dỗ tốt”

Cố Tu ung dung hỏi: “Nàng nói qua một chút, nhạc trượng trước đây dạy nàng cư xử với mọi người như thế nào?”

Thẩm Tinh Ngữ: “Hiền lành thân thiện, lễ phép, biết lễ nghĩa”

Cố Tu: “Nhân duyên của nàng ở quê như thế nào?”

Thẩm Tinh Ngữ có chút kiêu ngạo: “Không tệ nha”

Cố Tu: “Nàng bằng lòng giao hảo với loại người ngang ngược như Chử tam nương sao?”

Thẩm Tinh Ngữ lắc đầu, đừng nói là bạn bè, chỉ nhìn thôi nàng đã không muốn: “Ta không muốn”

Cố Tu: “Chính là như vậy, người ngang ngược danh tiếng cũng không tốt, không có ai ưa thích, nàng cho là những kẻ ngang ngược đó không biết đức hạnh của mình sao?”

Trên đời chẳng có kẻ ngang ngược nào mà lại không tự biết bản thân mình, Thẩm Tinh Ngữ gật đầu: “Biết rõ chứ”

“Cho dù có nhiều bất lợi, Chử tam nương vẫn muốn làm kẻ ngang ngược là bởi vì có lợi ích”, Cố Tu nói: “Cha nàng dạy nàng là giáo dưỡng, phương thức đối nhân xử thế này đương nhiên là tốt, nhưng không thể chấn chỉnh được người khác.

“Gặp phải loại người như Chử tam nương, đây lại là yếu thế.

“Bản năng của con người là bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh. Có người sẵn sàng ngang ngược bởi loại tính cách này tuyệt đối có thể trấn áp người khác, Chử tam nương nếm được sự ngon ngọt này nên luôn muốn dẫm đạp tất cả mọi người dưới chân mình.

“Nàng nói rằng với nàng ta tha được thì tha, nhưng nàng ta sẽ cho rằng nàng sợ mình, đợi có cơ hội sẽ tiếp tục uy hiếp nàng, chỉ là vấn đề thời gian thôi”

Chẳng trách Cố Tu còn trẻ như vậy đã thống lĩnh Hình bộ, hắn thật sự đã nhìn thấu nhân tính, chỉ là từ nhỏ nàng đã được dạy bảo về quy củ, thiện lương là bản chất, tuy đồng ý quan điểm này nhưng với những gì đã làm, nàng vẫn không thật sự theo được: “Chuyện này vốn chính là ta oan uổng nàng, dùng chuyện đó để dây dưa bắt lỗi, liệu ta có tiểu nhân quá không?”

“Trên đời có 2 loại người, một loại là định ra quy củ, một loại là tuân thủ quy củ”

Cố Tu lấy từ trong ngăn kéo ra một hộp gấm, bên trong có bốn con ấn bằng ngọc, có cả hổ phù điều binh, hắn lấy ra con ấn riêng của thế tử Trấn Quốc công, nhét vào tay Thẩm Tinh Ngữ: “Nàng nên là loại người định ra quy củ.

“Thử cảm giác này đi”

- --

Trong sảnh, Chử tam nương ngồi cả một buổi sáng, đến mức mông cũng đau, siết chặt khăn tay, trong lòng chửi mắng mười tám đời tổ tông của Thẩm Tinh Ngữ.

Nếu như không phải Chử đại nhân nói sẽ gả nàng đi một nơi rất xa, rời khỏi Thượng kinh, nàng đã không thèm ngồi ở chỗ này đợi lâu như vậy.

Nàng quyết không để mình trở thành trò cười, nếu ảo não rời khỏi Thượng kinh chẳng phải sẽ bị cả thiên hạ chê cười sao.

Mối thù với Thẩm Tinh Ngữ này, nhất định nàng sẽ trả lại.

