Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Trịnh tiên sinh." Trịnh Thành Công vừa nhắm mắt chợp mắt một chút, bên tai đột nhiên truyền đến thanh âm.
Trịnh Thành Công cả kinh đến da đầu tê dại, mạnh mẽ nhảy từ trên sô pha, liếc mắt một cái liền nhìn thấy một lão nhân áo đen đứng đối diện hắn.
Ngóng sao ngóng trăng rốt cục cũng trông thấy người, chỉ là phương thức xuất hiện của Vương tiên sinh này thật sự quá dọa người.
"Vương tiên sinh, ngài rốt cuộc cũng tới. Ngài ngồi đi." Trịnh Thành Công một thân mệt mỏi trong nháy mắt biến mất, nhiệt tình chào hỏi Mạnh Giang Thiên.
"Tôi tới đây một lát rồi." Mạnh Giang Thiên ngồi trên sô pha nói.
Vừa rồi nhìn thấy trong phòng này có quá nhiều người, nhất là Lưu An Giản cũng ở đây, Mạnh Giang Thiên không biết những người này đang làm gì, liền nghe lén chốc lát.
Nghe được những người này cũng không phải đang mai phục anh, Mạnh Giang Thiên đợi một lúc. Anh và Lưu An Giản quá quen thuộc, sợ bị Lưu An Giản nhìn ra sơ hở, anh liền không đi ra ngoài.
Trịnh Thành Công sửng sốt, trong nhà hắn có camera, phát hiện người lạ, camera giám sát sẽ gửi cảnh báo cho điện thoại của hắn, nhưng điện thoại di động của hắn hôm nay đều rất yên tĩnh.
Chẳng lẽ vừa rồi ứng phó nhiều người như thế nên không nghe thấy?
"Vương tiên sinh tới rồi, sao không đi ra?" Trịnh Thành Công nhìn như tùy ý cầm lấy điện thoại di động trên bàn trà nhìn thoáng qua.
Trên điện thoại quả thật không nhận được cảnh báo, Trịnh Thành Công không khỏi nhíu mày.
"Xin lỗi, tôi không muốn gặp nhiều người như vậy, về phần giám sát nhà cậu, bị tôi đoản mạch, lát nữa cậu sửa lại một chút đi." Mạnh Giang Thiên nhìn điện thoại của Trịnh Thành Công, nói thật.
Giám sát đúng là Mạnh Giang Thiên đoản mạch, Tiểu Hắc ở nhà bảo vệ Thôi Tây Sinh, trước kia anh đã ăn một viên tinh hạch hệ lôi, hiện tại hệ lôi vừa mới đạt tới cấp hai, có thể hủy diệt giám sát.
"Vương tiên sinh thật đúng là cảnh giác a." Trịnh Thành Công đau đớn cười cười. Trong sân chỉ có mấy cái giám sát, nếu sửa chữa, không biết tốn bao nhiêu tiền.
Lần sau mua thuốc tinh lọc, tuyệt đối không thể ở trong nhà mình.
"Trịnh tiên sinh phát hành thông báo, lần sau chúng ta có thể đổi chỗ khác giao dịch." Mạnh Giang Thiên cười nói.
"Không thành vấn đề, Vương tiên sinh lần này mang theo bao nhiêu thuốc tinh lọc?" Trịnh Thành Công đau thịt một hồi, vẫn là càng quan tâm thuốc thanh lọc.
"Năm mươi lọ. Ngài Trịnh cần bao nhiêu?"
"Tôi không cần nhiều như vậy, tôi chỉ cần mười lọ là đủ rồi. Chúng tôi làm một nhiệm vụ, mười lọ là đủ. Chính là thuốc này thời hạn sử dụng quá ngắn, nếu dài một chút, tôi ngược lại có thể mua nhiều thêm. Sau này nếu muốn mua thuốc thanh lọc, chỉ sợ cũng không phải cái giá này." Trịnh Thành Công thở dài nói.
"Tôi tạm thời không muốn tăng giá."
"Ngài không muốn tăng giá, nhưng người khác thì không nhất định. Vừa rồi quản lý khu an toàn chúng ta, Phùng tiên sinh tới, hắn bảo tôi chuyển lời cho ngài, hắn muốn cùng ngài gặp mặt một lần, nói chuyện làm ăn. Thuốc tinh lọc của ngài đối với dị năng giả mà nói thật sự quá trọng yếu, không, là đối với nhân loại mà nói đều rất trọng yếu. Nó giống như sắt muối trong thời cổ đại, bởi vì rất ít, nên nó phải được kiểm soát bởi quan chức. Nếu khu an toàn đã ra tay, nhất định là muốn độc quyền."
"Một khi độc quyền, giá cả nhất định sẽ tăng lên, cũng không phải ngài có thể quyết định. Dù sao cũng là quan lớn, cho dù là ngài cũng không thể trêu vào."
Trịnh Thành Công gửi lời đến, nhưng muốn âm dương quái khí kíƈɦ ŧɦíƈɦ Mạnh Giang Thiên. Thực lực ở tận thế làm vua, lấy đẳng cấp của Mạnh Giang Thiên, cho dù là Phùng Kinh Quảng cũng không nhất định áp chế được.
Nếu vị Vương tiên sinh này là người để mặt mũi tốt, bị hắn kíƈɦ ŧɦíƈɦ vài câu như vậy, đối với Phùng Kinh Quảng nổi lên phản cảm, nói không chừng việc làm ăn này sẽ hồng.
Vậy sau này bọn họ, còn có thể trực tiếp mua được thuốc thanh lọc từ chỗ Vương tiên sinh với giá thấp.
Mạnh Giang Thiên ý vị thâm trường nhìn Trịnh Thành Công một cái, người này tính toán thật đúng là không ít.
