Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lịch Nhi lái xe về nhà đã là 12 giờ trưa, một chiếc Mercedes màu đỏ đậu ở giữa sân, không biết là khách nào tới thăm?
- Tôn lão gia nên cân nhắc thật kỹ, Tôn Thị bây giờ chỉ là tòa nhà bỏ hoang, có bỏ thêm mấy chục năm nữa cũng không nên cơm cháo gì, bán cho ai cũng vậy hay là bán cho Dực Phong của chúng tôi đi.
Trần Mộc đặt bảng hợp đồng chuyển nhượng đã soạn sẵn lên bàn, đây đã là lần thứ 3 anh tới đây nhưng Tôn Bách Điền vẫn một mặt dửng dưng như cũ.
Lịch Nhi bước vào cầm tờ hợp đồng lên xem thử, môi nhỏ nhếch lên đặt lại tờ giấy vào tay Trần Mộc.
- Nói với Thẩm tổng tăng giá lên 10 lần chúng tôi sẽ bán.
Trần Mộc trợn mắt đứng bật dậy lớn tiếng.
- Tôn tiểu thư đừng quá đáng, Tôn Thị bây giờ còn ra bộ dạng gì mà lại đòi giá cao đến như vậy?
Lịch Nhi rót một ly nước nhàn nhã nhâm nhi không nói gì nữa, Trần Mộc muốn tăng huyết áp, anh ta dồn vội tờ giấy vào túi rồi trở ra xe.
Tôn Bách Điền nhìn con gái lo lắng hỏi.
- Con đang có ý định gì vậy?
- Con đang nâng giá Tôn Thị, bắt kẻ thèm mồi phải ra mặt giở trò.
Lịch Nhi trở về phòng lấy laptop của Tử Minh tạo một tài khoản rồi đăng tin rao bán Tôn Thị, cô còn tạo thêm vài tài khoản loan tin đang có nhà đầu tư muốn đưa Tôn Thị trở về thời hoàng kim và Dực Phong đang muốn giành giật mua Tôn Thị về tay.
Lúc Lịch Nhi đóng laptop lại thì đã tới giờ cơm tối, cô xuống bếp chuẩn bị vài món đơn giản, cô nấu không ngon, kỹ thuật cắt tỉa cũng không tốt, loay hoay mãi một món cũng làm chưa xong.
- Su hào cắt to quá sẽ không ngon đâu.
Mạc Cao Ân nắm tay cầm dao của Lịch Nhi chỉnh vừa phải, Lịch Nhi giật mình buông dao xuống tránh qua một bên.
Cô liếm liếm môi thấy mình phản ứng hơi thái quá nên nói lấp cho đỡ ngượng.
- Anh tới đây lúc nào vậy?
Mạc Cao Ân nhẹ cười tiếp tục cắt trái su hào đang bỏ dở của Lịch Nhi.
- Anh vừa mới tới, sau này ba bữa cơm cứ để anh làm thay em.
- Đừng đùa nữa.
Lịch Nhi cười trừ xoay mặt đi rửa rau, từ lúc cô biết Mạc Cao Ân đến giờ mỗi lời anh thốt ra đều mang hàm ý nhưng cô không muốn hiểu.
Mạc Cao Ân cũng không ép cô phải hiểu, anh nhanh nhẹn hoàn thành ba món ăn, còn mang theo nguyên liệu để nấu lẩu.
Tử Minh về kịp cơm tối, bốn người già trẻ quay quanh bàn tròn nói cười rất vui vẻ.
Mạc Cao Ân bốc vỏ một con tôm to bỏ vào chén Lịch Nhi rồi ngẩng mặt lên hỏi.
- Em đã nộp đơn ly hôn chưa?
Không khí ngưng đọng, ba người đàn ông đều nhìn Lịch Nhi, cô bối rối bỏ con tôm vào miệng cắn một nửa.
- Nhật Dạ vẫn chưa kí tên sao?
Mạc Cao Ân lại hỏi, Lịch Nhi gật đầu, ai cũng biết nếu bên còn lại không kí đơn ly hôn thì vẫn có thể đơn phương ly hôn nhưng phải đợi hơi lâu và thủ tục rườm rà, vả lại đó là Mạc Thiên Nhật Dạ thì lại khác, hắn đã không muốn thì e là rất khó.
Bữa cơm chính vì câu hỏi đó mà mất ngon, Tôn lão gia chỉ biết thở dài, trước mắt cứ đơn phương nộp đơn lên tòa những chuyện còn lại tính sau.
Ai cũng không hiểu vì sao Mạc Thiên Nhật Dạ không muốn ly hôn với Lịch Nhi, hắn nào có yêu cô.
Mạc Cao Ân phụ Lịch Nhi rửa chén dưới bếp, anh bỏ vào tạp dề của cô một chiếc thẻ, Lịch Nhi vội vàng trả lại.
- Em đã nợ anh nhiều lắm rồi, em nhận đâu, em đang làm thủ tục vay ngân hàng, chờ họ giải ngân em sẽ trả cho anh một nửa trước, số còn lại em sẽ cố gắng trả sớm cho anh.
Mạc Cao Ân đè bong bóng xà phòng trong bồn rửa chén khuôn mặt tuấn tú mang chút u sầu.
Anh sợ nhiều hơn là buồn, cô luôn tỏ ra mạnh mẽ như vậy, không phải cao ngạo mà là quật cường không để người khác thương hại nhưng anh nào có thương hại cô, anh chỉ sợ cô vất vả.
Trái tim của anh không biết sẽ chống cự được đến bao giờ, dạo gần đây phải uống thuốc liên tục, anh sợ một ngày tự nhiên nó ngừng đập cô ở lại phải làm sao đây.
Lịch Nhi tưởng Mạc Cao Ân giận mình nên kéo vai áo của anh lúng túng.
- Anh giận em sao, thật ra…
Mạc Cao Ân nghiêng đầu ngả lên vai Lịch Nhi nhắm mắt lại.
- Anh chỉ muốn em sống một đời vô tư không lo nghĩ, đừng để cuộc đời khắc nghiệt dày vò em nữa.
Lịch Nhi im lặng, Mạc Cao Ân cũng im lặng.
Cuộc đời như bảng màu sắc và cũng như vài lọ gia vị có đủ mặn, nhạt, đắng, cay.
Nếu không đi, nếu không nếm thì làm sao nở được nụ cười mãn nguyện khi đến ngã rẽ ở cuối con đường.
1
Cô không muốn dựa dẫm vào ai, không muốn món nợ ân tình với Mạc Cao Ân càng dày thêm nữa, kiếp này anh đến với cô lúc trái tim cô đã có một người khác.
Hôm nay cô không còn là của ai, anh lại đến bên cạnh nhưng rất tiếc, cánh cửa trong trái tim của cô đã đóng lại rồi..