Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Bầu không khí vốn có chút ngưng trệ, nhưng đã được chủ tịch Bùi làm cho thoải mái hơn.
Chủ tịch Bùi này cũng thật sự là một người vừa mưu mẹo vừa khôn khéo.
Bữa tối "thân thiện" cứ như vậy được bày ra, ở đây trái phải đều là doanh nhân có tiếng trong giới thương nghiệp, Bành Vạn Lí cúi đầu hay ngẩng đầu cũng phải gặp lại nếu muốn tiếp tục kiếm cơm trong ngành này, vậy nên nếu tại đây hắn dám hỗn, kết quả như thế nào nghĩ bằng cùi chỏ cũng biết.
Bành Vạn Lí ngồi đó, sắc mặt chỉ có thể dùng mấy chữ "tái xanh", "xanh tái" mà miêu tả.
Hắn liếc nhìn Bạch Khởi.
"Cháu thật sự khác trước rất nhiều. Lúc còn nhỏ được ba mẹ nuôi nấng như minh châu ngọc ngà, gặp ai cũng gọi chú, dì. Khi ba cháu gặp nạn, chỉ biết hai mắt rưng rưng mà ngó khắp nơi..."
Cứ mỗi một chữ Bạnh Vạn Lí hộc ra, sắc mặt Tịch Thừa Quân cũng theo đó mà càng trầm xuống.
Tịch Thừa Quân chậm rãi ngồi thẳng dậy, biểu tình gần như được xem là "khó coi" rồi.
Anh cực kỳ không thích những người khác dùng giọng điệu này để miêu tả một Bạch Khởi mà anh chưa từng được thấy trước đây...
Mà lúc này chủ tịch Bùi phản ứng càng nhanh.
Hắn ném chìa khóa xe lên bàn, âm thanh vô cùng chói tai.
"Chú đang nói gì với chị dâu tôi thế? Hoài niệm quá khứ vàng son? Chú muốn hoài muốn niệm, tôi đây bồi chú nhé." Chủ tịch Bùi mang theo vệ sĩ đến, khi hắn vừa dứt lời, vệ sĩ liền động, người khác chỉ có thể câm như hến.
Mà Bành Vạn Lí còn tính nói thêm gì đó, toàn bộ đều nghẹn lại.
Bạch Khởi không khỏi nhíu mày: "Chú nghĩ tôi không nên đến hỏi chú sao? Chú thích cảnh sát hỏi sao? Khoản mục thì lộn xộn, lương bổng thì không thanh toán, đây là phạm pháp."
Chủ tịch Bùi sửng sốt, trong lòng không khỏi lẩm bẩm, chị dâu nhỏ quá đáng yêu, lại trong sáng như vậy, còn nói với tên kia cái gì là phạm pháp. Loại người này ấy à, chậc chậc, là cái bánh quẩy già nua dai nhách, trước tiên phải dùng chút thủ đoạn lăng trì qua vài cái, để cho hắn cả đời này nghe thấy họ Bạch đều phải sợ đến đái dầm...
Mà ngay lúc này, Tịch Thừa Quân không nhanh không chậm lên tiếng: "Đúng vậy. Vi phạm pháp luật lao động, nếu lấy không được sổ sách và hoá đơn chứng từ rõ ràng, đó được gọi là tham ô tài sản của người khác." Thế nhưng anh còn nghe theo Bạch Khởi mà nói về pháp luật hiện hành.
Bành Vạn Lí sửng sốt, há mồm tính nói.
Tuy nhiên, cũng không đợi cho hắn phun ra được cái gì.
Tịch Thừa Quân trầm giọng nói: "Cứ cho rằng đã lưu lại một con đường vào lúc ấy đi, không chuẩn bị hợp đồng lao động theo quy định của Chính phủ. Nhưng chỉ cần ông ấy tham gia vào các hoạt động sản xuất - vận hành hoặc các hoạt động lao động khác trong phạm vi được cho phép hoặc dưới sự chỉ dẫn của giám đốc Bành, thậm chí miễn là ông ấy thực hiện đúng chức vụ của mình hoặc thực hiện các công việc có liên quan đến chức vụ hiện tại, đều thành lập mối quan hệ người sử dụng lao động và người lao động."
