Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Cách âm của nhà nghỉ không tốt và cửa thì hoàn toàn không được khóa, chỉ khép hờ, có thể thấy rõ ràng người trong phòng khi vào đã vội vã như thế nào.
Chủ tịch và phó chủ tịch dẫn đầu, các thành viên khác theo sau. Dù cửa không mở nhưng chủ tịch vẫn định gõ cửa trước, sau đó cô bỗng nghe bên trong có một tiếng động nhẹ ____
"Cậu không sao chứ, ơ, đừng khóc, để tôi nhẹ tay một chút."
"Ôi, đau quá, đau chết tôi rồi."
"Khụ khụ." Theo tai các thành viên, họ nghe như là tiếng thở hổn hển, lại có chút giống tiếng khóc.
Bịch.
Dường như là có vật nặng rơi xuống đất.
Ngay sau đó lại là giọng của Lục Tắc Viễn:
"Trở lại giường đi, đừng nằm trên sàn."
"Đừng sợ, có thể sẽ hơi đau một chút, hình như đã vào rồi....."
......
Chủ tịch câu lạc bộ định gõ cửa thì dừng lại, thật sự không biết có nên gõ không.
Lục Tắc Viễn đang nói chuyện với ai, với chú chó Husky sao?
Nhưng mà Husky......
Ai lại nói với Husky 'hình như đã vào rồi'?
Cái gì đã vào?
Các thành viên bên ngoài nhìn nhau đầy nghi ngờ.
-
Thực tế chứng minh rằng, con người là sinh vật không đứng đắn, khi xảy ra những tình huống mập mờ, phần lớn suy nghĩ của mọi người đều hướng về phía không đứng đắn.
Câu nói 'đừng nằm trên sàn' của Lục Tắc Viễn khiến các thành viên bên ngoài hiểu lầm, đã hoành tráng biến thành:
Từ sàn lên giường?!!
Cảnh tượng thực tế thực sự là ___
Do thời tiết quá nóng, vết thương ở chân của Tần Husky bị bí bách hơi đau, Lục Tắc Viễn giúp Tần Tiêu tháo băng, kết quả chú Husky hiếu động ngay lập tức nhảy xuống đất và trên sàn đúng lúc có mảnh vụn nên lại đâm vào lòng bàn chân của Tần Husky.
Hơn nữa, có vẻ như còn một vài mảnh vụn rơi vào vết thương.
Vì vậy, Lục Tắc Viễn mới nói 'hình như đã vào rồi'.
Lục Tắc Viễn không biết rằng bên ngoài đang có một đám người tò mò đứng chờ, mỗi người đều mang nụ cười đầy hài hước.
Tất cả đều trách Lục Tắc Viễn quá lo lắng cho Tần Tiêu, toàn bộ sự chú ý đều tập trung vào Tần Husky.
"Ngao ô ô~ Lục Tắc Viễn, tim của tôi dường như đập nhanh hơn rồi...." Tần Tiêu cảm thấy có chút không ổn, cảm giác như mình sắp hóa thành người thú.
"Không thể nào, thật sự có thể hưng phấn sao?" Lục Tắc Viễn vẫn chưa biết bên ngoài có người, cố tình nói một câu gây hiểu lầm như vậy, "Tôi sờ thử xem nhé?"
Bên ngoài rất im lặng, trong giây lát các thành viên có thể hiểu rõ suy nghĩ của nhau.
Phó chủ tịch: Phải làm sao đây, vocal, chủ tịch, cậu là con gái mà sao ánh mắt lại phấn khích như vậy!
Thành viên A: Wow, mở cửa nhanh lên! Bên trong đang có kịch hay gì vậy, thích những lúc ngượng ngùng như thế này!
Thành viên B: Ôi, nhiều người đứng ở đây như vậy, nếu bạn học Lục biết thì sẽ xấu hổ lắm, mà chúng ta còn phải cùng nhau leo núi, như vậy không hay đâu...
Thành viên C: Trời ơi, sẽ không bị chích mắt chứ! (Che mắt lại, nhìn qua kẽ tay.)
.....
