Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 18: Bánh kem bay thẳng vào mặt Văn Thanh.
Chuyển ngữ: Mẫn Mẫn.
(Truyện đăng tại minyuee.wordpress.com và Wattpad: @MnMn40)
Nguyên Tốc gần như nghe hiểu ý của cậu ngay lập tức, nó cười khẩy một tiếng, "Bản lĩnh mỉa mai người khác lại lên cấp rồi."
"Mày cũng không kém cạnh gì."
"Sao mà bằng mày được."
"Nào có chứ, cái miệng của mày mà tham gia thi ai nói hơn vẹt, con vẹt có nói nhanh thế nào thì cũng phải đầu hàng cái miệng của mày ấy chứ."
"Mày mà tham gia thi ai chó điên hơn, chắc chắn sẽ lấy hạng nhất."
"Phải thế không? Tao thấy có mày rồi, chắc tao không lấy được hạng nhất đâu, hạng nhất chắc chắn là của mày, tao tình nguyện chịu thua."
"Ha ha, Văn Từ, mày hạng hai thì không ai dám tranh hạng nhất, đừng khiêm tốn nữa, hạng nhất cuộc thi ai chó điên hơn chỉ thuộc về mày."
"Có chứ, không phải còn có mày hay sao, mặt còn dày hơn cả tao, không biết xấu hổ hơn cả tao, hèn hạ hơn cả tao cơ mà..."
"..."
Hai người thi nhau cãi tay đôi, toàn bộ đại sảnh rơi vào bầu không khí kì lạ, tất cả mọi người đều vểnh tai lên nghe bọn họ nói mát nhau, say mê đến nỗi quên cả bàn tán.
"Ừm... hai người đừng cãi nhau nữa..." Văn Thanh yếu ớt lên tiếng, hắn muốn kéo tay Văn Từ, nhưng lại bị cậu tránh xa.
Nguyên Tốc đang cãi nhau đến đoạn cao trào thì quay sang nguýt hắn một cái, vạ miệng mắng, "Liên quan đéo gì tới mày."
Văn Thanh sầm mặt, không dám nói gì nữa.
Nguyên Tốc phản ứng lại rất nhanh, nó vội bổ sung cứu vớt hình tượng: "Ý của tôi là, cậu không cần nhúng tay vào chuyện này, tôi sợ cậu bị vạ lây."
"Không phải đã bị vạ lây rồi hay sao." Văn Từ nửa cười nửa không liếc xéo Văn Thanh, thấy hắn mím môi, sắc mặt lại khó coi như vậy, chắc chắn trong lòng đang chửi chết Nguyên Tốc.
"Còn không phải do mày à, mày làm anh mà chẳng nên thân." Nguyên Tốc khinh thường đáp, "Mày làm gương cho em mày đi được không?"
Văn Từ cười nói: "Sao mày quái gở thế nhỉ, kiếp trước làm quái nhân à?" [1]
[1] Đoạn này mình đoán Văn Từ đang chơi chữ, "quái" ở vế trước (Từ gốc: Âm dương quái khí) và "quái" ở vế sau (Từ gốc: Âm dương nhân - ý chỉ người (thường) có 2 bộ phận sinh dục, còn gọi là "bất nam bất nữ") cùng giống nhau ở chữ "âm dương".
Nguyên Tốc vẫn nhớ rõ mục đích hôm nay mình mời Văn Thanh tới đây để làm gì, nó cũng không tiếp tục đôi co với Văn Từ nữa, trực tiếp lôi Văn Thanh ra kích thích cậu, "Hôm nay là sinh nhật của tôi. Nào, anh em hai người nắm tay nhau đi, dẫu sao cũng là lần đầu gặp mặt, dù có phải là con ruột hay không, ngày sau đều phải sống cùng với nhau."
Trong mắt những người khác, hành vi của Nguyên Tốc vừa khiến Văn Từ ghê tởm, cũng vừa ghét bỏ Văn Thanh.
