Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Sau Khi Tình Địch Biến Thành Lông Xù Đã Bị Tôi Nhận Nuôi
  3. Chương 20: Hoạt động câu lạc bộ
Trước /24 Sau

Sau Khi Tình Địch Biến Thành Lông Xù Đã Bị Tôi Nhận Nuôi

Chương 20: Hoạt động câu lạc bộ

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Sau nhiều ngày ở chung, chỉ cần nhìn ánh mắt của Tần Husky, Lục Tắc Viễn đã biết ngay cậu đang nghĩ gì.

Tần Husky chắc chắn đang nghĩ: Không cần vội, cứ đợi đến lúc xuất phát rồi hãy đeo.

Nhưng nói một cách không hay, điều Tần Tiêu không muốn chính là điều Lục Tắc Viễn cực kỳ muốn thấy.

Lục Tắc Viễn thật sự muốn xem dáng vẻ của Tần Tiêu trong trạng thái thú nhân khi đeo rọ mõm.

Anh thậm chí có thể tưởng tượng ra____chắc chắn Tần Tiêu sẽ rất hợp với nó.

"Không thử ngay bây giờ, nhỡ đâu chật thì sao? Cậu không sợ lúc biến lại thành người sẽ bị siết đau à?" Lục Tắc Viễn khéo léo thuyết phục, "Ngoan nào, thử trước đi, chẳng lẽ cậu sợ tôi cười cậu à? Cậu không mặc quần áo tôi còn thấy rồi thì ngại gì nữa?"

Vừa nói, Lục Tắc Viễn vừa lặng lẽ tiến lại gần Tần Tiêu.

So với Tần Husky, Lục Tắc Viễn giống như một người khổng lồ. Bóng của anh từ từ bao trùm lên cậu, cuối cùng dồn Tần Husky vào một góc.

Lục Tắc Viễn quỳ một gối xuống, không thèm hỏi ý kiến của Tần Tiêu nữa. Đôi tay đầy 'tội lỗi' của anh đã nhanh chóng tháo dây rọ mõm ra, chuẩn bị hành động.

Lục Tắc Viễn lắc lắc dây và rọ mõm trước mặt Tần Tiêu. Anh không nói gì, nhưng ánh mắt đã thay anh nói hết.

Ánh mắt Lục Tắc Viễn chứa đựng sự mong đợi và khích lệ, vừa dịu dàng nhưng cũng không cho phép từ chối. Chính ánh mắt này đã khiến Tần Tiêu không chịu nổi, huống hồ Lục Tắc Viễn lại còn quỳ một gối, trông như thể thứ trong tay không phải là rọ mõm mà là nhẫn cầu hôn vậy.

Có lẽ Tần Tiêu bị vẻ ngoài và hành động quỳ một gối của Lục Tắc Viễn làm cho choáng váng. Cậu lùi lại vài bước, nhưng đuôi thì không tự chủ được mà vẫy lia lịa. Nhịp vẫy càng lúc càng nhanh, như sắp tạo thành ảo ảnh, còn hai chân trước thì kích động giậm nhẹ vài lần.

Rồi, trước khi Lục Tắc Viễn kịp phản ứng, Tần Husky đã lao thẳng đầu vào rọ mõm.

Cú lao của Tần Husky mạnh đến mức làm bàn tay cầm rọ mõm của Lục Tắc Viễn tê rần. Anh không hiểu nổi, sao tên nhóc này từ không tình nguyện ban đầu lại đột nhiên phấn khích như thế, còn nhanh nhẹn lao thẳng vào rọ mõm.

Tốc độ ấy, thật sự không giống của một con Husky lười biếng chút nào.

Cú va chạm mạnh đến nỗi suýt chút nữa làm Lục Tắc Viễn trẹo chân, vết thương trên tay anh cũng gần như nứt ra.

Cái tên nhóc này, lại phát điên vì lý do gì đây?

"Cạch." Thấy Tần Tiêu đã tự chui vào, Lục Tắc Viễn ngay lập tức cài chốt rọ mõm.

Nếu anh chậm thêm một giây, e rằng câu "Tôi đồng ý!" bằng ngôn ngữ chó đã từ miệng Tần Husky mà nhảy ra mất.

Tần Tiêu ngước mắt nhìn Lục Tắc Viễn, ánh mắt đầy tội nghiệp. Não bộ của Tần Husky cuối cùng cũng tỉnh táo lại.

