Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); 'Đinh linh linh đinh linh linh linh linh'
Tiếng chuông báo thức vang lên inh ỏi, kéo dài một hồi lâu. Lục Tắc Viễn nhấn tắt chuông và lười biếng ngồi dậy.
Đưa tay vén mấy lọn tóc trước trán, anh nhìn gương và nhận ra vẫn còn lưu lại vài vết hằn mờ mờ từ vụ việc hôm qua với Tần Tiêu.
Ngày hôm qua không nhận ra, Tần Tiêu này còn khá giống loại chó cỡ lớn, không, nếu nói chính xác thì càng giống loại chó cỡ trung hơn. Đặc biệt giống Husky.
Nghĩ lại, anh không khỏi liên tưởng đến biểu cảm ngốc nghếch của chú chó Husky trong mấy gói sticker meme nổi tiếng.
Nhưng điều khác biệt duy nhất là khuôn mặt lạnh lùng pha chút ngang ngược của Tần Tiêu mang theo vẻ quyến rũ đến khó chịu.
Lục Tắc Viễn nhanh chóng rửa mặt rồi bước vào guồng quay thường nhật: học hành, hoạt động ngoại khóa, ghi chép bài vở và cuối cùng là đến chỗ thực tập.
Hôm nay lịch trình kết thúc sớm hơn một chút, Lục Tắc Viễn thong thả bước ra khỏi khuôn viên trường.
Nhưng ngay khi vừa đến cổng, một cảm giác bất thường xuất hiện___phía sau anh như có cái gì đó vừa ập đến!
Anh bị một thứ to lớn, lông lá va vào chân, làm cả người ngã nhào ra đất.
"Shhh..!" Lục Tắc Viễn lẩm bẩm trong đau đớn.
Định thần lại, anh thấy chiếc điện thoại của mình đã vỡ nát.
"Điện thoại của tôi!" – Giọng anh tràn ngập đau khổ, không biết vì đau chân hay đau lòng hơn.
"Ngao ô ô!"
Quay đầu lại, anh bắt gặp một chú chó Husky đang vẫy đuôi, lè lưỡi thở hổn hển. Bộ lông của nó bị lấm bùn và cành cây, trông như vừa trải qua một hành trình đầy gian nan. Nhưng nhìn kĩ, bốn chân nó rắn chắc, chứng tỏ tình trạng sức khỏe vẫn ổn định.
Lúc ánh mắt của Lục Tắc Viễn dừng lại ở chiếc vòng bạc trên cổ nó, anh cảm thấy có gì đó quen thuộc.
Càng nhìn khuôn mặt con chó, anh càng thấy giống..... Tần Tiêu?!
Không sai! Đây chính là Husky Tần Tiêu, Tần Husky, kẻ vừa mới biến thành Husky và giờ đang đóng vai 'Husky bị lạc'. Từ trước đến giờ cậu không nghĩ tới thành phố này lại lớn đến như vậy, ô tô tranh nhau đi, còn có 'kẻ thù' gầm rú với cậu.
Trải qua bao nhiêu cực khổ, Tần Tiêu nhìn Lục Tắc Viễn thuận mắt hơn nhiều, khi nhìn thấy bóng người sạch sẽ trong đám người, cậu liền không chờ được mà nhào đến.
Ai có thể nghĩ đến, Lục Tắc Viễn mạnh mẽ trước mặt Tần Tiêu lại bị Tần Husky vồ ngã.
Nhìn Lục Tắc Viễn nhíu chặt mày, Tần Husky có chút áy náy, nhưng không nhiều lắm, chỉ hơi thẹn....
Chờ cậu biến trở về rồi, cậu sẽ đền mười chiếc điện thoại cho Lục Tắc Viễn! Ngay lập tức!
.....
Thật ra Lục Tắc Viễn không suy nghĩ phong phú như Tần Husky.
Dù vừa ngã đau, Lục Tắc Viễn không quên bản năng nghề nghiệp. Anh cúi xuống kiểm tra... tai và 'đặc điểm giới tính' của con Husky.
