Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Những lời của hai gã đàn ông kia hoàn toàn không lọt vào tai Lục Tắc Viễn.
Trái tim con người chỉ to bằng một nắm đấm, nhưng toàn bộ trái tim của Lục Tắc Viễn đã bị Tần Tiêu chiếm trọn. Anh ôm lấy Tần Tiêu đang run rẩy trong lòng, cảm giác thương xót dâng trào.
Rõ ràng chú chó trong vòng tay vẫn khỏe mạnh như trước nhưng Lục Tắc Viễn lại có cảm giác như Tần Tiêu đã gầy đi.
Mới chỉ vài giờ không gặp mà cứ ngỡ dài như ba năm.
"Này! Bạn học, tay cậu không sao chứ!"
Hai gã đàn ông kia bắt đầu nhận ra tình trạng của Lục Tắc Viễn không ổn.
Lúc này, Lục Tắc Viễn mới ý thức được lòng bàn tay mình ướt nhẹp.
Anh cúi xuống nhìn và thấy cả hai tay đã bị gai ngược trên kìm làm trầy xước chảy máu. Những mảnh sắt vụn và vết gỉ màu nâu đỏ trộn lẫn vào máu khiến đôi bàn tay vốn trắng trẻo, thon dài của anh trông như máu thịt lẫn lộn.
Máu còn dính cả trên mu bàn tay của Lục Tắc Viễn.
Nhưng đó không chỉ là máu của anh mà còn là máu của Tần Tiêu.
Bàn chân của Tần Tiêu bị một mảnh kính đâm vào.
Mảnh kính đó cắm rất sâu, có lẽ đã xuyên qua lớp đệm thịt ở chân chú chó Husky, khiến máu chảy không ngừng.
Hiện tại, tay Lục Tắc Viễn ướt đẫm máu, nhìn vô cùng đáng sợ. Máu của anh và máu của Tần Tiêu hòa quyện vào nhau, dính ướt nóng, thậm chí ngay cả cơn mưa lớn cũng không thể rửa trôi hoàn toàn.
Lục Tắc Viễn chỉ biết ôm chặt Tần Tiêu, từng bước lê thân trong cơn mưa lớn, đi về hướng nhà mình. Máu từ vết thương của anh thấm qua lớp áo sơ mi trắng sạch sẽ, nhuộm đỏ cả một mảng.
Hai gã đàn ông đứng đờ người ra. Chúng vốn chỉ định bắt trộm chó, không ngờ lại làm to chuyện thế này. Nếu gây ra án mạng thì thật không đáng.
"Này, nhóc... nhóc, tay cậu ổn không?" Một gã lắp bắp hỏi, hoàn toàn quên đi chuyện bắt chó. Đây là lần đầu tiên chúng gặp một người kỳ lạ như Lục Tắc Viễn.
"Nếu các người muốn đến trường tôi tố cáo thì cứ việc. Nhưng dù các người có làm gì, cũng không thể thay đổi sự thật rằng cậu ấy thuộc về tôi, không phải của các người. Nếu còn dây dưa, tôi sẽ báo cảnh sát!" Lục Tắc Viễn chưa từng hung dữ như vậy. Dù hai gã đàn ông đã hạ giọng, thái độ mềm mỏng hơn, anh vẫn lạnh lùng cảnh cáo.
"Được... được... là của cậu! Chúng tôi không tranh nữa!" Hai gã sững sờ, nghi ngờ rằng Lục Tắc Viễn đã mất lý trí vì mất máu quá nhiều.
Rõ ràng Husky chỉ là một chú chó bốn chân, dù có thông minh đến đâu cũng không thể là 'người' được.
Nhìn thấy Lục Tắc Viễn định rời đi, hai gã đàn ông vội vã chặn lại, lần này không phải để tranh giành chú chó mà vì lo anh bị mất máu quá nhiều mà xảy ra chuyện.
