Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Hay là, chờ thêm một ngày nữa?" Tần Tiêu vắt óc suy nghĩ, chỉ để tìm lý do không phải về nhà. Thành thật mà nói, nếu không phải vì Lục Tắc Viễn nói rằng duy trì tình trạng này có thể gây nguy hiểm đến tính mạng, cậu chắc chắn không muốn quay về.
"Chờ một ngày nữa?" Lục Tắc Viễn nhướng mày.
"Lục Tắc Viễn, cậu không phải là sinh viên giỏi sao? Chỉ một ngày thôi, cậu hỏi thử thầy giáo của cậu xem, có khi nào họ biết trường hợp nào giống như tôi không. Tôi cũng sẽ tự tìm cách....." Tần Tiêu giải thích. "Dù có về nhà, cha tôi cũng chỉ dẫn tôi đến bác sĩ dành cho người, không thể nào đưa tôi đi gặp bác sĩ thú y được. Hơn nữa, không chắc cha tôi sẽ tin chuyện tôi biến thành chó Husky, thậm chí còn có thể cảm thấy mất mặt mà không nhận tôi nữa. Dù sao, nhà tôi cũng đông con."
Nói đến đây, giọng Tần Tiêu nhỏ dần: "Đến lúc đó, nếu cha tôi không cần tôi, cậu cũng không cần tôi......."
"Dừng, dừng ngay!" Lục Tắc Viễn cắt ngang, thẳng tay bóp miệng Tần Tiêu lại. "Mấy lời kiểu này đừng nói ra, cố ý khiến tôi tức giận phải không?"
"Không có, tôi chỉ là.... chỉ là sợ thôi mà......" Tần Tiêu nhanh miệng thốt lên, vô thức bộc lộ nỗi lòng, nhưng rất nhanh cậu đã sửa lại: "Không, không phải tôi sợ, là Tần Husky sợ. Mấy con chó luôn sợ bị bỏ rơi, nên ảnh hưởng đến suy nghĩ của tôi."
Lục Tắc Viễn nghe cậu ngụy biện, không lập tức vạch trần mà chỉ nhấn mạnh sự thật: "Nhưng chó Husky sợ bị chủ bỏ rơi. Tôi đâu phải chủ của cậu, chỉ là..... bạn bè* thôi, đúng không?"
(*đoạn này 'tình hữu', có giải thích của anh công nè, hổng biết dịch sao cho đúng nhất 🤣, lúc đầu tui định dịch thành 'bạn tình', tội lỗi tội lỗi )
Tình hữu, tình địch + bằng hữu.
Thật ra Lục Tắc Viễn vốn muốn nói tình địch, nhưng sợ Tần Husky lại tiếp tục làm ầm ĩ, lúc đó có khi đến 3 giờ sáng bọn họ mới ngủ được.
"Bạn bè, bạn bè cũng là bạn mà! Cậu thử hỏi ở học viện tôi xem, ai mà không biết Tần Tiêu tôi trọng nghĩa khí, thích kết giao bạn bè nhất.... ngao.... nga..." Tần Tiêu vừa nói vừa ngáp, rõ ràng mệt muốn chết nhưng vẫn cố gắng nói tiếp: "Hơn nữa, cậu là người bạn mà tôi thích nhất....."
Nghe thấy từ 'thích nhất', trái tim Lục Tắc Viễn khựng lại một nhịp, sau đó như được ánh nắng ấm áp chiếu rọi, tâm trạng anh trở nên phấn chấn hơn.
Thậm chí, Lục Tắc Viễn nghi ngờ Tần Tiêu nói vậy là cố ý.
Chỉ với mấy lời đó, anh không thể nào từ chối, thậm chí còn cảm thấy khó ngủ hơn....
Nhận ra cơ thể mình có chút khác thường, Lục Tắc Viễn hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng đỡ Tần Tiêu lên cao hơn để tránh chân cậu chạm vào chỗ không nên chạm.
"Được rồi, chỉ một ngày thôi. Ngày mai, tôi sẽ hỏi thử thầy hướng dẫn của tôi xem có biết gì không. Còn cậu, đừng đi lung tung, cứ ở nhà dùng máy tính tra cứu tài liệu." Lục Tắc Viễn căn dặn.
Mặc dù nói vậy nhưng thực tế Lục Tắc Viễn đã lường trước kết quả__
Chắc chắn không tìm được gì. Kể từ khi bị 'Tần Husky' bám lấy, anh đã lục tung các tài liệu và luận văn liên quan nhưng không tìm thấy bất cứ thông tin hữu ích nào.
Về phần thầy hướng dẫn, anh cũng đã liên hệ trước, vì ngại hỏi không mà không trả lễ, Lục Tắc Viễn còn chủ động dọn dẹp phòng thí nghiệm và sắp xếp tài liệu giúp thầy.
"Yên tâm đi, tôi sẽ không đi lung tung." Tần Tiêu cam đoan. "Ngày mai trời có lẽ sẽ mưa, chỉ có kẻ ngốc mới ra ngoài dầm mưa."