Kích cỡ đầy đủ, chưa triệt sản.
Anh lẩm bẩm.
Bảo sao mà nghịch ngợm như vậy.
Không biết có phải là ảo giác của Lục Tắc Viễn không, anh luôn cảm thấy khi ánh mắt của anh dừng trên 'trứng' của Husky, biểu cảm của con Husky giống như thẹn quá hóa giận, tức giận đến mức dậm chân, suýt chút nữa khiến Lục Tắc Viễn không ngồi dậy được.
Thật ra, Lục Tắc Viễn nghĩ sai rồi.
Vùa mới đầu Tần Tiêu có hơi xấu hổ khi bị kiểm tra 'vùng nhạy cảm' nhưng ngay lập tức, cậu đổi thái độ, cảm thấy tự hào về... kích thước của mình.
Ở trước mắt tình địch, đương nhiên là phải khoe ra.
.....
Dưới sự giúp đỡ của bảo vệ và vài sinh viên xung quanh, Lục Tắc Viễn cuối cùng cũng đứng lên. Tuy nhiên, mắt cá chân của anh đã sưng phồng rõ rệt.
Đúng là xui xẻo.
Anh thở dài, nhưng không nỡ trách móc con Husky. Đưa tay lên, anh vò vò đôi tai mềm mại của nó coi như 'trả thù'.
Khi cảm nhận được tay của Lục Tắc Viễn cọ xát tai, Tần Husky ngay lập tức run rẩy, kẹp chân, miệng phát ra những âm thanh "ư ử" đầy thoải mái lẫn... mất mặt.
...
"Đồ chó nhây! Sao cứ bám theo tao thế?" Lục Tắc Viễn vừa tập tễnh đi vừa phàn nàn.
Husky liên tục phát ra âm thanh "Ngao ô ô" như muốn giải thích, thỉnh thoảng còn dụi vào chân Lục Tắc Viễn hoặc cào cào mặt đất như đang cố ra dấu hiệu gì đó.
Cái này chỉ còn thiếu nước biết nói nữa thôi. Lục Tắc Viễn lắc đầu, không hiểu sao lại gặp phải cái số này.
Dọc theo đường đi, Lục Tắc Viễn cố cắt đuôi con Husky này nhưng nó lại cứ dính lấy anh.
Người đi đường xung quanh đều trừng mắt nhìn Lục Tắc Viễn.
Dù những người qua đường không nói gì, Lục Tắc Viễn vẫn có thể nhìn ra sự khiển trách trong ánh mắt của họ....
Một chàng trai đẹp trai như vậy mà sao lại không có tố chất, nếu dám bỏ rơi chó thì thiên lôi sẽ đánh xuống!
Mỗi khi bị nhìn như vậy, Lục Viễn Tắc chỉ có thể bất đắc dĩ lẩm bẩm đẩy Husky ra, "Sao mày cứ đi theo tao vậy, tao không phải chủ của mày."
Lôi keo một đường, cuối cùng, anh dẫn con Husky đến bệnh viện thú y.
Đáng ngạc nhiên là, Husky không hề sợ hãi trước môi trường bệnh viện, trái lại còn có vẻ tò mò nhìn quanh.
Hôm nay bệnh viện không có ai, bác sĩ thú y chính – Lý Khiết, trông thấy Husky đi cùng Lục Tắc Viễn thì kinh ngạc hỏi: "Tiểu Lục, con chó này là của cậu à?"
Không ngờ, ngay khi nghe câu 'chó của cậu', Husky nhảy cẫng lên như bắn pháo hoa, vòng bạc trên cổ cũng theo đó mà lắc lư, tiếng móng vuốt va chạm vào gạch men sứ như đang nhảy một điệu nhảy vậy.
Lục Tắc Viễn chỉ vào mắt cá chân, bất lực trả lời: "Không phải, cháu vừa ra khỏi cổng trường thì con Husky này lao thẳng vào cháu như lợn rừng, làm chân cháu sưng thế này đây!"
Nghe câu 'Husky xông tới như lợn rừng', Tần Husky quay ngoắt lại, nhảy tưng tưng quanh Lục Tắc Viễn, như muốn nói: Không có! Đừng vu oan!
