Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Câu lạc bộ leo núi này là nơi Lục Tắc Viễn tham gia từ năm nhất đại học. Năm nhất, anh đã tham gia rất nhiều câu lạc bộ, đôi khi chỉ để tích lũy tín chỉ và nâng điểm môn lao động mà tham gia các hoạt động của câu lạc bộ leo núi.
Lục Tắc Viễn không thể nói là quá thân thiết với các thành viên trong câu lạc bộ leo núi. Những hoạt động như xây dựng đội nhóm mà không được cộng điểm, anh gần như không tham gia, có thể nói là 'theo điểm mà sống'.
Hiện giờ đã là năm ba, Lục Tắc Viễn đã lâu không tham gia hoạt động nào của câu lạc bộ này.
Làm xong thí nghiệm đã là 9 giờ rưỡi tối. Muộn như vậy, Lục Tắc Viễn không hiểu sao chủ tịch câu lạc bộ, người đã lâu không liên lạc, lại nhắn tin cho mình.
Lục Tắc Viễn mở khóa điện thoại.
Ngay lúc đó, một tin nhắn khác nhanh chóng theo sau tin nhắn của chủ tịch.
Mặc dù tin nhắn này đến sau, Lục Tắc Viễn vẫn mở nó trước.
Khóe môi của anh hơi nhếch lên.
[Trợ lý tệp*: Hình ảnh.jpg]
[Trợ lý tệp: Lục Tắc Viễn, tôi trở lại rồi đây!]
(*cái này giống kiểu 'đám mây của tôi' trong zalo ý, chức năng tương tự)
Tất nhiên, ảnh đính kèm là một bức selfie của Tần Tiêu.
Trong ảnh, Tần Tiêu đang không quen tay gãi gãi đôi tai của mình, vẻ mặt như muốn giật tai xuống.
Vẻ ngốc nghếch nhưng thật ra lại rất đáng yêu, khiến trái tim Lục Tắc Viễn mềm nhũn đi đôi chút.
Ánh sáng từ màn hình điện thoại chiếu lên gương mặt cười của anh.
Còn tại sao Tần Tiêu lại gửi tin nhắn qua 'trợ lý tệp' của Lục Tắc Viễn___
Đó là vì Tần Tiêu đã bỏ điện thoại lại khách sạn, không thể đăng nhập lại WeChat.
Để tránh Tần Tiêu phá phách vì buồn chán, Lục Tắc Viễn đã đăng nhập trợ lý tệp trên máy tính của mình.
Mỗi khi Tần Tiêu có ý định 'phá hoại', cậu sẽ nhắn tin cho Lục Tắc Viễn, bàn phím dưới 'móng vuốt chó' của cậu đã bị gõ đến nỗi chữ trên phím mờ dần đi.
Tính ra, chỉ trong vòng bảy ngày, Tần Tiêu đã bày ra ý định phá hoại đến cả trăm lần.
Đôi lúc, Lục Tắc Viễn cảm thấy mình đúng là 'chịu thiệt', nhưng nghĩ đến việc về nhà có đôi tai mềm mại mà vẫn rất săn chắn để chạm vào, tâm trạng của anh liền tốt hơn, sự mệt mỏi cũng tan biến dần vào màn đêm tĩnh lặng.
Lục Tắc Viễn nhắn tin qua trợ lý tệp:
[Lần này cậu lại làm trò gì vậy? Mau tự đo nhịp tim và nhiệt độ đi.]
Tin nhắn vừa gửi đi, anh đã nhận được phản hồi từ Tần Tiêu.
Dù chỉ nhìn qua màn hình, Lục Tắc Viễn vẫn cảm nhận được sự phẫn nộ từ phía đối phương.
[Trợ lý tệp: Tự tôi đo? Cậu muốn tôi tự đo nhiệt độ hậu môn chắc?! Đồ lừa đảo! Không phải cậu nói bảy ngày là hết sao!]
Lục Tắc Viễn không trả lời.
Anh biết Tần Tiêu, dù miệng lưỡi sắc bén nhưng vẫn rất ngoan ngoãn làm theo lời bác sĩ.