"Ngốc nghếch, cậu đang làm gì thế?" Lục Tắc Viễn ôm lấy đầu Tần Tiêu, vẫn không hiểu nổi vì sao cậu lại tự nguyện đến vậy.

Anh hoàn toàn không nhận ra rằng lúc này Tần Tiêu đang bị rọ mõm bịt miệng, không thể nói gì. Lục Tắc Viễn vẫn chăm chú kiểm tra độ chặt của rọ mõm.

"Đeo vào cũng khá hợp đấy chứ." Lục Tắc Viễn vừa nói vừa vuốt ve đầu Tần Tiêu, tay kiểm tra độ lỏng chặt của dây.

"Cảm giác thế nào?" Lục Tắc Viễn cười hỏi.

"Ư ư ư....." Tần Husky trừng mắt nhìn anh, miệng chỉ phát ra vài tiếng r.ên r.ỉ. Nếu dịch sang tiếng người, ý nghĩa sẽ là: Không tháo cái rọ mõm ra, tôi nói thế nào được chứ?!

Lục Tắc Viễn bóp nhẹ đôi má mềm mại của Tần Husky. Nhìn dáng vẻ vừa bị bắt nạt vừa không thể cắn trả của cậu, Lục Tắc Viễn cảm thấy thú vị vô cùng.

Thân hình Tần Tiêu rất cân đối, những phần cơ cần có đều có, không gầy gò như Lục Tắc Viễn.

Tần Tiêu tập luyện vốn để khoe khoang với bạn bè, giờ lại trở thành lợi thế cho Lục Tắc Viễn.

Dù đã biến thành Husky nhưng cơ thể của Tần Tiêu vẫn không thay đổi, cảm giác vừa mềm mại vừa chắc khỏe khi sờ vào.

Nhân lúc Tần Tiêu bị rọ mõm cản trở, không thể phản kháng, Lục Tắc Viễn tiện tay vuốt thêm vài lần nữa.

Có vẻ như lực tay của Lục Tắc Viễn hơi mạnh, đụng vào chỗ nhạy cảm nào đó. Tiếng rên của Tần Tiêu đột nhiên thay đổi, từ ấm ức kiêu kỳ ban đầu chuyển thành vui vẻ hưởng thụ, thậm chí còn pha chút thỏa mãn.

Âm thanh đó, giống như mũi tên của thần Cupid, đâm thẳng vào tim Lục Tắc Viễn.

Cảm nhận nhịp tim đang đập nhanh dần dưới tay mình, Lục Tắc Viễn khẽ trầm ngâm.

Không lẽ......

Ánh mắt Lục Tắc Viễn chợt trở nên nghiêm nghị.

Quả nhiên, chỉ trong chớp mắt, Tần Husky biến mất, thay vào đó là Tần Tiêu trong hình dạng thú nhân.

Rọ mõm vẫn siết chặt trên gương mặt Tần Tiêu, để lại những vết đỏ mờ nhạt trên má.

Khí chất của Tần Tiêu vốn là phóng khoáng ngạo mạn, chữ thập trên cổ càng tôn lên vẻ bất cần của một 'trai hư'. Lẽ ra cậu không nên bị bất cứ thứ gì trói buộc, nhưng lúc này, gương mặt bị rọ mõm bao bọc, ánh mắt lại toát lên vẻ....

Cảnh tượng này khiến Lục Tắc Viễn bất giác muốn để lại thêm những dấu ấn khác trên người Tần Tiêu.

Nếu Tần Tiêu biết được rằng dáng vẻ của mình đã mê hoặc Lục Tắc Viễn, không biết cậu sẽ vui sướng đến nhường nào. Đáng tiếc, cậu hoàn toàn không biết, thậm chí còn cảm thấy uất ức___

A a a! Phải làm sao đây? Bị tình địch chạm vào một chút mà tim đã đập nhanh rồi biến trở lại thành hình dạng thú nhân. 

Lục Tắc Viễn có nghĩ cậu là một tên b.iến th.ái không?

Cơ thể vô dụng!

Ý nghĩ của Lục Tắc Viễn lại hoàn toàn trái ngược.

Thích thú với cơ bắp của tình địch, sau đó bóp thử, rồi khiến tim tình địch đập nhanh hơn...

Dù nghĩ thế nào, Lục Tắc Viễn cũng cảm thấy mình trông chẳng khác gì một tên b.iến th.ái.

Tần Tiêu có nghĩ anh là một tên b.iến th.ái không?

Đôi tay không chịu nghe lời!

Lục Tắc Viễn thầm nghĩ.

