Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lâm Tân Mông: “Buổi tối ở đây gió lớn lắm, cũng có thể là đêm qua gió thổi lều của anh ra biển.”
Tần Diệc Đàm hoàn toàn không tin, “Vì sao chỉ thổi mỗi của tôi mà của mấy người đều không sao?”
Chu Mạt Lê vẫn luôn yên lặng không nói, chen vào: “Cậu còn tỉnh trước cả Lục Minh Tự, theo lý mà nói, cậu ấy không thể nào động vào lều của cậu được.”
Tần Diệc Đàm: “Sao anh biết không phải tối hôm qua cậu ta kéo lều của tôi ra ngoài biển?”
Chu Mạt Lê: “Nếu là tối hôm qua làm, thì lúc đó cậu đã gào mồm lên rồi, chắc chắn sẽ không đợi đến buổi sáng ngày hôm nay.”
Lâm Tân Mông nghiêng đầu nhìn về phía Chu Mạt Lê, trong lòng kiềm không được kích động.
Có phải anh ta mới giải vây cho cô ta không? Giúp cô ta nói chuyện à?
Trong lúc này, Ôn Tiên đột nhiên kêu lên: “Lục Dạng, cậu đi hái dừa à?!”
Mọi người đồng thời nhìn về phía Lục Dạng, chỉ thấy Lục Dạng ôm hai quả dừa, đáy mắt vui sướng tức khắc khôi phục như bình thường.
Lâm Tân Mông đứng ở giữa Tần Diệc Đàm và Lục Minh Tự, mà Chu Mạt Lê đứng phía sau cô ta.
Không cần hỏi cũng biết đã xảy ra chuyện gì.
Đối mắt với Lục Minh Tự, trong lòng Lục Dạng có muôn vàn cảm khái: Anh trai oan ức của cô, mới rời mắt một cái, đã lại trở thành trung tâm của mâu thuẫn.
Lục Dạng: “Ừ.”
Mọi người không thể tin được nhìn về phía Lục Dạng, mắt mở to.
Ngày hôm qua, không phải bọn họ chưa thử trèo lên trên cây hái dừa, nhưng mới vừa trèo không tới 1 mét đã trượt xuống, hoàn toàn không đụng được đến quả.
Vậy vấn đề là, Lục Dạng làm thế nào mà hái được?
Lục Minh Tự nhanh như gió đi đến trước mặt Lục Dạng, ân cần vươn tay ra: “Dạng Dạng, đưa anh cầm cho.”
Có người tự muốn giúp đỡ, Lục Dạng tất nhiên sẽ không từ chối.
Hình ảnh hai anh em hòa thuận thể nào cũng khiến mắt của một số người nào đó đau đớn.
Tần Diệc Đàm xoay người nhìn kỹ Lục Dạng, trong đầu suy nghĩ kịch bản: “Nếu không phải Lục Minh Tự, vậy rất có thể là Lục Dạng - người dậy sớm nhất!”
Lục Minh Tự phủ nhận: “Không thể nào!”
“Vì sao không thể!”
Tần Diệc Đàm tức giận, “Hai anh em các người cùng một giuộc, muốn kéo tôi xuống nước cũng không phải ngày một ngày hai.”
Lục Dạng không nhanh không chậm quay đầu, lều của Tần Diệc Đàm vẫn còn ngâm trong nước, theo thời gian di chuyển ngày càng hướng ra biển.
【 Bay, thổi ra giữa biển, rũ dây kéo xuống, dùng tốc độ đổi lấy niềm vui~】
Lục Minh Tự không chút khách khí nói: “Ha, chúng tôi vắt óc suy nghĩ kéo cậu xuống nước, cậu là cá chép, cá trích hay là cá trắm cỏ à?”
“Cá mặn còn có tác dụng hơn cậu.”
(Cá mặn: những người lười biếng).
Lục Dạng rất thích nghe Lục Minh Tự khịa người khác, nhưng việc này vẫn cần phải giải quyết.
Không thể để đại vương cáu kỉnh Lục Minh Tự lại online mắng người.
“Anh nói tôi đẩy lều của anh ra biển, muốn anh c.h.ế.t đuối à?” Lục Dạng xoay đầu, dò hỏi Tần Diệc Đàm.
Cô nói chuyện chân thành tha thiết, thái độ nghiêm túc không làm người ta cảm thấy bị mạo phạm.
