Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Sau Khi Tình Địch Biến Thành Lông Xù Đã Bị Tôi Nhận Nuôi
  3. Chương 11: Xin lỗi
Trước /24 Sau

Sau Khi Tình Địch Biến Thành Lông Xù Đã Bị Tôi Nhận Nuôi

Chương 11: Xin lỗi

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ánh mắt Lục Tắc Viễn quá rõ ràng khiến Tần Tiêu giật mình. Cậu quay lại nhìn vai mình, phát hiện ra trên đó có vệt đỏ hằn rõ.

Tần Tiêu không hề nghĩ rằng đây là dấu vết mà Lục Tắc Viễn cố ý để lại. Cậu chỉ cho rằng đó là do sức lực của anh quá mạnh.

Nhịp đập kỳ lạ trong lồng ngực vẫn nhắc nhở Tần Tiêu về những gì vừa xảy ra.

Cả hai im lặng, bầu không khí trở nên gượng gạo.

"Lục Tắc Viễn, sức lực của cậu lớn thật đấy." Tần Tiêu tìm đại một câu chuyện, "Đến mức..... làm đau cả vai tôi."

Thực ra, Tần Tiêu chẳng thấy đau chút nào, thậm chí, cậu còn cảm thấy thoải mái.....

Mồ hôi mịn màng lấm tấm sau gáy và sau tai Tần Tiêu. Là người chưa từng trải qua chuyện gì như thế, cậu hoàn toàn không nhận ra ý đồ 'nguy hiểm' trong cách Lục Tắc Viễn ấn và nắn vai mình.

Không nói thật chỉ vì Tần Tiêu nghĩ rằng nếu anh biết, chắc chắn sẽ chế giễu cậu và mọi thứ sẽ quay lại như bình thường, không còn gượng gạo như bây giờ.

"Ừ." Lục Tắc Viễn không tranh cãi, chỉ khẽ gật đầu, khiến người ngoài không thể đoán được suy nghĩ của anh. Nhưng trong lòng, anh lại muốn cắn lên cổ Tần Tiêu, nhấm nháp hình xăm thánh giá đó.

"Ừ là có ý gì?" Tần Tiêu cảm thấy không thoải mái, tai cậu dựng lên, từng sợi lông mềm mịn căng phồng, "Lục Tắc Viễn, cậu định dùng bạo lực lạnh với tôi đấy à?"

Bạo lực lạnh ư?

Lục Tắc Viễn lặp lại từ ấy trong lòng.

Nếu vậy cũng được coi là bạo lực, thì những điều 'bạo lực' hơn còn chưa đến đâu...

Anh cúi đầu, che giấu những ý nghĩ tối tăm trong tâm trí, không nói gì thêm.

Không nhận được câu trả lời, Tần Tiêu càng bực mình. Mà hậu quả của việc Tần Tiêu nổi giận thì không thể xem nhẹ____

"Lục Tắc Viễn!"

"Đau lắm sao?" Lục Tắc Viễn hỏi nhỏ.

"Đau! Đau chết đi được!" Tần Tiêu đáp, giọng r.ên r.ỉ. Cuối cùng cũng thấy Lục Tắc Viễn có phản ứng bình thường hơn, cậu sợ anh lại phớt lờ mình nên nói quá lên.

Lục Tắc Viễn đi đến bàn, lấy tăm bông và lọ dung dịch sát trùng.

"Xin lỗi." Anh nhẹ nhàng chấm dung dịch lên vai Tần Tiêu.

Sự dịu dàng bất ngờ này......

Tần Tiêu như quả bóng xì hơi, cậu mềm mỏng hơn hẳn so với trước đó.

Tuy vậy, Tần Tiêu vẫn không chịu bỏ đi vẻ gai góc bề ngoài của mình. Cậu lên tiếng, "Bôi thuốc rồi nhưng vẫn đau, chẳng có tác dụng gì cả."

"Đây không phải thuốc, chỉ là dung dịch sát trùng thôi. Không bị xước da thì chẳng cần bôi thuốc, lát nữa sẽ hết." Lục Tắc Viễn nhẹ giọng chỉnh lại.

Thực tế, thậm chí cả dung dịch sát trùng cũng không cần thiết.

Lục Tắc Viễn nghĩ thầm.

Nhưng nhìn Tần Tiêu làm quá lên như vậy, anh đành chiều theo cậu mà tiếp tục diễn.

