Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lâm Tân Mông mờ mịt nhìn về phía Lục Dạng, hỏi: “Sao cô biết nhiệm vụ nhánh 2 và nhánh 3?”
Nhánh 2 là nhiệm vụ cô ta và Chu Mạt Lê phát hiện ra, còn nhánh 3 là của Tần Diệc Đàm và Ôn Tiên.
Bọn họ đều chưa từng nói với những người khác nhiệm vụ của đội mình, vậy Lục Dạng làm sao biết được?
Lục Dạng trầm tĩnh cười, “Hệ thống liên kết với nhau mà, chỉ cần giải được manh mối là đồng hồ của những người khác cũng sẽ nhận được lời nhắc.”
Nghe vậy, mọi người vô cùng ngạc nhiên.
【 Bảo sao mỗi lần có âm báo nhắc nhở, Lục Dạng đều nhìn vào đồng hồ, hóa ra là xem manh mối à! 】
【 Công nghệ của tổ tiết mục cũng cao cấp nhỉ, hoàn toàn đánh đổ thiết lập của mùa 1. 】
【 Mùa 1 của《 Sinh tồn hoang dã 》= Lịch sử thoái hóa của nhân loại, mùa 2 của《 Sinh tồn hoang dã 》= Lịch sử tiến hóa của khoa học kỹ thuật. 】
Ánh mắt Chu Mạt Lê di chuyển từ viên ngọc trên tay Lục Minh Tự, sang gương mặt mỹ mạo của Lục Dạng.
Anh ta không ngại phiền, tiếp tục hỏi: “Hộp gỗ thì sao?”
Lục Dạng chuyển động mắt, giọng nói sắc sảo, dễ nghe vang lên: “Dư lượng phân bón và thuốc trừ sâu của nhánh 3 đại diện cho các hóa chất độc hại. Phông chữ trên miếng vải của manh mối 7 là chữ giáp cốt.”
“Mà trong các ký hiệu của chất độc, ký hiệu của khí độc là hình đầu lâu xương chéo.” Cô hơi nhướng mày, thoải mái nở nụ cười, “Lấy hình đầu lâu có gạch chéo làm điểm nút là có thể biết đồ vật của nhiệm vụ 7 ở đâu.”
Lâm Tân Mông mờ mịt khó hiểu: “Điểm giao của đầu lâu là ở đâu?”
“Hòn đá nằm bên đó rõ ràng đã bị động vào.” Lục Dạng chỉ khu vực xung quanh hòn đá, nói.
Drone từ từ bay lên, hình ảnh trong phòng phát sóng trực tiếp dần dần hiện rõ, hình dáng của hòn đá lớn tương đồng với kí hiệu của khí độc.
【 Ôi vãi chưởng, thật sự là hình đầu lâu có gạch chéo! 】
Gương mặt Lâm Tân Mông như nứt ra.
Sao Lục Dạng biết được tin tức mà cả hệ thống cũng không biết?
Nếu không phải trọng sinh, chẳng lẽ trong tay cô còn có hệ thống cao cấp hơn cả hệ thống xác suất?
Nghe đoạn đối thoại của bọn họ, Ôn Tiên buồn bực hỏi, “Thế sao mà biết được là ở hòn đá nào?”
Lục Dạng: “Nhánh 2 là tìm kim loại nặng, kim loại nặng là kim loại có nguyên tử khối là 55, trong đó, 5 có nghĩa là năm phương hướng đông, tây, nam, bắc, trung, 5 khác thì tìm trong mối quan hệ giữa chữ số và ngũ hành trong Chu Dịch, trong Chu Dịch, 5 và 0 đều đại biểu cho đất.”
Ôn Tiên: “Thế nên, hộp gỗ của nhiệm vụ 7 được giấu ở giữa bùn đất?”
“Làm sao để trừ đi đông, tây, nam, bắc?” Chu Mạt Lê tinh tế lên tiếng.