Phó chủ tịch: Chủ tịch! Đừng nghe lén nữa, chúng ta nên nhắc nhở bạn học Lục và người bên trong đó!
Chủ tịch: Ừ, nhắc nhở? Được rồi.
Đối mặt với ánh mắt mạnh mẽ không thể chối từ của phó chủ tịch, chủ tịch vốn định gõ cửa nhắc nhở, nhưng tay của cô lại run lên___
Cửa đột nhiên mở ra.
Cánh cửa mở ra bất ngờ khiến trái tim của Tần Tiêu hoàn toàn rơi vào trạng thái bấn loạn.
Vì vậy, ngay khi mở cửa họ đã thấy Lục Tắc Viễn ở trên giường, tay đang cầm dây dắt chó.
Và đầu dây bên kia, không ngờ lại không phải là một con Husky, mà là Tần Tiêu không nên xuất hiện ở đây!!
Wtf!? Không phải, Tần Tiêu không phải đã không đến sao?
Hả? Rõ ràng Lục Tắc Viễn đã nói Tần Tiêu sẽ không đến mà!
Họ trước đó còn nghĩ rằng Tần Tiêu không đến là vì không muốn gặp Lục Tắc Viễn, nào ngờ Tần Tiêu lại xuất hiện trong căn phòng này?
Không lẽ Tần Tiêu chỉ đến để thử cảm giác lén lút.....
Nên mới lén lút chạy đến?!
Thật là 'flower'*? Hóa ra, họ là một phần trong trò chơi của hai người này sao? Đây chẳng phải là hoạt động chỉ tính từ cổ trở lên đã được tính là giới hạn lớn nhất của nước J sao?
(*tui hông hiểu:()
Mắt của các thành viên như sắp rơi ra ngoài.
Ngay sau đó, Lục Tắc Viễn dường như đã bình tĩnh lại sau tình huống bất ngờ, anh nắm chặt chăn rồi đè Tần Tiêu xuống, dùng chăn che kín Tần Tiêu lại.
Tần Tiêu trốn trong chăn, chỉ lộ nửa khuôn mặt, tai cụp xuống.
Lục Tắc Viễn nắm chặt chăn, hai cánh tay chống hai bên mặt Tần Tiêu, che khuất Tần Tiêu trong bóng tối.
Cảnh tượng này có vẻ....... có vẻ còn tệ hơn.
Giống như sau khi sự việc đã xảy ra...
Các bạn học thầm nghĩ trong lòng.
-
Tần Tiêu chớp mắt, nhìn cơ thể mình có chút sụp đổ___
Tai, có, đám người bên ngoài chắc chắn sẽ nghĩ rằng tai thú này là đạo cụ.
Đuôi, cũng có, đám người này chắc chắn sẽ nghĩ rằng đuôi không phải mọc từ cột sống, mà là được nhét vào...
Nếu chỉ có tai và đuôi thì còn đỡ, Tần Tiêu có thể viện cớ rằng đó là sở thích cá nhân của mình, rằng cậu chỉ đang cosplay làm vua của tộc sói.
Nhưng mà...
Nhưng mà!!
Dây xích chó!
Tần Tiêu sắp khóc đến nơi. Cậu chưa bao giờ ghét ông chủ homestay đến thế _____
Lúc mới vào, Lục Tắc Viễn đã giúp cậu tháo dây xích rồi, vậy mà ông chủ kia cứ khăng khăng rằng nếu không đeo dây xích thì thú cưng không được vào.
Giờ thì hay rồi, hay rồi! Tần Tiêu cậu đây đã thành ra thế này!
Danh tiếng lẫy lừng của cậu!
Điều duy nhất khiến Tần Tiêu thấy an ủi là vị trí Lục Tắc Viễn ngồi rất khéo, khiến các thành viên trong câu lạc bộ không thấy được cơ thể tr.ần tr.ụi của cậu, chỉ có thể nhìn thấy cái đuôi, khuôn mặt và đôi tai trên đầu cậu.
Tất nhiên, từ một góc nhìn lệch, họ cũng có thể thấy chân cậu... dường như đang kẹp vào eo của Lục Tắc Viễn...
Tần Tiêu chưa bao giờ nhớ cơ thể 'Tần Husky' của mình đến thế.