Chủ tịch Bùi: "......" Thật sự nè trời má!
Đây là cách nói chuyện của người có học!
Chủ tịch Bùi nhìn nhìn lại bản thân, hiếm khi hắn cảm thấy chính mình sao mà thô tục quá.
Bây giờ là một xã hội pháp trị...
Bành Vạn Lí trên mặt không còn xanh nữa, mà là trắng rồi.
Rõ ràng hắn không ngờ mấy chuyện này còn bị truy cứu bởi pháp luật.
Lư Bân, người giống như cái tháp sắt, nhất thời đứng lên: "Lão Bành, chú nói rõ đi..."
Những người khác mới hoàn hồn lại nói: "Nếu thật sự là như vậy, xem ra chú sai lắm rồi đấy. Người khác làm việc tốt thì không để tên, chú thì treo việc tốt mình làm ngay cửa miệng, một câu tôi giúp anh, hai câu tôi vay tiền trợ anh, mà tới câu thứ ba chú cúp lương người ta luôn. Làm người ai làm thế, đúng không?"
Bành Vạn Lí gần như đã đến bên rìa sụp đổ, hắn chật vật nói: "Tôi..."
Tịch Thừa Quân thấp giọng lên tiếng: "Dựa vào những điều đó, rất hợp lý khi tôi nghi ngờ giám đốc Bành cùng vụ án ôm tiền chạy trốn của Hồ Minh vào mười năm trước có quan hệ, đúng không?"
Bành Vạn Lí bật dậy, nói: "Không không, Tịch tiên sinh, ăn có thể ăn bậy nhưng nói không nói bậy. Tôi không, tôi thật sự không... Đúng, đúng vậy, tôi để Bạch Sơn làm không công cho tôi. Tôi không trả lương cho ông ta. Nhưng lúc đầu, đích xác lấy lương bù vào khoản đó! Tôi cho ông ta mượn 50 vạn là thật!"
"Chỉ là sau này... sau này tôi nói ông ấy đến đây làm việc để kiếm thêm thu nhập bồi thường thuốc men cho mấy người kia... Ông ấy đã trả đủ số tiền bồi thường mà tòa tuyên án năm đó, chỉ còn lại toàn bộ các chi phí khám chữa bệnh. Tôi không vì cái gì khác, tôi thật sự chỉ muốn giữ ông ấy ở lại công ty thôi..."
Chủ tịch Bùi nhếch môi nói: "Cũng chính là, chú cần người ta đến công ty giúp chú, nhưng đổi lại chú nói như thể chú đang làm từ thiện."
Bành Vạn Lí không trả lời.
Bạch Khởi: "Thanh toán chi phí chữa bệnh là cái gì?"
Bành Vạn Lí đành phải lên tiếng.
Ngay khi câu chuyện đã bắt đầu, không còn khó để nó được tiếp tục.
Bành Vạn Lí nghiến răng nghiến lợi, sau đó nói: "Không có đề cập về hình thức thanh toán tiền, có một số bệnh nhân chỉ muốn nằm trên giường trị liệu lâu dài..."
Đây là lý do tại sao trong trường hợp xảy ra tai nạn, bên kia thà rằng người gặp sự cố tử vong tại chỗ, như vậy tiền bồi thường và công sức thực hiện cũng giảm đi rất nhiều.
Nếu đối phương còn chưa hoàn toàn tử vong, cả đời này đều chỉ có thể dựa vào bên kia mà sống tiếp.
"Vậy tôi sẽ đổi cách nói. Mỗi tháng các khoản trợ cấp về thuốc men như vậy, có dư hay không?" Bạch Khởi hỏi.
Bành Vạn Lí: "......"
"Có hay không?" Tịch Thừa Quân nhàn nhạt nói.
"... Có."
Bạch Khởi giọng nói trở nên lạnh đi: "Chưa kể, ba tôi gần đây đã gửi một khoản tiền cho bệnh viện, sau khi khoản tiền đó được gửi đi, hẳn là đủ để bọn họ dùng thật lâu... Chú lại vì cái gì mà không nói?"