Ánh mắt Lục Dạng sáng lên, nói: “Tổ tiết mục lo chúng ta không tìm thấy hộp gỗ, nên rất chu đáo chôn trực tiếp ở trung tâm của điểm giao nhau.”
Mọi người suy nghĩ một lúc, cuối cùng mới nhận ra.
Manh mối 7 nhắc đến nhánh 1, nhánh 2 và nhánh 3, mà nhánh 1, nhánh 2 và nhánh 3 lại đến từ nhiệm vụ 7.
Manh mối 7 là mảnh vải, người đầu tiên gỡ bỏ được manh mối 7 sẽ được cộng điểm.
Chủ đạo của nhiệm vụ 7 là viên ngọc, ai tìm được viên ngọc thì được coi là hoàn thành nhiệm vụ, mà các nhánh chẳng qua là tổ tiết mục bỏ ra để tung hỏa mù.
【 Người thiết kế manh mối này không phải chuyên hóa đó chứ? Tất cả đều là nguyên tố hoá học, chỉ cần xảy ra sai sót thôi là sẽ không tìm thấy hộp gỗ. 】
【 Từ 《 Đạo Đức Kinh 》 đến 《 Kinh Dịch 》, chắc không phải là show huyền học đâu nhỉ? Xin hãy tin tưởng khoa học, đừng có u mê như thế. 】
【 Bần đạo trừ yêu nhiều năm nay, trăm triệu không ngờ tới mình sẽ bại trận dưới chân hóa học! 】
【 Khách mời đẹp mắt, chương trình hack não, quả nhiên, đầu óc và ngoại hình đều không thể coi thường. 】
Đạo diễn đang ngả ngớn cũng ngồi nghiêm chỉnh lại, nhìn Lục Dạng đoan chính tao nhã dưới ánh mặt trời, chỉ cảm thấy đuôi mắt cô có một tia sắc bén cho thấy cô đã nhìn rõ chân tướng.
Manh mối và nhiệm vụ được bọn họ tỉ mỉ thiết kế thế mà đều bị cô nhìn ra!
Đạo diễn liếc xéo người bên cạnh, “Cậu cố tình hạ độ khó xuống hả?”
Nhân viên công tác phụ trách lên kế hoạch nhiệm vụ 7 xấu hổ nói: “À…”
Lúc trước khi thiết kế nhiệm vụ, anh ta cũng từng suy nghĩ xem năm hướng đông tây nam bắc trung thì làm như nào, nhưng mà ấy…
Suy nghĩ nghèo nào của anh ta không nghĩ ra được làm thế nào để căn cứ vào ba nhánh này, mà đẩy ra những góc độ của đông tây nam bắc, thế nên mới đặt ở trung tâm.
Huống hồ, người bình thường có thể gỡ bỏ nhánh 1 là anh ta đã cảm tạ trời đất rồi.
Chuyện Lục Dạng giải được tuyến nhiệm vụ chính rồi phát hiện hộp gỗ, hoàn toàn là ngoài dự kiến.
Ai mà biết được, Lục Dạng tuổi còn trẻ mà lại hiểu biết Chu Dịch như thế!
Câu hỏi của đạo diễn như muốn hỏi anh ta: Cậu cố ý không thi vào Thanh Hoa hả?
Anh ta chỉ có thể cười cười nói dối: Ha ha… sao có thể chứ?
*
“Sao cô biết nhiều thế?” Tần Diệc Đàm hoảng sợ, đồng tử hơi giãn ra, nhìn về phía Lục Dạng, “Manh mối phức tạp mà sao cô phát hiện ra được?”
Cậu ta vừa nói, đám thủy quân vẫn luôn canh giữ ở trước màn hình đã dường như nghe được hiệu lệnh, điên cuồng tấn công.