Nghĩ đến việc ngày mai Tần Tiêu sẽ tiếp tục ở nhà hưởng thụ, Lục Tắc Viễn không khỏi cảm thấy hơi ghen tị: "Tần Husky, cậu muốn ở lại đây, không phải vì trốn học chứ?"
Nghe vậy, Tần Husky lập tức nổi đóa. Cậu vùng khỏi vòng tay Lục Tắc Viễn, ấm ức nói: "Tôi giận rồi! Sao cậu có thể nghĩ tôi như vậy!"
Rõ ràng là vì cái tên đại ngốc Lục Tắc Viễn này!
Tần Tiêu tức tối phồng má, hậm hực thổi khí vào mặt Lục Tắc Viễn để biểu đạt sự bất mãn.
"Giận rồi à? Vậy phải làm sao mới dỗ được?" Lục Tắc Viễn gãi gãi cằm Tần Tiêu. "Mười quả trứng gà có được không?"
"Hai mươi quả!"
......
Hai người cãi nhau đến một hồi lâu, cuối cùng trong bóng tối, họ tựa vào nhau, không biết từ lúc nào đã ôm chặt lấy đối phương và cùng thiếp đi....
-
Lục Tắc Viễn vẫn dậy rất sớm. Dù tối qua hai người trò chuyện đến tận khuya, đồng hồ sinh học khiến anh vẫn thức giấc vào lúc 6 giờ 30.
Bên ngoài trời mưa, thỉnh thoảng còn vang lên tiếng sấm ì ầm. Cánh cửa căn phòng trọ nhỏ bị gió thổi va đập 'cộc cộc' liên hồi.
Trước khi đi, Lục Tắc Viễn nhìn qua Tần Tiêu.
Tần Husky vẫn ngủ say sưa. Rõ ràng lúc Lục Tắc Viễn dậy rửa mặt, cậu còn nằm ngủ ngay ngắn nhưng khi anh quay lại, Tần Tiêu đã nằm vắt ngang giường.
Không chỉ thay đổi tư thế, tay chân cậu còn không ngừng hoạt động. Dù nằm trên giường, chân của Tần Husky vẫn đạp như đang chạy, chẳng biết cậu mơ thấy gì.
Cái tên nhóc này.
Lục Tắc Viễn khẽ cười, bao phiền muộn buổi sáng đều tan biến.
......
Ánh nắng trưa chiếu qua cửa sổ nhỏ, soi rọi căn phòng. Dù đã hứa sẽ tìm tài liệu và phương pháp nhưng khi Tần Tiêu tỉnh dậy, trời đã giữa trưa.
"Mấy giờ rồi....." Tần Tiêu mơ màng ngồi dậy. Cậu vô thức định hỏi Lục Tắc Viễn giờ giấc, nhưng với tay không thấy người đâu, chỉ nhận ra mình đã biến về trạng thái thú nhân. Có lẽ, lại là vì mơ thấy Lục Tắc Viễn.
Trong mơ, Tần Tiêu thấy Lục Tắc Viễn chạy trên con đường núi ngoằn ngoèo, trời lất phất mưa phùn. Dù cố gắng thế nào, cậu cũng không thể đuổi kịp.
Giấc mơ này không quá chân thực nhưng nhìn bóng dáng Lục Tắc Viễn càng lúc càng xa, một nỗi buồn không thể diễn tả tràn ngập trong lòng Tần Tiêu. Lồng ngực cậu nhói đau, như bị xé toạc ra.
"Lục!" Tần Tiêu bật dậy, định gọi tên Lục Tắc Viễn, nhưng vừa gọi được nửa chừng thì tỉnh hẳn khỏi giấc mơ.
"Đúng rồi, Lục Tắc Viễn chắc đã đến trường. Hôm nay cậu ta nói sẽ tìm cách mà..."
Nghĩ vậy, Tần Tiêu vội bước đến bàn máy tính. Cậu hâm nóng hộp cơm mà Lục Tắc Viễn để lại rồi leo lên ghế, thoăn thoắt gõ mật khẩu máy tính.
Cậu không thể thua Lục Tắc Viễn được.
Tần Tiêu vừa gặm đùi gà vừa ra vẻ rất nghiêm túc tìm kiếm thông tin.
Nhưng nếu Lục Tắc Viễn mà thấy những gì Tần Tiêu đang tìm, chắc chắn sẽ tức điên___
Tần Tiêu chính là đang tìm kiếm trên Baidu những câu kiểu: Cảm cúm có thể dẫn đến chẩn đoán ung thư không?
Đinh đông!
Trên trình duyệt bỗng bật ra một khung trò chuyện, một người với ảnh đại diện bác sĩ gửi tin nhắn:
[Chào bạn, bạn có triệu chứng gì vậy?]
Đôi tai của Tần Tiêu giật giật, đuôi phe phẩy mấy cái. Cậu gõ bàn phím lách cách, trả lời:
[Xin chào, tôi bị biến thành chó, đôi khi còn thành thú nhân. Có cách nào chữa không?]
Tần Tiêu chăm chú nhìn màn hình đến mức mỏi mắt. Cuối cùng, người bên kia cũng trả lời:
[Bạn yêu thích việc biến thành người sói à?]
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");