Nhưng anh cũng không có mặt mũi tốt như vậy. Vừa rồi Phùng Kinh Quảng nói muốn cùng anh làm ăn, tâm Mạnh Giang Thiên cũng đã động.
Nếu là có thể cùng Phùng Kinh Quảng đàm phán thành công, vậy anh cũng không cần khắp núi rừng tìm kiếm khách hàng, bán ra thuốc thanh lọc. Trực tiếp ở trong khu an toàn một lần bán cho Phùng Kinh Quảng là được rồi, bớt việc lại tiết kiệm sức lực.
Về phần bị người phát hiện, Mạnh Giang Thiên đối với thực lực của mình rất có lòng tin. Vẫn là câu nói kia, anh muốn chạy trốn, cho dù là nữ zombie kia cũng không có khả năng đuổi kịp anh.
"Chúng ta giao dịch trước đi." Mạnh Giang Thiên đáy lòng tính toán, trên mặt lại bất động thanh sắc.
Trịnh Thành Công nhìn không thấy biểu tình của Vương tiên sinh, cũng không biết Vương tiên sinh nghĩ như thế nào, lấy ra mười viên tinh hạch cấp một, cùng Mạnh Giang Thiên trao đổi mười lọ nước tinh lọc.
Trong lúc Trịnh Thành Công cầm đồ xong, Mạnh Giang Thiên rời khỏi phủ Tân Nguyệt, ở trên nóc tòa nhà giám sát không nhìn thấy, thay quần áo của mình, Mạnh Giang Thiên trực tiếp đem mười viên tinh hạch Trịnh Thành Công đưa cho bán đi.
Trở về cùng Hách Nhân thương lượng một chút, Hách Nhân để cho Mạnh Giang Thiên tự mình quyết định. Anh suy nghĩ một đêm, quyết định đi nói chuyện với Phùng Kinh Quảng một lần.
"Lại có nhiệm vụ thu mua thuốc tinh lọc phát hành." Sáng sớm hôm sau, Thôi Tây Sinh ôm điện thoại di động cho Mạnh Giang Thiên xem.
Người phát hành là Tô Nguyệt và Phạm Chí Cương, hai người tổng cộng cần hai mươi lọ thuốc tinh lọc.
Hai người này sáng sớm đã đến nhà Trịnh Thành Công, biết được Trịnh Thành Công đã mua thuốc tinh lọc, lại không thông báo cho hai người bọn họ, ba người náo loạn rất không vui.
Trong tay còn bốn mươi lọ thuốc tinh lọc, Mạnh Giang Thiên suy nghĩ một chút, vẫn không đi tìm Tô Nguyệt cùng Phạm Chí Cương.
Bán lẻ quá phiền phức, không bằng đi tìm Phùng Kinh Quảng.
Ăn xong điểm tâm, Mạnh Giang Thiên cải trang đi tìm Phùng Kinh Quảng.
Một đường từ trên không trung bay đến nơi làm việc của Phùng Kinh Quảng, khi đáp xuống tia điện đã phá hủy hơn mười camera, khi Mạnh Giang Thiên đứng trước mặt Phùng Kinh Quảng, trên người còn quấn quanh tia chớp nhỏ.
Camera giám sát trong phòng Phùng Kinh Quảng bùm bùm một trận, sau đó báo hỏng.
"Phương thức xuất hiện của Vương tiên sinh thật đúng là đặc biệt a." Phùng Kinh Quảng nhìn màn hình đang vặn vẹo, máy tính sắp bị phá hủy, giật giật khóe miệng nói.
Đúng là gia hoả, thiết bị điện trong phòng này đều là đồ tốt. Cái này tổn thất bao nhiêu tiền a, lát nữa thế nào cũng phải để cho lão đầu này bồi thường thêm mấy lọ thuốc tinh lọc.
"Xin lỗi." Mạnh Giang Thiên thu hồi dị năng hệ lôi.
"Vương tiên sinh, mau ngồi đi." Phùng Kinh Quảng đánh giá Mạnh Giang Thiên vài lần, mang theo Mạnh Giang Thiên ngồi xuống sô pha.
"Vương tiên sinh, tôi chờ ông đến mòn con mắt. Ông có muốn uống gì không?" Phùng Kinh Quảng đứng dậy, muốn đi lấy cho Mạnh Giang Thiên nước uống.
Uống nước luôn luôn phải xốc râu lên, thông qua nửa dưới khuôn mặt, có thể sẽ bị phát hiện ra gì đó.
"Không cần đâu. Ngài Phùng, tôi nghe nói ông sẽ nói chuyện với tôi về công việc kinh doanh." Nói càng nhiều bại lộ càng nhiều, Mạnh Giang Thiên không muốn cùng Phùng Kinh Quảng kéo đông kéo tây, trực tiếp nói.
"Đúng vậy, thuốc tinh lọc của ngài Vương, không ai không quan tâm. Tôi cũng là ngày hôm qua nhìn thấy Trịnh tiên sinh công bố nhiệm vụ mới biết còn có loại thuốc này. Ngài Vương trước đây có phải bác sĩ Trung Y không?"
"Phùng tiên sinh muốn bao nhiêu thuốc? Muốn giá như nào mua thuốc?" Mạnh Giang Thiên căn bản không nói nhiều một câu.
.....𝕮𝖔𝖓𝖙𝖎𝖓𝖚𝖊.....
•Những comment như này. Không cần biết là xin lỗi trước hay sau, đều sẽ được một vé ra Đảo.
°Mà đây là chương 1. Nói nhiều rồi. Không đọc thì out ngay. Đừng phàn nàn truyện.
•Mình cũng là một đứa rất hay nói tục, nhưng nói đúng chỗ đúng thời điểm nha =)))
28/9/2021
#NTT