Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lại một buổi sáng nữa, Lục Tắc Viễn nhắm mắt thở dài.
Lục Tắc Viễn vốn định nhanh chóng thức dậy để tránh bị dính vào giường và không thể dậy được, nhưng đột nhiên, anh cảm thấy cổ mình ngứa ngáy.
Đây là...
Lục Tắc Viễn từ từ tỉnh lại khỏi cơn mơ, ánh mắt của anh chầm chậm di chuyển về phía cổ mình___
Đó là một đôi tai màu đen xám.
Không nghi ngờ gì nữa, đây là đôi tai của Tần Husky.
Chăn mỏng bị đẩy lên, rõ ràng dưới chăn ngoài Lục Tắc Viễn còn có một người khác.
Trong phòng không có điều hòa, hai người nằm chung sẽ rất nóng, mồ hôi ướt trên cổ của Lục Tắc Viễn, áo ngủ dính vào người cảm giác rất khó chịu, trên người anh khắp nơi đều là mồ hôi ẩm ướt.
Lục Tắc Viễn đẩy chăn ra, dưới chăn không phải đầu của con chó Husky mà là thân thể của Tần Tiêu, cơ bắp chuẩn như người mẫu trong sách vẽ.
Ừm, không có gì, giống như tối qua khi Tần Tiêu đột nhiên biến lại thành người.
Lục Tắc Viễn đẩy chăn lên, động tác của anh dường như khiến Tần Tiêu cảm thấy chút lạnh, đuôi của Tần Tiêu rung nhẹ mấy cái rồi che lại chỗ quan trọng.
Nếu Lục Tắc Viễn không nhìn nhầm thì Tần Tiêu dường như...
Lục Tắc Viễn nhìn lại mình, cũng không khá hơn bao nhiêu.
Mặc dù đây là một hiện tượng sinh lý bình thường nhưng thật ngạc nhiên khi lại xảy ra giữa mình và tình địch, Lục Tắc Viễn không khỏi cảm thấy khó chịu. Anh cẩn thận xoay người xuống giường, tránh làm kinh động đến Tần Tiêu, rồi đi vào nhà tắm nhỏ chỉ cách giường vài bước.
-
Lo lắng của Lục Tắc Viễn hoàn toàn là thừa, Tần Tiêu ngủ rất ngon, trong giấc mơ cậu mơ mình đã biến lại thành người và còn tặng cho Lục Tắc Viễn một căn nhà lớn, Lục Tắc Viễn xúc động đến mức nhân cách cũng sụp đổ, liên tục khen ngợi: "Tần Tiêu, cậu giỏi hơn Husky nhiều!"
Tần Tiêu mơ màng rồi cười tỉnh dậy, cười nói: "Đương nhiên rồi, không hiểu cậu nghĩ gì..."
Ào ào.
Tiếng nước chảy khi Lục Tắc Viễn tắm khiến Tần Tiêu giật mình ngồi bật dậy.
Không còn là những chi tiết lủng củng, ngay cả cơ bụng cũng đã trở lại!
Có phải đã biến lại rồi không?
Nghĩ đến đây, Tần Tiêu vội vàng ôm lấy đầu mình____
Ngay lập tức, trái tim của Tần Tiêu lạnh đi.
Cảm giác vui mừng vừa rồi thật vô nghĩa, tai vẫn còn ở đó.
Tần Tiêu sờ xuống phía sau.
Ngay cả đuôi cũng còn ở đó!
"Chậc."
Tần Tiêu thở dài, đuôi và tai đều rũ xuống____
Vì cậu vẫn chưa hoàn toàn biến thành người nên không thể để lộ ra ngoài, tình trạng này có tai và đuôi, người không biết sẽ nghĩ cậu là một tên b.iến th.ái mất.
Tuy nhiên, điều khiến Tần Tiêu buồn bực hơn còn ở phía sau.