Bành Vạn Lí bất đắc dĩ cười một cái, trên trán chảy ra mồ hôi: "Nối dối chính là như vậy, quả cầu tuyết càng lăn càng lớn. Chú không muốn ba cháu đi, cho nên chú chỉ có thể lựa chọn không nói."
"Lúc chú đến thăm hỏi bệnh nhân giúp ba tôi, chú có nói với bọn họ ba tôi nhờ chú đi không?" Bạch Khởi hỏi lại.
"Cái này có nói." Bành Vạn Lí vội vàng trả lời.
Chủ tịch Bùi cười cười: "Chị dâu tuổi vẫn còn nhỏ, chưa hiểu mấy chuyện này rồi, phong ba bão táp sao bằng ngữ pháp khi nói chuyện, cùng một câu nói, nhưng cách nói khác nhau, ý tứ sẽ như vậy mà thay đổi. Có khi lúc thăm hỏi người nhà bệnh nhân, hắn còn nói chính mình phải trày da tróc vảy mới lấy được khoản tiền này. Tôi nói đúng không, giám đốc Bành?"
Bành Vạn Lí mặt cắt không còn giọt máu, nói không nên lời.
Bạch Khởi cắn cắn môi, có chút tức giận.
Không phải cậu chỉ đơn giản đau lòng vì ba mình làm việc không công.
Mà theo cách nhìn của ba cậu, năm đó không kịp phòng ngừa đã phát sinh sự kiện trọng đại đến như vậy, Bành Vạn Lí hào phóng dang tay giúp đỡ. Đây xem như đạt đến mức độ có thể ghi nhớ, biết ơn, sẵn sàng báo đáp và cảm động cả đời.
Kết quả lại như trò đùa, người ta căn bản không quan tâm ba cậu nghĩ gì.
"Giám đốc Bành, kế tiếp phải làm như thế nào, cần tôi dạy sao?" Tịch Thừa Quân nói.
Bành Vạn Lí: "...Tôi biết."
Chủ tịch Bùi nhịn không được xen vào: "Tại sao ba của chị dâu phải làm việc cho công ty của hắn thế? Tôi thấy những dự án mà ông ấy làm trong những năm qua không tồi, có phải từ khi ông ấy qua đó thì công ty càng làm càng tốt, đúng không? Chẳng trách muốn trói người ta vào thuyền của chú làm việc không công cả đời, đã thế còn khiến người ta ghi ân chú trong lòng... Chậc chậc, chú cao tay quá đấy."
Bạch Khởi nghẹn giọng nói: "Ba tôi đang giúp việc trên công trường."
Đón nhận nắng gắt, khoác lấy gió sương, mọi thứ đều giúp Bành Vạn Lí.
Có một năm trở về vào mùa hè, da đều bị phơi đến đỏ đi.
"Nhà thầu?" Chủ tịch Bùi chậc lưỡi, "Không dễ làm đâu."
Trong lời nói không hề có ý tứ xem thường.
Những người khác như vậy càng không dám hó hé.
Chủ tịch Bùi gọi điện, nói: "Từ từ đã, tôi sẽ gọi người đi cùng với giám đốc Bành để làm rõ các khoản mục của những năm này."
Lúc này, di động của Bạch Khởi cũng vang lên.
Cậu cúi đầu nhìn thoáng qua, sau đó bắt máy: "Alo, ba."
Ba Bạch ở đầu kia hỏi: "Con thấy người chứ?"
Bạch Khởi: "Dạ."
Cậu không biết phải nói như thế nào, lần đầu tiên cảm thấy ngôn ngữ của mình có chút thiếu sót. Vì vậy cậu đưa điện thoại cho Tịch Thừa Quân, quay đầu lại, dùng đôi mắt trông mong nhìn anh: "Anh Tịch nói..."
Ánh sáng trong mắt như hóa thành nước, muốn chậm rãi chảy ra.
Tịch Thừa Quân thầm nghĩ.
Tịch Thừa Quân nhanh chóng đưa tay đón lấy, thấp giọng nói chuyện với ba Bạch, cuối cùng còn lễ phép trấn an một câu: "Chú không cần quá đau lòng vì loại người này."