"Ư ư ư ư ư!" Tần Tiêu nhìn Lục Tắc Viễn, r.ên r.ỉ đầy tức giận.

Lục Tắc Viễn nghe ra Tần Tiêu đang bảo anh tháo rọ mõm.

Xem ra Tần Tiêu được anh chiều quá, đến mức quên mất là mình vẫn còn tay.

Đối diện với sự ỷ lại vô thức của Tần Tiêu, Lục Tắc Viễn khẽ cười thầm. Anh không nói gì, chỉ để móng tay lướt qua gò má Tần Tiêu, nhẹ nhàng tháo rọ mõm ra.

"Ban đầu không chịu đeo, sao vừa rồi lại tự lao vào? Hấp tấp thế?" Để che giấu hành động vừa rồi, Lục Tắc Viễn vội chuyển chủ đề.

"Tôi... tôi không có! Chẳng qua là..." Tần Tiêu lập tức chối, "Chẳng qua là thấy cậu quỳ xuống cầu xin tôi, tôi thương tình nên đeo thử thôi! Tâm tôi tốt, sợ cậu lúng túng đấy!"

Cậu không thể nói rằng mình bị Lục Tắc Viễn làm hoa mắt, nhìn nhầm rọ mõm thành nhẫn cưới được, đúng không?

"Đừng nhắc chuyện đó nữa." Tần Tiêu vội ho khan hai tiếng để che đậy. Cậu rút điện thoại ra, nói: "Lục Tắc Viễn, tôi nhắn tin cho cậu, sao cậu không trả lời?"

Nhắn tin ư?

Lục Tắc Viễn nhíu mày nghi hoặc.

Anh mở điện thoại, tìm vào khung chat với Tần Tiêu nhưng không thấy bất kỳ tin nhắn nào.

Tên lưu trong danh bạ hiển thị hai chữ lớn 'Tần Tiêu', đập thẳng vào mắt Tần Tiêu.

Tần Tiêu?! Một cái tên thờ ơ như vậy!

Nghĩ đến việc mình lưu tên Lục Tắc Viễn trong điện thoại là 'Tắc Viễn' đầy thân thiết, Tần Tiêu bỗng cảm thấy không cân bằng trong lòng.

"Hừ!"

Tần Tiêu khẽ hừ một tiếng, biểu cảm cứng đờ, làm Lục Tắc Viễn không khỏi nhớ lại vẻ lạnh lùng khó gần của Tần Tiêu khi họ mới quen biết.

"Làm sao mà lại giận rồi?" Lục Tắc Viễn mất một lúc vẫn chưa nhận ra lý do khiến Tần Tiêu tức giận.

Khi Tần Tiêu bộc phát cơn giận với Lục Tắc Viễn, nhịp tim cậu cũng dịu lại, sau đó cậu lại biến trở về hình dạng chó Husky.

Tần Tiêu không để ý đến cơn đau ở chân, lủi mấy bước rồi chui thẳng vào chăn, vùi đầu trong đó không thèm nhìn Lục Tắc Viễn nhưng cái đuôi lại vểnh lên cao.

Thật đúng là ngốc nghếch! Trí thông minh của tình địch cũng bị giống Husky, xói mòn rồi sao? Không hổ danh là nhị cáp......!

Lục Tắc Viễn bật cười, lắc đầu. Đầu tiên, tay của anh nắm lấy chóp đuôi của Tần Nhị Cáp*, sau đó thuận tay vuốt xuống gốc đuôi, lướt qua lớp lông mềm mượt như ánh bóng.

(*Husky ngu ngốc)

Tần 'Nhị Cáp' thì cứ bướng bỉnh, rõ ràng chân sau run rẩy vậy mà vẫn giả bộ như không có chuyện gì, vùi đầu không thèm để ý đến Lục Tắc Viễn.

Ngốc thật! Không phải là đang tự biến mình thành món ăn sẵn cho người ta sao?

Ý nghĩ tinh quái thoáng hiện trong đầu, Lục Tắc Viễn bèn bắt đầu kế hoạch 'trả đũa'.

Cuối cùng, Tần Tiêu ngẩng đầu lên____

!!!..

-

Tần Tiêu thật sự không muốn phải đeo rọ mõm và dây xích. Cậu chỉ muốn được Lục Tắc Viễn ôm, nhưng nghĩ đến tay của anh đang bị thương, Tần Tiêu lại không nỡ yêu cầu như vậy.