Tần Tiêu vừa định đẩy chăn lên để xuống giường thì nhìn thấy.....
!!?
Tần Tiêu bật dậy từ trên giường.
Nếu là sống một mình, có thể cậu sẽ không vội vàng đến thế, nhưng Lục Tắc Viễn sắp ra ngoài...
Liệu Lục Tắc Viễn có nghĩ cậu là một tên b.iến th.ái không?
Tần Tiêu vội vã quấn chăn quanh eo, vỗ cửa mấy cái rất mất lịch sự: "Lục Tắc Viễn! Cậu tắm xong chưa, tôi muốn tắm! Lục..."
Cửa mở, câu nói của Tần Tiêu bị cắt ngang.
Giọt nước từ tóc ướt của Lục Tắc Viễn rơi xuống xương đòn, ánh mắt anh chứa đựng một chút khó chịu, bộ dạng như thể bị quấy rầy khi làm chuyện quan trọng.
Lục Tắc Viễn liếc qua Tần Tiêu, thấy chăn quấn quanh eo của Tần Tiêu, anh hơi ngạc nhiên___
Tần Tiêu lại còn che nữa, anh cứ tưởng với tính cách kiêu ngạo của Tần Tiêu, cậu sẽ hất đầu lên khoe khoang một phen.
Dù đã nhìn thấy hết nhưng Lục Tắc Viễn sợ làm tổn thương tinh thần của Tần Husky nên không vạch trần.
"Đợi đã, đừng tắm vội." Lục Tắc Viễn như nhớ ra điều gì, anh vội vàng ra ngoài lấy một hộp dụng cụ y tế.
Trong hộp dụng cụ không chỉ có thuốc cơ bản mà còn có nhiệt kế, ống nghe và một ống tiêm dùng một lần.
"Cậu... cậu định làm gì?" Ánh mắt của Tần Tiêu không thể không dừng lại trên ống tiêm.
Tên này, cũng có thứ để sợ hãi sao.
Trong lòng của Lục Tắc Viễn nổi lên ác ý, anh không trả lời ngay mà thay vào đó lấy ống tiêm ra.
"Nhân lúc cậu đang ở trạng thái này, nhanh chóng lấy mẫu, sau khi lấy máu, tôi sẽ mang đến phòng thí nghiệm ở trường kiểm tra." Lục Tắc Viễn trả lời, khóe miệng nhếch lên một chút.
"Lấy... lấy mẫu?" Tần Tiêu siết chặt chăn, "Phải lấy máu sao?"
"Cậu sợ à?" Lục Tắc Viễn nói thẳng ra suy nghĩ trong đầu của Tần Tiêu, anh biết Tần Tiêu chắc chắn sẽ nói không sợ, như vậy Tần Tiêu sẽ ngoan ngoãn hợp tác.
Lục Tắc Viễn vừa dứt lời, Tần Tiêu ngay lập tức lắc đầu.
Nói xong, Tần Tiêu yếu ớt nói: "Không sợ."
Mặc dù miệng nói vậy nhưng đôi tai chó trên đầu của Tần Tiêu lại rủ xuống, đuôi cũng không vẫy nữa, chỉ lười biếng rũ xuống một bên: "Có thể đợi tôi tắm xong rồi lấy mẫu không?"
"Nếu cậu không biến lại thành người thì đương nhiên là có thể." Lục Tắc Viễn nhún vai.
Tần Tiêu cảm thấy uất ức, Lục Tắc Viễn liền vô thức đưa tay xoa xoa tai của Tần Tiêu.
"Cậu là đàn ông rồi, sao lại sợ lấy máu?" Lục Tắc Viễn vừa xoa tai vừa nói, "Vậy có đỡ hơn chút nào không? Xoa tai có thể giúp giảm căng thẳng và đau đớn."
"Nhưng mà..." Tần Tiêu nhớ lại vết thương vẫn chưa khỏi, ngượng ngùng nắm chặt chăn.
