Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Nhiệm vụ 7, Lục Dạng và Lục Minh Tự mở ra nhiệm vụ ẩn, được cộng 30 điểm.”
Nghe âm thanh nhắc nhở nhiệm vụ quen thuộc, nụ cười trên mặt Lâm Tân Mông đông cứng lại.
Tần Diệc Đàm còn kinh ngạc hơn cả cô ta, chả nhẽ nhặt rác không phải nhiệm vụ?
10 điểm được thêm của cậu ta không phải tích điểm cuối cùng à?
Sao mà vẫn có nữa?!
Quan trọng hơn là, tại sao người hoàn thành lại là Lục Minh Tự!
Ôn Tiên kinh ngạc cảm thán: “Giỏi quá đi! Nhưng mà mở ra nhiệm vụ ẩn là như thế nào?”
Lâm Tân Mông nhìn thấy Chu Mạt Lê đi về hướng Lục Dạng và Lục Minh Tự, cô ta mỉm cười cứng ngắc, nói:
“Tôi cũng không biết, chúng ta đi hỏi Lục Dạng xem sao, tôi nghĩ tin tức mà cô ấy biết còn rất nhiều.”
Ôn Tiên: “Được!”
Lục Dạng và Lục Minh Tự không ở trong khu cắm trại mà đứng bên một hòn đá lớn ngoài bờ biển.
Lục Minh Tự phủi cát đi, phía dưới lớp cát là một lớp bùn đất, hắn lấy một hòn đá dẹt đào xuống thì thấy được góc của chiếc hộp gỗ.
Kích động kêu lên: “Perfect!”
【 Tới sớm không bằng hợp thời, ha ha ha ha perfect, cười c.h.ế.t tôi. 】
Lục Minh Tự đưa hộp gỗ cho Lục Dạng, vỗ vỗ bùn đất trên tay mình.
“Dạng Dạng, có phải chúng ta phát hiện được kho báu rồi không?” Lục Minh Tự cười trong sáng dùng lưỡi đẩy đẩy răng trên.
Lục Dạng nhếch môi xinh đẹp, đầy ý cười: “Có lẽ vậy.”
Trên màn hình, đốt ngón tay của Lục Dạng tinh tế, móng tay mượt mà chỉnh tề sạch sẽ, làn da trắng nõn dưới ánh mặt trời như được tráng qua một lớp men.
Cô chậm rãi phủi đống bùn đất nâu thẫm còn sót lại trên hộp gỗ, sau đó mở hộp ra, bên trong là một tấm thẻ và một hạt châu của tổ tiết mục.
Lục Minh Tự cầm tấm thẻ lên, thì thầm: “Đây là câu slogan ‘sinh mệnh đến từ đại dương, bảo hộ đại dương chính là bảo vệ chúng ta', phía dưới còn có một câu 'chúc mừng bạn đã hoàn thành nhiệm vụ bị ẩn giấu'.”
Thấy Lục Dạng nhìn chằm chằm hạt châu, Lục Minh Tự tò mò hỏi: “Dạng Dạng, hạt châu này có gì kỳ lạ à?”
“Chưa biết nữa, cứ cất vào túi trước đi.”
Nói xong, Lục Dạng nhét hạt châu vào tay Lục Minh Tự.
【 Cuối cùng cũng biết Lục Minh Tự giống cái gì rồi, trông có khác gì công cụ người giúp cầm đồ khi đi mua sắm không. 】
【 Nhiệm vụ ẩn là gì? Tôi xem mà không có hiểu, chẳng phải bọn họ đi hoạt động một chút trước khi ăn cơm à, sao lại tìm thấy hộp gỗ rồi? 】
【 Chắc là đặc quyền của Lục Minh Tự mà tổ tiết mục viết trong hợp đồng, đi cửa sau thế này thì tổ tiết mục dứt khoát gọi Lục Minh Tự là ông thần của chương trình luôn đi. 】
Phòng phát sóng rơi vào yên lặng.