Hôm nay nếu có thể hoà giải với Thẩm Tinh Ngữ, có thể làm phụ thân bớt giận, có lẽ nàng sẽ tránh được bị gả cưới đến nơi xa.

Chử tam nương chịu đựng nín nhịn.

Cuối cùng nàng cũng nghe được tiếng tỳ nữ ở hành lang: “Thiếu phu nhân”

Chử tam nương nhướn mắt, nhìn tỳ nữ vén rèm, Thẩm Tinh Ngữ vịn tay tỳ nữ ung dung thong thả đi tới, ngón tay cầm chiếc khăn, trâm cài trên đầu lấp lánh ánh sáng, tuy má trái có ba vết máu rõ nét nhưng vẻ ngoài đã không tầm thường như hôm qua nữa, cả người nàng ung dung cao quý, toát ra phong thái cao cao tại thượng tôn quý.

Chử tam nương trong lòng ngập tràn ghen tị, nhưng nhớ tới mục đích đến đây cầu hoà bèn đứng dậy nghênh đón: “Thế tử phi”

Nhưng Thẩm Tinh Ngữ ngay cả ánh mắt cũng không nhìn nàng, trực tiếp bước qua, ngồi vào vị trí chủ thượng, khuỷu tay chống lên thành ghế, chậm rãi dựa lưng vào ghế, lúc này mới thờ ơ đưa ánh mắt lạnh như băng nhìn Tam nương tử.

“Thế…” Chử tam nương đang định lên tiếng, Thẩm Tinh Ngữ lại chỉ nhìn bằng nửa con mắt rồi quay đi, nhìn tỳ nữ đang châm trà.

Tỳ nữ rót trà xong, Thẩm Tinh Ngữ dùng hai ngón tay nâng ly trà màu xanh, mở nắp, khói trắng bốc lên, nàng thờ ơ gạt nắp ly, từ từ thổi lá trà cho nguội.

Chử tam nương căng cứng mặt, cố gắng đè nén cơn giận, cầm chiếc hộp xà cừ đặt trên bàn, đi tới nhẹ nhàng đặt trước mặt Thẩm Tinh Ngữ.

Mở nắp ra, chiếc hộp lót nhung đỏ đột nhiên toả ánh sáng rực rỡ, phỉ thuý, lam ngọc, hồng ngọc, dây chuyền, nhẫn, vòng tay được xếp từng lớp, bên trong còn có hai tấm địa khế.

Chử tam nương nói: “Đây là hai mảnh đất tốt nhất ở ngoại ô, đất đai trù phú, thu hoạch mỗi năm rất tốt, còn những trang sức quý giá này là của ta đã cất giữ nhiều năm.

“Những thứ này đủ bồi thường cho ngươi chưa?”

Thẩm Tinh Ngữ cong môi, ngước mắt lên: “Tam nương tử đây là cầm tiền đập vào ta à?”

“Chân tướng sự việc thế nào, người ngoài bị ngươi che đậy, nhưng trời biết, ngươi biết, ta biết, hôm nay ngươi chiến thắng triệt để, cầm kỳ thi hoạ tinh thông mọi thứ, tài năng không bằng ngươi thì thôi, còn về nhân phẩm, cha ta muốn gả ta đến vùng đất khỉ ho cò gáy.

“Tha được thì nên tha, ngươi hôm nay đã có mọi thứ, ta còn bồi thường cho ngươi chỗ này, ngươi cũng nên thoả mãn”

Thẩm Tinh Ngữ: “Ngươi cảm thấy mình bị oan uổng?”

Chử tam nương: “Ta vốn là bị oan”

Thẩm Tinh Ngữ chống tay đứng lên, đột nhiên tát cho Chử tam nương một cái.

Chử tam nương lớn đến như vậy, một ngón tay chưa từng bị động qua, ôm mặt nửa ngày mới phản ứng được, Thẩm Tinh Ngữ vừa đánh nàng!

“Ngươi dám đánh ta!”

“Ta đánh ngươi đó!”