Lục Tắc Viễn đương nhiên biết Tần Tiêu đang che giấu cái gì, giả vờ hỏi: "Cậu che cái gì vậy, trước đây không thấy ngại chút nào mà? Nhớ lúc trong phòng mổ, cậu không phải rất tự hào sao?"
Tên tình địch đáng ghét, tôi đang che giấu danh dự của mình!
Trong lòng của Tần Tiêu, con Husky đang tức giận gào lên không ngừng.
"Lục Tắc Viễn, cậu cố tình đúng không?" Tần Tiêu nhỏ giọng nói, "Cậu cứ làm trái với tôi."
Thực ra ban đầu Tần Tiêu muốn nói một cách hùng hổ, nhưng nghĩ đến việc hiện tại mình chỉ có thể dựa vào Lục Tắc Viễn nên cậu đã kiềm chế lại.
"Đến đây đi." Lục Tắc Viễn nói, "Nhân lúc cậu còn duy trì trạng thái thú nhân, phải nhanh chóng lấy mẫu, nếu không đợi cậu biến thành chó, không biết phải đợi bao lâu mới có thể biến lại thành thú nhân."
Sau khi Lục Tắc Viễn giải thích, Tần Tiêu cũng cảm thấy có lý, nghĩ rằng việc lấy máu sẽ nhanh chóng, vì vậy Tần Tiêu cũng không do dự nữa, nhanh chóng đưa tay ra.
"Cậu nhanh lên." Tần Tiêu giả vờ không quan tâm nhưng ánh mắt lại không dám nhìn vào ống tiêm.
Lục Tắc Viễn bôi cồn vào tay của Tần Tiêu, mạch máu của Tần Tiêu khá to, dễ dàng đâm vào.
Lục Tắc Viễn không khó nhận ra đôi tai của Tần Tiêu đang run rẩy, má của cậu đã đỏ lên.
Tần Tiêu nghiến răng, phát ra vài tiếng r.ên r.ỉ nhẹ nhưng có vẻ như chính cậu cũng không nhận ra.
Có lẽ Tần Tiêu không sợ, nhưng Tần Husky chắc chắn là sợ.
"Xong rồi, không đau chứ?" Lục Tắc Viễn thu ống nghiệm máu lại.
"Không cần cậu an ủi, tôi dĩ nhiên là không sợ đau." Tần Tiêu giả vờ thờ ơ nói, "Không đau chút nào."
Cuối cùng cũng lấy máu xong, Tần Tiêu định vào nhà tắm giải quyết nhưng lại nghe thấy Lục Tắc Viễn nói: "Đợi chút, cậu nằm lên giường, tôi còn phải kiểm tra cái khác."
"Còn cái gì nữa?" Tần Tiêu khịt mũi, nói với vẻ uất ức, suýt nữa khóc.
"Cậu nằm lên giường trước đi." Lục Tắc Viễn không trả lời ngay mà lấy miếng bông cồn lau nhiệt kế.
Tần Tiêu nằm lên giường, thấy Lục Tắc Viễn lấy nhiệt kế, ngoan ngoãn mở miệng, trong lòng còn tự hào vì mình đoán đúng.
"Răng của cậu khá tốt đấy." Lục Tắc Viễn nhìn thấy Tần Tiêu mở miệng, nắm cằm của Tần Tiêu, lướt qua một chút rồi khen ngợi một cách không mấy để tâm.
Tần Tiêu thường nghe lời khen nhưng lời khen từ tình địch thì không giống vậy.
Tần Tiêu đắc ý nói: "Đương nhiên rồi, dù tôi có uống rượu, tôi cũng nhớ đánh răng, ba lần một ngày, hơn nữa, gen của nhà tôi rất tuyệt, cậu muốn đo gì thì đo nhanh đi, đo xong tôi phải đi đánh răng ngay."