Là thiếu gia giả, chắc chắn không thể nào chung sống hòa bình với thiếu gia thật được.
Là thiếu gia thật, lại phải đi chung sống hòa bình với thiếu gia giả.
Nhưng ngạc nhiên thay, cả hai người đều không hành động giống như bọn họ tưởng tượng.
Thiếu gia giả thì lạnh lùng, không chán ghét cũng không phản đối, còn đưa tay ra thật.
Thiếu gia thật thì nhếch miệng cười, đưa tay ra nắm, thậm chí còn điềm đạm gọi một tiếng, "Anh hai."
Văn Từ lập tức rút tay về, nghe thấy tiếng "Anh hai" kia, cậu chỉ muốn cầm bánh kem ném thẳng vào cuống họng Văn Thanh.
Nói chuyện thì nói cho đàng hoàng vào, đột nhiên nũng nịu gọi anh thế làm gì, ai mà chịu cho nổi.
"Văn Từ, tao nghe nói mày không về nhà họ Văn, mày định cắt đứt quan hệ với ba mẹ mày à? Lạ thật, nếu mày đã không về đó, vậy tại sao mày không về lại ngôi nhà vốn có của mày đi?" Mắt thấy đã xong hết thảy, Nguyên Tốc làm bộ tình cờ nhắc tới, "Đúng rồi, tao thấy lạ này, mày rời nhà họ Văn, thế có tiền không? Nếu không có, vậy có cần tao giúp đỡ cho không?"
"Mọi người đều là bạn bè nhau hết, tao giúp mày cũng không là gì. Tấm thẻ này của tao có ba trăm nghìn, chỉ cần mày ăn nói khép nép cầu xin tao một câu, tao sẽ lập tức đưa cho mày ngay. Ba trăm nghìn này chắc đủ cho mày tiêu một lát thôi nhỉ? Nếu còn không đủ tiền nữa thì lại đến tìm tao."
"Tuy nói trước đây mày rất đáng ghét, nhưng dù sao bây giờ cũng không giống thế nữa. Cơ mà tao nói thật, nếu không có nhà họ Văn thì bây giờ mày chẳng có tư cách đứng ở đây đâu. Tao còn nghe đồn dạo này mày làm streamer? Hầy, đáng thương thật, lưu lạc đến mức phải live stream lấy lòng người khác rồi." Nguyên Tốc cười tủm tỉm, tiếp tục lải nhải: "Mặc dù cái loại như mày đến cả xách giày cho tao cũng không xứng, nhưng mà chịu thôi, ai bảo tao hiền lành lương thiện quá làm gì, mày cầm lấy đi."
Nó lấy thẻ ngân hàng đã chuẩn bị từ sớm đưa cho Văn Từ, mặt mày toàn là ý cười chân thật.
Đáp lại nó chỉ là một mảng yên tĩnh, Văn Từ đứng trước mặt Nguyên Tốc, giữ nguyên khóe môi khẽ nhếch lên cười, làm cho người ta không đoán được cậu đang nghĩ gì.
"Được chứ."
Ngay khi Nguyên Tốc còn đang ngờ vực vì có phải cậu có ý định đánh nó hay không, Văn Từ lập tức đưa tay nhận lấy tấm thẻ ngân hàng, tốc độ nhanh đến mức Nguyên Tốc cũng phải kinh ngạc, nó lùi lại một bước theo bản năng, càng nghĩ càng thấy sai trái.
Cứ vậy mà nhận à? Chắc chắn là còn chiêu khác, có khi lát nữa cậu lại đấm nó một cái cũng nên.
Dù sao Văn Từ cũng không phải chưa từng làm như thế.
Nguyên Tốc càng nghĩ càng đề cao cảnh giác.
Nhưng Văn Từ thật sự nhận lấy, hơn nữa còn giơ tấm thẻ ngân hàng đó lên, nói "Cảm ơn" với Nguyên Tốc.