Lý Khiết nghe xong thì nghiêm mặt, ông ta nhìn móng vuốt và tình trạng cơ thể của Husky, nói: "Nhìn qua, móng vuốt lâu rồi chưa được cắt, không phải là bị vứt bỏ đấy chứ."
Xem xong Husky, ông ta mới nhớ đến vết thương trên chân của Lục Tắc Viễn, ông ta vội vàng nói, "Chân của cậu bị thương thì còn đến đây làm gì, cứ nói với tôi một tiếng là được."
Nói thật, nếu không phải vì Lục Tắc Viễn nhắc đến chấn thương ở chân thì Lý Khiết nhìn thoáng qua cũng không nhận ra, bởi biểu cảm trên mặt Lục Tắc Viễn vẫn điềm nhiên như mọi khi, giống như chẳng có chuyện gì xảy ra, đúng là rất giỏi chịu đựng.
"Không sao, không nghiêm trọng lắm đâu ạ." Lục Tắc Viễn mỉm cười nhẹ nhàng. Anh nhìn con 'heo Husky' nhảy nhót vui vẻ bên cạnh, nụ cười của anh tươi tắn hơn, vẻ rạng rỡ tự nhiên ấy khiến anh trông càng cuốn hút hơn thường ngày.
"Vậy cậu định xử lý nó thế nào?" Lý Khiết hỏi.
Lục Tắc Viễn nhìn con Husky đang vẫy đuôi và... cặp 'hạt dẻ' rõ mồn một, trong đầu bất chợt nảy ra một ý nghĩ___hay là cắt luôn chỗ đó đi, vừa để tránh việc nó đi lang thang sinh thêm chó hoang, lại coi như trả thù thay cái chân bị sưng của mình.
-
"Ngao ô ô! Ngao ô oowuu!" Tiếng hú vang vọng khắp bệnh viện thú y vắng vẻ, khiến người đi đường ngoái đầu nhìn liên tục.
Một đứa trẻ hỏi: "Cha ơi, có sói kêu à?"
Người cha dắt tay đứa trẻ phân tích nghiêm túc: "Chắc là tiếng chó, có thể là chó săn."
Người thanh niên đi cùng cười nói: "Ngốc thật, con biết không, mỗi khi nghe tiếng này là lại có một chú chó mất đi 'của quý' yêu dấu của mình đó."
"Đừng có nói linh tinh với trẻ con!" Người cha nhắc nhở với ánh mắt cảnh cáo.
Nhưng người thanh niên vẫn cười toe toét.
.....
Trên bàn phẫu thuật trong bệnh viện, con Husky vừa hung hăng thái độ khi nãy giờ đang hú lên thảm thiết, âm thanh khiến ai không biết chuyện chắc nghĩ nó vừa bị tra tấn ghê gớm.
"Chỉ là đeo cái rọ mõm thôi mà! Còn chưa đeo xong nữa!" Lý Khiết vừa cười vừa nói, không biết phải làm sao.
Lục Tắc Viễn giữ chặt lấy cổ con Husky, động tác nhanh nhẹn, ấn mạnh mõm nó xuống.
Lực tay mạnh mẽ ấy khiến Tần Husky nghĩ lại về 'nỗi kinh hoàng' khi bị Lục Tắc Viễn thao túng cả ngày hôm nay.
Ai mà ngờ được rằng người bị chấn thương mắt cá chân lại khỏe đến vậy.
Lý Khiết vội vàng đeo rọ mõm lên cho Husky, Lục Tắc Viễn khéo léo thắt chặt dây.
"Cuối cùng cũng xong rồi. Tắc Viễn, cậu giúp nó cắt tỉa lông trước đi nhé, tôi còn bận chút việc." Lý Khiết nói xong liền đi ra ngoài.
"Ngoan nào, ngoan nào, sẽ nhanh thôi." Lục Tắc Viễn vỗ về, xoa đầu con Husky để trấn an nó.