Ba Bạch khẽ thở dài: "Có chuyện gì mà đau lòng chứ? Hắn lúc đó thật sự giúp chú, chính là sau này, đã thay đổi... Cháu bật chế độ loa ngoài trên điện thoại đi, chú chỉ hỏi Bành Vạn Lí một chút, hai câu là được."
Tịch Thừa Quân đáp một tiếng, bật loa ngoài.
Chủ tịch Bùi vẫn nhịn không được chen ngang: "Thật ra, nếu năm đó Bạch tiên sinh chịu khó một chút, năm này qua năm kia, có khi cho đến hôm nay cũng sẽ không phá sản, mà còn phát tài hơn nữa đấy."
Ba Bạch nghe thấy âm thanh ở đầu dây bên kia, bất đắc dĩ cười: "Cuộc đời bấp bênh, không thể ngã nơi này, vẫn có thể ngã ở chỗ khác. Chúng tôi lúc đó còn là những người làm ăn trẻ tuổi, cứ muốn lao về phía trước. Bên trên giao xuống chính sách tốt, người ta không phải đều nói, đổi đầu heo ở hướng gió, cũng có thể bay lên sao. Việc làm ăn của gia đình càng lớn, tự nhiên sẽ càng khó, một ngày nào đó sẽ vượt qua cực hạn của tôi thôi..."
Chủ tịch Bùi sửng sốt, thở dài: "...Cũng đúng. Người bình thường thật sự không thể tỉnh táo như vậy."
Gia đình chị dâu từ trên xuống dưới đều rất ngầu!1
Chủ tịch Bùi thầm nói.
Trước khi điện thoại được đẩy đến trước mặt Bành Vạn Lí, chủ tịch Bùi lại nhịn không được nhiều chuyện câu cuối cùng: "Haiz, nếu sớm hơn mấy năm, chú liền gả chị dâu cho anh Tịch, có phải mọi chuyện đều được giải quyết từ lâu rồi không? Nếu ngay từ nhỏ đã hứa hôn, lớn lên..."
Tịch Thừa Quân liếc hắn một cái, trầm giọng cắt lời: "Bùi Huy."
Chủ tịch Bùi: "Thật xin lỗi, thật xin lỗi, tôi nói bừa."
Ba Bạch: "Cái đó không được, khi ấy Bạch Khởi còn quá nhỏ."
Tịch Thừa Quân khoé miệng cong cong, anh thật sự rất vui khi nghe được chuyện quá khứ của Bạch Khởi từ chính chú dì nói ra, cũng cảm thấy bản thân dường như đã kéo gần mối quan hệ thêm một chút.
Ba Bạch hít một hơi thật sâu, dồn hết sức lực đan điền mà kêu to một tiếng: "Bành Vạn Lí!"
Bành Vạn Lí run lên, không trả lời.
Nhưng mặc kệ hắn có trả lời hay không, ba Bạch cao giọng hỏi: "Phải có lý do? Đúng không? Cậu đã nói dối tôi nhiều năm như vậy, nhất định phải có lý do!"
"Tôi biết ơn cậu vì đã giúp đỡ tôi là một chuyện, nhưng trước khi tôi phá sản, tôi đối với cậu cũng không có tệ đi? Cậu mẹ nó cứ như thế này, cứ như thế này..."
Bành Vạn Lí nắm chặt tay, không nói gì.
"Tôi nợ cậu cái gì sao?" Ba Bạch tức giận hỏi.
Bành Vạn Lí rốt cuộc không thể nhịn được nữa, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào điện thoại nói: "Tôi chỉ muốn làm giống như năm xưa anh đã làm. Khi đó anh đã bố thí tôi như thế nào, tôi cũng muốn giữ anh lại bên người, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy anh chật vật như thế ấy mà sống..."
Chủ tịch Bùi chen lời: "Ồ, chú em được đấy. Người ta đối với chú tốt, chú lại nói người ta bố thí."
Ba Bạch hít một hơi thật sâu, mắng to: "Biến mẹ cậu đi! Chỉ có vậy thôi?"