"Này nhóc, bạn học? Cậu đặt chó xuống trước đã, xem vết thương thế nào. Kìm của tôi sắc lắm, nhỡ làm cậu bị thương nặng thì chúng tôi đền không nổi. Cậu định đi đâu? Có cần chúng tôi gọi xe cấp cứu không?"
"Tôi tự đi bệnh viện được." Lục Tắc Viễn không để tâm đến thiện ý bất ngờ của hai kẻ trộm chó. Anh càng ôm chặt Tần Tiêu hơn, không hề có ý định đặt nó xuống.
Tần Tiêu dường như vẫn đang bị sốc, cậu chôn mặt vào cánh tay Lục Tắc Viễn, giấu đi ánh mắt, giống như đà điểu cố lẩn tránh nguy hiểm. Cậu phát ra tiếng rên "ư ử" yếu ớt, đôi tai cụp xuống sát đầu, hàm răng va vào nhau lập cập, phát ra âm thanh "cạch cạch", không rõ vì lạnh hay vì sợ.
Thực ra, Tần Tiêu cũng không muốn tỏ ra yếu đuối đến vậy. Cậu tự cho rằng mình là người mạnh mẽ, nhưng từ khi Lục Tắc Viễn xuất hiện, cậu không còn chống đỡ nổi nữa. Vết thương trên chân đau nhói khiến cậu không thể đứng vững, chỉ muốn rúc vào lòng Lục Tắc Viễn mà tỏ vẻ tủi thân.
Nhìn Tần Tiêu phản ứng đáng thương như vậy, ánh mắt Lục Tắc Viễn càng thêm u ám.
Anh mạnh tay vuốt ve đầu Tần Tiêu, hy vọng Tần Tiêu có thể cảm nhận được sự hiện diện của mình.
"Đừng sợ..." Lục Tắc Viễn nhẹ nhàng xoa đầu Tần Husky, vuốt ve đôi tai cụp xuống của cậu rồi nâng chúng thẳng lên. Anh dịu dàng nói: "Đợi về nhà, cậu muốn ăn gì, tôi cũng sẽ làm cho."
Sự thay đổi trên khuôn mặt Lục Tắc Viễn chỉ trong chớp mắt, hoàn toàn khác biệt với biểu cảm khi đối diện với hai tên trộm chó.
"Này! Bên kia các người đang làm gì vậy?" Một tiếng quát vang lên, tràn đầy uy lực. Một người đàn ông trung niên mặc đồng phục bảo vệ tiến đến, theo sau là bà lão nhặt ve chai mà Lục Tắc Viễn đã gặp trước đó. Có vẻ bà cụ không yên tâm nên đã gọi bảo vệ từ khu dân cư gần đó tới giúp.
"Ê, không phải tụi tôi làm đâu! Máu trên tay cậu ta là do tự cậu ta làm đấy!" Hai gã đàn ông vội vàng giải thích, sợ rằng bảo vệ sẽ đổ trách nhiệm vết thương của Lục Tắc Viễn lên đầu chúng.
Nhìn thấy gương mặt vốn đã tái nhợt của Lục Tắc Viễn càng lúc càng trắng bệch, chúng từ chỗ định dọa dẫm để lấy chó giờ lại sợ Lục Tắc Viễn ngã lăn ra đó và vu oan đòi tiền.
"Cậu bạn, kể tôi nghe xem chuyện gì xảy ra. Đừng gấp, cứ bình tĩnh mà nói." Bảo vệ nhìn Lục Tắc Viễn toàn thân ướt sũng, sắc mặt không tốt, liền nghiêng ô sang phía anh để anh đỡ mưa.
Dù chiếc ô của bảo vệ không lớn, Lục Tắc Viễn chỉ cúi đầu cảm ơn một tiếng rồi không bước vào dưới ô. Thay vào đó, anh dùng ô che cho Tần Husky trước.
Thấy Lục Tắc Viễn bảo vệ một chú chó đến mức ấy, bảo vệ không khỏi cảm thán, khuyên nhủ: "Cậu bạn, cậu tự che mưa cho mình đi. Chó thì lông dày, còn có mỡ dưới da, da nó dày lắm, mưa cũng không làm nó chết được đâu!"