【 Nhất định là chương trình có điều mờ ám! Có phải tổ tiết mục đang giúp đỡ Lục Dạng không? Đặc biệt tới để nâng đỡ Lục Dạng à? 】
【 Anh em nhà này có phải không có tiền nên muốn vào giới giải trí kiếm tiền không? 】
【 Tôi vẫn còn nhớ Lục Minh Tự nói nếu anh ta không ở giới giải trí thì phải trở về thừa kế tài sản, kim chủ sau lưng chắc chắn là nhà họ Lục! 】
Truyện được đăng duy nhất tại monkeyD thenonhenbien
【 Cũng không chỉ có nhà họ Lục đâu, tôi còn nghe nói sau lưng Lục Minh Tự có mấy bà già giàu có dâm đãng cơ. 】
【 Tần Diệc Đàm trong sạch, còn Lục Minh Tự bẩn thỉu hỗn loạn. 】
Lục Minh Tự tức giận, lạnh lùng nói: “Dạng Dạng từ nhỏ đã thông minh, đâu giống cậu mồm còn thối hơn cả chân.”
Tần Diệc Đàm cao giọng phủ nhận: “Ai mồm thối!”
“Ai trả lời thì là người đấy.”
“Cậu!”
“Anh.” Lục Dạng kêu to một tiếng, Lục Minh Tự mới bớt lại.
Tần Diệc Đàm tức muốn hộc máu, lại không thể thể hiện là mình đang tức giận, chỉ có thể nghẹn trong lồng ngực, thở hồng hộc.
Lâm Tân Mông phục hồi tinh thần từ suy nghĩ hỗn loạn, cười giảng hòa: “Lục Dạng, ngoại trừ tấm thẻ, trong hộp gỗ còn gì nữa không?”
Khi câu hỏi được đặt ra, đôi mắt Chu Mạt Lê đột nhiên chuyển động.
Lục Minh Tự nói: “Một viên ngọc.”
Hắn mở bàn tay để lộ ra viên ngọc trong suốt dưới ánh mặt trời, lớp bên trong có màu xanh nước biển, phản chiếu ánh sáng để nhìn thấy được những gợn sóng, toàn cảnh trông giống như một đại dương bao la rộng lớn.
【 Viên ngọc này đẹp quá! Có ai biết ở đâu bán không, tôi cũng muốn mua mấy viên!! 】
【 Nhiệm vụ 7 là tìm ngọc, không lẽ nhiệm vụ khác cũng là tìm ngọc, tổ tiết mục muốn gom đủ bảy viên ngọc rồng, triệu hồi thần rồng à? 】
Lâm Tân Mông lén lút nhìn phản ứng của Chu Mạt Lê, cô ta không thấy được cảm xúc trong mắt anh ta, nên mới đưa mắt về phía viên ngọc trong tay Lục Minh Tự.
Hai mắt Ôn Tiên sáng rực, kiềm chế bàn tay muốn sờ vào viên ngọc, “Màu lam của viên ngọc này có tác dụng gì?”
Lục Dạng nói đúng sự thật: “Hiện tại thì vẫn không biết.”
Tần Diệc Đàm rầm rì nói thầm: “Là không biết, hay là không muốn nói.”
Lục Dạng nghiêng đầu, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào mắt cậu ta: “Anh muốn à?”
Tần Diệc Đàm không nghĩ là cô sẽ chú ý tới mình, ngốc ngếch hỏi: “Cái gì?”
Lục Dạng trầm tĩnh, kiên nhẫn hỏi lại lần nữa: “Anh muốn ngọc à?”
Lâm Tân Mông và Chu Mạt Lê nghe hiểu ý nghĩa trong câu nói của Lục Dạng.
Nhớ tới nhiệm vụ nhặt rác của nhánh 1 là Lục Dạng chắp tay nhường cho Tần Diệc Đàm và Ôn Tiên.
Chẳng lẽ, cô muốn tặng tiếp?
________________
Q: Cậu cố ý không thi đỗ Thanh Hoa hả?
A: Dạ vâng, bởi vì tôi là sinh viên Bắc đại.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");