“Sao cô ta phát hiện ra nhiệm vụ ẩn của chúng ta?” Tâm trạng mấy ngày nay của đạo diễn cứ lên lên xuống xuống, hiện tại quyết định yên lặng không thèm để ý nữa.
Nhân viên công tác phụ trách thiết kế nhiệm vụ cẩn thận quan sát hành tung của Lục Dạng, nhưng vẫn không phát hiện ra bất kỳ dấu vết nào.
“Quan sát thì thấy, mục tiêu của cô ấy rõ ràng là đi thẳng đến chỗ chôn chiếc hộp gỗ, có vẻ là biết nơi đó có gì.”
Đạo diễn: “Có phải tin tức bị tiết lộ rồi không? Lục Minh Tự và Lục Dạng biết vị trí mà chúng ta giấu hộp gỗ à?”
Nhân viên công tác: “Hẳn là không phải.”
Bọn họ khác các chương trình kia ở chỗ là không có kịch bản, rất ít người có thể biết chi tiết nhiệm vụ.
……
“Có phải mấy người lại lén giấu manh mối hay không!?”
Còn chưa thấy người đã nghe thấy tiếng.
Tần Diệc Đàm khí thế bừng bừng đi tới, cậu ta ra vẻ tức giận trừng mắt với Lục Minh Tự đang cầm tấm thẻ, chỉ trích nói.
“Bảo sao cậu lại tốt bụng quăng nhiệm vụ nhặt rác cho tôi như thế, hóa ra là đằng sau còn có một nhiệm vụ mới!”
Lục Minh Tự mất sạch kiên nhẫn, lạnh lùng nhìn cậu ta, “Nhiệm vụ nhặt rác là cậu lì lợm la l.i.ế.m muốn làm, quạ đen nó còn biết quay lại trả ơn, sơn dương cũng biết đầu hàng quy phục, còn cậu thì chỉ có vong ân phụ nghĩa thôi.”
【 Từ lần hổ dữ không ăn thịt con trước, Lục Minh Tự lại chiếm ưu thế của Tần Diệc Đàm rồi. 】
【 Lục Minh Tự: Cha mày thì vẫn là cha mày! 】
Bị chỉ thẳng mặt như vậy làm Tần Diệc Đàm có chút lúng túng.
Ánh mắt Lục Minh Tự làm cậu ta cảm thấy mình như con cá đang nằm trên thớt bị d.a.o cứa.
Tần Diệc Đàm chau mày, lắp bắp như bị trói lưỡi, “Cậu… Cậu dựa vào đâu mà nói đó là nhiệm vụ của cậu! Nhiệm vụ là của mọi người, ai hoàn thành trước thì là của người đó.”
Ôn Tiên huých khuỷu tay vào người cậu ta, đè giọng mắng: “Cậu câm miệng cho tôi!”
Cầm nhiệm vụ của người khác, không biết cảm ơn thì thôi, lại còn quay lại cắn một cái.
Tần Diệc Đàm tiến thoái lưỡng nan, không bắt được cá đã phiền rồi, bây giờ Lục Minh Tự còn hoàn thành nhiệm vụ, được cộng thêm bao nhiêu điểm.
Lâm Tân Mông lén nhìn Chu Mạt Lê, phát hiện anh ta không nói gì mà yên tĩnh đứng một chỗ, tầm mắt chuyển qua chuyển lại giữa Lục Dạng và Lục Minh Tự.
Trong lòng cô ta dâng lên một cảm giác hoảng loạn.
Vội vàng gọi hệ thống: Hệ thống, sao Chu Mạt Lê lại nhìn Lục Dạng?
[ Lục Dạng hoàn thành nhiệm vụ, Chu Mạt Lê nghi ngờ nên nhìn cô ta là chuyện bình thường. ]
Lâm Tân Mông thở phào nhẹ nhàng, nhưng sự hoang mang trong lòng ngày càng bành trướng.