"Nó không phải chó của tôi. Nó là... bạn đời của tôi."
Lục Tắc Viễn không muốn dùng từ 'tình địch' vì cảm thấy không đủ ý, mà từ 'bạn bè' thì lại quá hời hợt nên anh quyết định dùng 'bạn đời'.
Dù sao, Tần Tiêu lúc này chắc đã sợ đến mức không nghe thấy gì nữa.
Nhưng anh vừa dứt lời, con ngươi của Tần Tiêu co rụt lại. Tim cậu đập loạn xạ, cảm giác như không thể kiểm soát nổi. Nếu không phải vì sợ làm Lục Tắc Viễn khó xử, Tần Tiêu hẳn đã nhảy dựng lên mà hỏi ngay: Cậu thích tôi thật à?
Nghe câu trả lời của Lục Tắc Viễn, bảo vệ ngớ người, thật sự nghĩ rằng cậu bạn này đã bị dầm mưa đến mức phát sốt. Sau đó, ông như quan tòa trong tàu điện ngầm, quay sang hỏi hai gã trộm chó: "Đây có phải chó của các anh không?"
Câu hỏi vừa dứt, ánh mắt của Lục Tắc Viễn lập tức như lưỡi dao sắc lia về phía hai tên trộm.
Chúng gần như cảm nhận được sự lạnh lẽo và ý muốn giết người trong ánh mắt ấy.
Đúng là 'đi giày sợ người chân đất', Lục Tắc Viễn giờ không bận tâm gì nữa, sẵn sàng liều mạng để bảo vệ Tần Husky khiến hai gã trộm chó bị dọa cho khiếp vía.
"Không, không phải, con chó này thực sự không phải của chúng tôi." Hai tên trộm vội vàng phủ nhận.
Một trong số họ lấy điện thoại ra và nói: "Cậu bé, đây là cái điện thoại mà chó nhà cậu cắn trước đó. Làm ơn đừng báo cảnh sát, chúng tôi chỉ đang kiếm sống thôi."
Lục Tắc Viễn nhận lấy điện thoại, thấy trên đó có dấu răng lồi lõm, trông như bị chó cắn qua. Anh nhận ra ngay đây là điện thoại của Tần Tiêu.
Dù vậy, Lục Tắc Viễn vẫn báo cảnh sát, đồng thời liên lạc với trung tâm cứu trợ mà anh quen biết khi thực tập ở bệnh viện thú y.
Sau đó, anh mới biết hai tên trộm chó không chỉ bắt chó hoang mà còn không buông tha những chú chó giống bị lạc. Nhờ sự hỗ trợ từ trung tâm cứu trợ, những chú chó bị bắt đã được trả về chủ, còn chó hoang cũng tìm được người nhận nuôi...
...
Đương nhiên, đó là chuyện sau này. Sau khi tìm được Tần Tiêu, Lục Tắc Viễn cảm ơn bác bảo vệ và bà lão rồi gọi một chiếc xe công nghệ.
Anh đưa Tần Tiêu đến bệnh viện thú y trước, không để ý đến vết thương của mình.
Bác sĩ Lý nhìn thấy dáng vẻ của Lục Tắc Viễn thì giật mình: "Chuyện gì đây, Tiểu Lục? Cậu không phải xin nghỉ à? Sao giờ lại tới đây, còn chảy nhiều máu thế kia, lại chẳng che ô nữa?"
"Bác sĩ Lý, chân của cậu ấy bị mảnh kính đâm vào, cổ cũng bị kìm kẹp, còn có vết trầy xước." Lục Tắc Viễn vội nói.
"Hả.... Tiểu Lục, tôi đang hỏi cậu cơ mà." Bác sĩ Lý hỏi tiếp: "Tay cậu làm sao vậy?"