Thẩm Tinh Ngữ nhìn thấy nàng ta khuất nhục, trong lòng sảng khoái.

Hoá ra mùi vị đánh người lại thoải mái như vậy!

“Một cái tát này là vì khuôn mặt của ta.

“Đúng, là ta gài bẫy ngươi, nhưng tất cả những điều này vốn là báo ứng của ngươi.

“Danh tiếng hiền huệ của ngươi vốn là giả, thanh danh ngang ngược, nhục mạ người khác mới là thật, ngươi tự vấn bản thân xem, bao nhiêu khuê tú đã bị ngươi khi dễ?

“Nếu không phải ngươi hùng hổ doạ người, nhục mạ cha ta, ba phen bốn bận đùa bỡn ta, ta căn bản không cần huỷ mặt để hãm hại ngươi.

“Bản tính thật sự của ngươi vốn là như vậy, ta không muốn bước chân vào vòng xoáy này nhưng bị ngươi cuốn vào. Ta vốn chỉ tham gia một bữa cung yến, xem một ít vũ điệu, ăn một ít thức ăn ngon, kết giao một ít khuê tú, trải qua một buổi tối bình thường, thế nhưng ta bị ngươi sỉ nhục từ lời nói đến hành động, bị buộc phải trở thành người đi gài bẫy, tất cả đều là vì ngươi.

“Bây giờ ngươi cảm thấy mặt mình rất đau phải không? Hãy nhân cảm giác đó lên năm lần, cộng với cảm giác hộ giáp hoa xé vào da thịt, bị khinh khi, sỉ nhục chỗ đông người.

“Ngươi đến đây nhận lỗi ư, chỉ là trò đùa!” Thẩm Tinh Ngữ cười lạnh: “Ngươi cho là dùng tiền có thể đập được ta?

“Đừng nói bây giờ ta là thế tử phi của phủ Trấn Quốc công, vàng bạc không thiếu, kể cả nếu ta còn ở phủ Túc thánh công, ta cũng không nhận lời xin lỗi này của ngươi, ngươi dựa vào cái gì để có vẻ mặt bố thí, cảm giác cao cao tại thượng ưu việt hơn người như vậy?

“Ngươi là nữ nhi các lão, ta cũng là thế tử phi phủ Trấn Quốc công, trên đầu phu quân ta có 4 tước vị, ngươi còn chưa xuất giá, phu quân tương lai của ngươi có tôn quý hơn phu quân của ta hay không còn chưa biết được”

Chử tam nương đời này, ngoài bị cha mẹ mắng, chưa từng bị ai mắng dữ dội như vậy, không thể cãi lại được.

Cuối cùng cũng ý thức được, Thẩm Tinh Ngữ không phải là người dễ dàng bị khi dễ, giờ phút này trong lòng vạn phần hối hận, hôm qua không nên trêu chọc đến nàng.

Nhưng hôm nay chính nàng ta mới là người phải cầu cạnh, nàng ta còn biết làm thế nào?

Chỉ có thể tiếp tục nhượng bộ: “Hôm nay ngươi muốn đánh thì đánh, dù gì ta cũng là nữ nhi các lão, lần này chúng ta huề nhau được không?”

Thẩm Tinh Ngữ: “Tam nương tử, cầm đồ của ngươi cút về đi, ta vĩnh viễn không giao hảo với ngươi.

“Ta có rất nhiều người để ý, việc gì phải tha thứ, sống chung với một kẻ đã làm tổn thương ta?

“Thời gian của ta rất quý báu, ta chỉ muốn ở cùng người ta quý mến.

“Ta vĩnh viễn không muốn gặp lại ngươi”

Lần đầu tiên trong đời, Chử tam nương phải chịu cơn giận, ôm mặt, hậm hực bê hộp bỏ đi.

Thẩm Tinh Ngữ giơ tay lên cao, ngẩng mặt lên nhìn, ánh mặt trời chiếu qua song cửa, soi sáng khuôn mặt nàng:

“Đan Quế, ta đánh nữ nhi các lão!”