Là một bác sĩ thú y chuyên nghiệp, được Tần Tiêu tin tưởng như vậy, Lục Tắc Viễn lẽ ra không nên suy nghĩ nhiều, nhưng không hiểu sao anh lại cứ nghĩ đến dáng vẻ Tần Tiêu cắn chặt môi vì khó chịu, rồi...
Nhận ra mình đang nghĩ gì, Lục Tắc Viễn nhắm mắt lại, cố gắng dọn dẹp mớ suy nghĩ lộn xộn trong đầu.
Anh mở tin nhắn khác.
Chủ tịch câu lạc bộ gửi một tin nhắn qua QQ:
[Bạn học Lục, không biết sau 10 giờ tối bạn có thời gian không? Bạn có biết Tần Tiêu, sinh viên khoa Tài chính không? Người nhà của cậu ấy____chị và anh trai_____muốn gặp bạn một chút, địa điểm đã được gửi trong định vị này. Theo như họ nói, cậu ấy đã mất tích mấy ngày rồi, nhờ bạn giúp đỡ. Chắp tay cầu xin.jpg]
Chủ tịch gửi kèm theo một định vị.
Người nhà của Tần Tiêu?
Lục Tắc Viễn hơi sững lại. Anh vốn cảm thấy kỳ lạ vì người nhà Tần Tiêu không hề hay biết gì về việc cậu mất tích, giờ thì họ đã tìm đến rồi.
Người nhà Tần Tiêu đến, đáng lẽ ra anh nên thấy vui, nhưng không hiểu sao tâm trạng lại không hề phấn khởi như mong đợi.
Lục Tắc Viễn nhắn lại cho chủ tịch:
[Tôi có thời gian, vừa làm xong thí nghiệm, tôi sẽ đến ngay.]
Sau đó, cậu nhắn tin cho Tần Tiêu qua trợ lý tệp:
[Tần Tiêu, hình như người nhà cậu muốn đón cậu về, hẹn tôi gặp ở nhà hàng Tương Khiết. Cậu có muốn đến không?]
Tần Tiêu không trả lời ngay, có lẽ đang đo nhiệt độ hậu môn.
Khóe môi Lục Tắc Viễn khẽ nhếch lên.
"Cốc! Cốc!" Tiếng gõ cửa mạnh mẽ vang lên, không giống như của một người lạ.
Lục Tắc Viễn thu dọn đồ đạc, tò mò mở cửa ra.
Vừa mở cửa, Lục Tắc Viễn suýt chút nữa bị hai người tựa vào khung cửa làm cho giật mình.
Đó là một nam một nữ, giữa đêm khuya vẫn đeo kính râm, nghiêng người tựa vào hai bên khung cửa. Cả hai đều khoanh tay trước ngực, chân tùy tiện đặt chéo, tư thế như thể sẵn sàng làm vấp ngã bất kỳ người đi đường may mắn nào.
Lục Tắc Viễn không để lộ cảm xúc, lặng lẽ lùi một bước. Anh không quen để người khác đứng quá gần mình.
"Các người là...?"
Dù hơi bất ngờ, Lục Tắc Viễn vẫn giữ vẻ mặt bình thản, lịch sự. Dẫu sao mỗi người đều có thói quen riêng, dù hơi khó hiểu, anh vẫn chọn cách tôn trọng.
Hai người ăn mặc sành điệu đó đồng loạt đẩy nhẹ gọng kính râm trên mặt. Động tác đều tăm tắp khiến Lục Tắc Viễn không khỏi nghi ngờ, có phải họ đã tập dượt trước đó.
Nhưng nghĩ kỹ lại, anh cảm thấy điều đó không mấy khả thi____
Ai lại rảnh rỗi đến mức luyện tập động tác này, chỉ để khoe với một người xa lạ chứ?
Khi Lục Tắc Viễn còn đang băn khoăn, hai người kia bỗng thốt lên một câu mà anh sẽ nhớ mãi không quên:
"Em rể, vì hạnh phúc của em và Tiểu Tiêu, theo bọn chị đi một chuyến nhé."
Em... rể?
Hàng loạt dấu chấm hỏi xuất hiện trong đầu Lục Tắc Viễn. Anh thậm chí nghi ngờ mình có nghe nhầm hay không.