"Chỉ là vết thương nhỏ, không sao đâu. Bác sĩ Lý, phiền bác xử lý vết thương trên chân cậu ấy trước được không? Cháu sẽ đến bệnh viện sau, để phòng uốn ván." Lục Tắc Viễn vốn định tự xử lý vết thương cho Tần Tiêu nhưng tay của anh bị thương, khó mà cầm dao phẫu thuật được.
"Vết thương nhỏ?"
Bác sĩ Lý nhướng mày, không khỏi thầm nghĩ:
Vết thương lớn như vậy mà gọi là nhỏ? Con chó này không phải chó nhà bạn gái Tiểu Lục đấy chứ? Sao cậu ta lại lo lắng đến thế....
"Tần Tiêu, ngoan nào, để bác sĩ Lý xem vết thương của cậu." Lục Tắc Viễn kéo Tần Tiêu ra khỏi vòng tay mình.
Dù không muốn rời xa Lục Tắc Viễn nhưng nghĩ đến vết thương trên tay anh, Tần Tiêu vẫn ngoan ngoãn chui ra.
"Con chó này sao mà giống người thế nhỉ? Nhìn ánh mắt nó cứ như hiểu ý người vậy, trông tội nghiệp ghê." Bác sĩ Lý nhận lấy Tần Tiêu, trấn an Lục Tắc Viễn: "Tiểu Lục, yên tâm đi. Lấy mảnh kính ra là được. Cậu mau đi bệnh viện đi."
"Vâng, cảm ơn bác sĩ Lý." Lục Tắc Viễn nói, trước khi đi còn xoa đầu Tần Tiêu để an ủi.
Ra khỏi bệnh viện thú y, Lục Tắc Viễn gửi tin nhắn: [Bác sĩ Lý, tiền phẫu thuật trừ vào lương tháng này của cháu nhé. Cảm ơn bác.]
Anh không nói trực tiếp ở bệnh viện vì sợ Tần Tiêu suy nghĩ nhiều.
Đập một cái điện thoại thôi mà đã la hét đòi đền gấp mấy lần rồi, nếu để Tần Husky biết tiền phẫu thuật bị trừ vào lương thì không biết cậu sẽ làm ầm thế nào.....
Dĩ nhiên, đó chỉ là cách Lục Tắc Viễn che giấu cảm xúc. Nếu phân tích kỹ, có lẽ là do anh vô thức cảm thấy mình là 'công' nên phải có trách nhiệm.
Tuy nhiên, Lục Tắc Viễn không ngờ rằng, bác sĩ Lý có thói quen tự nói chuyện một mình khi ở một mình.
Bác sĩ Lý không biết rằng Tần Husky là chú chó có thể hiểu được tiếng người. Sau khi phẫu thuật xong, ông nhìn Tần Tiêu trên bàn mổ và nói: "Chú chó mập này, tiền lương tháng này của chủ nhân cậu đều dành hết cho cậu rồi đấy."
Trên bàn phẫu thuật, Tần Tiêu nhấc cái chân đang được băng bó kín mít lên và kêu "gâu gâu" hai tiếng:
Tôi không phải chó mập!
...
Sau tất cả, khi trở về nhà, cả Tần Tiêu lẫn Lục Tắc Viễn đều mệt mỏi rã rời cả thân lẫn tâm.
Lục Tắc Viễn giúp Tần Tiêu tắm rửa sạch sẽ lông lá, sau đó mới tự mình vào phòng tắm để tắm nước nóng.
Khi bước ra khỏi phòng tắm, Lục Tắc Viễn nhìn thấy Tần Tiêu nằm trên giường với dáng vẻ như con người, bụng phơi ra, như đang mời gọi cậu.
"Lục Tắc Viễn, xin lỗi, tôi không nên chạy lung tung như vậy. Tôi chỉ là muốn.... muốn mang đến cho cậu một bất ngờ thôi. Cậu có muốn xoa bụng chó Husky không? Tôi thấy trên mạng, nhiều người thích làm thế lắm."
Tần Tiêu lắc lư vài cái, không cẩn thận làm động đến vết thương, đau đến mức nhăn nhó.