-
Khi các thành viên câu lạc bộ xông vào, đầu óc Lục Tắc Viễn lập tức hoạt động hết công suất. Anh nhanh chóng đứng chắn trước mặt Tần Tiêu, dùng chăn che lại, đồng thời cố gắng nghĩ ra cách giải quyết tình huống xấu hổ này.
Nghĩ tới nghĩ lui, anh chỉ nghĩ ra một cách____
Đó là quay ngược thời gian về cái đêm anh ra quyết định đó, tự tát mình tỉnh lại, rồi nói với bản thân rằng đừng mềm lòng mà dẫn theo tình địch đi chơi!
Chủ tịch câu lạc bộ quả nhiên không hổ danh là chủ tịch, kinh nghiệm phong phú.
Cô là người đầu tiên lấy lại bình tĩnh. Cô ho hai tiếng, cố làm ra vẻ nghiêm túc, vẫy tay: "Đôi tình nhân trẻ, chẳng có gì lạ cả. Mọi người đều là người trưởng thành, hiểu mà, hiểu mà. Nào, giải tán đi, đừng làm phiền họ nữa. À đúng rồi, nhưng sau khi xong nhớ ra chuyển nước uống, việc nặng vẫn cần bổ sung năng lượng, cẩn thận hạ đường huyết nhé."
Các thành viên khác: .....
Chủ tịch! Đừng nói những lời trái lòng được không? Người cười to nhất ban nãy chính là cô đấy! Cười đến nỗi mặt sắp nứt ra rồi!
"Ai là tình nhân với cậu ta chứ!"
Tần Tiêu và Lục Tắc Viễn đồng thanh phản bác.
Đối mặt với bao nhiêu người, cả hai đều không muốn thừa nhận cảm xúc trong lòng mình.
Cả hai đang định giải thích tiếp thì nghe thấy một tiếng 'rầm', chủ tịch - người vừa cười muốn rách mặt - đột nhiên đóng cửa lại.
Tần Tiêu và Lục Tắc Viễn yên lặng, không nói gì ngay.
Không phải họ không muốn nói, mà là động tĩnh bên ngoài thật sự quá rõ ràng__
"Chủ tịch, cô nhích qua chút, tôi cũng muốn nghe."
"Suỵt suỵt! Nhỏ tiếng thôi, cách âm của cánh cửa này hình như không tốt lắm."
"Vớ vẩn, không phải vì cách âm không tốt nên chúng ta mới chen chúc ở đây nghe trộm sao?"
"Chủ tịch, qua chút nữa, tôi còn chưa nghe được gì cả!"
Đám người bên ngoài chưa đi, tất cả đều đứng đó nghe trộm.
"Chủ tịch, chúng tôi nghe hết rồi."
Tần Tiêu và Lục Tắc Viễn thở dài nói vọng ra.
"Rồi rồi, chúng tôi đi, chúng tôi đi. Chúc hai người mơ đẹp, yêu nồng thắm~" Giọng cười thả phanh của chủ tịch vang lên, bên ngoài cuối cùng cũng dần yên tĩnh, đám người đó đã đi.
Trong phòng, Lục Tắc Viễn và Tần Tiêu im lặng rất lâu.
Trong lòng Tần Tiêu tức giận:
Vừa nãy, khi chủ tịch nói họ là tình nhân, Lục Tắc Viễn lại phủ nhận dứt khoát như thế! Tức quá! Rất tức! Tần Tiêu giận đến mức không muốn để Lục Tắc Viễn chạm vào tai mình nữa.
Trong lòng của Lục Tắc Viễn cũng bực, mà lý do tức giận lại giống hệt Tần Tiêu.
Không hiểu vì lý do gì, Lục Tắc Viễn bóp cằm Tần Tiêu, ép khuôn mặt đang hờn dỗi quay đi của cậu quay lại.
"Tình địch, cậu tức gì thế?" Lục Tắc Viễn cười nói. Anh cố tình gọi như vậy, cố tình trêu chọc Tần Tiêu, cố tình nhìn cậu giận dỗi và cũng cố tình bóp hơi chặt.
