Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
13
Tôi ngẩng đầu nhìn trùm trường thật kỹ, anh cúi đầu cười với tôi: “Sao thế?”
Tôi tùy tiện viện cớ: “Bạn của anh có đẹp trai không?”
Trùm trường lẩm bẩm hai tiếng: “Cũng tạm, có điều sau khi em nhìn thấy anh rồi nên nhìn bọn họ không lọt mắt đâu.”
Anh kể ra vài cái tên.
“Vẻ mặt này của em là có ý gì?”
Sắc mặt tôi phức tạp: “Nghe có vẻ đều không giống người tốt lắm.”
Ai nấy đều là thành phần nổi danh trong trường, thầy cô chủ nhiệm mỗi khi nhắc đến bọn họ đều đau đầu.
Trùm trường đắc ý cười:
“Bây giờ em cũng coi như là vật họp theo loài rồi, không chạy thoát được đâu!”
Nói cũng đúng, dù sao thì tôi cũng có tên tuổi trên diễn đàn trường rồi. 𝗧𝐫𝘶yện hay l𝘶ôn có 𝘵ại # 𝘵𝐫𝘶m 𝘵𝐫𝘶yen﹒𝒱𝖭 #
Chuyện của tôi, trùm trường, Liễu Linh Linh và Cố Thụy sẽ không ngừng được đào lên, sẽ nhanh chóng bị vạch ra để nghiên cứu.
Tôi cười như một nhân vật phản diện hung hăng ngang ngược: “Hahaha, sau này không còn ai dám chọc em cả!”
Lúc này, cách đó không xa truyền đến vài tiếng thốt kinh ngạc:
“Đây là chị dâu hả?”
“Nghe danh đã lâu, cuối cùng cũng thấy được người thật.”
“Cô vợ nhỏ của đại ca xem như là đưa tay làm mây tan thấy ánh trăng ha…”
“Chà, cậu còn biết làm thơ nữa cơ à.”
Họ vừa nói chuyện vừa đi đến gần.
Lời họ nói làm tôi cảm thấy khó hiểu.
Trùm trường nghênh đón họ bằng một cái cùi chỏ: “Đừng nói linh tinh.”
Ba nam sinh vừa đi đến thi nhau liếc mắt ra hiệu, lộ ra nụ cười hiểu chuyện.
Thật lòng mà nói, trông vừa bỉ ổi vừa hài hước.
Tiêu rồi, tôi nghĩ bọn Trương Duyệt Duyệt sẽ không nhìn trúng bọn họ đâu…
14
Tôi đang suy nghĩ nên xin lỗi chị em tốt thế nào thì nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến.
Trương Duyệt Duyệt gọi điện thoại cho tôi.
Đầu dây bên kia là giọng nói lớn đầy phấn khích của cô ấy:
“Ở đâu thế Sở Huỳnh, bọn tớ không tìm thấy chỗ đó.”
Bốn đứa chúng tôi đều có chung một đặc điểm là mù đường.
Tôi xung phong đi đón họ lại bị trùm trường kéo lại:
“Anh đi cùng với em.”
Sau lưng vang lên tiếng gào rú của ba tarzan.
Thẩm Tây Đình ném giấy về phía bọn họ, sau đó quay đầu trấn an tôi:
“Đừng để ý bọn họ, bọn họ chỉ đùa thôi.”
Tôi ngửa đầu cười, nói:
“Không sao, mặc dù nhìn có hơi không đàng hoàng nhưng mà mọi người vẫn rất tốt.”
Thẩm Tây Đình lập tức nghiêm túc nói:
“Đúng vậy, chỉ có anh là người đàng hoàng thôi.”
Thật á? Có quỷ mới tin anh!
Bọn Trương Duyệt Duyệt nhanh chóng xuất hiện trong tầm mắt của chúng tôi.
Cô ấy hứng khởi vẫy tay với bọn tôi, câu nói đầu tiên khi chạy tới trước mặt chúng tôi là:
“Các cậu biết tin gì chưa? Cố Thụy và Liễu Linh Linh chia tay rồi!”
“Nghe đâu sau khi nhìn thấy bài đăng của Liễu Linh Linh trên diễn đàn thì Cố Thụy rất tức giận, thời gian ấy hình như hắn cũng đang trò chuyện với Liễu Linh Linh đó!”
Nếu tôi nhớ không nhầm thì không phải bọn họ mới yêu nhau được hai tuần à?
Hôm nay hết drama này lại đến drama khác, có điều hóng của người khác vẫn vui hơn!
Tôi nắm lấy tay Trương Duyệt Duyệt dẫn đường:
“Đừng nóng vội, chúng ta vào bàn ăn vừa ăn vừa nói.”
Một bàn 8 người, trong đó có 6 người là lần đầu tiên gặp nhau nhưng nói chuyện lại hăng say đến khí thế ngất trời.
Thậm chí bọn Trương Duyệt Duyệt còn xin số điện thoại bọn họ ngay tại chỗ để tạo nhóm chat “Hội chia sẻ tin tức tức thời”.
Tôi cạn lời: “…”
Haizz, ai lại không thích hóng drama chứ!
Bầu không khí nóng dần theo thời gian, Trương Duyệt Duyệt đứng lên, bưng chén rượu chứa coca có lịch sử 82 năm:
“Chúng ta cùng chúc cho Cố Thụy ngày càng thối nát, xấu xa.”
Tôi: “…”
Chỗ này không phải là tiểu thời đại, đi nhầm phim trường rồi chị gái ơi!
Chơi đến nửa đêm, tám người chúng tôi mới hoành tráng về trường, giống như là xã hội đen ra đường.
Các bạn học nam vỗ ngực đòi đưa con gái chúng tôi về trước.
Sau đó, khi chúng tôi tới đi đến dưới tòa ký túc xá nữ thì nhìn thấy Cố Thụy sắc mặt tiều tụy hốc hác.