Sau khi mất đi phủ Túc thánh công, nàng lại đánh nữ nhi các lão.

Từ nhỏ, nàng vốn đã xinh đẹp dễ thương, đặc biệt rất thích mặc váy. Có một lần đường muội nhà nhị thúc tự động lấy váy của nàng mặc, nàng rất tức giận nhưng không muốn so đo với người ít tuổi hơn mình. Ngày thứ hai, nàng ta đổ mực lên váy nàng, lần này Thẩm Tinh Ngữ đã đánh đường muội.

Không chỉ có phụ thân, tất cả các trưởng bối đều trách mắng nàng, cho rằng chỉ vì một bộ y phục không nên đánh người, từ sau lần đó, nàng luôn giữ nguyên tắc thân thiện hoà nhã với tất cả, không dễ dàng đắc tội người khác.

Váy nàng bị bôi mực kéo dài nửa năm, cho đến khi đường muội hiểu chuyện hơn một chút, không còn thích vẽ lên váy nàng nữa.

Cố Tân Ninh không ngừng cười nhạo nàng, hôm qua Chử tam nương liên tục ép nàng, nàng vẫn nghĩ mình lui lại một bước để nhượng bộ.

Sự hèn yếu của nàng đã ngấm vào xương tuỷ, cho dù Chử tam nương làm nhục người cha kính yêu nhất của nàng, nàng cũng chỉ dám tự làm thương khuôn mặt mình để vu vạ.

Hoá ra, một cái tát được trực tiếp đánh ra, Chử tam nương cũng không thể làm gì được nàng.

Thiếu nữ ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn tay mình, nụ cười trên môi không áp xuống được, ánh mắt cười như vầng trăng khuyết, tiếng cười như chuông bạc, ánh sáng chiếu rọi trên gương mặt rực rỡ của nàng.

Nụ cười rạng rỡ còn đẹp hơn hoa, trong hành lang, khoé miệng Cố Tu cong lên.

Thật không có tiền đồ, ba vết máu chỉ đổi lấy một cái tát mà đã mừng vui như vậy.

Hắn còn tưởng nàng sẽ trả lại ba vết máu đấy chứ.

Thẩm Tinh Ngữ như có linh cảm, ánh mắt từ bàn tay chuyển về phía hành lang, nơi đó trống vắng, không có một ai.

Nàng nghĩ mình cảm giác sai, thu tầm mắt về.

Cảm xúc dâng trào muốn chia sẻ, phản ứng đầu tiên của Thẩm Tinh Ngữ là muốn đi nói với Cố Tu, nàng nghĩ gì làm nấy, vén váy lên chạy, cơn đau nhức trên đùi dường như đã đỡ hơn nhiều.

Đến cửa Duyệt thảo đường, nàng bừng tỉnh, tự vỗ vào đầu mình, ngu ngốc!

Quay mũi chân chạy về Triêu Huy viện.

“A Điều, ta vừa đánh người.

“Hôm nay ta một lần làm phụ nhân đanh đá, đánh người!”

A Điều trợn tròn mắt, làm phụ nhân đanh đá là điều đáng tự hào sao?

“Là như vậy”, Thẩm Tinh Ngữ vỗ nhẹ tay phải vào mặt A Điều: “Ta dùng lực rất lớn, tát một cái lên mặt Chử tam nương, đúng như thế đấy, trên mặt nàng ta in dấu tay ta luôn!”

A Điều nhìn chằm chằm vào má nàng, cười: “Cô nương ngu ngốc, ba vệt máu trên mặt có giá vậy thôi à”

Thẩm Tinh Ngữ: “Vậy là ta cũng giải toả cơn hận rồi”

Nụ cười trên mặt nàng quá mức sáng rỡ chói mắt, không còn vẻ buồn lo, còn có chút đắc ý, A Điều hoảng hốt chợt nhớ, từ lúc phủ Túc thánh công bị huỷ, cô nương nhà nàng chưa từng cười như vậy.