Quay đầu lại, Lục Tắc Viễn chắc chắn rằng phía sau mình không có ai khác.
"Tôi?" Anh chỉ vào chính mình.
-
Đúng như Lục Tắc Viễn nghĩ, lý do Tần Tiêu không trả lời tin nhắn ngay lập tức là vì cậu đang đo nhiệt độ hậu môn và nhịp tim của mình.
Phải mất 20 phút làm công tác chuẩn bị tâm lý, Tần Tiêu mới chậm rãi hoàn tất việc ghi chép các chỉ số.
Lục Tắc Viễn, tên lừa đảo chết tiệt!
Tần Tiêu bực bội đóng nắp bút lại. Không biết có phải do cậu nghĩ quá nhiều hay không, dù Lục Tắc Viễn nói không có gì thay đổi, Tần Tiêu vẫn cảm thấy cánh cửa hậu môn của mình khác biệt hoàn toàn với 'nguyên bản'.
Nếu không, tại sao lần này lại đo dễ dàng đến thế chứ!
Tần Tiêu thậm chí còn nghi ngờ đây là âm mưu nhiệt kế tà ác của Lục Tắc Viễn...
Tuy nhiên, lần đầu tiên tự đo nhiệt độ và nhịp tim thành công, Tần Tiêu vẫn cảm thấy rất tự hào___
Không hổ danh là mình, Lục Tắc Viễn chỉ dạy ba lần, cậu đã học được ngay! Chắc chắn cậu là chú 'Tần Husky' thông minh nhất mà Lục Tắc Viễn từng dạy!
Mũi của Tần Tiêu vểnh lên đến tận trời.
Nhưng sau một hồi đắc ý, cậu cuối cùng cũng nhận ra điều không ổn. Mắt mở to, đôi tai dựng thẳng đứng cứng ngắc trong một lúc lâu___
Khoan đã, cái gì gọi là 'chú Tần Husky thông minh nhất mà Lục Tắc Viễn từng dạy'? Cậu là Tần Tiêu, cần gì để tình địch dạy dỗ chứ?
Một lớp mồ hôi lạnh xuất hiện trên trán Tần Tiêu. Cậu bắt đầu tự vấn bản thân tại sao lại vô thức có suy nghĩ như vậy.
Càng nghĩ, Tần Tiêu càng cảm thấy bối rối. Từ trước đến giờ, cậu chưa bao giờ có cảm giác như vậy, chưa bao giờ để tâm đến một người đến mức này. Ba chữ 'Lục Tắc Viễn' dường như đã khắc sâu vào xương tủy của cậu.
Buổi sáng thức dậy, việc đầu tiên là gọi Lục Tắc Viễn chuẩn bị bữa sáng. Ban ngày, khi muốn phá phách, cậu liên tục nhắn tin cho Lục Tắc Viễn. Buổi tối, hai người chen chúc trên cùng một chiếc giường. Thậm chí trong giấc mơ, Lục Tắc Viễn cũng không chịu buông tha cậu, cứ ôm nhiệt kế lớn như bình giữ nhiệt để đo nhiệt độ hậu môn*...
(*è...... sao tui đen tối quá zậy 🫣)
Hai mươi bốn giờ một ngày, cái tên Lục Tắc Viễn đều lẩn quẩn bên cậu...
Chẳng lẽ sau này cũng không thoát được?
Một cơn ớn lạnh chạy qua tim Tần Tiêu. Ban đầu cậu định xem thử Lục Tắc Viễn có trả lời tin nhắn không, nhưng nghĩ đến đây, ý định đó bị cậu đè nén ngay____
Để chứng minh mình không phụ thuộc vào Lục Tắc Viễn, cậu sẽ không xem!
......
Two seconds later........
Chỉ kiên trì được 2 giây - Tần Tiêu ngồi xuống trước bàn máy tính.
Hai giây trước, cậu đã tự tìm một lý do hoàn hảo cho bản thân____
Chắc chắn là vì biến thành Husky nên mới thế! Đợi biến lại thành người, cậu chắc chắn sẽ trở lại là chàng trai độc lập và kiêu ngạo như trước!