"Hai chúng ta đều xuất phát cùng một nơi, nhưng năm đó anh lại rất phong độ, mọi thứ đều thuận lợi, không chuyện gì làm khó dễ được anh. Nhưng mẹ nó anh tốt nghiệp cấp ba chưa? Vậy mà anh lại có thể cưới được vợ đẹp, lại còn bằng cấp cao. Còn tôi thì sao hả? Tôi phải làm việc vặt mọi lúc mọi nơi, kiếm cơm mà còn phải nhìn mặt người khác. Anh thì hạnh phúc rồi, vợ chồng đầm ấm, con trai thì học giỏi, trong tay cầm tiền..." Bành Vạn Lí một hơi nói đến đây, sau đó mới tìm được chút lý trí mà dừng lại.
Tịch Thừa Quân gõ ngón tay trên màn hình, sau đó lấy điện thoại về.
Anh thấp giọng nói: "Không cần nghe những lời bào chữa sáo rỗng đó."
Chủ tịch Bùi: "Đúng, đúng, đưa người đi đi."
Đừng để ba của chị dâu tức đến nỗi ngất xỉu.
Mấy người vệ sĩ hành động ngay lập tức, nhấc bổng Bành Vạn Lí rời đi.
Bành Vạn Lí cười lạnh: "Chỉ muốn giết tôi! Mấy người chỉ muốn giết tôi thôi! Sớm biết như vậy..." Hắn còn chưa nói dứt lời.
Điện thoại của chủ tịch Bùi đã vang lên.
Hắn nhận điện thoại chưa đầy hai giây liền chuyển máy cho Tịch Thừa Quân: "Tôi sợ hắn nói không phải hoàn toàn là sự thật, nên đã sai người đi điều tra, anh Tịch nghe một chút đi."
Tịch Thừa Quân tiếp nhận.
Bạch Khởi không khỏi lập tức quay đầu qua, nhìn chằm chằm vào điện thoại, sợ rằng bản thân bỏ sót điều gì đó.
Tịch Thừa Quân ánh mắt khẽ động, vô thức đưa tay tới, đặt trên cổ Bạch Khởi.
Da của Bạch Khởi trắng nõn lại mịn màng tinh tế.
Tịch Thừa Quân hơi cuộn tròn đầu ngón tay, Bạch Khởi cũng khựng lại một chút.
Nhưng ngay sau đó Tịch Thừa Quân tiếp tục vô cùng thản nhiên mà vuốt ve thêm hai cái, như thể đó là một cử chỉ an ủi động viên vô cùng bình thường.
Giọng nói ở đầu bên kia điện thoại nhanh chóng vang lên: "Xin chào, anh Tịch, chuyện như vậy, tôi đoán chắc chắn Bành Vạn Lí sẽ không nói vấn đề này với anh. Đó chính là cách đây vài năm khi hắn thực hiện một dự án, người hợp tác với hắn tên là Kế Dân Xuyên, có thể anh chưa từng nghe nói về người này, nhưng ông ta là một người song tính, thích những đứa nhỏ mềm mại đáng yêu. Khả năng lúc ấy, Bành Vạn Lí đã chấm trúng con trai xinh đẹp của Bạch Sơn tiên sinh. Còn thật sư lên kế hoạch muốn mang người qua để xây dựng quan hệ. Nhưng chẳng biết tại sao, có lẽ là lương tâm trỗi dậy, sợ chuyện này không ổn thoả, cuối cùng không thực hiện..."2
Bàn tay đang vuốt ve của Tịch Thừa Quân lập tức dừng lại.
Anh đột nhiên đặt điện thoại xuống, đứng dậy, ghế dựa bị đẩy mạnh ra, ngã xuống đất "ầm" một tiếng rất chói tai.
Tịch Thừa Quân bước nhanh đến sau lưng Bành Vạn Lí, nắm lấy cổ áo hắn, lật người lại, ngay cả vệ sĩ bên cạnh cũng không kịp phản ứng.
Tịch Thừa Quân nện một quyền thật mạnh vào mặt Bành Vạn Lí.
Bành Vạn Lí chỉ cảm thấy trong đầu ong ong vài tiếng, mũi và lỗi tai đều như muốn chảy máu.
Chủ tịch Bùi ngẩn người.
** mẹ.
Không phải là quý ông văn nhã lịch thiệp sao? Ban nãy tôi còn cảm thấy chính mình là một người thô tục cục cằn mà!1
______________