Nàng luôn dè dặt, trong mắt luôn có vẻ lo lắng nhàn nhạt, giống như cây lục bình không có rễ.

A Điều chợt hiểu, vì sao sau khi Thẩm Tinh Ngữ thành hôn lại ái mộ Cố Tu như vậy, mọi suy nghĩ đều là Cố Tu.

Là con chim tìm được cành cây để đậu, tìm được ngôi nhà của mình.

A Điều cười: “Cẩn thận gia biết lại chê người đanh đá”

Thẩm Tinh Ngữ vỗ vỗ trán, xấu hổ nói vừa rồi mình ngốc, lại muốn chủ động đi nói cho Cố Tu!

Lấy từ hà bao bên hông ra một miếng ngọc hoà điền thượng hạng, nàng nằm lên ghế, chơi đùa trong tay không chán.

“Ngươi nói ta nên cảm ơn gia như thế nào?”

A Điều: “Không phải tối nay gia qua đây dùng bữa hay sao, để ta đi làm một bàn đồ ăn ngon”

Thẩm Tinh Ngữ: “A Điều ngoan, ngươi có thể nhẫn nhục chịu phạt mà vẫn chịu đi làm đồ ăn cho hắn, uỷ khuất cho ngươi rồi, hay đưa thực đơn cho phòng bếp làm đi”

A Điều: “Cũng không phải như vậy, tỳ nữ chịu phạt là bình thường, người cảm thấy ta uỷ khuất là bởi vì người không coi ta là tỳ nữ, làm gì có nô bộc nhà ai sau khi bị chủ tử phạt lại còn không chịu làm?

“Sợ không phải bị bán đến mấy chục lần à”

Ai nói A Điều ngu ngốc, nàng thấy nhiều lúc A Điều nói chuyện rất thông suốt.

Nàng ngồi dậy, nắn nắn hai bến má nha đầu: “Ta nhất định sẽ thuyết phục gia đem ngươi cùng Lục Kiều, Đan Quế thả ra, không phải chịu phạt nữa”

A Điều cười: “Vậy ta cùng Lục Kiều, Đan Quế chờ nha”

- --

So với người ngoài là Thẩm Tinh Ngữ, đương nhiên Chử phụ sẽ tin lời nữ nhi mình hơn.

Ông ta biết bản lãnh của Cố Tu, chút chuyện này mà không làm được, hắn đã không có được ngày hôm nay.

Trong triều đình, nịnh bợ đấu đá, thật giả đều không quan trọng, ván cờ chỉ xoay quanh quyền lực đằng sau nó. Bây giờ Túc vương đang cùng phía với Cố Tu, ông ta càng không thể để chuyện nhỏ của nữ nhi nhà mình lên đến triều chính, đó là tự mình chuốc lấy cực khổ.

Cố Tu nếu muốn chống đỡ thể diện cho nữ nhân của hắn, ông ta cho thể diện. Thẩm Tinh Ngữ là cô nhi không có nhà mẹ nâng đỡ, nữ nhi nhà mình mang theo lễ vật đến tạ lỗi, dự đoán là nàng ta cũng sẽ chừng mực mà bỏ qua, đợi một thời gian, ông ta đích thân mời Cố Tu đến phủ một chuyến, chuyện này coi như xong.

Không ngờ một nữ cô nhi như thế, không chỉ trả lại lễ vật mà còn cho nữ nhi nhà ông một cái tát!

Chử đại nhân lúc này thật sự mới xem chuyện này là quan trọng.

“Ta hỏi ngươi lần cuối cùng, vụ vạch mặt đó là ngươi làm hay chính nàng ta tự vạch?”