Trong lòng, Tần Tiêu cũng chẳng thoải mái gì. Nhìn Lục Tắc Viễn chiều mình đến mức này, cậu bỗng cảm thấy hơi áy náy.

Là người có chút ngang bướng nhưng Tần Tiêu không phải kẻ không có lương tâm. Cậu chẳng biết vì sao mình lại mở miệng nói:

"Ừm... nếu cậu xoa tai tôi, tôi sẽ hết đau ngay."

Với những đường nét sắc sảo và nam tính trên gương mặt, Tần Tiêu trông như một chàng trai mạnh mẽ, tràn đầy sức sống. Nhưng vào khoảnh khắc này, cậu lại nói một câu như thể đang làm nũng với đôi tai đầy lông mịn kia, sự đối lập ấy khiến Lục Tắc Viễn cảm thấy khó lòng cưỡng lại.

"Để tôi thổi cho cậu nhé." Lục Tắc Viễn cúi người, nhẹ nhàng thổi lên vai của Tần Tiêu, động tác rất cẩn thận.

Hơi thở của Lục Tắc Viễn lướt qua làn da Tần Tiêu, khiến cậu ngứa ngáy đến mức mặt đỏ bừng, cảm giác như không chỉ là làn da, mà còn thổi đến tận sâu thẳm trái tim cậu.

Đôi tai của Tần Tiêu bỗng giật giật vài lần, trong lòng như có chú cún nhỏ vẫy đuôi phấn khích: Tai nữa! Cả tai nữa cơ!

Mặc dù Tần Tiêu không nói ra nhưng không hiểu sao Lục Tắc Viễn dường như lại nghe thấy được tiếng lòng của cậu.

Lục Tắc Viễn vừa xoa tai Tần Tiêu vừa tiếp tục thổi nhẹ lên vệt đỏ trên vai cậu. Tần Tiêu nhắm mắt, khuôn mặt trông rất thỏa mãn, như thể cảm giác ngứa ngáy khó chịu bấy lâu nay đã được gãi đúng chỗ, sảng khoái lan thẳng lên đỉnh đầu.

"Không phải cậu có ký sinh trùng trên tai đấy chứ." Lục Tắc Viễn trêu chọc, dù anh rất thích xoa tai Tần Tiêu nhưng nhìn cậu hào hứng như vậy cũng thấy có chút kỳ lạ.

Vì Tần Tiêu đâu phải là một chú chó thực sự, hơn nữa Lục Tắc Viễn chưa từng làm vệ sinh tai kiểu 'tẩy giun' cho cậu. Điều này khiến anh nghi ngờ liệu có phải Tần Tiêu ngứa tai nên mới mượn cớ để được xoa.

Tần Tiêu không nhận ra giọng nói đầy quan tâm của Lục Tắc Viễn. Cậu lại tưởng rằng anh đang chê cậu bẩn.

Hồi bé, Tần Tiêu từng nuôi một chú Husky ở nhà.

Dù được tẩy giun định kỳ, chú chó vẫn bị ký sinh trùng vì chạy nhảy khắp nơi. Cuối cùng, cha mẹ của Tần Tiêu quyết định gửi chú chó đi nơi khác nuôi.

Trong khi anh chị em đều bận với những vòng tròn xã hội của riêng mình, cha mẹ thì lúc nào cũng công việc ngập đầu, Tần Tiêu chỉ có thể chơi với chú Husky. Thế mà người bạn duy nhất ấy cũng bị mang đi. Cậu buồn không thể tả nhưng lại không dám khóc. Nếu khóc, cha mẹ sẽ trách cậu không mạnh mẽ, không giống một người đàn ông.

Càng không được khóc, Tần Tiêu càng cảm thấy uất ức. Ký ức về lần đó trở nên khắc sâu trong tâm trí cậu.

Trong tiềm thức, Tần Tiêu luôn cho rằng một chú chó bẩn bị ký sinh trùng sẽ bị bỏ rơi.

Thế nên, khi Lục Tắc Viễn nói vậy, Tần Tiêu lập tức hoảng hốt___

Hỏng rồi, chẳng lẽ Lục Tắc Viễn định bỏ rơi cậu sao?