Nhưng trong lòng Tần Diệc Đàm có chấn động rất lớn.
Lời cậu ta nói quả thật là dẫn dắt người xem theo hướng Lục Minh Tự đang âm mưu hãm hại cậu ta, nhưng nghe được Lục Dạng ba mặt một lời nói ra vẫn cảm thấy kinh hồn bạt vía.
Lâm Tân Mông nghẹn họng trân trối nhìn, ai nghĩ được Lục Dạng sẽ thẳng thừng vạch trần như thế chứ!
Hệ thống xác suất: [ Ký chủ, xin hãy luôn luôn nhớ kỹ nhiệm vụ của cô. ]
Giọng nói của hệ thống kéo suy nghĩ của Lâm Tân Mông lại, cô ta cười cười, thả lỏng cơ mặt nói với Lục Dạng: “Lục Dạng, cô biết đùa ghê, Tần Diệc Đàm không có ý này đâu.”
“Anh ấy chỉ muốn biết chân tướng thôi, chứ không hề có ác ý.”
【 Lục Dạng có nghĩ nhiều quá không, vậy mà lại đoán Tần Diệc Đàm thành người ác độc như vậy! 】
【 Tần Diệc Đàm năm ngoái là nam ca sĩ của năm đó, Lục Minh Tự chẳng là gì! Đừng có cọ nhiệt! 】
【 Cái khác không nói, nhưng mà dùng nhiệt độ để so sánh thì không phải Lục Minh Tự toàn đè bẹp Tần Diệc Đàm à? 】
Ôn Tiên đã từng được Lục Dạng trợ giúp, nói: “Lục Dạng cũng chỉ là hỏi thôi mà, việc cấp bách bây giờ là làm sao để lấy lều của Tần Diệc Đàm về. Nếu không tí nữa bay đi mất thì hết cứu.”
Dứt lời, đột nhiên một trận gió to thổi qua, lều của Tần Diệc Đàm lại bay thêm đoạn xa nữa ra biển.
Ôn Tiên: “Ơ cái này……”
Mọi người: “……”
Tần Diệc Đàm nghiến răng nghiến lợi: “Ôn Tiên!”
Ôn Tiên vô tội: “Không phải do tôi.”
【 Ha ha ha ha ha ha trận gió này chứng minh cho cái miệng quạ đen của Ôn Tiên. 】
Giọng nói trong trẻo của Lục Dạng chậm rãi vang lên: “Vì sao lều của anh lại bay ra biển, đáp án không phải đã rõ quá rồi sao.”
“Vị trí dựng lều chọn không tốt, còn không biết gia cố chắc chắn.”
“Nói nhảm!” Tần Diệc Đàm chỉ vào lều của Ôn Tiên, cố chấp giải thích: “Lều của Ôn Tiên cũng là do tôi dựng, vị trí cũng giống nhau, cô ấy còn nhẹ hơn tôi, vì sao lều cô ấy hoàn toàn không có tổn hại gì!”
Lục Dạng như đang trả lời giáo viên, “Bởi vì lều của cô ấy được cố định hai lần.”
Ôn Tiên được đề cập đến, hoảng loạn chuyển tầm mắt từ lều trại về, kêu lên một tiếng, gật đầu nói: “Tôi thấy lều có hơi cong nên có bảo Lục Dạng tới hỗ trợ cố định.”
Khi đó Tần Diệc Đàm đang tranh dừa với Lục Minh Tự, tất nhiên sẽ không để ý.
Tần Diệc Đàm biết sự thật, quẫn bách đến mức muốn tìm một cái lỗ chui xuống.
Bây giờ cậu ta mới hiểu cảm giác trộm gà không thành, còn mất cả nắm gạo.
【Tôi về rồi đây! Cả nhà ơi, tôi đã dùng tốc độ gấp 20 lần xem lại buổi phát sóng tối qua, cuối cùng cũng biết được sự thật. Lều của Tần Diệc Đàm thật sự là bị gió thổi bay, không phải Lục Minh Tự động vào, càng không phải Lục Dạng! 】
【 Hả? Bài hắt nước bẩn Lục Minh Tự trên Weibo đều biên tập xong hết rồi, giờ cậu tới nói với tôi cái này? 】
【 Tôi xem chương trình này xong liền đi tìm tin xấu của Lục Minh Tự, kết quả thì sao! Con mẹ nó, cậu ta có tin xấu nào đâu! 】
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");