"Không cần cảm ơn làm gì, mày biết tao cần ở mày không phải là câu cảm ơn, mà là cầu xin. Mày xin tao đi, tao sẽ đưa mày mật khẩu, một câu xin giúp đỡ đổi lấy ba trăm nghìn, đáng giá biết bao." Thấy Văn Từ thật sự cần tiền, Nguyên Tốc bắt đầu thả lỏng, nó vỗ tay cười giễu một câu.
Quả thật, Không có nhà họ Văn làm chỗ dựa vững chắc, Văn Từ hoàn toàn trở thành một người khác.
Ai cũng không thể ngờ rằng, cậu ấm nhỏ Văn Từ luôn cao cao tại thượng của nhà họ Văn cũng sẽ có ngày thảm hại giống hôm nay.
"À, mày nói cái này ấy hả?" Văn Từ kẹp tấm thẻ quơ quơ trước mặt, thở dài bảo, "Nhưng tao không muốn cầu xin mày thì phải làm sao đây?"
"Thế mày còn lấy thẻ của tao làm gì?" Nguyên Tốc ngớ người, nó giận tím cả mặt, "Mày chơi tao à."
"Tao có nói tao cần thẻ của mày không?" Văn Từ đưa thẻ ngân hàng sát mặt Nguyên Tốc, cong khóe môi nở nụ cười xấu xa.
Nhìn thấy nụ cười giả dối quen thuộc này, Nguyên Tốc thầm chửi "Đm", sợ hãi muốn cách xa Văn Từ ra chút.
Nhưng đã muộn.
Văn Từ đạp một phát lên chân Nguyên Tốc, cậu bẻ tấm thẻ ra làm hai nửa, ngay lúc Nguyên Tốc bị đau thét lên một tiếng, Văn Từ thẳng tay nhét thẻ vào miệng nó.
Loạt hành động chỉ xảy ra trong vòng vài giây, nhanh đến mức những người đứng xem cũng không thể nào phản ứng lại được.
"Muốn bảo tao ăn nói khép nép cầu xin mày? Dù mày có thoi thóp còn lại hơi thở cuối cùng cũng không bao giờ nhìn thấy được đâu." Chàng trai trước mắt dù đang cười thật tươi, nhưng sắc lạnh trong ánh mắt lại không gì sánh bằng.
Nguyên Tốc che lại phần chân bị giẫm lên, nó đau đến nỗi la lối om sòm, vốn đã không đứng vững, nghe Văn Từ nói thế, bước chân lại lảo đảo muốn ngã.
Miệng Nguyên Tốc bị Văn Từ nhét thẻ vào, nhổ không được mà mắng cũng không xong, nó để chân xuống, mặt mày dữ tợn đánh trả Văn Từ.
Một màn bất thình lình như thế này làm cho tất cả mọi người đều kinh ngạc ngơ ngác, không ai ngờ rằng Văn Từ sẽ đột ngột làm như thế, cả đám rùng mình nhớ lại chiến tích trước đây của Văn Từ, sau đó đồng loạt sởn tóc gáy.
Cậu nổi tiếng đánh rất ác, người khác mà đánh cậu, nếu cậu không né được thì chắc chắn sẽ đứng im để cho người đó đánh luôn.
Nhưng ngay sau đó, Văn Từ chắc chắn sẽ đánh trả, mà còn đánh mạnh hơn lúc nãy cậu chịu đựng.
Dù cuối cùng cậu có bị thương nghiêm trọng thì vẫn luôn có người thảm hơn, có khi thảm đến độ phải nhập viện nửa năm trời.
Nguyên Tốc cũng đã từng "vinh hạnh" được một lần.
Hai người đánh nhau, người khác phải đi lại can ngăn, cưỡng ép tách ra, Nguyên Tốc thì nằm viện hết ba tháng, ăn ngủ ỉ* gì cũng phải có người giúp, Văn Từ chỉ ở nhà dưỡng thương ba ngày là đã nhảy nhót lại như bình thường, lúc đó Nguyên Tốc biết chuyện, tức tới nỗi ngất ngay tại chỗ.