"Ngoan, cúi đầu xuống chút, để tôi kiểm tra xem có bị giun không." Nhìn ánh mắt của Tần Tiêu, Lục Tắc Viễn cảm thấy cậu dường như đang rất lo lắng. Tuy anh không thể đọc được suy nghĩ của cậu nhưng anh vẫn cố gắng dịu giọng.

Hiếm khi Lục Tắc Viễn nói 'ngoan' với Tần Tiêu khi cậu ở dạng bán thú. Trước đây, anh cảm thấy gọi vậy khi đối diện với 'tình địch' là điều không thoải mái. Nhưng không biết từ bao giờ, cảm giác đó đã biến mất.

Nghe lời Lục Tắc Viễn đã quen, Tần Tiêu vô thức cúi đầu xuống một chút.

Không biết có phải tâm lý ảnh hưởng hay không, Tần Tiêu càng cảm thấy tai mình ngứa ngáy như có ký sinh trùng bò qua bò lại.

Hỏng rồi, không lẽ thật sự có giun sao?

Tần Tiêu giật mình, đột ngột ngẩng đầu lên.

Lúc này, Lục Tắc Viễn đang tập trung kiểm tra. Anh khẽ vén lớp lông mềm trên tai Tần Tiêu, nhìn thấy đôi tai dài và dày một cách hiếm thấy, còn bật cười vì sự đáng yêu đó.

Ai ngờ Tần Tiêu lại bất thình lình ngẩng đầu, khiến anh không kịp phản ứng.

Cốp!

Một cú va đập mạnh vang lên.

Tần Tiêu đập đầu vào trán của Lục Tắc Viễn.

Lục Tắc Viễn ôm lấy đầu, cú đụng này khiến anh tỉnh táo hẳn.

Xương của Tần Tiêu thực sự cứng kinh khủng.

Cú va làm Lục Tắc Viễn đau đến mức gần như ứa nước mắt, không thể nói nên lời.

Anh cắn răng ôm trán, khuôn mặt méo xệch vì đau đớn.

Lâu không thấy Lục Tắc Viễn lên tiếng, Tần Tiêu quay đầu lại, cậu phát hiện ra anh bị cậu làm ngã bật ngửa.

"Lục... Lục Tắc Viễn?" Tần Tiêu vội vàng chạy đến. Cậu lo lắng không biết có phải mình đã làm Lục Tắc Viễn bị chấn thương gì nghiêm trọng hay không, nếu không thì sao anh lại chẳng nói được lời nào thế này?

Nghĩ đến đây, Tần Tiêu cảm thấy lo lắng hơn, cậu càng chắc rằng Lục Tắc Viễn sẽ đuổi mình đi.

Cậu nói chuyện lắp bắp, không thành câu.

Khi cảm nhận được Tần Tiêu tiến lại gần, Lục Tắc Viễn ôm đầu im lặng trong vài giây. Mặc dù cơn đau đã dịu đi nhiều nhưng anh vẫn không đáp lại sự lo lắng của Tần Tiêu.

Đúng vậy, Lục Tắc Viễn thực sự có chút giận.

Hai lần bị Tần Tiêu đụng mạnh đến mức thảm hại thế này, anh có thể không tức sao?

Dĩ nhiên, sự lạnh nhạt này của anh không chỉ đơn giản là do giận dỗi...

"Sưng rồi." Lục Tắc Viễn nói nhỏ, giọng đầy vẻ không hài lòng.

Anh lùi lại vài bước, tránh không để Tần Tiêu chạm vào mình.

Đôi mắt của Tần Tiêu tràn ngập vẻ bàng hoàng, ban đầu là sự không thể tin nổi, sau đó chuyển thành nỗi tủi thân. Những tiếng r.ên r.ỉ nhỏ của cậu giống hệt một chú cún đáng thương trong mấy thử thách 'Không được vuốt ve chó khi về nhà'.

"Lục Tắc Viễn, tôi xin lỗi..." Tần Tiêu nói lí nhí, kéo nhẹ góc áo của Lục Tắc Viễn vì cảm giác anh đang rất xa cách mình.

Lục Tắc Viễn giả vờ tức giận nói: "Xin lỗi? Chỉ nói miệng là xong sao?"

Đầu óc Tần Tiêu xoay chuyển nhanh chóng. Là một cậu ấm, từ nhỏ đến giờ cậu chưa từng phải nịnh nọt ai. Cậu đành vụng về bắt chước cách Lục Tắc Viễn hay dỗ dành mình:

"Tôi..... tôi thổi cho cậu nhé." Tần Tiêu cúi gần Lục Tắc Viễn, cố gắng bắt chước sự dịu dàng của anh.