Lâm Tân Mông: Hệ thống, tìm hiểu thử xem, có phải Lục Dạng cũng trọng sinh trở về không?
[ Lần phân tích này yêu cầu tích điểm, có đổi không? ]
Lâm Tân Mông cắn răng: Đổi!
[ Đáp án: Không. ]
Lâm Tân Mông kinh ngạc.
Thế mà Lục Dạng không phải người trọng sinh!
Vậy làm sao cô biết có nhiệm vụ ẩn giấu, còn hoàn thành nhiệm vụ ngon nghẻ như vậy?
Ôn Tiên không nhịn được khen ngợi: “Lục Dạng, hai người đỉnh quá, nhiệm vụ ẩn mà cũng phát hiện ra!”
Lục Dạng: “Hôm nay may mắn thôi.”
“Nhiệm vụ ẩn là gì thế?” Ôn Tiên chớp chớp mắt, tò mò nhìn vào hộp gỗ.
“Bảo vệ đại dương.” Lục Minh Tự đưa tấm thẻ cho cô nàng xem.
Lý trí Lâm Tân Mông bị kéo về, cười giả lả nhìn về phía Lục Dạng, hỏi: “Các cậu làm như nào để biết nhiệm vụ ẩn thế?”
Lục Minh Tự nhướng mày, tự hào nói: “Bình phiêu lưu của nhiệm vụ 7 trên mặt đồng hồ phải đầy thì mới được coi là hoàn thành nhiệm vụ, không đầy thì không tính.”
Khóe môi Lục Dạng âm thầm nhếch lên.
【 Lừa tôi à? Vốn dĩ bình phiêu lưu không đầy mà, tôi còn tưởng là kịch bản, địa vị của Lục Dạng nhất định không nhỏ, nếu không thì sao nhảy dù được vào chương trình chứ? 】
【 Địa vị của Lục Dạng không phải đã rõ ràng ngay từ đầu rồi sao, con bé là em gái ruột của Lục Minh Tự. 】
【 Tôi vẫn rất tò mò, làm sao mà cô ấy xác định được vị trí của hộp gỗ, ai có thể nói cho tôi biết một chút được không! 】
“Bình phiêu lưu?” Lâm Tân Mông lặp lại câu nói, ba người khác thì sôi nổi nhìn vào đồng hồ của mình, phát hiện bình của nhiệm vụ 7 hiện tại thật sự đã đầy.
Chu Mạt Lê cuối cùng cũng mở miệng, “Hai người xác định hộp gỗ ở chỗ này như nào?”
Nhớ tới ba nhiệm vụ nhỏ kia, anh ta nhướng mày hỏi, “Nhiệm vụ này và ba nhiệm vụ nhỏ trước đó có liên quan gì đến nhau?”
Đôi mắt sáng ngời của Lục Dạng thấm đẫm ý cười, chậm rãi kể:
“Nhánh 1 của nhiệm vụ 7 là dọn sạch rác thải đại dương, nhánh 2 là tìm kiếm và xử lý kim loại nặng và các chất axit-bazơ, nhánh 3 là xử lý dư lượng phân hóa học và thuốc trừ sâu.”
Chu Mạt Lê tiếp lời: “Nhiệm vụ nhánh 1 đã bao gồm nhánh 2 và nhánh 3, vì thế, bọn họ nhặt rác xong được tính 10 điểm.”
Ôn Tiên gật đầu: “Bọn tôi dọn sạch rác xong là được thêm 10 điểm.”
Lâm Tân Mông mờ mịt hỏi: “Sao cô biết nhiệm vụ nhánh 2 và nhánh 3?”
Chu Mạt Lê liếc cô ta một cái.
Giờ này vẫn giả ngu giả ngơ à.
Bởi vì hệ thống nói cô ta sẽ cứu Lục Minh Tự, cho nên Lâm Tân Mông vẫn luôn tìm cơ hội nói chuyện với hắn.
Nhưng hành vi quái đản này trong mắt Chu Mạt Lê là trao đổi tin tức.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");