Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tinh Tinh, bạn tốt của tớ, tớ rất nhớ cậu.
10 năm rồi, cuối cùng tớ cũng gặp lại cậu.
Hạ Tinh ôm lại cô hai cái rồi thay dép vào nhà: "Sao không bắt máy?"
"Hết pin.
" Ở thế giới tu tiên 10 năm, Cố Dĩ Nam đã sớm cai nghiện điện thoại, hoàn toàn quên mất sự tồn tại của điện thoại di động.
"Ký chưa?"
"Ký rồi.
"
"Ký rồi?" Hạ Tinh không dám tin nhìn cô: "Sao cậu lại ký chứ? Rõ ràng lkẻ họ Tạ kia chơi xấu cậu, tên sếp mới kia mắt mù rồi, sau khi quản lý nghỉ việc thì người thích hợp nhất với vị trí đó rõ ràng là cậu, kết quả lại để cô ta leo lên, cô ta vừa lên chưa bao lâu thì công ty đã sa thải cậu, trên đời làm gì có chuyện trùng hợp như vậy?"
"Bọn họ ép buộc cậu đúng không?" Hạ Tinh tức giận thay bạn thân.
Cố Dĩ Nam nói: "Không có chuyện đó.
"
Hạ Tinh thấy sắc mặt cô bình thường, không hề giống như lúc trước khi nhắn tin cho mình nói rất giận, lo lắng nhìn cô: "Cậu giận đến hồ đồ rồi đúng không? Cậu đã nói, muốn công ty cho cậu một câu trả lời cơ mà?"
Cố Dĩ Nam của 10 năm trước quả thực rất giận, đã đến công ty nói lý lẽ, kết quả không những chẳng thay đổi được gì, ngược lại còn khiến bản thân buồn bực, tinh thần hoảng hốt nên mới gây ra tai nạn.
Cố Dĩ Nam của hiện tại đã không còn tức giận nữa, cũng cảm thấy không cần thiết phải bận tâm vì một công ty không phân biệt công tư nữa, thêm nữa là cô đã sớm quên mất công việc phải làm là gì rồi, cho nên có tiếp tục gây sự cũng vô ích, chi bằng vui vẻ nhận tiền rồi làm những gì mình muốn.
"Tớ không có hồ đồ, tớ cảm thấy như vậy cũng tốt.
" Cố Dĩ Nam thản nhiên nói.
"Cậu thật sự nghĩ như vậy?" Hạ Tinh cũng biết việc đôi co với công ty chẳng khác nào lấy trứng chọi đá, căn bản không thể lay chuyển được gì, nhưng trong lòng cô ấy không nuốt trôi cục tức này mà thôi: "Đã ký rồi thì thôi vậy, điều chỉnh tâm trạng một chút, bắt đầu lại từ đầu.
"
Hạ Tinh ngừng một chút rồi hỏi tiếp: "Vậy kế hoạch tiếp theo của cậu là gì?"
Cố Dĩ Nam đáp: "Tớ định về quê trồng trọt.
"
"Cái gì?" Hạ Tinh nghe xong giật bắn mình, trong đầu hiện lên một suy đoán, Cố Dĩ Nam nản lòng thoái chí, thất vọng muốn về quê: "Cậu trồng cái gì?"
"Bây giờ đang thịnh hành rau hữu cơ đúng không? Tớ thấy ngành này rất có triển vọng.
" Cố Dĩ Nam nghiêm túc nói.
"! " Hạ Tinh không biết Cố Dĩ Nam đã trải qua những gì, cho nên không tán thành: "Cậu có kinh nghiệm không? Cậu có kỹ thuật không? Cậu có tiền đầu tư ban đầu không? Đừng nghĩ đến việc công ty vừa bồi thường cho cậu một khoản tiền là có thể tiêu xài hoang phí, lỡ như mất hết là cậu biết tay tớ.
"
"Năm nay kinh tế khó khăn, rất nhiều người thất nghiệp không tìm được việc, cậu phải suy nghĩ cho kỹ đi.
"
Hạ Tinh vừa nói vừa nghĩ đến những mối quan hệ của mình: "Năm nay ngoại trừ ngành dược phẩm, thì những ngành liên quan đến kinh tế quả thật rất khó khăn.
Đúng rồi, tớ có một người bạn làm trong ngành dược phẩm, mấy hôm trước còn nghe nói công ty của họ đang tuyển dụng, cậu có muốn thử không?"
Cố Dĩ Nam rất biết ơn sự giúp đỡ của Hạ Tinh, nhưng cô nói về quê trồng trọt không phải sự nhất thời bốc đồng, mà đã suy nghĩ kỹ càng trên đường về.
10 năm nay, cô vẫn luôn ở thế giới tu tiên, sớm đã quên mất những kỹ năng cần thiết cho công việc rồi, hơn nữa những năm qua cô cũng học được một số kỹ năng, làm một người nông dân cũng đủ xài, huống chi cô còn mang theo một chiếc nhẫn trữ vật.
Cố Dĩ Nam sờ chiếc nhẫn mộc mạc trên ngón tay: "Cảm ơn Tinh Tinh, nhưng mà hiện tại tớ không muốn đi làm.
"
Hạ Tinh ồ một tiếng, nghĩ đến việc hai người họ cũng đã tốt nghiệp được 4 năm, đi làm cũng 4 năm rồi, cũng nên nghỉ ngơi một thời gian: "Vậy thì nhân lúc rảnh rỗi hãy nghỉ ngơi thật tốt, có thể đi du lịch một vòng, thế giới rộng lớn như vậy, cũng nên đi khắp nơi thử xem, đợi đến khi chơi chán rồi quay về đi làm cũng được.
"