"Tôi làm gì có tay mà xoa chứ." Lục Tắc Viễn cười nói, "Cậu có thể bình an vô sự, tôi đã cảm ơn trời đất lắm rồi."
"Tôi, tôi thực sự chỉ muốn mang đến bất ngờ cho cậu thôi!" Tần Tiêu cố gắng thể hiện ưu điểm của mình trước mặt Lục Tắc Viễn, "Chỉ là..... chỉ là hơi xui xẻo một chút."
"Không sao, xui xẻo mãi rồi may mắn sẽ đến thôi." Lục Tắc Viễn cười đáp, trong lòng lại thầm bổ sung một câu____
Giống như việc tôi gặp được cậu vậy.....
"Ngủ đi, đừng nghĩ lung tung nữa. Tôi vừa xin thầy hướng dẫn một địa chỉ, vài hôm nữa tôi sẽ đến Hồ Phú Sơn để điều tra cách giúp cậu trở lại như trước. Cậu đừng chạy lung tung nữa." Lục Tắc Viễn nói, "Lúc đó, cậu về lại nhà họ Tần trước đi, để tránh lại gặp phải người xấu."
"Tại sao lại không phải là chúng ta!" Tần Tiêu bực bội hét lên, "Tôi cũng muốn đi chơi!"
"Cậu không thể đi được." Lục Tắc Viễn bất lực đáp, "Chân cậu vẫn còn bị thương, không thể chạy nhảy lung tung. Với lại, nếu leo núi, cậu sẽ phải buộc dây xích chó, chẳng phải cậu không thích sao?"
Điều Lục Tắc Viễn không ngờ là, nước mắt ngay lập tức trào ra từ đôi mắt của Tần Tiêu. Tần Husky tỏ vẻ ấm ức, nghẹn ngào nói: "Tôi cũng muốn đi, cậu chẳng phải đã nói sẽ không để tôi ở nhà một mình nữa sao....."
Lục Tắc Viễn không chịu nổi nước mắt, đặc biệt là nước mắt của Tần Tiêu - tình địch mà anh thầm yêu nhất.
Không biết nên nói thế nào, mặc dù xót xa khi thấy Tần Tiêu khóc nhưng tận sâu trong lòng, cảnh tượng này lại khiến Lục Tắc Viễn dâng lên một cảm giác kỳ lạ, vừa bối rối vừa nóng bừng.
Không kìm được, Lục Tắc Viễn nhẹ nhàng chạm mũi mình vào cái mũi ướt của Tần Husky, rồi đặt một nụ hôn lên trán cậu.
Nụ hôn của Lục Tắc Viễn vừa dứt, Tần Tiêu ngay lập tức biến trở lại trạng thái nửa người nửa thú.
Nói cách khác, Lục Tắc Viễn vừa hôn lên trán Tần Tiêu trong hình dạng người.
Tần Tiêu nghĩ rằng, khi thấy khuôn mặt con người của mình, Lục Tắc Viễn sẽ dừng lại.
Nhưng không ngờ, không những không dừng, Lục Tắc Viễn còn tiếp tục. Đầu lưỡi mềm mại như đang vẽ từng đường, trượt đến khóe mắt, nuốt đi giọt lệ, rồi chầm chậm mơn trớn sống mũi. Cuối cùng, lưỡi của anh dừng lại ở đôi môi của Tần Tiêu, mơn trớn, ngấu nghiến, tạo ra những âm thanh không thể bỏ qua....
Đầu lưỡi của Lục Tắc Viễn không ngừng chiếm lĩnh, khiến khóe mắt Tần Tiêu đỏ ửng, trái tim của cậu như sắp nổ tung.
Tình địch, hôn giỏi quá.....
Đó là suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Tần Tiêu khi bị hơi ấm bao trùm.
Tình địch, hôn thật tuyệt.....
Lục Tắc Viễn dường như không thể dừng lại, bàn tay anh theo bản năng đã bắt đầu lần xuống, men theo sống lưng của Tần Tiêu.....
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");