Nhưng Tần Tiêu lại không có kỹ năng, vừa thổi không cẩn thận đã phun cả nước miếng lên trán của Lục Tắc Viễn.

Lục Tắc Viễn: .....

Tới lúc này, Tần Tiêu mới nhận ra Lục Tắc Viễn quả thực rất giỏi trong việc dỗ dành 'chó con'.

Cậu bỗng nhiên hiểu tại sao Hạ Vu An lại thay đổi thái độ với Lục Tắc Viễn nhanh đến vậy. Lục Tắc Viễn đúng là người biết chăm sóc người khác rất khéo léo. So sánh lại, Tần Tiêu thấy mình giống một tên hề, ngoài đôi tai và cái đuôi, chẳng có chút ưu điểm nào cả.

Nhịp tim của Tần Tiêu dần chậm lại nhưng tâm trạng thì tụt dốc không phanh, cậu buồn bã vô cùng.

"Không sao đâu." Lục Tắc Viễn không tiếp tục gây khó dễ cho Tần Tiêu nữa. Trán anh đã hết đau rồi và đây chính là thời điểm tốt nhất để dừng lại. Biết điểm dừng đúng lúc không chỉ khiến Tần Tiêu bớt áy náy mà còn làm cậu cảm động hơn, đúng như ý Lục Tắc Viễn tính toán. "Lần sau cẩn thận một chút, đừng vội vàng hấp tấp như thế nữa."

"Sao mà được..." Tần Tiêu cảm thấy tội lỗi tràn ngập trong lòng. Lục Tắc Viễn càng tỏ vẻ không sao, cậu lại càng thấy mình nợ anh nhiều hơn. Và dĩ nhiên, điều này hoàn toàn phù hợp với kế hoạch của Lục Tắc Viễn.

Nhìn thấy Tần Tiêu lo lắng đến vậy, mặc dù cơn đau trên đầu đã dịu đi rất nhiều nhưng Lục Tắc Viễn vẫn giả vờ như đau không chịu nổi, miệng thì lại nói những lời tha thứ cho Tần Tiêu.

Điều này khiến Lục Tắc Viễn trông như một người cực kỳ bao dung và thấu hiểu.

Tần Tiêu cảm thấy mình đúng là một kẻ tệ hại.

"Sau này... sau này việc nhà cứ để tôi làm hết..." Tần Tiêu nói. Nhưng vừa thốt ra, cậu bỗng nhớ ra mình chưa từng làm việc nhà bao giờ, dường như mọi thứ đều do Lục Tắc Viễn lo liệu.

"Sau này?" Lục Tắc Viễn nhướng mày, "Ý cậu là muốn ở lì mãi ở chỗ tôi?"

"Sao lại gọi là ở lì?" Tần Tiêu bực bội nói, rồi lấy lọ cồn i-ốt và bông tăm ra, định giúp Lục Tắc Viễn lau vết thương.

"Chỉ là tôi thấy cậu hậu đậu thế này, làm sao mà dọn dẹp nhà cửa được?" Lục Tắc Viễn thản nhiên tận hưởng sự chăm sóc của Tần Tiêu, vẫn cố làm ra vẻ đau đớn.

"Tôi... tôi làm được mà!" Tần Tiêu đập tay lên ngực, tỏ vẻ tự tin.

Nói xong, cậu bắt đầu dọn dẹp. Đầu tiên, Tần Tiêu thu dọn đống quần áo làm Lục Tắc Viễn bị vấp ngã, sau đó bắt đầu sắp xếp lại bàn làm việc của anh.

Dọn dẹp được một lúc, Tần Tiêu bỗng nhiên biến lại thành chú Tần Husky.

Tuy nhiên, Tần Tiêu không từ bỏ.

Chú Husky tinh quái nhảy phốc lên bàn làm việc của Lục Tắc Viễn. "Rầm!" Một âm thanh vang lên đầy trọng lượng, chỉ cần nghe thôi cũng biết chú Husky heo mỡ này có bao nhiêu thịt trên người.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /24 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Văn Nhã Bại Hoại - Lộc Thời An

Copyright © 2022 - MTruyện.net