"Anh hai, anh làm như thế sẽ làm người khác bị thương đấy ạ." Văn Thanh vừa căng thẳng cũng vừa lo lắng, hắn bắt lấy tay Văn Từ, "Nguyên Tốc cũng chỉ muốn giúp anh thôi mà, mặc dù anh ấy nói hơi khó nghe, nhưng em vẫn cảm nhận được tấm lòng của anh ấy, nếu em là anh, em cũng sẽ đồng ý."
"Muốn giúp tôi?" Văn Từ lại tránh khỏi một đấm của Nguyên Tốc, mím môi cười đáp: "Tôi không cần nó giúp. Nếu cậu nói cậu đồng ý, chi bằng cậu chịu lép vế cầu xin nó đưa thẻ cho cậu đi."
"Đây là thẻ Nguyên Tốc đưa anh mà, sao em lại muốn cho được." Đáy mắt Văn Thanh lập lòe tỏ ý khó chịu, sau khi che giấu thật kỹ, hắn mới yếu ớt nói.
"Thế thì mày đừng có lo chuyện bao đồng." Văn Từ cười giễu.
"Xin lỗi, là lỗi do em..." Văn Thanh lập tức nhận sai, hắn ngẩng đầu lên, hai mắt đã đỏ hoe, giọng nói run rẩy: "Anh hai, anh đừng đánh nhau với Nguyên Tốc mà."
"Chắc tao muốn đánh nó?" Văn Từ liên tục lùi về sau, cậu bị tuyệt chiêu nói dối không chớp mắt của Văn Thanh làm cho tức cười, mắt thấy Nguyên Tốc đang tức giận muốn cầm bánh kem lên ném mình, Văn Từ lập tức ngồi thụp xuống dưới bàn.
Chẳng mấy chốc, cậu thấy động tác của mình dường như có hơi dư thừa.
Bởi vì Nguyên Tốc ném lệch, cho nên bánh kem trái cây ba tầng cực to bay thẳng vào mặt Văn Thanh.
Một tiếng "Pẹp" vang lên, toàn trường yên tĩnh, bầu không khí vô cùng vi diệu, Văn Từ ngồi thụp dưới bàn ăn cũng không khỏi ngây người, cùng đưa mắt nhìn Văn Thanh bị ném bánh vào mặt với những người khác.
Nguyên Tốc rút lại tư thế đứng ném bánh kem, sắc mặt lập tức trở nên vặn vẹo.
Không cần biết người khác nghĩ thế nào, tự nó cũng thấy hướng ném bánh kem của mình hoàn toàn nhắm thẳng Văn Thanh, không hề giống nhầm lẫn, mà trông như cố tình ném Văn Thanh thì đúng hơn.
Phần bánh kem còn lại rớt xuống đất, kem bơ dính trên mặt hắn, mặt mũi sắp không nhìn ra được, càng đừng nói đến biểu cảm lúc này.
Mùi kem bơ quá ngấy, Văn Thanh nghiến răng nghiến lợi, bùng cháy khao khát muốn cầm ly rượu bên cạnh lên đổ lên đầu thằng ngu chỉ tổ rách việc Nguyên Tốc.
Thậm chí hắn còn nghĩ có phải tên Nguyên Tốc này chướng mắt hắn hay không, cho nên bảo là ném Văn Từ, nhưng thật ra là muốn ném hắn.
"Tôi ném nhầm, thật xin lỗi, người, người đâu hết rồi, mau đến đây dẫn cậu ấy đi tắm rửa thay quần áo đi." Cuối cùng Nguyên Tốc cũng có phản ứng, nó móc thẻ ngân hàng trong miệng ra, miệng mồm rát đến mức phải kêu rên một tiếng.