Chử tam nương: “Là chính nàng vạch, nàng ta tự vạch”

“Ngươi là cái đồ gây chuyện!” Chử đại nhân lại tát cho nàng thêm một cái nữa: “Đến mức này rồi mà ngươi còn không chịu nói thật, có phải ngươi muốn tất cả Chử gia chôn theo ngươi không?”

Chử tam nương ôm mặt, vừa mới bị Thẩm Tinh Ngữ tát vào má phải, nay lại bị cha đánh vào má trái, oan ức hét lên: “Sao cha nguyện ý tin người ngoài mà không tin nữ nhi của mình?”

Chử phu nhân đau lòng ôm lấy con gái, trợn mắt: “Ông làm cái gì vậy?

“Đây là nữ nhi ruột thịt của ông, đầu óc ông hỏng hết rồi à?”

Chử phụ: “Cũng bởi vì bà suốt ngày dung túng nó, nó mới vô pháp vô thiên, mặt của thế tử phi đúng là nó rạch thì nàng ta mới hận nó như thế, lễ vật quý giá không nhận, không chịu giảng hoà”

Chử tam nương: “Nàng ta lòng dạ nhỏ mọn, liên quan gì đến con”

Chử phụ: “Ngươi im miệng cho ta!

“Bắt đầu từ bây giờ ngươi không được ra khỏi nhà, cho đến khi ta chọn xong hôn sự, gả ngươi đi thật xa, đừng có ở Thượng kinh làm cho ta mất mặt!”

Nói xong những lời này, trực tiếp kêu quản gia chuẩn bị lễ trọng, ông ta đích thân tới phủ Trấn Quốc công gặp Cố Tu:

“Cố đại nhân, là do nghịch nữ của ta không tốt, ta đã trừng phạt nó, cũng chuẩn bị hôn sự gả đi xa, không cần ở lại đây làm xấu hổ người khác”

So với cái tát của Thẩm Tinh Ngữ, phụ thân như Chử phụ này mới là người thực sự kiểm soát được Chử tam nương.

Cố Tu mời thêm trà, giả bộ từ chối: “Chử đại nhân nói quá lời”

Lão hồ ly Chử phụ này không thể nhìn ra sự giả tạo trong lời nói của Cố Tu, nên hài lòng với kết quả này:

“Phải, với cái tiếng tăm này của nó ở kinh thành, cũng không tìm được gia thế nào tốt”

Hai người lại khách sáo một hồi, giả bộ hàn huyên một lúc, Cố Tu mới sai người tiễn khách.

Quay về án thư, xử lý mấy phần công vụ, Đàm mama đi vào bẩm báo, phía Triêu Huy viện mời hắn qua dùng bữa.

Cố Tu liếc nhìn đồng hồ cát trong góc tường, quả là đã đến giờ Dậu.

Làm thêm một lúc cho xong việc, Cố Tu buông bút, xuyên qua hoàng hôn đi tới Triêu Huy viện.

Triêu Huy viện có tổng cộng 5 gian, tẩm thất ở giữa minh đường, tỳ tử bà tử ở hai bên, minh đường dùng bình phong hoa lê để ngăn cách thành tẩm thất, thư phòng và nhã gian.

Mỗi lần Cố Tu tới đây, hầu hết đều thấy Thẩm Tinh Ngữ ngồi thêu trên ghế dài, đôi khi may quần áo cho hắn, đôi khi là tất giày, ánh nến toả ra vầng sáng mềm mại trên khuôn mặt nàng, hoa sơn trà toả hương trong góc phòng.

Lần này, Thẩm Tinh Ngữ không có ở đây.

Hắn đi vào bên trong.

Phòng ốc rộng cũng là một điểm không tốt, muốn tìm người phải đi khắp nơi, mãi sau mới tìm được Thẩm Tinh Ngữ ở thư phòng.

Nàng ngồi trước án thư, người gầy yếu thon nhỏ, trong tay là tờ giấy Tuyên thành, có vẻ như đang vẽ gì đó.