Vì thế, vào đêm trước khi lên đường, Tần Tiêu chỉ biết liên tục cầu nguyện trong lòng, mong có thể biến lại thành hình dạng thú nhân trước khi xuất phát. Cậu thậm chí còn mơ mộng viển vông, tưởng tượng cảnh Lục Tắc Viễn cùng cậu làm những chuyện không nên làm để tim đập nhanh hơn, từ đó có thể biến lại.

Nhưng đời không như mơ. Đến giờ xuất phát, Tần Tiêu vẫn không biến thành thú nhân được.

Cậu không muốn gây thêm rắc rối cho Lục Tắc Viễn, ngoan ngoãn để anh đeo rọ mõm và dây bảo vệ lên nhưng tâm trạng thì xịu xuống, chẳng còn vẻ hào hứng đi chơi chút nào.

Lục Tắc Viễn cắn nhẹ tai Tần Tiêu, thì thầm:

"Chờ lát nữa lên núi, tìm chỗ không có ai, tôi sẽ tháo rọ mõm cho cậu. Đừng buồn, về nhà tôi sẽ nấu cho cậu một bát lòng đỏ trứng gà nhé, được không?"

"Thật không?!" Tần Tiêu lập tức phấn chấn hẳn lên.

"Thật." Lục Tắc Viễn gật đầu. Không hiểu sao, nhìn Tần Tiêu vui mừng chỉ vì một chuyện nhỏ như vậy, Lục Tắc Viễn cảm thấy cậu cực kỳ đáng yêu.

Bất chấp vết thương ở tay, anh ôm lấy Tần Husky vào lòng.

"Tình địch, cậu là tốt nhất!" Tần Tiêu dụi mũi vào cằm của Lục Tắc Viễn.

-

"Ê, Lục Tắc Viễn, bên này!" Chủ tịch câu lạc bộ vẫy tay từ chỗ chiếc xe buýt đậu trước cổng trường.

Tham gia chuyến leo núi lần này có mấy người thích động vật lông xù. Có người còn mang theo chú chó nhỏ nuôi ngoài trường. Nhìn thấy Lục Tắc Viễn ôm một chú chó lông mềm mượt như vậy, cả đám lập tức xúm lại.

Khi thấy Lục Tắc Viễn, mọi người không khỏi thầm ngạc nhiên, ánh mắt hướng xung quanh tìm kiếm___

Cái tên 'Lục Tắc Viễn' đã bị 'Tần Tiêu' gắn chặt, ai nấy đều tò mò không biết Tần Tiêu có đến không.

Lục Tắc Viễn trông rất dễ gần, các thành viên câu lạc bộ bắt chuyện vài câu, có người còn muốn xin liên lạc của anh.

Nhưng Lục Tắc Viễn từ chối.

"Sao không cho người ta số liên lạc vậy?" Thấy có cả nam lẫn nữ muốn kết nối với Lục Tắc Viễn, Tần Tiêu không khỏi ghen tị.

Khi chờ mọi người đến, Lục Tắc Viễn đã lánh ra khỏi đám đông, tranh thủ tháo rọ mõm cho Tần Tiêu một lúc nên cậu có thể nói chuyện.

"Cũng chỉ vì sợ có người ghen thôi." Lục Tắc Viễn trả lời.

"Ai... Ai ghen chứ!" Tần Tiêu hừ hừ, rõ ràng không vững vàng.

Lục Tắc Viễn mỉm cười, không nói gì.

"Bạn Tần Tiêu tới chưa? Hình như chỉ còn thiếu bạn ấy thôi." Phó chủ tịch điểm danh.

"Gâu!" Tần Tiêu ú ớ đáp qua lớp rọ mõm.

Thế là ánh mắt của mọi người lập tức đổ dồn về phía này.

"Bạn Tần Tiêu hình như có việc bận, không thể đến được." Lục Tắc Viễn thay cậu trả lời.

Mọi người nhìn Lục Tắc Viễn với ánh mắt có phần phức tạp hơn____

Thật sao? Lục Tắc Viễn biết rõ động tĩnh của Tần Tiêu? Hai người này......

Dù có chút nghi hoặc nhưng mọi người cũng không suy nghĩ quá nhiều.

Dù sao hai người này không gặp nhau là tốt rồi, trước đó mọi người còn lo Lục Tắc Viễn và Tần Tiêu sẽ lao vào đánh nhau!

Không có chuyện gì là tốt nhất!

Mọi người cười đùa rồi tiếp tục trò chuyện.