Vậy nên, giờ xem tin nhắn cũng không sao cả! Với ý chí mạnh mẽ của mình, một khi trở lại làm người, cậu nhất định có thể cắt đứt hoàn toàn với Lục Tắc Viễn!
Tần Tiêu tự tin nghĩ rồi yên tâm ngồi xuống, định nhắn tin hỏi Lục Tắc Viễn khi nào trở về. Cậu muốn gặm xương cừu, với lại ở nhà một mình thật sự quá chán.
Tần Tiêu nghĩ một cách hân hoan, cảm thấy tâm trạng nhẹ nhõm, vui vẻ không kể xiết.
Nhưng khi đọc được tin nhắn của Lục Tắc Viễn, cảm giác đó biến mất ngay tức khắc.
Tần Tiêu đập bàn đứng dậy____
Anh trai và chị gái?!
Tần Tiêu tức đến nghiến răng kèn kẹt, hàm trên và dưới cọ vào nhau phát ra âm thanh.
Dĩ nhiên, Tần Tiêu hiểu rất rõ hai anh chị của mình thuộc kiểu người không đáng tin đến mức nào.
Hai người đó, đừng làm cậu mất mặt trước Lục Tắc Viễn!
Nghĩ tới nghĩ lui, Tần Tiêu vẫn cảm thấy bồn chồn không yên___
Tần Lâu và Tần Huyền đều là cao thủ đai đen Taekwondo. Tần Huyền thì thẳng thắn quá mức. Nếu Lục Tắc Viễn chịu thiệt trước họ thì sao?
Càng đừng nói tới Tần Lâu, kẻ đó còn thích đàn ông!
Lục Tắc Viễn lại đẹp trai thế kia, lỡ mà...
Không được, cậu phải đi bảo vệ Lục Tắc Viễn!
Lúc này, Tần Tiêu không còn quan tâm đến việc bị anh chị mình cười nhạo. Cậu vất vả lắm mới tìm được quần áo, khăn quàng, mũ phù hợp từ tủ đồ của Lục Tắc Viễn. Với đôi tai lông xù và chiếc đuôi không thể giấu nổi, Tần Tiêu xuất phát!
.....
Lúc này, Tần Tiêu không hề hay biết rằng anh chị thân yêu của mình đã dùng một câu 'em rể' để khiến cậu mất mặt hoàn toàn.
-
Để đảm bảo an toàn, Lục Tắc Viễn đã chào hỏi qua với cố vấn lớp, xác nhận hai người kia đúng là người nhà của Tần Tiêu, sau đó mới đi cùng họ.
Chiếc limousine đen dài đậu ngay cổng, nổi bật và hoàn toàn không khiêm tốn, thu hút ánh mắt của mọi người.
Lục Tắc Viễn nhìn trái rồi nhìn phải. Tần Lâu và Tần Huyền đeo kính râm giữa đêm, che chắn kín mít. Điều này khiến anh không thể nghi ngờ rằng mình chính là tâm điểm của mọi ánh nhìn.
"Chuyện là... tôi có thể đi bộ không?" Lục Tắc Viễn thực sự không muốn ngồi lên chiếc xe sang trọng này trước mặt mọi người. Trông anh chẳng khác gì nhân vật chính trong một câu chuyện được bao nuôi. "Dù sao cũng chỉ có hai cây số thôi mà."
Thật ra, Lục Tắc Viễn không hiểu họ đang nghĩ gì. Chỉ hai cây số, có cần phải làm lớn chuyện thế không?
"Em rể à, nhà chúng ta rất coi trọng lễ nghĩa. Với tính khí nóng nảy của Tiểu Tiêu, nếu biết bọn chị sơ suất để em mệt mỏi, chắc chắn nó sẽ giận đến bốc khói. Chỉ và Tần Lâu tất nhiên phải tiếp đãi em thật chu đáo. Đi bộ mệt lắm, ngồi xe đi!" Tần Huyền và Tần Lâu vừa nói vừa đẩy Lục Tắc Viễn lên xe.
......
Đến trước cửa nhà hàng, Lục Tắc Viễn vừa bước xuống xe đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc:
"Này, hai người cách xa Lục Tắc Viễn ra!"
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");