Văn Thanh đưa tay chùi bánh kem trong mắt, cố gắng đè ép cơn tức giận trong lòng, nặn ra nụ cười khẽ: "Không sao, tôi biết anh không cố ý."
Gương mặt đầy kem bơ đó trông kiểu gì cũng rất thảm thương.
Văn Từ đứng lên, cật lực đè nén khóe môi đang điên cuồng nhếch lên, cậu cầm một ly nước trái cây để uống, chỉ sợ mình phụt cười ra tiếng, tạo cơ hội cho Văn Thanh kiếm cớ bắt bẻ.
"Cậu đi theo bọn họ tắm rửa đi, thay quần áo sạch rồi hẵng lại đây, thật sự xin lỗi, cổ tay tôi bị nhức nên mới ném nhầm." Nguyên Tốc lúng túng đứng bên cạnh Văn Thanh, nói.
Văn Thanh chỉ lắc đầu, "Tôi không sao, nhưng anh và anh hai đừng đánh nhau nữa được không, không phải hai người là bạn bè hay sao? Nếu còn đánh nữa thì bữa tiệc này cũng không bắt đầu được đâu."
Tốt tính thật, bị người ta ném bánh kem vào mặt như thế, không những không giận, mà còn quan tâm ngược lại người khác.
Những người đứng xung quanh đều cho rằng cậu thiếu gia thật này đúng là lương thiện đến nỗi phải chửi là ngu, cả đám đồng loạt lắc đầu, dự đoán sau này Văn Thanh sẽ bị bắt nạt.
Văn Thanh đi theo bồi bàn, hắn vừa rời đi, sảnh chính lập tức dồn dập vang lên tiếng cười.
"Thảm thật, cậu thấy dáng vẻ đó chưa? Hai mắt bị dính bánh kem sắp mở không ra luôn ấy chứ."
"Cái thằng Nguyên Tốc này thật là, đánh nhau mà cũng đánh sai, cũng chỉ có Văn Thanh tốt tính, nếu là tao, tao đập cho nát cái bữa tiệc này của nó."
"Ầy, tao thì thấy lạ, Nguyên Tốc cố ý ném Văn Thanh đúng không? Tao thấy không giống như ném Văn Từ đâu, hướng bị lệch dữ lắm."
"Mọi người!" Nghe thấy tiếng nghị luận ồn ào, Nguyên Tốc giận méo cả vương miện trên đầu, nó miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, bảo: "Khiến mọi người chê cười rồi. Tôi với Văn Từ chỉ đánh giỡn cho vui, không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, mọi người cứ tự nhiên đi nhé."
Nói xong, Nguyên Tốc ngoảnh đầu lại nhìn Văn Từ - đầu sỏ làm nó mất mặt, thấy Văn Từ vẫn ung dung uống nước trái cây, nó trợn mắt đi đến, nặng nề nói ,"Thù hôm nay tao sẽ báo, Văn Từ, ngày tàn của mày sắp tới rồi."
"Tao đang chờ đây." Văn Từ đặt ly nước trái cây sang một bên, cậu đưa tay quạt gió, cứ có cảm giác hai bên má và cơ thể nóng lên hừng hực.
Không những thế, cậu còn thấy hơi váng đầu, triệu chứng giống như phát sốt.
Văn Từ chợt nhớ đến gì đó, đưa tay chỉnh lại vương miện bị méo cho Nguyên Tốc, cười trìu mến với nó, còn vỗ lên bả vai của Nguyên Tốc, "Nguyên Tốc à, hôm nay là sinh nhật của mày, tao đem đến cho mày một món quà siêu đặc biệt đây. Nào, nhìn bên kia đi."
Văn Từ chỉ vào màn hình lớn cách đó không xa.
Nụ cười của Văn Từ đập vào mắt Nguyên Tốc, mí mắt nó giật liên hồi, trong lòng có một loại dự cảm cực kỳ không lành, nó ngoảnh đầu nhìn -- dự cảm không tốt trở thành sự thật rồi.