-

Lên xe, ban đầu, Lục Tắc Viễn còn lo Tần Tiêu sẽ vì quá kích động mà biến thành thú nhân trên xe. Nào ngờ, Tần Tiêu lại say xe.

Tần Husky co ro trong lòng Lục Tắc Viễn, nôn mấy lượt. Đến khi xe tới nơi, bộ lông vốn mềm mượt của cậu đã xẹp lép, nhan sắc tụt dốc thấy rõ. Lục Tắc Viễn lần đầu được chứng kiến khái niệm 'ngồi xe làm giảm nhan sắc' đúng nghĩa đen và điều đó dường như áp dụng cho mọi loài.

Xuống xe, chân Tần Tiêu đứng không vững. Chú chó Husky vừa đặt xuống đất đã loạng choạng ngã sấp, trong khi bên cạnh, chú chó Poodle nhỏ lại rất năng động, cứ sủa inh ỏi vào mặt Tần Tiêu.

Đến lúc leo núi, Tần Tiêu vẫn giữ vẻ nửa sống nửa chết, nằm bẹp dí trên mặt đất. Không bao lâu sau, Lục Tắc Viễn và Tần Tiêu đã bị tụt lại cuối đoàn.

"Tôi đã bảo cậu ở nhà rồi mà, thôi uống chút nước đi." Lục Tắc Viễn thở dài, dứt khoát bế Tần Tiêu lên, đưa nước cho cậu uống.

Tần Tiêu ỉu xìu lè lưỡi, suýt chút nữa lại thở phì phò vì khó chịu.

"Tôi tự đi được mà, tay cậu còn đau đấy." Tần Tiêu nói với giọng yếu ớt.

"Cậu xem, tôi vẫn bế cậu tốt đấy thôi?" Lục Tắc Viễn không đợi Tần Tiêu đồng ý, đã ôm cậu bước lên bậc thang. "Khách sạn ở lưng chừng núi, nếu cậu không khỏe thì tôi bế cậu lên đó trước."

Trời rất nóng, mồ hôi thấm ướt áo sơ mi của Lục Tắc Viễn khi anh ôm Tần Husky mềm nhũn vì say xe. Khung cảnh ấy có chút gì đó giống như hình ảnh một người yêu thương dẫn người mình yêu đi qua ngàn dặm để tìm thuốc chữa bệnh.

-

Trên đỉnh khu vực Hồ Phú Sơn, chủ tịch câu lạc bộ vừa chỉ huy mọi người nhóm lửa nướng thịt, vừa nhờ phó chủ tịch điểm danh lại số người.

"Chủ tịch, có tin xấu. Hình như chúng ta không mang theo nước uống." Một thành viên đeo kính khẽ khàng thông báo.

"Cái gì!?" Chủ tịch suýt chút nữa thì ngất xỉu. Không có nước uống thì còn cắm trại gì nữa, ngay cả thịt cũng không rửa được!

Tuy vậy, chủ tịch đúng là chủ tịch, rất nhanh đã bình tĩnh lại. Sau khi suy nghĩ một lát, cô đưa ra giải pháp:

"Nhà nghỉ nằm ngay ở lưng chừng núi, hay là chúng ta cùng xuống núi lấy nước, dù sao đông người sức mạnh cũng lớn mà!"

"À đúng rồi, mọi người đã đủ chưa? Có ai tụt lại phía sau không? Sao tôi không thấy bạn học Lục và chú chó của cậu ấy đâu nhỉ?" Chủ tịch vừa lau mồ hôi trên trán vừa hỏi.

"Thiếu mỗi bạn học Lục thôi, còn lại đều đã đủ." Phó chủ tịch trả lời.

Phó chủ tịch vừa dứt lời, chủ tịch đã nhận được tin nhắn của Lục Tắc Viễn:

[Chủ tịch, chú chó của tôi không khỏe lắm. Tôi đưa nó về nhà nghỉ trước, lát nữa tôi sẽ quay lại.]

Đọc được tin nhắn, chủ tịch mới thở phào nhẹ nhõm. Cô nói:

"Không sao, cậu ấy đang ở nhà nghỉ rồi. Đi thôi, chúng ta cùng đi lấy nước."

Chủ tịch vừa ra lệnh, các thành viên liền đồng loạt hành động.

Để thể hiện tinh thần yêu thương và chính nghĩa của câu lạc bộ leo núi, tất cả đã đến trước cửa phòng của Lục Tắc Viễn.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /24 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Nữ Hầu Câm Em Đứng Lại Đó!

Copyright © 2022 - MTruyện.net