Hừ, tình địch...... tình địch thì tình địch!
"Tôi cứ giận đấy." Tần Tiêu bực bội trong lòng. Lời tỏ tình quá mức ngượng ngùng, nghĩ thế nào cũng không thể nói ra, mà những lời khác cậu cũng không biết nói gì, cũng không muốn nói.
"Giận đến thế cơ à? Không ăn gì à? Không định tìm cách giải quyết à?" Đốt ngón tay của Lục Tắc Viễn gõ nhẹ vào phần má mềm của Tần Tiêu.
"Hừ."
Tần Tiêu chỉ đáp lại Lục Tắc Viễn bằng tiếng hừ.
"Không đi à?" Lục Tắc Viễn cũng bắt chước hừ một tiếng, trong lòng nảy ra ý nghĩ tinh quái. Tay anh luồn vào trong chăn, nhéo vào phần thịt mềm trên người Tần Tiêu.
"Lục Tắc Viễn!" Tần Tiêu hét lên, nước mắt cũng suýt trào ra.
Tần Tiêu ôm mông, đau đớn nói: "Đi thì đi! Mau biến trở lại đi, từ nay tôi không làm tình địch của cậu nữa!"
Nói rồi, Tần Tiêu định đi ra mở cửa.
"Đợi đã, chờ chút nữa hẵng ra." Lục Tắc Viễn cuối cùng cũng tìm được công dụng của dây xích. Anh nhẹ nhàng kéo đầu dây, để lại một vết đỏ trên cổ Tần Tiêu, yết hầu của anh khẽ động đậy.
"Làm gì đấy?" Tần Tiêu không vui, giậm chân một cái, rồi lại nhăn nhó vì động đến chỗ đau.
"Người ta đang hiểu lầm mà. Cậu không ở trong này lâu một chút, bên ngoài chẳng phải sẽ nghĩ cậu không đủ bản lĩnh sao?" Lục Tắc Viễn nói.
Tần Tiêu nghĩ thấy cũng có lý, liền ở lại trong phòng một lúc.
Trong khi đó, Lục Tắc Viễn ra ngoài giúp mọi người mang nước lên đỉnh núi.
-
Ban đầu Tần Tiêu còn không hiểu tại sao trước khi ra ngoài, Lục Tắc Viễn lại nhéo mình một cái. Đến khi cậu vừa xoa mông vừa bước ra, cậu mới phát hiện ánh mắt mọi người nhìn mình đã khác, nhiều thành viên thì thầm bàn tán ____
"Trời ạ, hóa ra Tần Tiêu là người ở dưới à? Vì tình yêu mà chấp nhận chịu thiệt hả?"
"Tôi nói rồi mà, Tần Tiêu trông đáng sợ vậy thôi chứ sức lực rõ ràng không bằng Lục Tắc Viễn. Mấy bài viết trên diễn đàn trường là bằng chứng sống, trả tiền đây, tôi thắng rồi."
"Này, tôi đoán từ lâu rồi....."
....
Tần Tiêu trốn trong phòng không ra, vốn dĩ là muốn thể hiện sức bền của mình.
Thế nhưng bây giờ, cậu lại giống như bị Lục Tắc Viễn 'hành hạ' đến không chịu nổi nên mới nằm lì cả buổi vậy.
Điểm thiên phú mà Tần Tiêu kỳ vọng ở bản thân, tất cả đều bị chuyển hết lên người Lục Tắc Viễn.
Quá gian xảo! Không thèm để ý đến Lục Tắc Viễn nữa!
Tần Tiêu giận dữ ăn vài miếng cơm, ăn xong lại hóa thân thành Husky, cuộn tròn trong lòng Lục Tắc Viễn.
-
Sau khi chào hỏi chủ tịch câu lạc bộ, Lục Tắc Viễn ôm theo 'Tần Husky' rồi cùng các thành viên tách ra hành động riêng.
Dựa theo địa chỉ mà thầy hướng dẫn cung cấp, Lục Tắc Viễn tìm đến một căn nhà nhỏ trong rừng.
Anh lấy điện thoại ra, bấm gọi vào số trên mẩu giấy ghi chú.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");