Hắn không kinh động nàng, nhẹ bước chân đi tới, một bức tranh hiện ra trước mắt.

Đó là bức hoạ một công tử tuấn mỹ, một thân bạch y, góc áo có thêu cành trúc xanh, đứng dưới tán cây lạc thần, màu hồng cánh hoa, xanh biếc cành lá, trắng muốt y phục hiện ra mềm mại trong từng nét vẽ.

Ngũ quan tuấn mỹ, nhất là đôi mắt kia như chứa cả dải ngân hà.

Cố Tu nhìn chằm chằm bức hoạ không chớp mắt, một lúc sau mới miễn cưỡng nhìn đi nơi khác, quay mũi chân định nhẹ nhàng bước ra ngoài.

Lại bị người phía sau ôm lấy, hắn cúi mắt, nhìn thấy một cái đầu xinh xắn, cằm đặt trên ngực hắn, đang ngước mắt lên nhìn:

“Trên người vẫn còn đau,

“Ta đã vẽ chàng suốt cả buổi chiều

“Chàng không muốn xem sao?”

Đôi mắt sáng ngời, lông mi cong vút chăm chú nhìn hắn.

Cố Tu cong môi: “Nàng buông ra thì ta mới xem được”

Thẩm Tinh Ngữ hài lòng, cầm cuộn giấy đưa ra trước mặt hắn.

Cố Tu liếc mắt nhìn một cái, nhàn nhạt nói: “Vẽ không tệ”

Im lặng, Thẩm Tinh Ngữ bĩu môi: “Có thế thôi sao?”

Nàng đã vẽ cả một buổi chiều đó!

“Đi ăn cơm”

Thẩm Tinh Ngữ cúi đầu bĩu môi, bất mãn lẩm bẩm sau lưng: “Lại lạnh nhạt!

“Chàng là cục đá sao!

“Nhất định là một cục đá thành tinh

“Ta muốn đập bể cục đá này luôn!”

Vừa lầm bầm, tay Thẩm Tinh Ngữ vừa nắm thành quả đấm, định gõ vào cục đá là hắn, Cố Tu đột nhiên quay người lại:

“Làm gì vậy?”

Nắm đấm của Thẩm Tinh Ngữ còn đang giơ lên không trung, ngượng ngùng cười: “Ta cảm thấy như vậy có chút dễ thương”

Nắm đấm phối hợp đấm nhẹ vài cái.

Cố Tu nhìn nắm tay của nàng, chớp mắt rồi quay đi, coi như chưa có chuyện gì xảy ra.

Thẩm Tinh Ngữ thu quả đấm, đi vào thiện phòng, định ân cần chăm sóc: “Phu quân, chàng nếm thử cái này xem”

Cố Tu lành lạnh nhìn nàng một cái: “Ngồi xuống.

“Dùng bữa”

Thẩm Tinh Ngữ không còn cách nào khác là ngoan ngoãn ngồi xuống.

Con ngươi đảo qua một vòng các món ăn, chọn miếng thịt thỏ kho tàu, phía trên phủ đầy ớt đỏ hồng, gắp cho hắn.

“Nàng rốt cuộc muốn gì?” Cố Tu đặt bát đũa xuống, hỏi.

Thẩm Tinh Ngữ tỏ ra đáng thương: “Chàng đừng phạt A Điều nữa được không?”

Cố Tu: “Bắt đầu từ ngày mai, đứng 4 giờ”

“Không cần! Hai giờ, đứng 2 giờ cũng được rồi”

Thẩm Tinh Ngữ hoàn toàn thất bại, nhặt hết ớt, nghiêm túc ăn cơm.

Cố Tu ăn xong rời đi, Thẩm Tinh Ngữ lấy cái gối xem như mông Cố Tu, đập tơi bời, người này, rốt cuộc là muốn như thế nào a! 

Quảng cáo
Trước /104 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Anh, Em Sai Rồi

Copyright © 2022 - MTruyện.net