"Thật là lợi hại." Lục Tắc Viễn buông cằm Tần Tiêu ra, đi đến bên cạnh, lắc lắc nhiệt kế, bình tĩnh nói, "Tiếp theo, là đo nhiệt độ hậu môn."
"Nhiệt độ hậu môn!" Tần Tiêu còn đang đắc ý vì mình có hàm răng tốt nhưng ngay lập tức cả người giật nảy lên, suýt chút nữa cắn trúng lưỡi, "Cần phải đo nhiệt độ hậu môn sao? Không phải có cái máy gì đó, chỉ cần nằm trước máy là nó có thể hiện các chỉ số cơ thể sao?"
"Để cậu không bị coi là quái vật, đành phải làm phiền cậu một chút rồi, tôi hiện tại không có cái máy đó." Lục Tắc Viễn nói bằng giọng điệu dịu dàng hơn, giải thích, "Nhiệt độ hậu môn gần với nhiệt độ cơ thể thật, mà lại ổn định hơn, tốt nhất là đo nhiệt độ hậu môn."
Nói xong, ánh mắt của Lục Tắc Viễn rơi xuống tay Tần Tiêu.
Tần Tiêu siết chặt chăn, dáng vẻ như thể cái chăn quan trọng hơn cả mạng sống, rõ ràng là không muốn hợp tác.
Lục Tắc Viễn thở dài, bất đắc dĩ nói: "Không trêu cậu đâu, đây là hiện tượng sinh lý bình thường."
Giống như có tiếng sấm nổ trong đầu Tần Tiêu, tay của cậu dần buông lỏng.
Khử trùng, đo lường, ghi chép.
Lục Tắc Viễn thực hiện một mạch, trong suốt quá trình, Tần Tiêu không nói gì, tay nắm chặt chăn, cơ bắp đầy nam tính hiện rõ dưới làn da, nổi cả gân xanh.
...
Đã qua năm phút kể từ khi Lục Tắc Viễn đo nhiệt độ cơ thể của Tần Tiêu nhưng Tần Tiêu vẫn vùi mặt vào giường, tai rủ xuống, đầy cảm giác thất bại.
Hừ, tình địch sẽ không nghĩ quẩn chứ?
Lục Tắc Viễn vốn không muốn quan tâm quá nhiều, nhưng không biết vì sao, cuối cùng tay anh lại đặt lên vai Tần Tiêu.
Lục Tắc Viễn nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Tần Tiêu, nói: "Cuối cùng chỉ cần đo nhịp tim thôi, dù sao chúng ta cũng không gặp lại, tôi cũng sẽ không nhàm chán đi thảo luận chuyện này, đo xong nhịp tim, cậu có thể đi đánh răng rồi."
Dù sao sau này cũng sẽ không gặp lại.
Câu này của Lục Tắc Viễn khiến Tần Tiêu tỉnh ngộ____
Hừ, cậu đang ngại ngùng cái gì, chẳng phải chính vì nghĩ sau này sẽ không gặp lại Lục Tắc Viễn nên cậu mới không cảm thấy xấu hổ rồi tìm đến sao?
"Cậu đo đi." Tần Tiêu dùng tay đẩy cơ thể lên như đang làm plank, rồi dùng sức đẩy xuống, cả người đứng thẳng lên, vẻ mặt lại khôi phục sự tự tin. Dĩ nhiên, lễ nghĩa và sự xấu hổ vẫn khiến mặt cậu hơi đỏ.
Tần Tiêu đang cố làm mình trông ngầu, trong khi chiếc giường nhỏ của Lục Tắc Viễn phát ra tiếng 'cót kít' không chịu nổi.
Lục Tắc Viễn nhìn là biết Tần Tiêu đã nghĩ thông, liền đeo ống nghe vào, rồi tự nhiên đặt máy nghe lên trái tim của Tần Tiêu.
"Nhịp tim của cậu nhanh quá."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");