Vì đeo rọ mõm, tiếng kêu của con Husky trở nên ấm ức hơn, chỉ là những âm thanh r.ên r.ỉ nhẹ nhàng. Lục Tắc Viễn ân cần vuốt ve, ra hiệu cho nó đừng sợ.
Tần Husky khựng lại một chút.
Đây là Lục Tắc Viễn? Người này, thật sự cũng biết yêu thương động vật nhỏ ghê.
Nhớ lại thái độ của Lục Tắc Viễn với mình ngày hôm qua, Tần Tiêu cảm thấy có chút mâu thuẫn___
Hừm, làm người không bằng làm chó, đảo lộn cả trời đất rồi.
"Trước tiên cắt bớt lông dài đi đã, ngoan ngoan, đừng sợ." Chưa kịp để Tần Tiêu bối rối lâu, Lục Tắc Viễn đã gãi gãi cằm con Husky, làm cậu thoải mái đến mức nhắm mắt lim dim.
Trước khi 'cắt bỏ' cần nhịn ăn uống và chuẩn bị phẫu thuật trong 6 tiếng, vậy nên con Husky này vẫn còn được tận hưởng chút 'vương vị'.
Lục Tắc Viễn mỉm cười, cầm lấy chiếc dao tỉa lông.
Tần Tiêu vốn đang chìm trong cảm giác thoải mái vì được chăm sóc, bỗng cảm nhận được làn hơi lạnh sát bên da, cậu vô thức mở mắt, liền thấy Lục Tắc Viễn cầm dao trong tay.
Vừa bị nụ cười của Lục Tắc Viễn làm mơ màng, giờ lại rơi vào trạng thái hoảng loạn. Tần Tiêu không biết rằng Lục Tắc Viễn chỉ định cắt tỉa lông, còn việc phẫu thuật thực sự thì phải đợi sau khi nhịn ăn và gây mê. Cậu cứ nghĩ rằng sau khi cạo lông là đến màn 'hành quyết' trực tiếp.
Trong đầu Tần Tiêu thoáng hiện cảnh cung đấu trong phim với tiếng kêu thảm thiết của thái giám bị 'cắt bỏ'. Đôi chân cậu run lên và điều xấu hổ nhất là hơi thở dần trở nên dồn dập.
Phì phì, phì phì.
Tiếng thở run rẩy rõ ràng khiến Lục Tắc Viễn bất ngờ.
Hai hàm răng của Tần Husky va vào nhau lập cập, nước mắt long lanh, cả lưng và đôi tai cũng run rẩy, còn đuôi thì kẹp chặt lại.
Trông thật đáng thương mà lại có chút ngốc nghếch.
Lục Tắc Viễn không nhịn được bật cười. Anh xoa đầu con Husky, hai tay nâng má nó lên mà xoa nắn. Hít hà mùi nắng của bộ lông ấm áp, anh dịu dàng nói: "Ngoan nào, sao gan mày lại bé thế chứ, đừng sợ, chỉ là cắt tỉa lông thôi mà."
Nói xong, Lục Tắc Viễn lại vỗ về khu vực nóng hổi mà con Husky muốn giấu đi. Đúng lúc anh định tiếp tục chuẩn bị cắt lông thì trước mắt chợt lóe lên ánh sáng trắng___
Chú Husky trước mặt bỗng biến thành Tần Tiêu đáng ghét, trên người không mặc gì, cơ bụng theo nhịp thở gấp gáp mà phập phồng, mũi hơi đỏ và vẫn đeo rọ mõm. Tai và đuôi vẫn còn nguyên hình dạng của chú chó, lông xù xì.
Tay Lục Tắc Viễn, thật trùng hợp, lại đặt ở một vị trí vô cùng khó xử.
Đối mặt với thú cưng nhỏ nhắn, Lục Tắc Viễn có thể nở tám trăm kiểu nụ cười rạng rỡ trong một giây, nhưng chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt của Tần Tiêu, nụ cười của anh lập tức biến mất, trở lại vẻ lạnh lùng như thường ngày.
Chết tiệt.
Lục Tắc Viễn thật muốn chửi thề.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");